[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 73
CHƯƠNG 73. NGỌN LỬA MÃNH LIỆT TRONG QUÁ KHỨ
Tháng chín, mặt trời treo cao, cũng là ngày các trường học trên toàn quốc khai giảng. Cổng lớn của đại học A rộng mở, treo băng rôn đỏ, nhiệt liệt hoan nghênh tân sinh khóa 17 gia nhập đại gia đình. Hội học sinh cùng đoàn thanh niên ăn mặc chỉnh trang, hướng dẫn tân sinh viên những địa điểm trong trường, cùng cảnh tượng năm trước Thư Nguyện thấy giống nhau như đúc.
Cậu không phải hội sinh viên, cũng không phải đoàn thanh niên, cho nên không cần mặc đồng phục, thế nhưng lại đứng ở vị trí bắt mắt nhất trước cổng trường, muốn tìm kiếm bóng dáng quen thuộc giữa biển người mênh mông.
Từ Hoài Dã vừa hướng dẫn xong cho một tân sinh, quay đầu liền chạy tới chỗ Thư Nguyện tán gẫu: “Ui này, sao cậu chuyển chuyên ngành mà không nói với bọn tôi một tiếng thế?”
Sau khi chuyển ngành thành công, Thư Nguyện bị quản lý chuyển kí túc xá sang nơi dành cho năm nhất chuyên ngành tiếng Pháp, từ D602 sang C814. Tạm thời cậu cũng không biết mình sẽ ở kí túc xá với ai, cậu là sinh viên chuyển chuyên ngành, ngay cả lớp học còn chưa tới.
“Không phải sợ các cậu không nỡ à.” Thư Nguyện mím môi cười, ánh mắt vẫn không ngừng tìm kiếm trong đám người.
“Ngụy Du tức muốn chết luôn, cậu ta nói cậu ta với cậu quan hệ tốt nhất, nhưng cậu ta lại là người biết muộn nhất.” Từ Hoài Dã chuyển sang chuyện khác, “Cậu đang tìm ai à?”
“Tìm người quen.” Thư Nguyện nóng tới đầu đổ đầy mồ hồi, quần áo cũng ướt cả một mảng.
Vừa vặn có phụ huynh cùng tân sinh tới hỏi thăm, Từ Hoài Dã vội vàng rời đi, Thư Nguyện đứng tại chỗ, vẫn không tìm thấy người, chỉ có thể bỏ qua, quay về kí túc xá nghỉ ngơi.
Sáng sớm lúc cậu ra ngoài phòng kí túc xá vẫn không có ai, qua vài giờ, lúc trở lại đã nhiều thêm hai người.
Một người đang trải giường chiếu, một người còn lại đang lau bàn, phát hiện có người mở cửa, không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn sang.
Người đứng cạnh bàn có một gương mặt chữ quốc, đầu cạo trọc, cậu ta bỏ khăn lau xuống, đưa bàn tay sạch sẽ về phía Thư Nguyện: “Xin chào, tôi là Phương Quốc.”
Người cũng như tên, Thư Nguyện nhịn không được cười cười, duỗi tay phải nắm nhẹ ta đối phương: “Thư Nguyện.”
Vị huynh đài đang trải giường tầng phía trên lăn xuống, nhìn chằm chằm hình xăm trên cổ tay phải của Thư Nguyện: “Cậu cũng xăm à! Huynh đệ ơi!” Cậu ta hưng phấn kéo cao ống quần, chỉ vào con bọ cạp màu đỏ trên cẳng chân, “Nhìn xem, có ngầu không!”
“Ngầu.” Thư Nguyện liếc một cái liền thu hồi ánh mắt, chỉ cảm thấy con bọ cạp kia quá chân thực, có hơi sợ.
Bạn cùng phòng cuối cùng đến tận cuối trưa mới tới, mang theo khuôn mặt lạnh lùng, không chào hỏi bất kì ai, một tay quẳng vali vào tủ đồ, một tay ném hai túi hành lý lớn lên giường.
Bọ cạp với Phương Quốc đã ra ngoài làm thẻ, trong kí túc xá chỉ còn một mình Thư Nguyện đang đọc sách, bọn họ đợi mãi để nhìn mặt người thứ tư, ai dè người ta có vẻ không thèm quan tâm.
