[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 71
CHƯƠNG 71. NGƯỜI ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ TÔI
Bài thi cuối cùng của lớp ôn thi đại học vừa kết thúc, Lê Hủ rời khỏi phòng thi quay lại lớp học thu dọn đồ đạc, hắn đeo balo trên vai phải, hai tay dùng sức ôm chồng sách nhét vào trong.
Lúc xuống cầu thang có một nữ sinh cùng lớp đuổi theo, vẻ mặt tươi cười hỏi: “Mọi người đang dự định tối nay sẽ tới KTV chơi, cậu đi không?”
(*) KTV: phòng karaoke
Ngày thường Lê Hủ ở trong lớp rất ít nói chuyện, phần lớn thời gian chỉ vùi đầu ôn tập, thế nên đối với những bạn học khác cũng không quen thuộc lắm. Lúc này có người chủ động tới mời hắn đi tham gia hoạt động tập thể của lớp, dư quang liếc nhìn về phía khúc quanh hành lang thấy được mấy nữ sinh đang dáo dác ngó về bên này, Lê Hủ đại khái cũng đoán được tâm tư của mấy cô.
Ở trường mới hắn không phải giáo bá, cũng không gây chuyện, sự trầm mặc ít nói này lại bị các nữ sinh nâng thành ưu điểm, còn tự thiết lập cho hắn một loạt tính cách hoàn mỹ khác, hắn nghe được còn tự cảm thấy hoang đường.
“Tôi không, các cậu đi chơi vui vẻ.” Hắn cười, ôm balo sách xuống cầu thang, nữ sinh lập tức đuổi theo, “Ôi thôi mà, cậu đi một lần đi, thư giãn một chút cũng tốt mà, đã nghiêm túc khổ luyện cả một học kì rồi còn gì.”
Ánh mắt cô nàng tựa như cầu xin, Lê Hủ quay mặt đi, nói: “Vậy cậu gửi địa điểm và thời gian cho tôi là được.”
Nói xong liền muốn quay người rời đi, đối phương lại gọi hắn: “Lê Hủ ___ Là thế này, cậu có thể tiện đường cho mọi người quá giang không? Giờ cao điểm buổi tối rất khó gọi xe, bọn tớ chỉ có hai xe, sợ không đủ chỗ ngồi…”
Cô nàng đã nói đến nước này Lê Hủ liền rõ ràng tại sao không có hắn thì không được.
“Trong lớp còn ai muốn đi nữa?” Hắn hỏi.
Đối phương nói ra một loạt cái tên, nam nữ đều đủ cả, nam ba nữ sáu.
Lê Hủ nghĩ rất chu đáo: “Vậy để Tuấn Tử ngồi xe tôi đi, cậu ấy hơi mập, không có cậu ấy thì chỗ ngồi cho các cậu cũng rộng rãi hơn.”
Trên đường đi, Tuấn Tử ngồi phía sau ôm sách giúp Lê Hủ: “Mấy cậu ấy cố ý sắp xếp để cậu đi với Kỉ Ninh, cậu không nhìn ra hả?”
“Tôi biết.” Lê Hủ nói, “Không phải tôi đã từ chối rồi đấy sao?”
“Tại sao?” Tuấn Tử kinh ngạc, “Có nữ sinh xinh đẹp như Kỉ Ninh theo đuổi mà cậu còn không thích?”
“Tôi có người mình thích rồi.” Lê Hủ tìm chỗ đỗ xe, cặp chân dài vững vàng chống trên mặt đất, “Đến nơi rồi, xuống xe thôi.”
Hai người cùng nhau đi vào KTV liền có phục vụ dẫn tới phòng riêng đặt sẵn. Tuấn Tử một đường hỏi đông hỏi tây nhưng lại không cạy nổi miệng Lê Hủ thêm lần nào, bèn bỏ qua.
Những người khác đều đã đến, thức ăn đã gọi, đang ngồi thành một vòng, vừa chọn bài vừa chờ hai người họ.
