[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 74
CHƯƠNG 74: LOST IN THE CITY*
—
(*) Tên gốc: 缺角地图 – Link nhạc 1 2
—-
Thư Nguyện ôm sách giáo khoa, khoác balo đứng dậy đi về phía trước hai dãy bàn rồi ngồi xuống, cúi đầu không dám nhìn Lê Hủ thêm nữa.
Giáo sư nhìn danh sách, tiếp tục đọc tên những người còn lại, ánh mắt của mọi người rất nhanh chuyển sang hướng khác, không ai biết trong lòng cậu như vừa có cuồng phong thổi qua.
Một tiết học này thực sự quá dày vò, Thư Nguyện máy móc ghi chép, đôi mắt không khống chế được năm lần bảy lượt hướng về phía Lê Hủ, đối phương vẫn luôn cúi thấp đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nghỉ giữa giờ, Thư Nguyện cũng không cầm đồ theo, lập tức chạy ra ngoài bằng cửa sau, phía sau phòng học là một khu vườn, cậu trốn tới lương đình, cả người dựa vào trụ đá, mở đi động, đọc lại tin nhắn mấy ngày trước Lê Hủ gửi cho mình.
“Đừng mang cơm cho tôi nữa.”
Cậu đã từng rất nhiều lần tưởng tượng ra cảnh hai người gặp lại nhau, nhưng không nghĩ sẽ như hiện tại, bọn họ tựa như người dưng nước lã.
Thư Nguyện chà lên hình xăm, đàn ghita-bass cùng dòng chữ tiếng Anh uốn lượn như đang cười nhạo thứ tình cảm đơn phương của cậu. Cổ tay bị xoa tới đỏ lựng, Thư Nguyện quyết định cuối tuần này sẽ đi xóa hình xăm, cứ xem như chân tình gửi nhầm chỗ, cũng nên quên đi đoạn tình cảm tự cậu cho là khắc cốt ghi tâm kia.
Thư Nguyện theo tiếng chuông trở lại phòng học, ngồi vào vị trí của mình, vẻ mặt thất thần mà nghe giảng, viết bài, tay trái chống đầu, ngừa bản thân không cẩn thận lại nhìn về nơi không nên nhìn.
Kết thúc môn học, cậu nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời đi, vừa bước ra khỏi cửa sau một bên vai đã nặng xuống, cậu giật mình, quay đầu lại mới phát hiện hóa ra là bọ cạp.
“Buổi trưa xuống căn-tin hay ra ngoài ăn đấy?” Bọ cạp hỏi.
Phương Quốc đã sắm nồi nấu điện, mua đồ ăn về tự nấu, Thư Nguyện không muốn về kí túc xá, liền đề nghị bọ cạp ra ngoài ăn.
“Cậu đi nhanh như thế làm cái gì.” Bọ cạp kéo tay cậu, “Chậm chút, cầu thang còn đông nghịt người kìa.”
Thư Nguyện làm bộ không nghe thấy, mạnh mẽ nắm vai đối phương đẩy cậu ta đi xuống dưới, cố gắng trốn khỏi ánh mắt kì lạ sau lưng.
“Nhìn gì đấy?” Có người hỏi Lê Hủ.
Lê Hủ hất cằm, nhìn chằm chằm bóng lưng chạy trốn của Thư Nguyện, hỏi: “Cậu ấy ở phòng kí túc xá nào?”
“Chắc là 814.” Người bên cạnh trả lời, “Cậu ấy có vẻ khá thân với Mạnh Trí Hiệp, mà Mạnh Trí Hiệp ở phòng 814.”
Lê Hủ như đang suy nghĩ, gật đầu: “Tôi không tới nhà ăn đâu, các cậu đi đi.”
Phố thương mại đông đúc, hắn thích nhanh gọn, trực tiếp tới cửa hàng dưới chân kí túc xá mua một thùng mì ăn liền, đặt thùng mì lên bàn xong hắn liền quay đầu đi thẳng tới phòng kí túc xá 814 cách đó 2 số.
Gõ cửa nửa ngày nhưng không có ai mở, Lê Hủ cũng không vội, hắn dựa vào hành lang, mở di động, gửi tin nhắn vào nhóm chat của Trầm Mê, nói đã tìm được người.
Thi Thành Cẩn là người đầu tiên rep lại: “Tới luôn đê!”
