[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 61
CHƯƠNG 61. GIẤU LẠI (18+)
Người làm trong nhà đều đã nghỉ Tết, Lê Văn Trưng cũng không có nhà, Thư Nguyện tự nhiên hơn rất nhiều, xoay người nhét tay mình vào trong túi áo của Lê Hủ: “Lạnh quá.”
“Đi lên mở máy sưởi đi.” Lê Hủ kéo tay Thư Nguyện ra, nắm trong tay mình, trước khi lên tầng đi vào trong bếp cầm theo mấy túi đồ ăn vặt.
Vừa lên tầng liền đụng phải Lê Quyết đang rón rén đi ra, Thư Nguyện hai mắt mở to, theo bản năng trốn về phía sau Lê Hủ, kết quả phản ứng của Lê Quyết còn khoa trương hơn, thân thể nó xoay một vòng, sau đó trên hành lang vang lên tiếng sập cửa thật mạnh.
“Đừng để ý tới nó.” Lê Hủ nắn bóp tay Thư Nguyện, đem người phía sau kéo tới trước mặt mình.
Trốn trong phòng Lê Hủ rồi Thư Nguyện mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Cậu ngồi trên ghế băng cuối giường, trước ngực ôm Tiểu Tiểu Tô mà Lê Hủ đưa tới, trong miệng căn khoai tây chiên mà Lê Hủ bón cho: “Em trai cậu không phải về quê sao?”
Lê Hủ ở trong phòng đi tới đi lui, đóng cửa ban công, mở máy sưởi, sau khi điều chỉnh nhiệt độ phù hợp xong mới kéo ghế xoay tới ngồi trước mặt Thư Nguyện: “Không ai đi cùng, nó cái gì cũng không tự làm được.”
“Vậy cậu thông minh hơn cậu ta.” Thư Nguyện kết luận.
Lê Hủ tự hào: “Đó là đương nhiên.”
Còn chưa tới giờ cơm nhưng hai người gần hết ngày vẫn chưa ăn được một bữa hẳn hoi, đều dựa vào đống đồ ăn vặt lót bụng lúc dạo phố hoa ban trưa, hai người từ trong mắt đối phương đều thấy được hai chữ: đói bụng.
“Chúng ta gọi đồ ăn ngoài đi.” Lê Hủ lấy di động ra, “Cuối năm rồi, gọi sớm một chút mới không phải chờ lâu.”
“Tớ muốn ăn thanh đạm một chút.” Thư Nguyện đi tới bên cạnh Lê Hủ nhìn màn hình di động, nghĩ thầm ăn thanh đạm mới không dễ bị đau bụng.
Tới tận khi hai người ăn xong lại đi dạo trở về, sắc trời đã tối hẳn nhưng cửa phòng Lê Quyết vẫn im lìm, Thư Nguyện có chút lo lắng: “Cậu ta ở trong đấy ngốc lâu như vậy không sao chứ?”
“Nó có thể có chuyện gì được.” Lê Hủ toàn thân đều là mồ hôi, vội tìm quần áo sạch đi tắm, trước khi đóng cửa phòng tắm thấy Thư Nguyện ngơ ngác nhìn hắn, lại hỏi: “Cậu có mang quần áo không? Hay là mặc quần áo của tớ nhé?” Không đợi Thư Nguyện trả lời, hắn chỉ vào phòng để đồ, “Cậu tự chọn nhé, xem cái nào vừa.”
Thật ra Thư Nguyện có mang theo quần áo, nhưng không biết tại sao, khi đối phương chấp thuận, cậu lại nảy ra ham muốn được mặc quần áo của Lê Hủ.
Quần áo và giày trong phòng đồ được sắp xếp ngay ngắn, chỉ cần nhìn qua là biết chỗ nào để đồ gì.
Trong phòng có mở máy sưởi nên không cần mặc quần áo quá dày, Thư Nguyện chọn một chiếc áo len dài tay mỏng cổ tròn, một chiếc quần xám, đồ lót thì cậu thực sự không dám mặc của Lê Hủ, xấu hổ, hơn nữa kích cỡ cũng không vừa.
Trước khi đóng cửa tắt đèn Thư Nguyện nhìn thấy một ngăn kéo hơi mở ra, cậu có chút chứng ám ảnh cưỡng chế, ôm quần áo đi tới định đóng lại, nhưng đồ vật trong ngăn kéo khiến động tác cậu dừng lại động tác.
Lê Hủ tắm rất nhanh, mười phút sau liền mang theo một thân ẩm ướt nóng hổi đi ra, bên hông quấn một cái khăn tắm lớn, từng giọt nước theo bắp thịt săn chắc chảy xuống.