Lê Hủ bước vào, việc đầu tiên là mượn sạc dự phòng, di động của hắn mấy ngày không sạc, đã sớm sập nguồn. Đương lúc hắn vẫn đang loay hoay, ghế sofa bên cạnh hơi lõm xuống, có người khuyến khích hắn và Kỉ Ninh song ca một bài.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Kỉ Ninh, đối phương lập tức quay đi chỗ khác, hai gò má bị ánh sáng rực rỡ chiếu vào trông như đang đỏ lên.
Lê Hủ không muốn làm mất hứng, nhận lấy micro, không chút cảm xúc cùng đối phương hát hết bản nhạc với lời ca đầy ám muội, thật sự không hiểu nổi ngày thường cả hai đều không tương tác với nhau tại sao lại trở nên xứng đôi trong mắt các nữ sinh khác.
Di động cuối cùng cũng có tín hiệu trở lại, Lê Hủ đưa micro cho nam sinh khác, bản thân thì ngồi vào một góc vắng vẻ, cúi đầu xem thông báo trên điện thoại.
Sau khi khởi động, âm báo tin nhắn từ Lê Văn Trưng và nhóm anh em Trầm Mê dồn dập vang lên, trên góc phải logo hòm thư có một chấm đỏ nhỏ, Lê Hủ tiện tay mở ra, cái tên Thư Nguyện bỗng nhiên đập thẳng vào mắt hắn.
Tim như lỡ một nhịp, hắn dường như không nghe thấy tiếng vui cười đũa giỡn ầm ĩ xung quanh, trong đầu chỉ toàn những con chữ mà Thư Nguyện gửi tới.
___ Năm nay, chúng ta vẫn ở bên nhau chứ?
Có người đưa đồ ăn vào, Lê Hủ ngồi gần cửa nhất, nhìn phục vụ một người bưng hai khay đồ ăn, vội cất di động, giúp đặt một khay lên bàn.
Bọn họ gọi rất nhiều món, bít-tết gà sốt cà chua, cơm cà ri, salad trái cây, Lê Hủ lại không hề muốn ăn, chỉ lấy một ly nước ô mai từ từ uống, uống xong thì đứng lên: “Tôi còn có việc, đi trước nhé.”
“Ôi, ngồi chơi thêm chút nữa đi mà, cậu đã hát được mấy đâu.” Một cô nàng ném thìa sang bên cạnh, chạy tới chỗ hắn chặn đường, kéo hắn ngồi xuống, ghé lỗ tai hắn thấp giọng nói, “Cậu mà đi thì Kỉ Ninh sẽ buồn đấy.”
Kiên nhẫn của Lê Hủ có giới hạn, nếu là trước đây hắn đã sớm nổi đóa, hiện tại chỉ nén giận, lần nữa đứng lên, giơ tay gọi Kỉ Ninh: “Kỉ Ninh, ra ngoài đi, tôi có chuyện cần nói với cậu.”
Mấy cô nàng ngồi cạnh không biết làm sao, dồn dập vỗ lưng Kỉ Ninh đẩy nàng đứng lên: “Mau đi mau đi, mau ra ngoài kìa, bọn tớ chờ cậu.”
Bên ngoài hành lang cũng không yên tĩnh hơn so với trong phòng là bao, tường cách âm chất lượng kém, đủ loại phong cách âm nhạc từ khắp nơi truyền tới, hòa lẫn vào mùi nước hoa trong không khí, khiến mọi thứ như muốn nổ tung.
Kỉ Ninh đứng dựa vào tường chờ hắn mở miệng, Lê Hủ cũng không vòng vo: “Nghe mọi người nói là cậu thích tôi.”
“A…” Kỉ Ninh sững sờ, “Thì… Đúng vậy.”
“Vì sao cậu thích tôi?” Lê Hủ hỏi.
Kỉ Ninh trầm mặc hồi lâu, sau đó nhỏ giọng đáp: “Cậu học giỏi, trầm ổn, không nghịch ngợm, tính cách còn rất dịu dàng nữa.”
