[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 62
CHƯƠNG 62. GIEO GIÓ GẶT BÃO.
Sợ Thư Nguyện bị lạnh, trước khi ngủ Lê Hủ đem nhiệt độ chỉnh lên cao hơn, sau đó cả người mệt mỏi lăn vào ổ chăn, tới nửa đêm, Lê Hủ bị nóng mà tỉnh hai lần.
Hắn bò dậy, mặc quần áo mở cửa đi ra ngoài, đạp trên lớp thảm dày, dọc theo hành lang tối om đi về phía cầu thang.
Đèn trên hành lang là loại cảm ứng, hắn vừa bước tới chiếu nghỉ đèn cảm ứng trên đầu lập tức sáng lên.
Vừa vặn đụng phải Lê Quyết cũng đang chuẩn bị lên lầu, may mắn tim Lê Hủ đủ khỏe, không bị nó dọa.
Trong ngực Lê Quyết ôm hai túi đồ ăn vặt cùng một lon bia, chắc là cày game đói bụng nên xuống ăn khuya. Lê Hủ dửng dưng lớt qua nó xuống lầu, đầu cũng không ngoảnh lại, đi thẳng vào bếp rót nước.
Khi hắn quay ra Lê Quyết vẫn chưa về phòng mà ngồi trên sofa ngẩn người, đồ ăn vặt trong tay cũng chưa mở ra.
Cốc sứ va chạm với khay thủy tinh tạo ra tiếng vang lanh lảnh, trong phòng khách không bật đèn, đèn cảm ứng trên cầu thang cũng đã tắt, chỉ còn lại ánh trăng ảm đạm xuyên qua cửa sổ lẻn vào, hắt lên hai gương mặt mơ hồ trong bóng tối.
“Tìm tao à?” Lê Hủ hỏi, giọng nói lạnh nhạt như được ngâm trong nước lạnh.
Lê Quyết gật đầu, lại chợt nhận ra có lẽ anh trai nó không nhìn thấy động tác của mình, mở miệng đáp: “Đúng vậy.”
“Hiếm thấy mày nói năng văn minh được một lần.” Lê Hủ ngồi xuống, cách Lê Quyết nửa mét, “Nói đi.”
“Tôi muốn chuyển trường.” Lê Quyết nói.
Giọng nói ảm đạm, để tránh không khí quá lúng túng nó xé mở túi đồ ăn vặt, vốc một nắm bỏng ngô đổ vào miệng. Hiển nhiên cách này không thể giảm bớt sự lúng túng, trái lại khiến nó càng thêm lo lắng.
Rất lâu sau Lê Hủ mới đáp lại lời của nó: “Mày nên tìm cha, tao chẳng có quyền hạn gì trong chuyện này hết.”
“Ba sẽ không đồng ý.” Lê Quyết vội vàng la lên, “Ông ấy đã mất công cho tôi vào…”
“Vậy tao cũng hết cách.” Lê Hủ cầm cốc, xoay người đi vào phòng bếp, đổ đầy một cốc nước ấm rồi đi lên lầu, không thèm quan tâm khuôn mặt Lê Quyết trong bóng tối đã trở nên tái nhợt.
Năm cũ lặng lẽ trôi đi, mùa xuân ẩm ướt chầm chậm tới, Lê Hủ và Thư Nguyện cũng trải qua học kì cuối cùng ở trung học Thanh Hòa.
Học kì cuối của lớp 12 không dài, cuối tháng hai khai giảng, đầu tháng sáu là thi đại học, trước khi thi cũng chỉ ngót nghét hơn ba tháng để ôn tập.
Trước khi khai giảng Cố Vãng gọi điện cho Lê Hủ, hỏi hắn đã quyết định thi vào đại học nào chưa. Lê Hủ đáp lại rõ ràng, hắn muốn thi vào đại học A, là một trường đại học ngoại ngữ nổi tiếng, cũng không quá xa thành phố này, đi lại rất thuận tiện.
Cố Vãng than thở một tiếng, hỏi: “Thật sự không thi đại học C à?”
