[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 63
CHƯƠNG 63. BỌN HỌ… LÀM SAO BÂY GIỜ?
Cuối tháng năm, thời gian đếm ngược tới ngày thi đại học chỉ còn tính bằng một con số, kết thúc giai đoạn tổng hợp kiến thức, học sinh khối mười hai bắt đầu tự ôn tập theo từng môn học.
Hoặc trường học phát, hoặc tự mua, tất cả tài liệu ôn tập đều bị Thư Nguyện lật tới nhàu nát, nên giờ cậu chỉ có thể tìm kiếm đề thi thử của các tỉnh, từ dễ đến khó, chỉ cần là đề thi thì sẽ làm.
Hơn nữa, cậu còn thích giảng bài cho Lê Hủ, đối phương luôn có thể từ trong đống sách nào đó tìm được những đề bài khó, cậu rất vui vẻ làm bài, cũng có thể thông qua cách này phát hiện những cách giải mới.
Sinh nhật năm nay của cậu bị nhấn chìm trong lịch ôn tập dày đặc, Lê Hủ vốn muốn đưa cậu đi ăn tối nhưng Thư Nguyện không chịu, nói tổ chức sinh nhật chỉ là hình thức, nếu thật sự muốn chúc mừng vậy chờ tới nghỉ hè, khi thi xong đại học, có thể tổ chức cùng với sinh nhật của Lê Hủ.
Lê Hủ dựng sách giáo khoa che phía trước, đầu gối lên cánh tay, chớp chớp mắt nhìn Thư Nguyện: “Vậy ngày 26 tháng 7 năm nay cậu nhất định phải dành thời gian cho hai chúng ta nhé.”
Một ngày trước khi diễn ra kì thi tốt nghiệp trung học, giáo viên yêu cầu tất cả học sinh khối 10 và 11 phải rời trường chậm nhất vào buổi chiều, trường trung học Thanh Hòa được dùng làm địa điểm thi, phòng học và kí túc xá được dọn trống để giáo viên và học sinh nơi khác tới thi sử dụng.
Thời gian này nếu không có lý do đặc biệt, học sinh bị cấm ra khỏi trường, một là để thuận tiện quản lý học sinh của trường và học sinh trường khác, hai là vì an toàn của học sinh.
Thư Nguyện biết Lê Hủ ghét phải ngồi im một chỗ, nhiều lần dặn dò hắn không có chuyện gì thì đừng chạy ra ngoài tụ tập, chuyện gì thì cũng để thi xong lại tính.
“Không biết cậu đã nhắc bao nhiêu lần rồi luôn.” Lê Hủ cười Thư Nguyện chuyện bé xé ra to, “Cậu ở đây thì tớ còn chạy đi đâu được chứ?”
“Cậu đứng xa ra.” Thư Nguyện đẩy thân hình đang áp sát vào mình ra, cầm tay Lê Hủ nhìn đồng hồ đeo tay, còn ba mươi phút nữa mới bắt đầu tiết tự học buổi tối, “Cậu muốn tắm trước hay là tớ tắm trước?”
“Cùng tắm đi.” Lê Hủ đề nghị, “Có thể tiết kiệm thời gian a.”
“Vậy tớ tắm trước.” Thư Nguyện cầm quần áo đi vào phòng tắm, trước khi đóng cửa còn dặn thêm một câu, “Cậu đừng có chạy lung tung đấy.”
Nếu như Thư Nguyện biết trước chuyện sẽ xảy ra sau đó, dù cảm thấy xấu hổ cậu cũng sẽ nhất định đồng ý yêu cầu “tắm chung” của Lê Hủ.
Lúc cậu vào phòng tắm được hai mươi phút, Lê Hủ nhận được tin nhắn của Lê Quyết, vỏn vẹn ba chữ, thoạt nhìn giống như đối phương đang đùa dai: Cứu em với.
Lê Hủ không trả lời, đặt di động trên bàn, quay người mở tủ tìm quần áo. Nhưng hơn một phút sau, màn hình di động trên bàn lại sáng lên, hiện thị tên của Lê Quyết.
Lúc này Lê Hủ không chút do dự, hắn cầm di động lên nhấn nghe, còn chưa kịp nói chuyện đã nghe tiếng kêu tuyệt vọng từ đầu kia vang lên: “Đừng đánh tôi.”