Lê Hủ ở trong lòng cảm thán, trong mắt bọn họ, mình quả nhiên là bị nặn thành kiểu tính cách hoàn mỹ.
Trong túi quần có thuốc lá và bật lửa, là ban nãy lúc đi mượn sạc dự phòng hắn tiện tay mua, trước vẻ giật mình của Kỉ Ninh, Lê Hủ lấy ra một điếu thuốc, kẹp giữa hai ngón tay, nhưng cũng không châm lên.
“Thực tế, tôi hoàn toàn không giống tưởng tượng của cậu. Ở trường cũ, tôi trốn học, bỏ thi, đánh nhau, mỗi học kì ít nhất phải kiểm điểm trước toàn trường một lần, tất cả những ưu điểm mà cậu nói hoàn toàn không có một chút nào dính dáng tới tôi hết.” Lê Hủ nghiêng người dựa vào tường, mắt nhìn xuống Kỉ Ninh, “Cho nên, người cậu thích chỉ là tôi trong ảo tưởng của cậu, mà người đó không phải tôi.”
“Nếu như…” Kỉ Ninh giật giật bờ môi, không nói tiếp.
Lê Hủ ngậm lấy điếu thuốc, xoạch một tiếng châm lửa, nhả khói về hướng đối phương: “Cậu vào đi, nếu bọn họ hỏi, cứ nói là tôi có người mình thích rồi.”
Từ chối thật khó.
Sau khi Kỉ Ninh quay lại phòng, Lê Hủ đứng hút thuốc trong hành lang, khiến không khí xung quanh càng thêm vẩn đục.
Đói bụng, hắn lái xe tới quán cơm gia đình của Cố Vãng gọi vài món, kết quả tới đúng lúc nhà bọn họ đang chuẩn bị dọn mâm, ba mẹ Cố Vãng nhiệt tình mời, thịnh tình khó chối, Lê Hủ mặt dày đi tới, bưng bát cơm chờ ăn chực.
“Thần long của chúng ta không phải là bận tới nỗi thấy đầu không thấy đuôi ư? Sao bây giờ lại lò mặt ra rồi?” Cố Vãng ghé vào tai hắn, hỏi khẽ.
“Thi xong cuối kì rồi.” Lê Hủ dùng đũa bắt lấy miếng sườn mà đối phương gắp tới, “Rốt cuộc cũng kết thúc một học kì.”
“Bé đáng thương.” Cố Vãng lại gắp cho hắn măng muối chua cay, “Thư Nguyện có liên lạc với mày không?”
“Có. Chuyện này ăn xong rồi nói.” Lê Hủ hơi dịch chuyển bát cơm, “Mày đừng gắp cho tao nữa, cơm bị nèn hết ở dưới rồi.”
Cơm nước xong, hai người lên phòng Cố Vãng, Lê Hủ đưa tin nhắn Thư Nguyện gửi cho Cố Vãng xem.
“Tao cảm thấy mình như thánh mẫu, đồng cảm hết người này lại đến người kia.” Cố Vãng nói.
Lê Hủ đặt di động về trạng thái khóa: “Sao không thấy mày đồng tình cho tao vậy?”
“Mày là cái loại tự làm bậy không thể sống.” Cố Vãng xé mở bao bì, vứt cho Lê Hủ một lon đồ uống thạch, “Rồi sao, mày không định trả lời cậu ấy à?”
“Không, cậu ấy sẽ hiểu ý tứ của tao.” Lê Hủ cười đáp, nhưng chỉ hắn biết nụ cười ấy có bao nhiêu đắng chát.
Hắn không thể cho Thư Nguyện một sự đảm bảo chắc chắn, nếu như đến cuối cùng hắn vẫn không thể thi đậu đại học A thì tương lai sau này sẽ chỉ là dày vò với hai người bọn họ. Hắn không muốn đối phương đứng một chỗ chờ đợi hắn, hắn muốn người ấy có thể tự mình bước tiếp, còn bản thân hắn ở phía sau sẽ không ngừng tăng tốc đuổi tới.