Tới khi nhìn rõ đồ vật trên tay Thư Nguyện, Lê Hủ lập tức không khoe dáng nữa, vội vàng đi tới tóm lấy tay đối phương: “Cậu lấy ở đâu?”
Dụng cụ rửa ruột từ trên tay Thư Nguyện rơi xuống, đập lên chân cũng không nhẹ, Thư Nguyện khẽ nhíu mày.
“Còn hai thứ này nữa.” Thư Nguyện lật chăn, bên dưới rõ ràng là một hộp bao cao su màu xanh lam cùng lọ bôi trơn trong suốt, “Lê Hủ, cậu đừng giấu tớ.
“Tớ giấu cậu cái gì chứ?” Lê Hủ đặt dụng cụ rửa ruột lên giường, ngồi xổm trước mặt Thư Nguyện, bất đắc dĩ cười: “Cậu hỏi đi, muốn biết cái gì tớ đều nói cho cậu.”
Thư Nguyện chỉ chỉ đống đồ người lớn vứt lộn xộn trên giường: “Nhậm Liêu nói, tại tớ không cho cậu chạm vào tớ nên cậu nhịn tới khó chịu, cho nên cậu muốn dùng những cái này với người khác phải không?”
Thằng trời đánh này, Lê Hủ ở trong lòng đem Nhậm Liêu mắng chửi thậm tệ, sau đó đứng dậy, nghiêng người về phía trước, chặn ngang Thư Nguyện ôm lên, đồng thời vơ lấy dụng cụ rửa ruột cầm trong tay.
“Cậu làm gì!” Thư Nguyện cả kinh nói, cánh tay duỗi tới ôm chặt cổ Lê Hủ.
Lê Hủ đá văng cửa phòng tắm, đặt Thư Nguyện ngồi lên bồn rửa tay, tiện tay để đồ qua một bên: “Cậu không tin tớ đến thế ư?”
Hắn nửa đùa nửa thật khiến Thư Nguyện tự trách, cậu bối rối mở miệng rồi lại không nói được lời nào, hai cánh tay ôm lấy cổ Lê Hủ càng siết chặt.
Lê Hủ bất đắc dĩ, cúi người, cụng trán với Thư Nguyện, nói: “Đồ là cho hai bọn mình dùng, dụng cụ rửa ruột cho cậu, áo mưa cho tớ, thuốc bôi trơn cho cả hai.” Có lẽ do hơi nóng, hắn phát hiện mặt Thư Nguyện đã đỏ tới lợi hại, “Sợ cậu không vui nên tớ đã cố gắng giấu bọn nó đi rồi, chờ tới khi cậu có thể hoàn toàn tiếp nhận được chuyện này mới lấy ra dùng, ai biết được cậu cứ nhất định phải lôi bọn nó ra chứ.”
Âm cuối mang theo ảo não và oán giận, nếu nghe kĩ còn có thể phát hiện ra sự nuông chiều. Thư Nguyện không dám nhìn những vật dụng kia, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Vậy cậu đem nó giấu lại đi.”
“Vậy cậu phải hỏi xem nó có đồng ý không đã.” Lê Hủ nắm tay Thư Nguyện đặt lên dương vật đã nhô cao của hắn.
Qua một lớp khăn tắm, Thư Nguyện có thể rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ của con quái vật này, cậu muốn rút tay về lại bị đối phương kiềm chặt: “Nó bảo nó không đồng ý, làm sao bây giờ?”
“Tớ…” Thư Nguyện dùng ngón trỏ cọ cọ dương vật Lê Hủ, “Vậy cậu nhẹ một chút…”
Còn chưa dứt lời Lê Hủ đã vồ tới hôn cậu, một tay siết chặt eo, đem quần dài lẫn quần lót lột xuống.
Tiếng khăn tắm rơi xuống sàn, sau đó là tiếng quần áo rơi phủ lên.
Thân dưới Thư Nguyện trần truồng, lộ ra hai chân thon dài trắng nõn, cậu muốn kéo vạt áo che đi chỗ kín lại bị Lê Hủ cản lại, hắn hất tay cậu, thô bạo tách hai đùi đang khép chặt.
“Xoay người lại, nằm lên bồn rửa mặt đi.” Lê Hủ ôm cậu xuống, “Tớ rửa cho cậu.”
Sao Thư Nguyện có thể để Lê Hủ động thủ được chứ? Lê Hủ mặt dày nhưng cậu thì xấu hổ muốn chết rồi, lúc bị hắn ép xoay người ấn nằm trên bệ chổng mông cậu đã không chịu nổi, đẩy vai Lê Hủ: “Tớ tự làm!”
