[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 75
CHƯƠNG 75: Ý NGHĨA CỦA SỰ TỒN TẠI
Cân nhắc tới không khí của sân khấu, Lê Hủ bỏ qua ý nghĩ song tấu ghita-bass, hắn nắn ngón tay một hồi, nói: “Cậu tìm vị trí trống và hát chính đi, tìm đủ rồi chúng ta có thể tập luyện.”
Thư Nguyện nhắn tin nói cho đàn anh ở câu lạc bộ Cát Hiệp ý định của mình, đối phương gửi lại một tin nhắn thoại: “Đầu học kì không phải em vẫn do dự à? Sao đột nhiên lại nhận lời nhanh thế?”
“Tự nhiên em nghĩ thông suốt thôi.” Thư Nguyện gửi tin nhắn trả lời.
Di động rung lên từng hồi, đàn anh gọi điện tới, Thư Nguyện luống cuống nhận cuộc gọi, đàn anh cũng không nhiều lời, trực tiếp đề cử hai người cho cậu: “Hát chính cứ để Mộng Tâm đảm nhận, cô ấy rất biết cách khuấy động sân khấu, kinh nghiệm biểu diễn cũng phong phú. Tay trống thì Ngụy Du nhỉ? Cậu ấy nhắc chuyện biểu diễn với anh lâu lắm rồi, nhưng vẫn đang sầu thối ruột vì chưa tìm được ai lập đội.”
Mộng Tâm là một đàn chị năm 3, tính tình phóng khoáng, giọng hát cũng như tính cách, vừa sáng lại vừa có lực, Thư Nguyện hoàn toàn không có ý kiến gì. Nhưng Ngụy Du… Cậu quay đầu liếc nhìn Lê Hủ, chần chờ hỏi người bên kia đầu dây, “Còn những tay trống khác không ạ?”
“Cảm thấy Ngụy Du không đáng tin lắm hả?” Đàn anh cười, “Em đừng thấy cậu ấy bình thường ham chơi mà khinh thường, so với những tay trống trong câu lạc bộ cậu ấy là người xuất sắc nhất đấy. Chắc cũng có căn bản rồi, đánh rất hay, chọn cậu ấy không sai đâu.”
Thư Nguyện không chối được chỉ có thể đồng ý, nhờ đàn anh xem ngày nào rảnh rỗi thì giúp cậu gọi mọi người hội họp một buổi.
Sau khi nói chuyện xong, Thư Nguyện không cười nổi nhìn chằm chằm Lê Hủ, Lê Hủ bị cậu nhìn tới bật cười, nắn nắn cằm cậu, hỏi: “Không tìm được người hả?”
“Không phải.” Thư Nguyện nói, “Tìm được rồi, chờ đàn anh liên hệ với bọn họ xong thì chúng ta tới Cát Hiệp họp một buổi.”
Cách lễ hội chỉ còn không tới một tháng, lại quyết định bất chợt, thế nên thời gian rất gấp, ngay ngày hôm sau đàn anh liền gửi thông báo bảy rưỡi tối tập trung tại thư viện cũ.
Lê Hủ cùng Thư Nguyện ăn cơm tối xong liền đi bộ qua, thời gian vẫn còn sớm, trong phòng học nhỏ chỉ có hội phó và hội trưởng, hội trưởng chính là đàn anh dạy cậu chơi ghita, hội phó là đàn chị Mộng Tâm.
Lê Hủ không phải hội viên câu lạc bộ, nhưng nhạc cụ hắn chơi được khá nhiều, chỉ dăm ba câu đã cùng hội trưởng tám chuyện không ngớt, Thư Nguyện ngồi một bên nghe bọn họ thảo luận, tình cờ liếc nhìn về phía cửa, không biết tại sao lại thấy hơi căng thẳng.
Sau khi Ngụy Du biết cậu chuyển chuyên ngành, hai người chưa từng liên hệ với nhau, ở trường học cũng không hay chạm mặt, Thư Nguyện một là lo lắng Ngụy Du còn trách mình, hai là…
Đang suy nghĩ, một người lách cửa đi vào. Ngụy Du kẹp ván trượt, nhanh chân bước tới, đặt mông ngồi lên ghế: “Em là người tới muộn nhất hả?”
“Đúng rồi. Luật cũ, đến muộn phải mời trà sữa.” Mộng Tâm cười nói.
“Không thành vấn đề.” Ngụy Du đặt ván trượt xuống, mở di động ra, “Xoài dầm cho đàn anh, trà mật ong nha đam cho đàn chị, trà vải cho Nguyện Nguyện,” Hắn dừng lại, nhìn về phía Lê Hủ bên cạnh Thư Nguyện, “Người anh em này, cậu muốn uống gì?”
Nghe Ngụy Du tự nhiên lại thân mật gọi Thư Nguyện, lông mày Lê Hủ khẽ nhướn. Hắn vòng tay qua vai Thư Nguyện, nở nụ cười vô hại: “Không cần đâu, vừa ăn cơm xong nên tôi vẫn no lắm.”
Để tranh thủ thời gian, mọi người tán gẫu vài câu liền nói tới chuyện chính, chọn ca khúc, sắp xếp vị trí, tập luyện ra sao, từng bước từng bước thảo luận, bất tri bất giác đã qua chín giờ.
