[ĐAM MỸ] ÁM HỎA – CHƯƠNG 19
CHƯƠNG 19. LẤY THÂN BÁO ĐÁP
Đầu Lăng Chước vẫn còn choáng, sốt cao không giảm, uống nước xong liền dựa lên giường nhắm mắt.
Lục Trì Hiết cũng không làm phiền cậu, giúp cậu hạ giường xuống: “Ngủ đi, tôi trông cho em.”
Lăng Chước nói: “Không cần, hôm nay đã làm phiền thầy Lục nhiều rồi, anh gọi trợ lý giúp tôi là được, ngày mai vẫn phải quay phim, thầy Lục cứ về trước đi.”
Lục Trì Hiết đứng ở mép giường, khom lưng ấn nút điều khiển giường, thuận tay gõ lên trán cậu: “Không cần khách khí với tôi.”
Lăng Chước nhíu mày, Lục Trì Hiết lại nói: “Còn nửa tiếng, đợi em truyền nước xong tôi sẽ đi.”
Lăng Chước không biết nên nói gì, cậu muốn giữ khoảng cách với Lục Trì Hiết, nhưng hôm nay người này đã cứu mạng cậu.
“Em cứ nhìn tôi như thế làm gì?” Lục Trì Hiết ngồi lại mép giường, buồn cười nói, “Có phải tôi cứu em, em không có gì báo đáp nên cảm thấy thiếu nợ?”
Lục Trì Hiết: “Trước tiên cho em nợ, chờ tôi nghĩ xem muốn em báo đáp thế nào rồi lại nói cho em biết sau.”
Lăng Chước im lặng, lần nữa nhắm mắt lại.
Lúc sau cậu nghe được tiếng động, có lẽ Dương Minh đã quay lại, Lục Trì Hiết cùng Dương Minh nói vài câu, có lẽ là dặn dò tình trạng của cậu, Lăng Chước nghe thấy nhưng không mở nổi mắt, chẳng bao lâu sau lại mơ mơ màng màng ngủ mất.
Khi cậu tỉnh lại đã làm sáng ngày hôm sau, bác sĩ tới kiểm tra phòng, nhiệt độ đã hạ xuống dưới 38 độ, ngoại trừ cảm giác toàn thân vô lực thì không còn triệu chứng nào khác, ở lại quan sát thêm một ngày là có thể xuất viện.
Dương Minh trở về khách sạn một chuyến, cầm theo di động và đồ dùng cần thiết cho cậu, còn xách theo một hộp giữ nhiệt, bên trong là cháo gà và canh nóng hổi, thơm nức mũi.
Dương Minh: “Thầy Lục đưa cho đấy ạ, nói buổi sáng dặn đầu bếp làm, nhất định phải bắt anh Chước ăn hết.”
Lăng Chước bất đắc dĩ: “Cậu dọn ra đi.
Cậu vừa ăn vừa xem di động, Trương Tĩnh và Trọng Nhất Nhiên đều gửi tin nhắn tới, những thành viên khác cũng gửi tin hỏi thăm. Dương Minh nói đã gọi điện lại cho Trương Tĩnh, muộn một chút chị ấy sẽ đến bệnh viện: “Tối hôm qua anh Nhiên cũng gọi cho em, em đã nói chuyện anh bị sốt phải nhập viện với anh ấy rồi.”
Lăng Chước gật đầu, thuận miệng hỏi một câu: “Đây là bệnh viện nào vậy?”
Dương Minh: “Là một bệnh viện tư nhân, tối qua lúc ở trên xe thầy Lục đã liên hệ giúp ạ.”
Lăng Chước yên lặng nuốt xuống ngụm cháo trong miệng, cậu thật sự phải cảm ơn Lục Tri Hiết.
Rất nhanh đã là 10 giờ, Trọng Nhất Nhiên xuất hiện trước cửa phòng bệnh.
Lăng Chước nhìn thấy anh thì cực kì kinh ngạc: “Đội trưởng, sao anh lại tới đây? Không phải anh có lịch trình ở nơi khác ngày mai mới về ạ?”
“Không còn việc gì nữa nên anh về sớm một chút.” Trọng Nhất Nhiên đánh giá sắc mặt cậu, quan tâm hỏi: “Em đỡ hơn chưa?”