Đối phương không nhìn cậu, Thư Nguyện cũng không có tâm trạng chủ động tới hỏi thăm cậu ta, cậu kẹp thẻ đánh dấu vào trang sách, đặt lên bàn, khóa kĩ ngăn tủ, cầm chìa khóa cùng điện thoại di động rồi rời khỏi kí túc xá.
Giữa đường gặp được bọ cạp và Phương Quốc đi làm thẻ trở về, Phương Quốc đề nghị cả bọn cùng đi ăn cơm, ngày mai mới có sức tham gia huấn luyện quân sự.
Thư Nguyện đã học ở đại học A được một năm, sớm đã quen với mấy con phố xung quanh, liền dẫn bọn họ đi ăn cơm trộn, sau khi ngồi xuống làm bộ vô ý mà nhắc tới người bạn cùng phòng tới trễ kia.
“Có cần mua cơm về cho cậu ấy không?” Phương Quốc nói, “Đằng nào cũng tiện mà.”
“Biết đâu cậu ta tự đi ăn rồi thì sao.” Bọ cạp xua xua tay, “Đừng để ý tới cậu ta.”
Tình thương của mẹ trong Phương Quốc dâng trào, mở danh sách lớp tìm phương thức liên hệ của người kia: “Tôi gọi điện cho cậu ấy hỏi một chút, dù sao cũng ở cùng một phòng kí túc xá.”
Kết quả không ai nhận điện thoại, Phương Quốc nhún nhún vai, đặt di động xuống: “Thôi vậy.”
Cơm còn chưa được mang lên, Thư Nguyện chỉ chỉ di động của Phương Quốc, hỏi: “Có thể thêm tôi vào nhóm lớp không?”
“Được á.” Trước đó ba người đã thêm bạn tốt, Phương Quốc dễ dàng kéo cậu vào nhóm, nửa đùa nửa thật nói, “Thật ghen tị với cậu, không cần phải huấn luyện quân sự khổ cực kia.”
Màn hình tin nhắn nhảy liên tục, nhóm sinh viên năm nhất lớp tiếng Pháp 1 đang nói chuyện khí thế ngất trời. Thư Nguyện nhanh chóng tắt thông báo nhóm, sau đó nhét di động vào trong túi: “Buổi trưa và tối tôi có thể đặt đồ ăn bên ngoài giúp mấy cậu.”
Sau khi ăn xong, bọ cạp với Phương Quốc rủ nhau đi dạo quanh trường, Thư Nguyện một mình về trước, nhưng không lên lầu, mà ngồi trên băng ghế đá nghịch di động.
Đầu tiên cậu mở danh sách thành viên nhóm, rà đi rà lại ảnh đại diện mấy lần, không có Lê Hủ, cũng chỉ có thể nhấn vào từng người để kiểm tra thông tin. Vào lúc cậu sắp từ bỏ, một ID Wechat quen thuộc tới mức mà cậu có thể đọc thuộc lòng hiện ra, một giây đó Thư Nguyện như ngừng thở. Kìm nén, kích động cùng vui sướng, nhưng ngón tay chưa kịp nhấn thêm bạn tốt, cậu đã tự buộc mình phải tỉnh táo lại.
Cậu ngồi dưới tầng cho tới khi bọ cạp và Phương Quốc trở lại. Thư Nguyện cùng bọn họ đi vào thang máy, phòng kí túc xá tối om, mà người bạn cùng phòng kia cũng không có mặt.
Một đêm này Thư Nguyện ngủ cực kì ngon giấc, chuông báo thức lúc 4h vang liên hồi trong phòng kí túc xá cậu cũng không nghe thấy, chỉ mơ hồ nghe được một âm báo thức xa lạ, tiếng cửa tủ khép mở cùng tiếng nước chảy ngoài ban công, tới khi mở mắt ra đã là hơn 9 giờ.
Lúc này đang là giờ huấn luyện quân sự của sinh viên năm nhất, Thư Nguyện sửa soạn một phen, vờ lấy một quyển sách, một đường từ kí túc xá tới thẳng sân tập, tìm vị trí lớp tiếng Pháp 1.
Căn bản không cần phí công tìm kiếm, cậu liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy Lê Hủ đứng ở hàng cuối cùng, thân hình cao lớn thẳng tắp, cho dù nửa khuôn mặt bị che dưới vành mỹ, cũng có thể từ đường cằm cương nghị phân biệt với tất cả mọi người.