Là giọng của Lê Quyết.
Lê Hủ nhăn mày, hắn tai thính, có thể nghe thấy tiếng gậy gỗ kéo lê trên sàn xi măng.
“Anh ơi! Cổng trường phía sau___”
Tiếng vật nặng rơi xuống đất tạo thành âm thanh trầm thấp, giọng nói bên kia chuyển thành tiếng thở gấp gáp khó nhọc.
Lê Hủ đứng phắt dậy, hắn liếc nhìn cửa buồng tắm đóng chặt, đủ loại ý nghĩ ở trong đầu nhanh chóng lướt qua.
Là trò đùa dai của Lê Quyết để trả thù hắn?
Nếu không phải, Lê Quyết thật sự sẽ gặp nguy hiểm?
Hắn vẫn sẽ cố chấp ghét Lê Quyết?
Nếu bây giờ hắn chạy ra ngoài thì hậu quả sẽ thế nào?
Mọi thứ xoay trong đầu hắn chỉ diễn ra trong vài giây, ở vấn đề cuối cùng kia, Lê Hủ đã hạ quyết tâm,
Không phải vì Lê Quyết, mà là lời hứa của hắn với Lê Văn Trưng___ Dù sao vài ngày nữa, chuyện của Lê Quyết sẽ không còn liên quan tới hắn nữa.
“Ầm___” Gậy gỗ thô cứng đập nát di động, Lê Quyết ôm đầu, hoảng sợ nhìn ba nam sinh trước mặt.
“Dám đâm chọc trước mặt chủ nhiệm, mày chán sống rồi đúng không?” Nam sinh cầm đầu cao ngang ngửa Lê Hủ, tay áo đồng phục được xắn lên, lộ ra cánh tay vạm vỡ.
Phía sau trường là một con đường nhỏ ít người qua lại, hai bên đường là cánh đồng cỏ dại mọc rậm rạp. Hai tên nam sinh một trái một phải đè Lê Quyết xuống đất, đất đá cứng cách một lớp áo đồng phục cọ lên lưng nó, Lê Quyết từ nhỏ tới lớn luôn kiêu căng làm sao chịu nổi loại đau đớn này, bị dọa tới khóc lên tại chỗ: “Tôi không… Tôi không đâm chọc…”
“CMN mày còn đéo thừa nhận à!” Gã cao to nhất dùng gậy gỗ đâm đâm bụng Lê Quyết, “Không phải chỉ là mượt mấy đồng tiền lẻ của mày thôi sao, mày ở biệt thự lớn, mượn mấy ngàn thôi cũng không được? Việc nhỏ như mắt muỗi này cũng đi mách chủ nhiệm? Bọn tao không ngăn mày lại chẳng lẽ còn để mày hại bọn tao à!”
Gậy gỗ đập lên đùi Lê Quyết, nó hít vào một hơi, hét lên: “Chờ anh tao đến anh ấy sẽ đánh chết lũ chúng mày!”
“Câm CMN miệng đi.” Nam sinh bên trái cho nó một quyền, “Giáo bá đánh mày bọn tao có nhìn thấy đấy.”
Cổ bỗng siết chặt, nam sinh bị người nắm cổ áo ném lên mặt đất, hắn chửi đệt một tiếng: “Thằng nào đấy!”
Tất cả đồng thời nhìn về phía người mới xuất hiện, sắc mặt cứng đờ. Lê Quyết muốn bò lên lại bị người khác đè lại, không thể nhúc nhích: “Anh ơi, cứu em…”
Lê Hủ quan sát tình huống, đánh tay đôi một chọi ba với hắn không thành vấn đề, nhưng trong tay đối phương lúc này lại lòi ra một khúc gỗ, cho dù không lo cho Lê Quyết hắn cũng phải lo cho chính mình, ngày mai thi tốt nghiệp rồi, không thể để xảy ra bất kì sai lầm nào.
“Đi.” Lê Hủ đá văng nam sinh đang đè Lê Quyết, kéo người từ trên mặt đất lên.
Mới đi được hai bước, tên cao to đã gọi lại: “Đây không phải là giáo bá ư, nghe đồn mày đánh nhau lợi hại lắm mà, sao, gặp bọn tao không đánh được liền chạy?”