“Cậu biết dùng thế nào không?” Lê Hủ vỗ mông Thư Nguyện, lưu loát tháo mở dụng cụ thụt rửa.
“Tớ biết!” Thư Nguyện đỏ mặt đứng thẳng dậy, cướp lấy dụng cụ thụt rửa trong tay Lê Hủ, “Cậu ra ngoài lấy bôi trơn đi.”
Xem ra không thể trêu tiếp, Lê Hủ cười rời khỏi phòng tắm, cầm lọ bôi trơn trên giường, qua khe cửa đưa cho đối phương: “Đừng tắm lâu quá…”
Việc giết thời gian tốt nhất chính là ngủ và chơi game, Lê Hủ dựa vào đầu giường, chơi hai ván game thì cửa phòng tắm mở ra, Thư Nguyện chậm rãi bước ra ngoài, cậu mặc một chiếc áo lên cổ thuyền, ống quần xắn tới bắp chân, bên ngoài choàng một chiếc khăn tắm lớn.
Lê Hủ đặt điện thoại xuống, đợi người đến gần liền nắm tay Thư Nguyện kéo cậu xuống giường.
“Rửa sạch rồi?” Lê Hủ đè lên cơ thể nóng hổi của Thư Nguyện, hỏi.
Người bên dưới quay mặt đi, cong chân, đầu gối cọ lên eo người phía trên: “Ừ.”
Từ lúc tắm xong Lê Hủ vẫn chưa mặc quần áo, khăn tắm lớn bị cọ sát mà rơi xuống, buông thõng trên eo. Lê Hủ cảm giác vướng víu liền cầm lấy ném phăng lên ghế băng cuối giường, hoàn toàn xích lõa trước mặt Thư Nguyện.
“Tớ sợ đau.” Thư Nguyện hoảng sợ, chùi chỏ chống trên đệm, lùi về sau, Lê Hủ tóm quần cậu cởi ra: “Tớ sẽ khiến cậu thoải mái mà.”
Chiếc quần chung số phận với khăn tắm, một lúc sau, áo len cũng vinh dự nối gót, nằm chất đống trên ghế băng.
Thư Nguyện nằm trên giường, làn da trắng nõn, mặc dù Lê Hủ đã nhìn thấy nhiều lần nhưng lần nào cũng không khỏi mê luyến cơ thể xinh đẹp này.
Lê Hủ ngã lên người Thư Nguyện, môi chạm môi, ban đầu nhẹ nhàng quyến luyến, cuối cùng biến thành mút mát và quấn quýt, Thư Nguyện ôm lấy bờ vai rộng của Lê Hủ, bị đối phương ngậm lấy đầu vú.
“Hừ…” Tiếng rên rỉ như mèo con thoát ra giữa môi lưỡi quấn quýt, Thư Nguyện cực kì nhạy cảm ___ Hoặc là nói, Lê Hủ đã quen thuộc với từng tấc trên cơ thể cậu, biết đâu là điểm nhạy cảm, mỗi nơi đều được ngón tay Lê Hủ âu yếm vuốt ve. Cơ thể cậu bị hắn nhào nặn, gieo trồng từng đóa từng đóa hoa dục vọng.
Thân dưới Thư Nguyện không hề có cảm giác, dù bị kích thích thế nào nơi đó cũng không thể đạt được khoái cảm, nhưng cậu thích Lê Hủ khám phá từng ngóc ngách trên cơ thể cậu, cho cậu cảm nhận một thứ dục vọng khác.
Khi dương vật sưng cứng của Lê Hủ chen vào giữa hai chân cậu, Thư Nguyện vòng tay ôm cổ Lê Hủ, khẽ nỉ non: “Tớ vẫn chưa mở rộng.”
“Không sao, tớ giúp cậu.” Lê Hủ nhìn một vòng quanh giường, “Cậu để thuốc bôi trơn ở đâu?”
“Trong phòng tắm.” Thư Nguyện nói.
Có lẽ nhiệt độ máy sưởi quá cao, Thư Nguyện có thể nhìn thấy rõ ràng mồ hôi trên trán Lê Hủ. Lê Hủ đứng dậy, chân trần đi vào phòng tắm, lát sau liền cầm theo hộp bôi trơn đi ra.
“Nằm úp hay nằm ngửa?” Lê Hủ hỏi xong liền trả lời thay Thư Nguyện luôn, “Nằm ngửa đi, như vậy thì tớ có thể nhìn thấy mặt cậu.”