“Trước đó tao đã hẹn với Thư Nguyện rồi, bọn tao cùng thi vào đại học A.” Lê Hủ không nhịn được cười, “Tao chưa từng nghĩ tương lai sẽ theo đuổi cái gì, nhưng chỉ cần có cậu ấy, học cái gì cũng thú vị.”
Ý nghĩ này nghe rất hoang đường, nhưng so với một Lê Hủ không học vấn không nghề nghiệp trước kia, đã là sự tiến bộ rất lớn.
“Vậy ban nhạc của bọn mình thì sao?” Cố Vãng hỏi, “Cứ thế mà giải tán à?”
“Giải tán cái gì, mọi người không phải đều ở đây sao? Chẳng qua tạm thời không biểu diễn được thôi.” Lê Hủ gõ gõ cây ghita-bass treo trên tường phòng ngủ, “Hôm nào đi KTV* tụ họp đi, Trầm Mê vẫn là Trầm Mê năm đó.”
(*) KTV = Phòng Karaoke
Ai cũng đều mong muốn kế hoạch tương lai sẽ phát triển theo hướng mình mong muốn, nhưng không ai ngờ một tai nạn bất ngờ sẽ đẩy mọi thứ đi chệch hướng.
Lớp mười hai, phần lớn các tiết thể dục sẽ bị cắt giảm, ngoại trừ hoạt động chạy giữa giờ, tiết thể dục chiều thứ tư và một tiết tự do sẽ đổi thành tiết tự học, sau đó các giáo viên sẽ chiếm dụng quãng thời gian này hoặc chữa đề hoặc cho làm bài kiểm tra.
Bước vào giai đoạn căng thẳng, mọi người nửa chữ “mệt” cũng không dám thở ra, tựa hồ nếu nói ra sẽ khiến người ta nghĩ mình muốn trộm lười biếng.
Lê Hủ chưa từng cảm thấy mệt mỏi như lúc này, mỗi khi hắn bị tiếng chim hót ngoài cửa đánh thức khỏi cơn buồn ngủ, quay đầu nhìn dáng vẻ nghiêm túc nghe giảng của Thư nguyện, cả người lại tràn đầy năng lượng như một kì tích.
Nhưng hắn cảm thấy rất đáng giá, thuở niên thiếu, dù chương trình học cấp 3 có khổ hơn mệt hơn, có người bên cạnh cùng đọc sách, cùng nhau chìm vào giấc ngủ mỗi đêm trăng, chỉ ước ngày sau đều trôi qua như vậy.
Mùa hè ở phương Nam đến sớm, đồng nghĩa với việc tháng sáu đang tới càng gần.
Khu phòng học của khối mười hai không ồn ào náo nhiệt như khối mười và mười một, mọi người đều dồn tâm sức bù lại lỗ hổng kiến thức, tận dụng tối đa thời gian rảnh, chỉ sợ lúc thi sẽ kém người ta một điểm.
So với hai khối lớp còn lại, hình thức tự học và tiết tự học buổi tối của khối mười hai tự do hơn nhiều. Nhà trường không hề hạn chế, học sinh đứng hay ngồi, ở trong phòng học hay ngoài hành lang, chỉ cần không rời khỏi phạm vi khu phòng học thì mọi người đều có thể tự do ôn tập theo ý muốn.
Lê Hủ không giống Thư Nguyện, Thư Nguyện chỉ cần im lặng đọc tài liệu là có thể ghi nhớ, Lê Hủ lại cần đọc lên, đọc nhiều mới nhớ được.
Không muốn làm ồn đến Thư Nguyện, Lê Hủ cầm sách giáo khoa cùng vở, bút ghi ra ngoài hành lang, vừa xoay bút vừa nhìn tòa nhà thí nghiệm đối diện, miệng lẩm bẩm.
Thật ra hắn không phải kiểu người dễ bị phân tâm, nhưng bóng người vừa đi khỏi cầu thang trung tâm tầng hai lại thu hút ánh mắt hắn.
Nam sinh mặc đồng phục có vóc dáng gầy gò ở Thanh Hòa không ít, nhưng Lê Hủ liếc mắt liền nhận ra bóng người đang chạy kia chính là thằng em trai mất nết của hắn.