“M* nó.” Hàn Khải Vân nói, “Tất nhiên là phải trực tiếp đè lên giường rồi, làm tới choáng váng rồi thì nói cái gì mà không dễ dàng?”
“Đức hạnh!” Tống Duyệt Niên @HànKhảiVân, gửi kèm một icon gõ đầu, “Trị ngọn mà không trị gốc.”
814 có tiếng người mở cửa, Lê Hủ cất di động, đi tới hỏi thăm, thuận tiện quét mắt nhìn một vòng quanh kí túc xá.
Phương Quốc không quen Lê Hủ, nhưng cậu ta là kiểu người với ai cũng niềm nở, người khác chào hỏi cậu ta thì cậu ta cũng sẽ đáp lại: “Chào.”
“Thư Nguyện ở phòng kí túc xá này phải không?” Lê Hủ đè khửu tay lên trên khung cửa.
“Đúng thế.” Giường ngủ của Phương Quốc gần cửa, cậu ta thả túi xuống, lấy nồi điện từ trong tủ ra, “Cậu ấy chưa về, cậu muốn vào đây chờ không?”
“Được.” Lê Hủ cũng không khách khí, nghênh ngang đi vào, quét nhìn một vòng liên nhận ra vị trí giường của Thư Nguyện, “Sao cậu ấy không tham gia huấn luyện quân sự?”
“Chuyển chuyên ngành nên không cần phải tham gia á.” Phương Quốc giải thích, “Cậu không ở cùng kí túc xá nên chắc không biết, năm nhất cậu ấy học chuyên ngành tiếng Anh thương mại, năm nay vừa mới thi chuyển chuyên ngành sang tiếng Pháp, tính ra bọn mình phải gọi cậu ấy một tiếng đàn anh đó.”
Phương Quốc vừa nói vừa cười, nhưng Lê Hủ lại cười không nổi, hai mắt dán chặt vào hộp nhạc sáng lấp lánh đang đặt trên bàn của Thư Nguyện. Vô số hồi ức chôn chặt trong lòng giờ phút này tuôn ra, mang theo rung động cùng chua xót, giống như acid sunfuric ăn mòn tim gan hắn.
“Sao cậu ấy lại chuyển chuyên ngành?” Lê Hủ hỏi.
Hắn biết mọi chuyện Thư Nguyện làm đều là vì hắn, nhưng vẫn muốn từ miệng người khác đào ra nguyên do khác, dường như chỉ có vậy mới có thể đem cảm giác tội lỗi của hắn đè xuống thấp nhất.
“Không biết, cậu ấy chưa nói.” Phương Quốc nghe tiếng bước chân bên ngoài hành lang, ló đầu ra nhìn, “Bọn họ về rồi đấy.”
Người đầu tiên đi vào là bọ cạp, cậu ta khoác vai Thư Nguyện, giọng oang oang: “Thật đấy, nghe tôi khuyên, hình xăm này của cậu rất đẹp, đừng có mà xóa đi, xóa đi còn đau hơn lúc xăm nhiều.”
“Ừm.” Thư Nguyện lạnh nhạt đáp một tiếng.
Vừa ngước lên liền thấy Lê Hủ đứng ngay bên cạnh giường ngủ của mình. Phản ứng đầu tiên của cậu là gặp ảo giác, thứ hai là trốn.
Sách bút rơi trên đất, cậu lập tức xoay người chạy ra ngoài, Lê Hủ ở phía sau nhanh chân đuổi theo, lớn tiếng gọi tên cậu: “Thư Nguyện!”
Thang máy lúc này đang vào giờ cao điểm, Thư Nguyện lách khỏi đám người chạy về phía thang bộ, chân trước vừa bước xuống cầu thang, cánh tay đã bị người phía sau kéo lại.
“Sao cậu lại chạy?” Lê Hủ đẩy người khuất dưới bóng tối cầu thang, “Không muốn nhìn thấy tớ?”
Khí thế áp bách quen thuộc ập đến, Thư Nguyện giật cánh tay phải bị đối phương nắm lấy giấu sau lưng, đầu cúi thấp hòng không cho Lê Hủ nhìn thấy vẻ mặt của mình, môi mím chặt, sợ bản thân sẽ bật thốt lên những tiếng nghẹn ngào.