Hơn 300 ngày đêm mong nhớ bỗng biến thành khoảng cách chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới, Thư Nguyện lại chỉ dám trốn sau gốc cây trộm nhìn hắn. Thời gian dài xa cách, giữa hai người không chỉ có nỗi nhớ, còn có cảm giác xa lạ đã lâu không xuất hiện.
Năm ấy, thi vào khoa tiếng Pháp của đại họa A là ước định giữa hai người, nhưng khi Lê Hủ thật sự hết lòng tuân thủ lời hứa, Thư Nguyện lại không nhìn ra đối phương có còn để ý tới cậu hay không.
Tiếng còi xuyên qua tai, huấn luyện viên hạ lệnh nghỉ tại chỗ 15 phút, Lê Hủ bỏ mũ, mu bàn tay quệt đi mồ hôi dưới cằm, vặn nắp chai, một hơi uống cạn non nửa.
Mặt trời chói chang, hắn bị chói tới phải nheo mắt lại, nghiêng mặt qua một bên muốn tránh nắng rọi thẳng xuống, dưới tàng cây gần đó, lại ngoài ý muốn bắt được một bóng người đang bỏ trốn.
Buổi trưa, lớp huấn luyện vừa kết thúc, đám sinh viên năm nhất như ong vỡ tổ, một mạch chạy tới nhà ăn. Lê Hủ vừa đi vừa bấm di động, một tin nhắn ngắn ngủn từ số lạ nhắn tới, nói với hắn đồ ăn mang đến đã treo ở cửa kí túc xá rồi.
Lê Hủ chỉ nghĩ người nọ gửi nhầm, nhét di động vào túi, đi tới con phố cạnh trường mua đồ ăn về phòng kí túc xá. Không nghĩ tới, trên tay nắm cửa quả thực có treo một phần suất ăn đặc biệt, trên nút thắt của túi nilon còn có hóa đơn, người nhận đúng thật là tên hắn, nhưng số điện thoại đã bị bôi đen.
Bạn cùng phòng còn chưa quay lại, Lê Hủ cầm đồ ăn treo trên tay nắm cửa xuống, xách tới bàn ăn mở ra, tất cả đều là món mà hắn thích.
Lê Hủ chỉ cảm thấy cổ họng như bị bỏng, khó chịu tới đòi mạng.
Có người trở về, thấy hắn liền mở miệng phàn nàn nhà ăn quá đông người, không mua được cơm, chỉ có thể về phòng úp mì. Lê Hủ không còn nghe được cậu ta nói gì, đưa cơm trưa mình tự đi mua qua: “Cậu ăn đi, tôi mua hai phần.”
Liên tục suốt nửa tháng, dù là buổi trưa hay tối, sự việc này vẫn lặp lại đều đặn, Lê Hủ đoán được là ai, nhưng không dám khẳng định, soạn tin nhắn gửi qua: “Đừng mang cơm cho tôi nữa.”
Huấn luyện quân sự kết thúc, sinh viên năm nhất được nghỉ ngơi hai ngày, lúc này mới chính thức bắt đầu lên lớp. Nửa tháng này, Lê Hủ cũng xem như quen thuộc với nhóm bạn cùng lớp, hắn tùy tiện chọn một chỗ ngồi xuống, bốn phía xung quanh liền ngồi đầy cả nam lẫn nữ.
“Cậu Lê Hủ kia của lớp ta thực sự rất được hoan nghênh,” Bọ cạp thậm chí còn không biết Lê Hủ, cậu ta lôi kéo Thư Nguyện cùng Phương Quốc từ cửa sau đi vào, ngồi ở hàng cuối cùng, “Lớn lên đẹp trai quả thực không giống người thường, nữ sinh đều muốn dính tới bên cạnh.”
Lê Hủ ngồi ở hàng thứ ba phía trước, bị nam nam nữ nữ vây quanh, cho dù Thư Nguyện có gan dám tới gần cũng sẽ bị người ta chặn hết đường tiến.
Phương Quốc cầm sách lên, muốn tới phía trước ngồi: “Tiết đầu tiên chắc chắn sẽ điểm danh, chúng ta tới phía trước ngồi đi, tạo chút ấn tượng tốt với giáo sư.”