Một ngày trước giao thừa, sau khi ăn cơm xong, Thư Nguyện bị Ti Liễu thúc giục đi thu dọn hành lý, sáng mai sẽ trở về Bách Giang. Thư Nguyện đặt di động qua một bên, đã trông mong nhiều ngày như vậy, vốn cũng không còn mong chờ gì nữa, chỉ là cậu cứ cố chấp như thế, tiện* như thế.
(*) Tiện: ti tiện, thấp hèn.
Ba năm qua chưa từng một lần trở lại Bách Giang, Thư Nguyện càng sợ hãi, xuyên qua cửa kính xe ô tô nhìn con đường mới xây cùng dãy cửa hàng mới, lại càng không có nổi một chút cảm xúc hoài niệm.
“Tiểu Nguyện, con nhớ che kĩ hình xăm, đừng để cho họ hàng nhìn thấy lại lời ra tiếng vào.” Ti Liễu liếc nhìn cổ tay con trai.
Thư Nguyện kéo tay áo của mình, bữa cơm tất niên trước đêm giao thừa còn chưa ăn nhưng cậu đã tính xem còn bao lâu thì có thể trở về.
Lúc tới nhà bà nội vừa vặn là giờ cơm, bác gái đã bày xong bát đũa, bác trai và anh họ đang ngồi ở bàn trà chơi đùa với bé con. Thư Nguyện tới khiến mọi người trong phòng đều kinh ngạc, tất cả ùa lên hỏi thăm, bác trai ôm đứa cháu trai nhỏ trắng trẻo tới: “Tiểu Nguyện, đây là cháu trai của con, chắc con chưa gặp bao giờ đâu nhỉ.”
Bé con bi bô tập nói, toét miệng cười với Thư Nguyện, anh họ cũng cười: “Giống Tiểu Nguyện khi còn bé quá.”
Mọi người vừa nói vừa đùa giỡn, khiến sương mù trong lòng Thư Nguyện tản đi ít nhiều, chỉ hy vọng ngày mai gặp lại họ hàng khác, bọn họ cũng sẽ không vạch trần vết sẹo cũ của cậu.
Cậu lên lầu, đi tới trước phòng bà nội, bà đang dựa vào đầu giường lật xem album, lúc thấy cậu cũng vô cùng kinh ngạc, muốn vén chăn xuống giường nhưng hình như đi lại có vẻ không tiện lắm.
“Bà nội, bà bị làm sao vậy ạ?” Thư Nguyện bước đến ngăn lại, giúp bà đắp lại phần chăn bị rơi xuống, cuốn album dày nặng cũng được cậu đặt trên tủ đầu giường.
“Tiểu Nguyện, lâu quá rồi con mới về thăm bà nội.” Giọng bà so với ba năm trước có thêm một phần tang thương, “Cha con nói năm nay con sẽ về, bà còn tưởng nó nói đùa.”
Bà nói chuyện rất ôn hòa, nhưng Thư Nguyện biết bà đang trách mình ___ Người già thường như vậy, khi nói chuyện gai nhọn đều giấu trong nắm bông gòn.
Thư Nguyện ngồi bên giường, nụ cười trong veo, kể một chút chuyện thú vị ở trường học, lại nhớ vài chuyện lặt vặt khi còn bé, tới lúc nói chuyện cũng đủ lâu rồi thì nâng bà dậy đỡ xuống lầu ăn cơm. Sau đó cậu mới biết nửa năm trước bà bị ngã một lần, cái chân tới giờ vẫn không tiện đi lại.
Trước đây tính cách của Thư Nguyện không phải dạng quá dễ ngại ngùng, với ai cậu cũng có thể trò chuyện được đôi ba lời, bởi vậy trong bữa ăn mọi người nói chuyện trên trời dưới biển, cậu cũng cật lực sắm vai mình của ba năm về trước, chỉ là một nam sinh chưa trải sự đời, cũng chưa từng chịu tổn thương.
Ngày thứ hai, họ hàng đến đông đúc hơn, cậu không ứng phó được, bởi vẫn luôn có người không có mắt, cứ muốn nhắc lại câu chuyện năm đó: “Tiểu Nguyện, chuyện xảy ra ở trường học cũ của cháu sau đó xử lý thế nào rồi?”