Lê Quyết chạy rất nhanh, từ tầng hai xông lên tầng ba, phía sau có hai đến ba nam sinh cao to đang đuổi theo. Lê Hủ không nhìn rõ dáng dấp bọn họ, chỉ cảm thấy không giống như đang đùa giỡn.
Vẫn đang trong giờ học, mà tiết thể dục lớp Lê Quyết cũng không phải bây giờ.
Lê Hủ cũng không cầm theo sách, đứng lên nhìn phương hướng của bọn họ, mấy người chạy lên tầng năm, Lê Quyết cách đám nam sinh phía sau khoảng năm, sáu mét, cho dù khoảng cách không xa nhưng dường như nó đã kiệt sức, trên đường chạy bất lực mà nhìn vào lớp học của khối mười hai.
Đám người biến mất phía sau cầu thang dãy phải của tòa nhà thí nghiệm, rất nhanh Lê Hủ đã nghe được tiếng bước chân hỗn loạn giữa hai tòa nhà, cho dù hắn ở tầng hai, nhưng phòng học rất yên tĩnh, có thể nghe rõ ràng tiếng bước chân trên tầng năm.
“Ba” một tiếng, Lê Hủ vứt sách ôn tập lên bệ cửa sổ, nâng chân bước về phía cầu thang lên tầng.
Lê Hủ đụng phải Lê Quyết ở tầng ba, Lê Quyết đâm vào người hắn, ngẩng đầu nhìn thấy là Lê Hủ đầu tiên là hoảng sợ, sau đó lập tức thở phào nhẹ nhõm, lôi kéo cánh tay hắn, khẩn khoản nói: “Anh, giúp tôi với.”
“Xảy ra chuyện gì?” Hắn vừa hỏi xong những người kia liền đuổi tới, đám nam sinh vốn mặt mày hung tợn nhìn thấy Lê Hủ đứng trên cầu thang liền sửng sốt, sau đó rỉ tai nhau vài câu liền chạy biến.
Lê Quyết muốn trốn lại bị Lê Hủ xách gáy: “Lấy tao làm bia đỡ đạn, dù sao cũng nên nói rõ một chút nhỉ?”
“Bụp___” Trán Thư Nguyện đập lên quyển vở, cậu lim dim mắt, có hơi mê mang không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Đồng hồ treo tường biểu thị sắp tới giờ tan học, Thư Nguyện xoa xoa cái trán, vừa quay đầu liền nhìn thấy một xấp sách vở ôn thi trên bệ cửa sổ, cậu thò đầu ra ngoài, không thấy bóng dáng Lê Hủ trên hành lang.
Mãi tới khi chuông tan học reo lên mới thấy bóng Lê Hủ lướt qua cửa sổ, từ cửa sau vòng vào phòng học, hắn ngồi trên ghế, vặn nắp chai uống liền mấy hớp nước.
“Trán cậu bị làm sao vậy?” Lê Hủ vén tóc mái Thư Nguyện, “Sao lại đỏ thế?”
“Bị đập vào mặt bàn.” Thư Nguyện ngượng ngùng giải thích.
Lê Hủ toét miệng cười, dùng ngón tay xoa xoa cho cậu: “Có ai phát hiện ra cậu ngủ gật không?”
Thư Nguyện gạt tay Lê Hủ xuống, đối phương càng xoa cậu càng buồn ngủ: “Không có đâu, mọi người đều đang chuyên tâm ôn tập.”
“Cậu bỏ lỡ kịch hay rồi.” Lê Hủ cầm lấy đống tài liệu cậu đưa, “Lê Quyết bị bắt nạt, chạy trốn một đường từ dãy lớp mười qua đây á.”
Thư Nguyện nghĩ là Lê Hủ bịa chuyện chọc cười cậu, trong trường học này ngoại trừ Lê Hủ còn ai dám động đến Lê Quyết nữa ư? Không phải đều thổi phồng gã thành thần tiên luôn rồi sao?
Nhìn vẻ mặt Thư Nguyện không tin, Lê Hủ cũng không nói chi tiết, cầm cốc nước đứng lên: “Đi lấy nước không?”
“Cậu lấy giúp tớ đi.” Thư Nguyện nhoẻn miệng cười, nhét cốc của mình vào tay Lê Hủ.