Bọ cạp tỏ vẻ không có ý kiến, Thư Nguyện lại căng thẳng, khoát tay một cái, nói: “Mấy cậu đi đi, tôi ngồi chỗ này.”
“Đừng nói là cậu muốn chờ giường 4 nhé. Cậu ta xuất quỷ nhập thần, có tới lớp hay không còn chưa biết á.” Bọ cạp nói.
Thư Nguyện lắc đầu: “Không phải, trước giờ tôi quen ngồi hàng cuối.”
Tiết đầu tiên nên đám sinh viên năm nhất thường khá tích cực, trước khi chuông vang lên, lớp bốn lăm người đã đến đông đủ, dãy bàn phía trước ngồi đầy người, Thư Nguyện một mình ngồi cuối cùng lại có vẻ lẻ loi.
Cậu như một tên biến thái, dựng đứng sách giáo khoa, chỉ lộ ra một đôi mắt lén lén lút lút nhìn trộm người khác. Nhìn đối phương cùng bạn học xung quanh cười đùa, nhìn nữ sinh cong mắt cười giả bộ vô ý đụng vai vào cánh tay hắn, nhìn hắn nghiêng người nói chuyện với bạn học phía sau, khuỷu tay tùy ý gác trên ghế.
Thư Nguyện vội vàng cúi đầu, dùng sách che đi gương mặt của mình.
Thư Nguyện trong lòng khổ sở, Lê Hủ nói “Có cậu rất hạnh phúc” đều là nói dối. Không có cậu, Lê Hủ vẫn là mặt trời được mọi người hoan nghênh, đâu cần biến mình thành vì sao trong đêm, rọi sáng loại người không thú vị như cậu chứ.
Thư Nguyện nắm mép bàn, muốn bỏ chạy, lại sợ bị giáo sư gọi tên.
Tới khi thực sự bắt đầu điểm danh, Thư Nguyện mới ý thức được chuyện gì mới là bết bát nhất, sinh viên được gọi tên phải đứng dậy để giá sư biết mặt, đồng thời ánh mắt của cả lớp cũng sẽ đổ dồn lên một mình ngươi___
“Lê Hủ.”
Nam sinh cao lớn đứng dậy, nửa tháng huấn luyện quân sự khiến da hắn đen đi một chút, không những đẹp trai hơn, còn mang theo hơi thở thanh xuân. Thư Nguyện ngồi phía sau không thấy được biểu tình của Lê Hủ, nhưng qua vẻ mặt của nữ sinh phía trước đang quay đầu lại nhìn hắn, cậu có thể khẳng định lúc này khóe miệng đối phương đang treo nụ cười hờ hững, bởi cậu biết, Lê Hủ những lúc đó là mê người nhất.
Vài giây ngắn ngủi qua đi, sau đó giáo sư tiếp tục đọc lên vài cái tên, Thư Nguyện không chú ý, đầu óc cậu lúc này đã vì hoảng loạn mà trở nên trống rỗng.
“Thư Nguyện.”
Thời điểm giáo sư dùng âm thanh mềm mại và rõ ràng đọc tên cậu, cậu cảm giác mình đã đánh mất năng lực tự suy nghĩ.
Cậu đỡ mặt bàn đứng lên, tầm mắt thẫn thờ chăm chú nhìn lên bảng đen, không dám nhìn loạn, tiếng xì xào bàn tán từ bốn phía tụ thành sóng lớn, cậu biết rất nhiều người đang thắc mắc tại sao huấn luyện quân sự không có mặt cậu, nhưng cậu đều không quan tâm.
Đương lúc cậu đếm thầm tới ba, vừa muốn ngồi xuống liền bị giáo sư hỏi: “Sao lại ngồi tít xa như vậy, trò chuyển xuống mấy bàn gần trên này đi.”
Thư Nguyện luống cuống, theo thói quen nhìn về phía Lê Hủ. Hành động hoàn toàn theo bản năng, cảm giác an toàn và chỗ dựa của cậu, đều đặt trên người Lê Hủ.
Ánh mắt hai người va chạm trong không khí, cách biệt một năm, đôi bên đều cảm thấy kinh ngạc cùng hoảng loạn trong mắt đối phương.
E rằng vẫn vương chút tình cảm không nói rõ, chỉ là không biết, đốm lửa tàn liệu còn có thể vựng thành ngọn lửa mãnh liệt trong quá khứ hay không.
Hết chương 73.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-