[ĐAM MỸ] ÁM HỎA – CHƯƠNG 20
CHƯƠNG 20. NGỦ NGON NHÉ, LĂNG CHƯỚC.
Lăng Chước không muốn ở bệnh viện, buổi tối, khi nhiệt độ trở lại bình thường liền chuẩn bị xuất viện, Dương Minh đang muốn khuyên cậu thì Lục Trì Hiết xuất hiện ở cửa phòng bệnh.
Đối phương vừa kết thúc cảnh quay đêm liền trực tiếp từ phim trường đến đây.
“Em muốn xuất viện à?” Lục Trì Hiết vừa vào cửa liền hỏi.
Lăng Chước ngồi ở mép giường, kéo kéo quần áo trên người, không được tự nhiên nói: “Ở đây không tiện, tôi muốn về tắm rửa.”
“Vừa mới hạ sốt mà tắm cái gì, đừng để ngày mai lại đổ bệnh, tôi đã xin nghỉ giúp em hai ngày rồi, không cần vội.” Lục Trì Hiết nói.
Lăng Chước kiên trì nói: “Tôi muốn xuất viện.”
Lục Trì Hiết cong eo, một tay chống ở đuôi giường, một tay chống ở mép giường cạnh người Lăng Chước, cứ như vậy mắt đối mắt với cậu.
Lăng Chước không khỏi nhíu mày: “Anh làm gì?”
Lục Trì Hiết: “Sắc mặt tệ thế này còn muốn xuất viện?”
Lăng Chước: “Đã hạ sốt rồi mà, sao phải chiếm dụng tài nguyên của bệnh viện chứ.”
Lục Trì Hiết cười: “Được, vậy đi thôi.”
Hắn đứng thẳng dậy, tiện tay vén tóc mái lòa xòa của Lăng Chước, Lăng Chước xoay mặt đi không để ý tới hắn.
Một câu “lấy thân báo đáp” của Lục Trì Hiết ban sáng cậu coi như không thấy, cũng không nhắn lại, nhưng đối phương dù gì cũng là ân nhân cứu mạng cậu không thể không nể mặt, cho nên cứ lúng túng như vậy.
Trên xe, Lăng Chước dựa vào ghế mơ màng sắp ngủ, người bên cạnh nhỏ giọng hỏi cậu: “Thầy Lăng, nghe nói thành viên nhóm em có người muốn nhảy đi ăn máng khác đúng không? Vậy bọn em thế nào, giải tán nhóm hả?”
Lăng Chước nhắm mắt, không muốn nói về đề tài này: “Thầy Lục nghe được từ đâu vậy?”
Lục Trì Hiết: “Cũng không phải chuyện gì to tát, tôi nghe được cũng không kì quái.”
Lăng Chước mơ hồ nghĩ tới quan hệ giữa truyền thông Tinh Diệu và Thượng Tấn, Lục Trì Hiết biết chuyện này cũng không có gì kì quái, chỉ là càng cảm thấy vô vị: “Ừm, đúng vậy.”
“Bọn em sẽ giải tán sao?” Lục Trì Hiết tiếp tục hỏi.
Lăng Chước: “Tôi không biết, nói sau đi.”
Lục Trì Hiết giật giật khóe miệng, không nói nữa.
Về tới khách sạn đã là gần 11 giờ, Lục Trì Hiết đưa Lăng Chước tới cửa phòng, trước khi Lăng Chước đi vào, hắn gọi: “Đưa điện thoại cho tôi.”
Lăng Chước: “Làm gì?”
Lục Trì Hiết vươn tay: “Cứ đưa cho tôi đi, em đứng đây rồi còn sợ tôi làm cái gì được chứ?”
Lăng Chước hơi do dự, rốt cuộc vẫn đưa di động của mình cho hắn.
Lục Trì Hiết nhấn nhấn màn hình, nhắc nhở cậu: “Mở khóa đi.”
Lăng Chước nhìn hắn, Lục Trì Hiết nhướng mày.
Bị Lục Trì Hiết nhìn chằm chằm, Lăng Chước chỉ có thể dùng vân tay mở khóa, Lục Trì Hiết bấm một dãy số, gọi đi.
Di động của hắn vang lên, hắn ngắt máy, trả di động cho Lăng Chước: “Lưu số của tôi, ban đêm nếu thấy không thoải mái thì gọi điện, mở máy 24/24, em gọi lúc nào cũng được.”