Quả bom hẹn giờ nổ tung, Thư Nguyện biến sắc, tu dưỡng tốt hơn nữa cũng không trấn định nổi, cậu vờ như không thấy ánh mắt của Ti Liễu, không nói một lời chạy ra khỏi nhà.
Người ngoại tỉnh tới thành phố Bách Giang làm công rất nhiều, tết đến ai nấy đều trở về quê, đường phố lại càng thêm vắng vẻ.
Đầu óc Thư Nguyện nóng lên, một mạch chạy đi, trong lúc nhất thời cũng không thể lập tức trở về, liền lang thang trong gió lạnh, bất tri bất giác lại đi tới trước cổng trường cấp hai Bách Giang.
Cổng trường đóng chạt, qua song sắt có thể nhìn thấy con đường thênh thang nay bị phủ kín bởi lá cây, tựa như khung cảnh năm ấy.
Một trận gió lớn thổi qua, lá khô trên mặt đất cọ sát sàn bê tông đuổi theo nhau, phát ra thanh âm kẽo kẹt. Trái tim Thư Nguyện như bị treo lên, cậu men theo tường ngoài, từng bước một tiến lên, càng tới gần cổng sau, con đường càng hẻo lánh.
Thư Nguyện nắm chặt khăn quàng cổ, không dám chớp mắt, cũng không dám dùng sức hít thở mạnh. Khoảng một trăm mét về phía trước, chính là nơi cậu từng bị bắt nạt, rẽ một cái là đến.
Nếu như cậu có thể mặt không biến sắc đứng trước nơi đó, có phải có thể chứng minh cậu đã hoàn toàn thoát ra hay không?
Tiến lên một chút, một chút nữa…
Tiếng cửa sắt cũ nát bị va chạm đột nhiên nổ tung trong đầu, Thư Nguyện như chim sợ cành cong, cậu đột ngột xoay người bỏ chạy, bưng kín lỗ tai chạy xa mấy trăm mét, thẳng tới khi ra tới đường lớn trống trải mới chống đầu gối, từng ngụm từng ngụm hít thở gấp gáp.
Cậu thất thần trở lại nhà bà nội, còn chưa tới cửa đã thấy mẹ đứng ở trước sân nhìn ngó xung quanh. Trời tối sớm, đèn trong sân đã sáng lên, bóng Ti Liễu đổ trên con đường lát đá xanh, kéo dài thật dài.
“Sao bây giờ con mới về.” Ti Liễu kéo cánh tay Thư Nguyện, cũng không đề cập tới chuyện ngày hôm nay, “Con mặc ít như thế đã đi ra ngoài, cũng không sợ bị nhiễm lạnh.”
“Bọn họ còn chưa đi ạ?” Nghe tiếng cờ mạt chược va chạm truyền ra từ bên trong, Thư Nguyện dừng bước, “Thôi, con ở ngoài này thêm một lát vậy.”
Ti Liễu đi theo cậu, cùng cậu ngồi trên ghế gỗ cạnh giếng nước: “Tiểu Nguyện, mẹ có thể hiểu được, nhưng con cũng không thể vì chuyện này mà cắt đứt liên hệ với họ hàng thân thích được, đúng không?”
“Không phải mẹ đã từng nói một đời thì thân thiết, hai đời quen biết, ba đời chào miệng, bốn đời gặp nhau không chào sao.” Thư Nguyện cười nói, “Cứ thuận theo tự nhiên đi ạ.”
Ti Liễu không cười, giống như đang suy nghĩ, bàn tay đặt trên đầu gối nắm chặt, khuôn mặt bị che khuất dưới bóng đêm biểu tình nghiêm nghị.
“Tiểu Nguyện, mẹ và cha con đã nói chuyện bà nội…” Bà nắm lấy vai Thư Nguyện, khẽ xoa, “Hay là, chúng ta chuyển nhà về đây nhé.”
Hết chương 71.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-