Toàn bộ quá trình Thư Nguyện không hề có cơ hội mở miệng, cậu nằm trên giường, hai tay ôm lấy hai đùi, mở chân ra, cậu khẽ nhíu mày, cảm nhận ngón tay dính đầy bôi trơn của Lê Hủ đang cắm vào trong hậu huyệt của mình.
Nơi đó chưa từng có ai chạm qua, thoạt nhìn vô cùng chặt, lại mẫn cảm, Lê Hủ không có kinh nghiệm, sợ làm đau Thư Nguyện, chỉ đút vào một ngón tay.
“Có đau không?” Lê Hủ ngẩng đầu quan sát vẻ mặt Thư Nguyện, “Nếu đau, tớ sẽ không động.”
Nhất định là có đau, nhưng Thư Nguyện càng nhiều là cảm thấy căng trướng khó chịu. Cơ thể cậu căng cứng, ngón chân co quắp, khóe miệng mím chặt, lúc nói chuyện thậm chí còn hơi run rẩy: “Không sao, cậu tiếp tục đi.”
“Cậu cố gắng thả lỏng, nếu đau thì nói cho tớ biết.” Lê Hủ cúi đầu, giống như an ủi mà hôn lên dương vật mềm mại của Thư Nguyện.
Tới khi hậu huyệt của Thư Nguyện có thể nuốt vào ba ngón tay, Lê Hủ đưa bao cao su cho Thư Nguyện: “Lấy giúp tớ.”
Hắn vừa nói, ngón tay vẫn ra vào hậu huyệt Thư Nguyện không ngừng, Thư Nguyện chỉ có thể dùng bao cao su để phân tán lực chú ý của mình, cậu mở hộp, lấy ra một cái, xé vỏ sau đó đưa cho Lê Hủ.
Lê Hủ cầm lấy, một chân quỳ xuống giường, ngón tay từ trong huyệt của Thư Nguyện rút ra, vẫn còn dính đầy chất lỏng nhớp nháp. Hắn đeo bao cao su, cong người, từ từ đẩy dương vật cương cứng vào trong hậu huyệt đã được mở rộng của Thư Nguyện.
“Không…” Không biết có phải vì kích cỡ của hẵn quá lớn không, Thư Nguyện đau tới cắn răng, khóe mắt phủ hơi nước mờ mịt, “Đau.”
Lê Hủ không dám mạnh động, hắn đã muốn phát điên lên rồi, Thư Nguyện cắn rất chặt, bây giờ mà từ bỏ thì đôi bên đều khó chịu.
“Ngoan, cậu cố nhịn một chút thì sẽ không đau nữa.” Lê Hủ húc vào háng Thư Nguyện, lại không thể an ủi tính khí của Thư Nguyện để giúp cậu thả lỏng, đành quỳ xuống giường, ôm lấy Thư Nguyện hôn lên, muốn phân tán sự chú ý của cậu, hắn đẩy mạnh thân dưới, một nửa dương vật đã đi vào.
Thư Nguyện dứt khỏi nụ hôn, cậu cắn chặt môi dưới, ngón tay siết lấy ga giường, nhưng hai chân gác lên vai Lê Hủ không thể động đậy.
“Ra ngoài.” Cậu khàn giọng kêu, “Cậu ra ngoài…”
“Tớ không thể ra được.” Lê Hủ nhẹ nhàng hôn lên mặt cậu, xuống cổ, ngực, cơ thể cậu, “Cậu cắn chặt thế, tớ rút ra thế nào đây?”
“Tớ mặc kệ.” Thư Nguyện đau tới không chịu nổi, “Cậu mau rút ra…”
“Được, được, được, tớ rút ra, cậu thả lỏng đi, nếu không tớ không rút được.” Lê Hủ lau nước đọng trên khóe mắt Thư Nguyện, một tay đỡ giường, một tay xoa bóp mông cậu, cho tới khi hắn cảm thấy hậu huyệt của người kia hoàn toàn thả lỏng. Hắn đột nhiên thẳng người, chôn cả gốc dương vật vào trong lỗ nhỏ của Thư Nguyện.
“Cậu lừa tớ!” Thư Nguyện kêu to, đôi mắt ngấn lệ đầy lên án nhìn nụ cười nửa miệng của Lê Hủ, nhưng cũng bởi một khắc thả lỏng kia, sau khi đau đớn qua đi, ngoại trừ đau nhức còn có một loại cảm giác sưng ngứa khó tả, dồn dập đánh tới, khiến người ta mê luyến.
“Vào hết rồi này?” Lê Hủ ôm Thư Nguyện vào lòng, “Nếu đã quen rồi thì tớ động nhé.”