Lăng Chước không biết nói gì, gật gật đầu: “Cảm ơn.”
Khi cửa đóng lại cậu mới nhẹ nhàng thở ra, tắm rửa xong lên giường nằm, mở mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, nghĩ tới những chuyện phiền lòng trong nhóm, nhắm mắt lại, ép buộc bản thân gạt bỏ mọi tạp niệm, xoay người đi vào giấc ngủ.
Tối nay cậu ngủ rất an ổn, cảm giác vừa mới nằm xuống đã tới sáng.
Tỉnh lại đã hơn 9 giờ, người cậu ướt đẫm mồ hôi nhưng lại không hề có cảm giác vô lực, có cảm giác sảng khoái hơn nhiều.
Lại tắm rửa lần nữa, Lăng Chước ra khỏi phòng ngủ, vừa lúc Dương Minh đi vào, còn cầm theo bữa sáng, vẫn là Lục Trì Hiết bảo người chuẩn bị.
Cậu ngồi vào bàn ăn, nhìn Dương Minh lấy thức ăn ra, có rất nhiều loại, món ăn cực phong phú. Lăng Chước hơi biệt nữu, cảm giác bản thân thiếu nợ quá nhiều ân tình của Lục Trì Hiết, đã tính không rõ nữa rồi.
“Anh Chước,” Dương Minh liếc cậu một cái nói, “Buổi sáng lúc em lên anh còn chưa tỉnh, lại chạm mặt thầy Lục, anh ta có vào phòng thăm anh đấy.”
Lăng Chước “À” một tiếng.
Dùng xong bữa sáng, Lăng Chước ăn không ngồi rồi liền ngồi xuống, tĩnh tâm đọc kịch bản. Nếu đoàn phim đã cho nghỉ ngơi hai ngày thì cậu cũng không vội vã quay lại, có thể nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi thôi.
Giữa trưa, Trọng Nhất Nhiên gọi điện thoại tới hỏi thăm tình trạng sức khỏe của cậu.
Lăng Chước: “Em xuất viện, đã đỡ hơn nhiều rồi ạ.”
Trọng Nhất Nhiên nghe vậy thì yên tâm, lại nói với cậu chuyện trong nhóm, Trương Tầm sẽ chờ tới khi hết hợp động mới rời nhóm, album lần này công ty vẫn muốn phát hành với đội hình đầy đủ 5 thành viên, trước khi kết thúc thời gian tuyên truyền album mới sẽ không công bố tin tức thành viên rời nhóm ra bên ngoài.
Còn có, mặc dù Trương Tầm không tham gia nhưng concert vẫn sẽ tiến hành theo kế hoạch.
Lăng Chước cũng không quá ngạc nhiên, concert có thể kiếm về rất nhiều tiền, bọn họ còn đang ở thời kì nổi tiếng nhất, cho dù thiếu một người công ty cũng sẽ kiên trì để bọn họ mở concert.
Cậu không thể nói mình là vui hay buồn, tổ chức concert với hàng trăm ngàn người từng là giấc mơ chung của năm người bọn cậu, nhưng giờ đây, khi giấc mơ ấy được hiện thực hóa bằng sự cân đo đong đếm trên cán cân lợi ích, dường như cậu chẳng còn quan tâm đến thế.
Lăng Chước: “Cũng được, cuối cùng những nỗ lực ban đầu của chúng ta cũng không bị lãng phí.”
Cậu nói chuyện cùng Trọng Nhất Nhiên một lúc liền cúp máy, Lục Trì Hiết gửi tin nhắn qua wechat: Em dậy chưa?
Lăng Chước cạn lời, giờ đã là mấy giờ rồi, cậu cũng không phải lợn.
Nửa phút sau người kia lại gửi thêm một tin: Chốc nữa sẽ có người đưa cơm tới, buổi sáng tôi đã nói với trợ lý của em rồi.
Lăng Chước: Cảm ơn, nhưng lần sau không cần phiền toái thầy Lục như vậy, tôi xuống nhà hàng ăn cũng được, thầy Lục không cần kêu người làm cho tôi đâu.
Bên kia không hồi âm lại nữa.
Lăng Chước nghĩ nghĩ, có lẽ người này lại đang tức giận rồi.