“Sao lại chuyển chuyên ngành? Có phải vì tớ không?” Lê Hủ nghiêng đầu muốn nhìn mặt Thư Nguyện, ban nãy còn muốn tìm cách giảm bớt tội lỗi của bản thân, lúc này lại đem tất cả trách nhiệm đổ lên người mình, “Sao lại không nhìn tớ? Vậy cậu nhắm mắt lại đi, để tớ nhìn cậu, có được hay không?”
Người trước mặt ngoan cực kì, nghe lời mà nhắm mắt lại ngẩng đầu lên, miệng lại không hề khách khí: “Không phải vì cậu, thích thì chuyển thôi.”
“Thích thì chuyển thôi?” Lê Hủ nâng mặt Thư Nguyện, hôn xuống mi tâm đối phương, “Sao lại khiến tớ đau lòng như thế này chứ.”
Tháng bảy năm ngoái người nói chia tay là hắn, gặp lại bắt được người ta không cho trốn cũng là hắn. Từ đầu tới cuối hắn đều là một kẻ khốn nạn, biết rõ đối phương sẽ vì mình mà đau lòng khổ sở, vẫn cứ nhẫn tâm dán cái mác ‘của mình’ lên người Thư Nguyện, dùng hôn môi cho đối thấy phương dục vọng chiếm hữu của mình với cậu.
Cầu thang vắng vẻ không người, bọn họ đứng trong bóng tối trắng trợn hôn môi, giữa tiếng trao đổi nước bọt, lặng lẽ nói cho đối phương biết nỗi nhớ nhung của mình với người kia.
Vai Thư Nguyện bị Lê Hủ siết chặt tới đau, cậu nâng mi, hai mắt ngậm nước chăm chú nhìn khuôn mặt anh tuấn và vết sẹo nhỏ trên sống mũi đối phương, hơi hé miệng, muốn bảo Lê Hủ nhẹ một chút.
Nhưng Lê Hủ căn bản không cho cậu cơ hội. Bàn tay vòng tới sau gáy, tựa như kẻ hành hương chết khát trong sa mạc, liều mạng rút lấy nguồn nước cứu mạng từ trong miệng cậu.
Tới khi Thư Nguyện thực sự không chịu nổi giơ tay đẩy hắn, Lê Hủ mới thả người, nắm chặt tay Thư Nguyện thấp giọng nói: “Để tớ nghĩ lại xem, làm thế nào mới có thể đem cậu về bên tớ.”
Thư Nguyện cảm giác, Lê Hủ mà mình quen thuộc đã trở lại, không phải một Lê Hủ sáng chói bị người ta vây quanh, là một Lê Hủ dù khó khăn cũng chẳng màng luôn nắm chặt tay cậu, là khuyển khuyển chỉ thuộc về duy nhất một mình cậu.
“Không cần theo đuổi,” Giọng Thư Nguyện có chút nghẹn, “Tớ vẫn luôn chờ cậu.”
Cậu chưa bao giờ cảm thấy thời gian tách xa ngắn ngủi là lỗi do ai, cả hai đều đang dần trưởng thành hơn, chỉ là mỗi người dùng một con đường khác nhau cùng đi tới điểm đích mà thôi.
Lại nói hiện tại, Lê Hủ chú ý tới hình xăm trên cổ tay thư Nguyện, nghĩ tới lời Mạnh Trí Hiệp vừa nói ban nãy, hắn nâng tay Thư Nguyện lên: “Để tớ xem cậu xăm cái gì nào.”
Thư Nguyện thoải mái nâng cho hắn xem: “Nhìn thêm vài lần đi, tẩy rồi sẽ không được nhìn nữa đâu.”
Ngọn lửa bao lấy thân đàn ghita-bass hun đỏ mắt Lê Hủ, hắn nhỏ giọng đọc chuỗi kí tự tiếng Anh ở giữa hình xăm, Make A Wish, trong lòng vừa chua vừa ngọt: “Nhìn đẹp mà, đừng tẩy.”
Thư Nguyện cũng chỉ nói miệng, khả năng chịu đau của cậu kém, nếu Lê Hủ không còn thích cậu nữa cậu còn có thể cắn răng chịu đau mà tẩy nó đi, nhưng được Lê Hủ ‘dung túng’, cậu như biến thành một kẻ yết ớt, sao nỡ để bản thân tự dưng phải chịu tội nữa.