“Đã đỡ nhiều rồi ạ.” Lăng Chước nói, cậu biết, Trọng Nhất Nhiên chắc chắn ngồi chuyến bay sớm nhất rồi vội vã chạy tới bệnh viện, anh ấy về sớm là để đến thăm mình.
Nhìn thấy Trọng Nhất Nhiên khiến tâm trạng Lăng Chước tốt lên nhiều, Trọng Nhất Nhiên ngồi xuống bên giường nói chuyện cùng cậu, nhắc tới chuyện ngày hôm qua cậu suýt chút nữa thì chết đuối, liền hỏi: “Sao em lại bất cẩn như vậy chứ?”
Lăng Chước nói: “Ngoài ý muốn thôi ạ. Nước sông rất trong, cũng không sâu lắm, nếu không đạo diễn cũng không chọn quay ở ngoại cảnh, chỉ là em xui xẻo, bị tảo quấn chân khiến dây thép không kéo lên được.”
Trọng Nhất Nhiên: “Là Lục Trì Hiết cứu em đúng không?”
Lăng Chước có chút không được tự nhiên: “A, là anh ta.”
Trọng Nhất Nhiên trầm mặc một hồi, lại nói: “May mắn anh ta phản ứng nhanh, em cũng nên cảm ơn anh ta cho tốt.”
Lăng Chước: “Em biết rồi.”
Lúc sau bọn họ chuyển đề tài, không tiếp tục nói về chuyện này nữa.
Nhắc tới buổi lưu diễn năm sau, Lăng Chước vui vẻ hỏi: “Em nghe nói đã ấn định thời gian với địa điểm lưu diễn rồi đúng không ạ?”
Trọng Nhất Nhiên: “Ừ. Đã làm việc với hai chỗ rồi, rất nhanh sau đó sẽ công bố thời gian thôi, anh Lưu nói xác định địa điểm trước, tránh sau này gặp phải sự cố lại luống cuống tay chân.”
Đây là tin cực kì tốt, lần trước Trương Tĩnh và Lưu Đào cãi nhau một trận xong, Lưu Đào vẫn giúp bốn người kí được hợp đồng người phát ngôn cho nước cho CL, mà Trương Tĩnh và T&G cũng gần như bàn bạc đâu vào đấy, mặc dù nhìn tới có vẻ ai cũng tốt, nhưng thật ra lại khá lúng túng. Trương Tĩnh nuốt không trôi cục tức này, bóng gió nói, dẫn dắt dư luận, khiến fan only, fan đoàn cùng fan CP* xé nhau lanh tanh bành, thực sự rất khó coi. Trong khoảng thời gian này bọn họ cùng nhau thu âm, tập luyện cho concert, tinh thần của Lăng Chước và cả nhóm cũng đoàn kết hơn một chút, bất luận sau này thế nào, cậu vẫn hy vọng có thể kết thúc tour diễn này một cách tốt đẹp.
(*) Fan CP: fan couple
Hai người nói chuyện được một chốc thì hộ sĩ tới giúp Lăng Chước kiểm tra, Trọng Nhất Nhiên ra ngoài nghe điện thoại.
Tiếng nói chuyện đứt quãng truyền tới, hình như là công ty gọi tới, Lăng Chước nghe không rõ nhưng có thể cảm nhận được khẩu khí của Trọng Nhất Nhiên không tốt lắm, lúc sau anh lại ra ngoài nhận điện thoại, nói hơn hai mươi mấy phút vẫn không dừng.
Trọng Nhất Nhiên trở lại, vẻ mặt nghiêm trọng hơn nhiều, nói với Lăng Chước anh có việc phải đi trước lại bị Lăng Chước gọi lại: “Công ty xảy ra chuyện gì sao ạ?”
Thấy Trọng Nhất Nhiên do dự không muốn, Lăng Chước lại nói: “Nếu có liên quan tới em thì anh cứ nói thẳng, dù sao sớm muộn thì em cũng biết.”
Trọng Nhất Nhiên lại ngồi xuống, bất đắc dĩ nói: “Không liên quan tới em, là chuyện hợp đồng của Trương Tầm.”
Lăng Chước: “Cậu ấy làm sao vậy?”
Trọng Nhất Nhiên: “Anh Lưu vừa gọi điện cho anh, tháng sau hợp đồng của Trương Tầm và công ty sẽ hết hạn, cậu ấy nói không muốn kí tiếp nữa.”
Lăng Chước sửng sốt.