Nhưng cậu cũng lười quan tâm, nhàm chán lướt di động.
Hai mươi phút sau, weibo bật lên thông báo nhắc nhở, Lục Trì Hiết share lại bài cảm ơn của cậu hôm qua: ‘Không bằng cân nhắc tới đề nghị của tôi đi.’
Lăng Chước: “…..”
Lăng Chước hít sâu một hơi, nhắc nhở bản thân phải thật nhẫn nại, tác phong hành sự của người này đâu phải mình không biết, cứ giả vờ như không thấy là được.
Nhưng cậu vẫn bấm vào phần bình luận dưới weibo của Lục Trì Hiết, mọi người đều sôi nổi hỏi không biết đề nghị kia là cái gì, cũng có fan tới cắn CP, may mà Lục Trì Hiết không tiếp tục hồ ngôn loạn ngữ.
Cậu nhắn lại cho Lục Trì Hiết: Sao anh lại nói cái đó trên weibo chứ?
Lục Trì Hiết: Em lo lắng cái gì?
Lục Trì Hiết: Em yên tâm, tôi sẽ không hủy hoại danh tiếng của em đâu.
Lăng Chước lười phản ứng lại hắn.
Chạng vạng, Lục Trì Hiết trở lại khách sạn, tới gõ cửa phòng Lăng Chước.
“Thầy Lăng à, ăn cơm chiều thôi.”
Lăng Chước nhìn thấy hắn có hơi ngạc nhiên: “Sao hôm nay anh về sớm vậy?”
Lục Trì Hiết: “Em không đọc thông báo đúng không? Hôm nay tôi không phải quay đêm, nên tới gọi em đi ăn cơm.”
Thấy Lăng Chước do dự, hắn trực tiếp sửa miệng: “Vậy thì ăn trong phòng thầy Lăng đi.”
Lăng Chước phát hiện bây giờ ngay cả việc từ chối người này cậu cũng không có tự tin, chỉ đành mặc hắn tiến vào, may là trợ lý của bọn họ cũng có mặt, không đến nỗi quá xấu hổ.
Trên bàn cơm, Lăng Chước hỏi Lục Trì Hiết, nói ra thắc mắc cả ngày trong đầu mình: “Thầy Lục này, anh có thích món quà nào không?”
Lục Trì Hiết nhướng mày: “Em tặng tôi hả?”
Lăng Chước: “Ừm, cảm ơn anh đã hăng hái làm việc nghĩa.”
Tuy rằng cậu cảm thấy Lục Trì Hiết sẽ chẳng thiếu thứ gì, đồ cậu chọn có lẽ còn chướng mắt hắn, tốt nhất là trực tiếp hỏi.
“Hăng hái làm việc nghĩa?” Lục Trì Hiết hừ một tiếng, “Thôi, em nói phải thì là phải vậy.”
Lăng Chước mặt không đỏ tim không loạn: “Vậy anh có thích cái gì không?”
Lục Trì Hiết nhìn cậu nhưng không trả lời.
Lăng Chước bình tĩnh chờ câu trả lời của hắn.
Dương Minh và Tiền Trinh cúi đầu ăn cơm, vờ như mình không tồn tại.
Lục Trì Hiết thong thả gắp đồ ăn, phớt lờ cậu. Lăng Chước có chút nhụt chí, người này thật đúng là khó hầu hạ.
Dùng xong bữa tối, Tiền Trinh nhắc nhở bọn họ đêm nay chương trình “Trời Nam đất Bắc” sẽ phát sóng, Dương Minh ra phòng khách mở TV lên.
Lăng Chước ngồi trước TV, thuận tay pha trà.
Lại pha một tách cho Lục Trì Hiết: “Thầy Lục có muốn uống trà không?”
Lục Trì Hiết ngồi xuống bên cạnh cậu, trên màn hình chương trình đã bắt đầu phát sóng, Lục Trì Hiết nhận lấy tách trà, đầu ngón tay hai người chạm vào nhau, hắn nhìn Lăng Chước rụt tay về, khẽ cong môi.
Lăng Chước vờ như không thấy, bưng tách trà chậm rãi uống, mắt dán lên màn hình TV.