Chia tay Lê Hủ tại cửa kí túc xá, Thư Nguyện vừa bước vào phòng đã thấy Phương Quốc và bọ cạp lo lắng nhìn qua. Cậu xấu hổ quá chừng, nhìn cặp sách của mình đã được nhặt lên đặt ngay ngắn trên bàn, nói: “Cảm ơn đã nhặt đồ giúp tôi.”
“Cậu với Lê Hủ có thù oán gì hả?” Phương Quốc đánh giá cậu từ trên xuống dưới, “Cậu ấy không làm gì cậu chứ?”
Thư Nguyện chột dạ, lau lau miệng, đáp lại: “Không sao.”
Hôm sau, mọi thứ giống như trở lại trước kia, hai người cùng nhau đi học, ăn cơm, đọc sách, quan hệ tốt tới mức tất cả mọi người đều phải kinh ngạc.
Bọ cạp rất tò mò, buổi tối ở kí túc xá liền nhân cơ hội hỏi Thư Nguyện: “Cậu với Lê Hủ có chuyện gì thế, trước kia cũng đâu thấy hai người thân thiết như vậy.”
“Bọn tôi học cùng một trường cấp 3.” Thư Nguyện lấy đàn ghita từ trong túi ra.
“Không phải trước đó cậu còn trốn cậu ấy sao.” Bọ cạp không dễ lừa như thế, “Tôi với Phương Quốc còn nghĩ hai cậu muốn đánh nhau nữa đấy.”
Thư Nguyện bịa chuyện: “Tôi nợ tiền cậu ấy.”
“Biết ngay mà, tiền bạc làm rạn nứt tình cảm a.” Bọ cạp cảm khái.
“Đã trả hết rồi.” Thư Nguyện bổ sung.
Cậu ôm đàn ghita chạy qua 811 tìm Lê Hủ, đám người này thích đùa, thường trêu chọc Thư Nguyện là cô vợ nhỏ của Lê Hủ, vừa thấy cậu tới liền nháo nhào: “Ui chao Lê Hủ, vợ nhỏ của cậu tới đón cậu về nhà kìa.”
Lê Hủ không phủ nhận, còn ôm vai bá cổ Thư Nguyện nửa đùa nửa thật đáp lại: “Được, tôi với vợ tôi đi đây.”
“Không đứng đắn.” Thư Nguyện mắng hắn.
Hai người đi thang máy xuống tầng, tìm một bậc thang trống ngồi xuống, Thư Nguyện ôm đàn, Lê Hủ ngồi cạnh, cánh tay vòng qua ôm nửa người cậu: “Cậu muốn học bài nào?”
“Bài nào cũng được.” Thư Nguyện nói.
“Vậy dạy cậu đàn bài ‘Lost in the city’ nhé.” Lê Hủ nắm tay Thư Nguyện, “Chỉnh dây đàn tốt chưa đấy?”
“Lần nào cũng hỏi.” Thư Nguyện thúc khuỷu tay lên ngực Lê Hủ, người phía sau cúi đầu, cà cà cái cằm lên mặt cậu, “Vậy bắt đầu nhé.”
Lê Hủ chậm rãi ngâm nga một ca khúc, giọng hắn rất êm tai, ngân nga câu đầu tiên sau đó đọc hợp âm cho Thư Nguyện đàn, khi cậu đàn sai sẽ ôm ghita làm mẫu một lần, rồi ôm cậu vào lòng, cầm tay chỉ từng bước một.
Thư Nguyện cực kì hưởng thụ cảm giác vành tai chạm tóc mai này, cậu dựa vào người Lê Hủ, đàn mệt rồi sẽ nghỉ một lát, tùy ý Lê Hủ xoa nắn từng ngón tay cho mình.
“Khuyển khuyển.” Thư Nguyện dán vào tai Lê Hủ hỏi, “Cậu có muốn lên sân khấu biểu diễn hay không?”
“Ý cậu là sao?” Lê Hủ xoa bóp cho Thư Nguyện xong, sau đó nhẹ nhàng chạm lên hình xăm, mượn ánh trăng nhìn thật kĩ, đầu ngón tay dịu dàng miêu tả lại từng đường nét.
Thư Nguyện chỉ cảm thấy chỗ cổ tay bị Lê Hủ trêu chọc rất ngứa, giống như có một ngọn lửa đang dần đốt lên.
“Chúng ta thành lập ban nhạc nhé, tháng sau tham gia biểu diễn văn nghệ.”
Hết chương 74.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-