“Cậu ấy không kí tiếp?”
Trọng Nhất Nhiên: “Ừ, cậu ấy là người hết hạn hợp đồng sớm nhất trong nhóm chúng ta, trước đó cũng chưa từng nghe cậu ấy nói muốn kí công ty khác, lần trước anh Lưu hỏi cậu ấy vẫn khẳng định sẽ tiếp tục gia hạn hợp đồng, hôm nay lại đột nhiên nói không kí nữa. Anh mới gọi điện cho cậu ấy, hỏi nửa ngày cậu ấy mới nói thật, cậu ấy muốn kí với công ty khác, bên đó đưa ra phúc lợi rất tốt, cậu ấy không thể không suy xét. Vốn dĩ cậu ấy vẫn đang do dự có nên nói ra sớm không thì nghe được tin tổ chức tour diễn từ anh Lưu, cho nên đã nói luôn rồi.”
Lăng Chước: “… Vậy concert của chúng ta làm thế nào bây giờ?”
Trọng Nhất Nhiên: “Anh sẽ trở về thương lượng với anh Lưu chuyện này, em yên tâm, cho dù không có Trương Tầm, chúng ta vẫn sẽ hoàn thành tour diễn này.”
Lăng Chước không nói gì.
Trọng Nhất Nhiên rời đi, cậu cầm di động lên, vài phút trước Trương Tầm đã gửi tin nhắn trong nhóm chat giải thích chuyện này. Cậu ta muốn kí hợp động với truyền thông Tinh Diệu, sau lưng Tinh Diệu chính là Thượng Tấn, dù là ưu đãi hay ăn chia hoa hồng đều là những thứ mà công ty hiện tại không thể cho nổi, người hướng chỗ cao mà đi, cậu ta không còn lựa chọn khác, hy vọng mọi người có thể hiểu, đừng trách cậu ta.
Trong nhóm chat chỉ có mình Tề Lương Lịch gay gắt với cậu ta, dù là Trọng Nhất Nhiên hay Dặng Lam Lạc, đều không đáp lại. Lăng Chước bỗng có cảm giác vô vị, buông di động, cũng không đáp lại.
Trọng Nhất Nhiên vừa đi không lâu thì Trương Tĩnh tới.
Cô trước tiên hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Lăng Chước, sau đó nhắc tới chuyện tai nạn ngoài ý muốn ở đoàn phim hôm qua, phía đoàn làm phim đã liên hệ, sẽ công khai xin lỗi và bồi thường thiệt hại, Lăng Chước thất thần đáp lại vài câu, Trương Tĩnh đột nhiên hỏi: “Em và Lục Trì Hiết, rốt cuộc tại sao lại thành thế này?”
Lăng Chước: “Hả? Không thành thế nào a…”
Trương Tĩnh không tin: “Không có gì sao vị đại thiếu gia kia lại là người đầu tiên nhảy xuống cứu em?”
Lăng Chước lúng túng nói: “Chắc anh ta là người tốt, thấy việc nghĩa liền hăng hái làm.”
Lời này đừng nói Trương Tĩnh không tin, chính cậu cũng không tin nổi.
Trương Tĩnh: “Lúc trước chị cảm thấy hắn chỉ muốn tìm em chơi đùa, hiện tại thoạt nhìn có vẻ như thật sự có tình cảm với em. Đương nhiên, chị sẽ không nói em phải làm thế này thế kia, kết giao bạn bè cũng không sao, nhưng em có biết, độ hảo cảm của anh ta trong nhóm fan của em rất cao không?”
Lăng Chước: “Vì sao ạ?”
Trương Tĩnh: “Còn có thể vì sao nữa? Không nói ngày hôm qua anh ta cứu mạng em, thân phận của hắn ở đó, fan chắc chắn sẽ thấy được em kết bạn với anh ta rất tốt, chẳng những không bị hút máu mà còn có lợi, ngay cả fan only của em giờ cũng quay qua ủng hộ CP của em và hắn kia kìa. Lần trước hắn mắng fan của em bị fan CP của em với đồng đội mắng gần chết, chỉ có fan only của em là đặc biệt vui vẻ, cảm thấy không chừng đó là ý của em.”
Lăng Chước có chút cạn lời, Trương Tĩnh cũng chỉ thuận miệng nhắc tới, liền nói sang chuyện khác: “Chuyện Trương Tầm không gia hạn hợp đồng, muốn chuyển công ty mới em đã biết chưa?”