Ngay đầu tiên đã là cảnh phóng to Lục Trì Hiết nói cái câu “Không được gian lận” kia. Sau đó, mâu thuẫn ngầm giữa Lục Trì Hiết và Lăng Chước, rồi cuộc đối đầu với Trọng Nhất Nhiên, qua tay hậu kì, biến thành mánh lới câu view cho chương trình.
Lăng Chước xem rất nhập tâm, đột nhiên người bên cạnh hỏi: “Thầy Lăng muốn tặng quà gì cho tôi vậy?”
Lăng Chước quay đầu, Lục Trì Hiết vẫn nhìn thẳng TV, dường như chỉ thuận miệng hỏi: “Không phải em muốn tặng quà cho tôi ư?”
Lăng Chước: “… Anh thích cái gì?”
Lục Trì Hiết: “Em tự nghĩ đi, tốt xấu gì cũng nên thể hiện chút thành ý chứ, thầy Lăng nhỉ?”
Lăng Chước ngượng ngùng ngậm miệng.
Cậu cúi đầu xem di động, đêm nay có vài hotsearch liên quan tới chương tỏình, trong đó cái hotsearch #Tu La tràng* giữa Lăng Chước Lục Trì Hiết Trọng Nhất Nhiên vừa nhìn liền biết do tổ chương trình mua, nhấn vào xem, ngoại trừ nhóm blogger được thuê quảng cáo, còn lại là fan CP hai nhà đang xé nhau, còn xé tới bất phân thắng bại.
(*) Tu La tràng: chỉ các chiến trường thực tế và những dịp phải cạnh tranh chiến đấu
Zyr* bị đại ma vương đánh bại, loại quỷ hút máu phế vật này căn bản không xứng ghép đôi với đỉnh lưu.
(*) Viết tắt phiên âm tên của Trọng Nhất Nhiên (Zhong Yi Ran)
Người bên cạnh bỗng khom lưng kề sát lại, nhìn kĩ từng chữ trên màn hình di động.
Lăng Chước thoát khỏi giao diện, lông mày nhíu chặt.
Lục Trì Hiết nghiêng đầu nhìn cậu: “Những thứ này khiến em không vui?”
Lăng Chước đè nén lửa giận, không lên tiếng.
Lục Trì Hiết chậc một tiếng: “Sao em lại mềm lòng như thế chứ? Nếu tôi mà thấy trên mạng có người dám mắng bạn tôi, nhất định tôi sẽ chửi thẳng mặt nó.”
Lăng Chước: “Anh không cần kiêng nể bất cứ chuyện gì, nhưng không phải ai cũng giống anh.”
Từ khi cậu nổi tiếng, những lời ác ý nhắm vào cậu và những người bên cạnh cậu vẫn luôn nối liền không dứt, ban đầu cậu quả thực rất tức giận, cũng muốn giải thích biện minh, là Trọng Nhất Nhiên nói với cậu không cần làm như vậy, cũng không cần xem những thứ đó, lúc này cậu mới từ từ học cách nhẫn nại và làm ngơ, nhưng cậu không muốn nói với người trước mặt này.
Lục Trì Hiết nhìn cậu cười, Lăng Chước dời tầm mắt đi chỗ khác.
10h, chương trình kết thúc.
Tiền Trinh đã rời đi trước, Dương Minh bận việc cũng đã xuống tầng từ mười phút trước, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, Lăng Chước hạ lệnh đuổi khách: “Đã không còn sớm, ngày mai còn phải quay phim, thầy Lục cũng nên về phòng đi.”
Lục Trì Hiết cười đứng lên, Lăng Chước tiễn hắn tới cửa, trước khi đóng cửa, Lục Trì Hiết bỗng nhiên nói: “Nếu không biết tặng gì cũng không sao, ghi nợ trước, không cần gấp gáp.”
“Lấy thân báo đáp chỉ là đùa em thôi, tất nhiên, nếu em muốn thì tôi cũng không ngại đâu.”
“Ngủ ngon nhé, Lăng Chước.”
Lăng Chước sửng sốt, cánh cửa phòng trước mặt cậu đã khép lại.
Hết chương 20.
Editor: Tùy Tiện
-2 Comments-
chủ nhà có lịch đăng cụ thể truyện này k ạ
Trc t có lên lịch t6 mỗi tuần á, mà h bận quá :(( nên du di t6 hoặc t7 nha