Trước đó Lê Hủ thề thốt sẽ nhẹ nhàng, nhưng dã thú đã nếm thịt mềm rồi thì sao kiểm soát được nữa, Lê Hủ đâm vào vừa nhanh vừa mạnh, ghì siết eo cậu, bàn tay hư hỏng trêu chọc mỗi điểm mẫn cảm, Thư Nguyện ở bên tai Lê Hủ rên rỉ, dường như đã bị hắn chơi hỏng.
“Cậu chậm một chút.” Thư Nguyện bấu lấy bả vai Lê Hủ, cố định thân thể, “Quá lớn…”
Nhưng cậu không biết, cậu nhẹ nhàng phàn nàn qua tai hắn lại biến thành quỳnh tương ngọc dịch*, dương vật của hắn thậm chí còn sưng to hơn, trực tiếp đâm rút trong cơ thể Thư Nguyện, đem theo dục vọng của chủ nhân.
(*) Quỳnh tương ngọc dịch: chỉ loại rượu rất quý, uống vào có thể thành tiên.
“Còn có thể lớn hơn nữa đấy.” Lê Hủ hôn lên cằm Thư Nguyện, đè cậu xuống giường, nâng chân cậu lên, lại bắt đầu một đợt va chạm mới.
Đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được khoái cảm sôi trào trong cơ thể, chỉ mới mấy phút nhưng cậu đã không chịu nổi, phát hiện thứ đồ chơi bên trong mình vẫn không hề có dấu hiệu xuất tinh thì đạp lên ngực Lê Hủ, suýt thì ngã. Cậu muốn trốn, nhưng thứ đồ chơi ra vào trong cơ thể như chạm tới một điểm nào đó, cơ thể cậu mềm nhũn, tiếng rên rỉ bỗng trở nên cao vút, lại như gợi ý cho Lê Hủ.
“Trách không được tớ tìm mãi không ra.” Lê Hủ cười cười, kéo Thư Nguyện lại, ngón tay đan lấy ngón tay, không cho cậu trốn.
Thư Nguyện rên không nổi, cơ thể yếu ớt ngã lên chăn đệm lộn xộn, hai chân bị Lê Hủ gập lại, khoái cảm liên tục và hỗn loạn khiến cậu cảm thấy cơ thể đã không còn là của chính mình. Nhiều lần cậu cho rằng tính dục của mình đã hồi phục, nhưng mỗi khi nhìn, thứ nằm giữa hai chân vẫn mềm mại nằm đó, khoái cảm tới từ sự ma sát và kết hợp gắt gao khi dương vật của Lê Hủ đưa đẩy bên trong lỗ huyệt của cậu.
“Sắp xong chưa?” Thư Nguyện buồn bực hỏi, “Tớ chịu không nổi nữa…”
“Mới bao lâu đâu?” Lê Hủ vô cùng kích động, bắt lấy cánh mông Thư Nguyện kịch liệt nhào nặn, để lại những dấu tay đỏ ửng trên làn da trắng nón, để cậu bé sạch sẽ ấy bị vấy bẩn bởi dục vọng của hắn, “Tiểu khủng long, đợi khuyển khuyển của cậu với.”
Mọi giác quan của Thư Nguyện đều trở nên tê liệt, chỉ có khoái cảm ngập tràn, như con sóng nhấn chìm cậu. Cậu cảm thấy mình như chết đi sống lại, trước mặt bỗng lóe lên một đạo bạch quang, khuôn mặt ôn nhu của Lê Hủ dần trở nên rõ ràng.
Dục vọng trong cơ thể đâm rút càng nhanh, dựa theo hiểu biết của Thư Nguyện về Lê Hủ, cậu biết hắn đã sắp xuất tinh.
“Khuyển khuyển.” Thư Nguyện nâng hai tay, dùng mu bàn tay lau đi mồ hôi trên mặt Lê Hủ, sau đó ôm cổ hắn, “tớ yêu cậu…”
Bức tường đã sụp đổ, cậu đứng trước đống đổ nát, rụt rè nắm lấy bàn tay dang rộng của Lê Hủ.
Lê Hủ, người vốn có thể chịu đựng thêm vài phút, đột ngột bị lời tỏ tình tấn công, hắn ôm chặt lấy Thư Nguyện, dương vật chôn sâu trong cơ thể đối phương. Hắn vùi đầu vào vai Thư Nguyện, cọ cọ. Nhìn vầng trán ướt đẫm mồ hôi của đối phương, hắn hài lòng nói: “May mắn, tớ rất hạnh phúc vì có cậu.”
Hết chương 61.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-