Lăng Chước vẻ mặt ngượng ngùng: “Cũng mới nghe ạ.”
Trương Tĩnh: “À, thế nhưng cậu ta cũng rất thực tế, vừa hot lên liền vứt cái ván nhóm nhạc này chạy lấy người, nhưng cũng không bất ngờ, suy nghĩ cho tương lai chẳng có gì sai, ngược lại khá thông minh đấy.”
Lăng Chước trầm mặc, không tiếp lời cô.
Trương Tĩnh cũng không ở lại lâu, cô còn có rất nhiều việc khác, thấy Lăng Chước không có vấn đề gì lớn, dặn dò Dương Minh chăm sóc cậu cho tốt liền rời đi.
Lăng Chước nằm trên giường tiếp tục truyền nước, nhàm chán lướt di động, ngày hôm qua chuyện cậu suýt chết đuối được Lục Trì Hiết liều mình cứu mạng đã lên hot search, nhấn vào liền thấy thông báo xin lỗi và giải thích từ weibo chính thức của đoàn làm phim, bên dưới fan nghẹ khuất mà mắng, cậu thuận tay share lại, vừa trấn an fan vừa cho đoàn phim một bậc thang, lại thêm một câu cảm ơn Lục Trì Hiết.
Video Lục Trì Hiết cứu cậu cũng có trong hot search, Lăng Chước nhấn mở.
Video bắt đầu, Lục Trì Hiết khoanh tay đứng trên bờ, nhìn chằm chằm hướng cậu xuống nước, một lúc sau Lục Trì Hiết hô to gọi mọi người nhanh kéo cậu lên, nhưng dây thép không hề nhúc nhích, Lục Trì Hiết thấy vậy đồ diễn cũng không thèm cởi, đạp rớt giày, trực tiếp nhảy xuống.
Lúc sau, lục tục có nhân viên đoàn phim theo xuống, quá hai phút, Lục Trì Hiết ôm cậu từ dưới sông lên, những người khác hỗ trợ kéo cậu lên bờ.
Video chỉ có vài phút rất nhanh liền chiếu xong, Lăng Chước giật mình, ngồi thần ra, tâm trạng phức tạp.
Nhìn siêu thoại của mình và Lục Trì Hiết liên tiếp xuất hiện, cậu ma xui quỷ khiến nhấn vào, cái siêu thoại này trước đó chỉ có hơn hai nghìn người theo dõi, hiện tại số lượng đã lên tới gần một trăm nghìn, xếp hạng của siêu thoại cũng leo lên top 20.
‘Ôi mẹ ơi mãi mãi là thần*! Tình yêu tuyệt mĩ này là thật đó**!!”
(*) gốc là yyds: viết tắt của 永远的神 (yǒnɡyuǎn de shén) có nghĩa đen là “mãi mãi là Thần”
(**) gốc là szd: viết tắt của 是真的 = là thật đó.
‘Đại ma vương thật sự vì yêu quên mình ô ô ô [lệ rơi đầy mặt]’
‘Không hổ là Lăng Trì của tui a a a a, tôi đi chết đây*!”
(*) Gốc là “凌迟凌的是我等kyj的心啊啊啊啊,这次真的kdl!” nhưng t ko tra được nghĩa của kyj vs kdl nên chém bừa. Ai biết nói t để t sửa nha T^T
Bên dưới bình luận đều là những lời tru gào như vậy, Trương Tĩnh thật sự không lừa cậu, CP của cậu và Lục Trì Hiết thật sự bạo hồng* rồi.
(*) Bạo hồng: trở nên cực kỳ nổi tiếng
Lăng Chước cảm giác có chút vi diệu, tắt weibo, lúc này Lục Trì Hiết gửi wechat cho cậu: ‘Em post hẳn bài cảm ơn riêng cho tôi trên weibo đấy à?’
Lăng Chước nhắn lại: ‘Chuyện nên làm mà.’
Lục Trì Hiết: ‘Chậc.’
Lục Trì Hiết: ‘Thầy Lăng nếu muốn cảm ơn, không bằng lấy thân báo đáp đi.’
Hết chương 19.
Editor: Tùy Tiện
-2 Comments-
Thầy Lục khôn thế. Cứ dụ em nó vào tròng:))))
tâm cơ boy :)))))