Máy uống nước không có ai, Lê Hủ lấy nước xong liền dựa vào lan can nhìn chằm chằm sân thể dục suy tư, đào lại mỗi một lần gây sự của Lê Quyết từ nhỏ đến lớn trong kí ức.
Cướp ô tô điều khiển từ xa mà Lê Văn Trưng mang từ nước ngoài về cho hắn.
Dùng bút màu vẽ rùa lên hộp đàn ghita của hắn.
Dùng đinh nhọn chọc ra hai lỗ nhỏ trên bánh xe phân khối của hắn.
Nhân lúc hắn không ở nhà đuổi Bánh Quy ra tận cổng lớn của khu đô thị Hoan Du, may mà Bánh Quy biết đường về nhà.
Căn bản là không cần tốn sức Lê Hủ cũng có thể đào ra một đống lớn hồi ức không vui, hắn đếm kỹ, càng nhớ lại, phần áy náy khi nói ra những lời kia với Lê Quyết cũng nhạt dần.
Chắc là muốn lấy hắn làm “gương”, Lê Quyết thỉnh thoảng sẽ trốn học, gây chuyện khắp nơi, học kì trước dẫn theo người trốn trong phòng vệ sinh khu thí nghiệm hút thuốc bị thầy chủ nhiệm bắt được, lập tức bị gọi phụ huynh.
Nhưng khiến Lê Quyết không ngờ là thái độ của Lê Văn Trưng đối với nó so với Lê Hủ nghiêm khắc hơn rất nhiều, về nhà bị giáo huấn một lần, cắt tiền tiêu vặt, còn bị bắt kiểm điểm trước mặt ban giám hiệu.
Tự cho mình là đúng khiến Lê Quyết bị cô lập giữa một đám nam sinh trong lớp, mà những nam sinh khác lớp từng bị nó chế nhạo thậm chí còn thông đồng cùng nhau đến trả thù.
Lúc Lê Quyết kể những chuyện này cho Lê Hủ, vẻ mặt hắn vẫn luôn bình thản, lúc Lê Quyết hỏi “Anh có thể giúp tôi với không”, hắn hỏi ngược lại: “Mày cảm thấy tao có thể giúp mày cái gì? Tại sao tao phải giúp?”
“Anh đừng bày ra vẻ mặt không liên quan gì tới mình.” Lê Quyết xiết chặt nắm đấm, “Tôi biến thành như vậy anh cũng có trách nhiệm!”
Lê Hủ không sao hiểu nổi đám nữ sinh trong trường lại có thể chụp lên đầu em trai hắn cái mác “ôn nhu”, “hiền lành”, “ngoan ngoãn”, vân vân mây mây lời ca ngợi. Hắn chỉ thấy Lê Quyết vừa ngu xuẩn vừa tự phụ, hoàn toàn là di truyền gen của Diêu Dĩ Lôi.
“Mày cảm thấy vì tao đánh mày trước mặt mọi người, nhục nhã mày nên mày không còn kiêu ngạo được ư?” Lê Hủ ngoài cười nhưng trong không cười, “Vậy trước khi gây chuyện với tao mày có nghĩ tới hậu quả hay không?”
“Tôi___”
“Đừng trốn tránh trách nhiệm rồi đổ lên đầu tao, cho dù chúng ta có quan hệ máu mủ nhưng cũng không cản trở việc tao ghét thằng em trai là mày đâu.” Lê Hủ thẳng thắn nói, “Mấy tháng nữa tao cũng rời khỏi trường rồi, mày sống hay chết liên quan gì tới tao chứ, bây giờ hay sau này, dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra, đều do mày gieo gió gặt bão mà thôi.”
Hắn chưa bao giờ thấy vẻ mặt tuyệt vọng Lê Quyết tới như vậy, tựa như ngày đó khi nó nhìn Diêu Dĩ Lôi rời khỏi Lê gia.
Lê Hủ tàn nhẫn hạ quyết tâm, hắn có thể vì bất kì người vô tội bị bắt nạt nào ra mặt, nhưng Lê Quyết thì không được, Lê Quyết là kết quả của kẻ thù đã hại chết mẹ hắn.
“Lê Quyết, đừng trông chờ vào tao.”
Hết chương 62.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-