Lê Hủ nghĩ tới Thư Nguyện, tiểu khủng long tắm xong mà không thấy hắn chắc chắn sẽ rất lo lắng, hắn nhịn xuống khó chịu, nắm cánh tay Lê Quyết kéo nó đến gần mình, quay đầu lạnh nhạt đáp: “Dừng lại đi.”
Nói xong liền dẫm lên cỏ dại tiếp tục đi về phía cổng sát, Lê Quyết đi bên cạnh hắn không dám thở mạnh.
Phía sau truyền tới một chuỗi tiếng bước chân, đuôi mắt Lê Hủ liếc thấy bóng đen trên đỉnh đầu, hắn xoay người lùi về sau hai bước đem Lê Quyết che chở phía sau, cánh tay vung lên đỡ lấy cú nện từ gậy gỗ.
Hắn bị đau, cánh tay bị đập mạnh tới tê dại, nhưng may mắn hắn kịp thời cản lại, bằng không một gậy đó sẽ nện thẳng đầu hắn.
Lê Hủ nhận ra những kẻ này, chính là mấy nam sinh đã đuổi Lê Quyết chạy tới khu lớp mười hai lần trước. Nam sinh cao to đập đập gậy gỗ trên đất, khiêu khích giơ ngón giữa: “Giáo bá cũng chỉ đến thế, tao còn tưởng là thần tiên nơi nào.”
“Muốn hẹn trước cũng được thôi.” Lê Hủ không hề bị lay động, “Chờ tao thi xong.”
Hắn đẩy đẩy Lê Quyết, muốn đối phương đi nhanh hơn, nam sinh đứng bên phải liền gào lớn: “Con mẹ mày muốn chạy trốn à, chọc giận bọn tao còn muốn chạy?”
Lê Quyết thầm nghĩ “không ổn”, liền nghe thấy anh trai nó âm trầm xoay người: “Có gan lặp lại lần nữa.”
“Tao nói, con mẹ mày muốn____” Đối phương không kịp chớp mắt, Lê Hủ bước tới, dùng cánh tay trái lành lặn mạnh mẽ giáng thẳng một quyền lên mặt gã!
Bạch Sương là cấm kị của Lê Hủ.
Đối phương không ngờ Lê Hủ ra tay nhanh như vậy, lập tức bị đánh tới ngã trên đất, hai tên còn lại thấy tình thế không ổn, lập tức xông vào. Lưng Lê Hủ bị đánh không ít gậy, hắn cắn răng, một cước đạp nam sinh trên đất, khuỷu tay thúc về sau đẩy ngã một tên khác. Hắn quay đầu, muốn bảo Lê Quyết nhanh chóng chạy đi gọi thầy giáo tới đây, chỉ nghe tiếng gió sượt qua tai, tên cao to cầm gậy gỗ vung xuống đầu hắn___
“Anh!!”
Có lẽ đây là lần đầu tiên Lê Quyết gọi hắn thất thanh và lo lắng như vậy.
Đầu ong lên, mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ, tựa như chiếc TV cũ mất tín hiệu mà nhiễu sóng. Trước khi mất đi ý thức Lê Hủ mờ mịt nghĩ, phải làm sao đây? Nếu hắn chết thì sao? Kì thi đại học phải làm sao? Thư Nguyện cũng phải làm thế nào bây giờ?
“Cạch” một tiếng, Thư Nguyện mở cửa phòng tắm, mang dép lê ẩm ướt lộc cộc bước ra, vừa gọi: “Lê Hủ, đến lượt cậu này.”
Không ai đáp lại cậu, trong lòng Thư Nguyện đột nhiên có dự cảm xấu, cậu nhìn quanh toàn bộ kí túc xá, trên giường, ngoài ban công đều không có người.
Lầu dưới đột nhiên truyền tới tiếng ồn ào, Thư Nguyện ném khăn mặt, nằm úp sấp trên ban công, thò đầu ra khỏi lan can nhìn thử, không biết chuyện gì đã xảy ra, rất nhiều học sinh giống như ong vỡ tổ chạy về phía sân vận động, bên kia là bãi đỗ xe và cổng sau bị bỏ hoang nhiều năm không ai trông giữ ở trường học.
“Nhanh đi xem! Nghe nói có người xảy ra chuyện rồi!” Ngoài hành lang kí túc xá lập tức trở nên ồn ào, tiếng bước chân hỗn loạn ầm ầm vang lên, học sinh tất cả các tầng đều nhanh chóng chạy ra, còn nhanh hơn so với khi diễn tập sự cố.
Tim Thư Nguyện đập thình thịch, dù cậu vừa tắm nước ấm xong nhưng hai tay lạnh ngắt, nỗi bất an mãnh liệt xiết chặt lấy cổ họng, khiến cậu ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Lê Hủ, Lê Hủ…
Thư Nguyện đổi giày, tóc rối bù chạy ra ngoài, một chốc sau cậu lại vòng trở lại, cầm theo di động chạy xuống tầng.
Không phải đã nói đừng chạy lung tung ư, tại sao lại không thấy người…
Thư Nguyện lau khuôn mặt ướt sũng, dưới lầu một đám người đang tụ tập, hai bảo vệ phân công nhau, một người nhanh nhẹn khóa cửa kí túc xá lại, một người giơ loa phóng thanh nỗ lực duy trì trật tự: “Tất cả học sinh mau chóng trở về kí túc xá! Không được chạy ra ngoài!”
Ngã rẽ cầu thang chật ních người, tất cả đều là học sinh lớp mười hai, có người giơ tay nói: “Tiết tự học buổi tối sắp bắt đầu rồi ạ, bọn cháu phải tới phòng học!”
“Đúng vậy! Ngày mai thi tốt nghiệp rồi, đừng lãng phí thời gian ôn tập của bọn cháu chứ!”
“Có chuyện gì nói thẳng đi ạ. Bên ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế ạ, cháu nghe nói xảy ra án mạng đúng không ạ?”
“Trật tự! Tất cả trật tự!” Bảo vệ lớn giọng quát, “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, lãnh đạo trường sẽ xử lý trong thời gian ngắn nhất, sau khi xử lý xong sẽ để mấy đứa ra ngoài, tất cả mọi người trở về kí túc xá ngay, tụ tập ở đây còn ra thể thống gì!”
Có lẽ thấy rằng chạy lên tầng hóng chuyện dù sao cũng hơn đứng đây ngắm đầu người, mọi người xô đẩy nhau trở về, khắp nơi đều vang lên tiếng xì xào, nào là “ai lại xảy ra chuyện ngay trước khi thi tốt nghiệp, “nghe nói bị đánh vào đầu, máu văng khắp nơi”, hay “đừng lây xui xẻo cho tôi là được” vân vân.
Đoàn người tản đi, Thư Nguyện vốn bị chen ở cuối cùng cầu thang, lúc này chỉ còn lại một mình cậu, khiến bảo vệ cũng chú ý đến: “Ôi chao bạn học này, sợ với choáng váng hả, cháu về kí túc xá trước đi, không có chuyện gì khác thì đừng xuống.”
Thư Nguyện từ trong hỗn loạn tỉnh táo lại, mũi chua xót, cậu dùng lực hít hít vào cái, ôm di động chạy lên lầu.
Ban công bị những tòa nhà khác che chắn tầm nhìn, cậu chỉ có thể nhìn thấy phía cuối sân vận động đã được ban lãnh đạo nhà trường căng dây đỏ cách ly, nghe được tiếng xe cứu thương gào rú ầm ĩ nhưng lại không nhìn thấy được.
Hai tay Thư Nguyện run rẩy ôm di động, ấn ấn mãi mới tìm được số của Lê Hủ, mang theo một tia hy vọng áp lên tai.
Xin cậu, đừng xảy ra chuyện gì …
Giọng nữ máy móc bằng tiếng anh lạnh lùng vang lên nói cho cậu biết đối phương đã tắt máy, Thư Nguyện không tin quỷ thần, lần thứ hai gọi lại, vẫn là giọng nhắc nhở ban nãy.
Cậu gần như sụp đổ mà ném di động đi, ôm đầu ngồi bệt trên mặt đất, miệng há to nhưng không phát ra bất cứ âm thanh nào, cậu liều mạng thở dốc, đổi lại chỉ là những giọt nước mắt rơi không ngừng.
Da đầu bị chính mình kéo tới phát đau, trời đất quay cuồng, thế giới của cậu biến thành hai màu trắng đen, Thư Nguyện im lặng tự hỏi___ Làm sao bây giờ?
Khuyển khuyển của cậu, làm sao bây giờ?
Bọn họ… Làm sao bây giờ?
Hết chương 63.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-