Đàn anh uống quá nhiều nước, rời chỗ đi vệ sinh, Mộng Tâm chuẩn bị làm giấy tốt nghiệp, tranh thủ thời gian nghỉ ra ngoài hành lang gọi điện thoại. Trong phòng học chỉ còn lại ba người, Lê Hủ liếc mắt đánh giá Ngụy Du, đối phương cầm cốc nhựa rỗng, câu được câu không tán gẫu với Thư Nguyện: “Cậu không về 602 thăm anh em một chút hở? Mọi người đều nhớ cậu đấy.”
“Đợi kết thúc lễ hội đi.” Thư Nguyện nói.
“Cậu thi qua BEC chưa?” Ngụy Du hỏi.
Thư Nguyện cắn ống hút, gật gật đầu: “Ừm.”
“Chúc mừng nhé, năm nay tớ sẽ thi.” Ngụy Du chuyển đề tài, “Phải rồi, trước đây cậu từng bảo muốn tới nhà tớ chơi ghita-bass đúng không?”
“Tôi…” Thư Nguyện nghiêng đầu nhìn về phía Lê Hủ.
“Nhìn tớ làm gì?” Lê Hủ khoanh tay, khóe miệng treo lên nụ cười nghiền ngẫm.
Hai người mắt đi mày lại khiến Ngụy Du ở một bên sầm mặt, hắn muốn ra ngoài hóng mát một chút, Thư Nguyện lại gọi: “Ngụy Du.”
“Sao thế? Tớ đi vứt rác mà cậu cũng không cho à?” Hắn giơ giơ ly nhựa rỗng lên.
Thư Nguyện cướp lấy ly rỗng, đem luôn ly của mình nhét vào tay Lê Hủ: “Cậu đi vứt giúp tớ đi, tớ nói vài câu với cậu ấy.”
Đuổi được bình dấm chua đi rồi, Thư Nguyện thẳng thắn nói với Ngụy Du: “Người thích chơi ghita-bass không phải tôi mà là Lê Hủ. Hình xăm trên cổ tay tôi cũng là vì cậu ấy, tôi sợ đau, chỉ có khi nhớ về cậu ấy mới có thể không sợ. Chuyển chuyên ngành, học lùi một năm, cũng là vì cậu ấy. Tôi không quan tâm học ngành ngôn ngữ nào, chỉ cần cùng với cậu ấy, mọi thứ đều thú vị.”
Ngụy Du chống đầu chuyên chú nhìn Thư Nguyện, phát hiện khi đối phương nói về Lê Hủ, biểu tình sống động long lanh, không hề giống biểu tình âm u bình thường. Nói thật, hắn có chút không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể chọn xương trong trứng gà: “Mọi chuyện đều là cậu làm vì cậu ta, sao không nói cậu ta đã làm gì cho cậu?”
Khóe miệng Thư Nguyện hiện lên đường cong rất nhẹ, cơ thể thả lỏng tựa vào lưng ghế: “Đối với tôi, sự xuất hiện của cậu ấy đã là ân huệ lớn nhất rồi… Không có cậu ấy, chưa biết chừng trong một giấc mộng nào đó, tôi đã vô thanh vô thức mà chết đi rồi, sao có thể bình yên vô sự mà sống tới bây giờ chứ.”
“Chết cái gì đấy, xúi quẩy không à.” Mộng Tâm nói chuyện điện thoại xong, từ cửa sổ ló đầu vào, “Mà nè, đàn anh của mấy đứa vừa nhắn tin cho chị nói có việc nên về trước rồi, bây giờ cũng không còn sớm, mấy đứa cứ về trước đi, hôm nào lại bàn chuyện dàn dựng sân khấu và luyện tập sau.”
“Chị Mộng Tâm về kí túc xá ạ?” Ngụy Du hỏi.
“Sao thế, muốn làm hộ hoa sứ giả à?” Mộng Tâm một tay đỡ mặt, một tay khác giơ lên vẫy vẫy.
“Được ạ.” Ngụy Du nhặt ván trượt lên, “Là vinh hạnh của em đây.”
Hắn quay đầu lại nói với Thư Nguyện: “Cậu chờ Lê Hủ đi, tớ về trước với chị Mộng Tâm.”
“Ừm.” Thư Nguyện vẫy tay chào, “Gặp lại sau.”
Ngồi chờ trong phòng học được vài phút, Lê Hủ mới chậm chạp quay lại, Thư Nguyện tắt đèn đóng cửa, dưới bóng tối của hành lang nắm tay Lê Hủ: “Vứt rác thôi mà sao cậu đi lâu thế?”
“Không phải là sợ cậu với tên kia muốn tâm sự dài lâu hay sao.” Lê Hủ giả vờ nói móc cậu.
Thư Nguyện không nói gì, xốc lại đàn ghita trên vai.
Lê Hủ cho rằng đối phương đang trách mình nhỏ nhen, nghĩ nghĩ một chút, vẫn là hạ mình trước: “Là tớ ghen tuông ăn nói không lựa lời, cậu mắng tớ đi.”
“Lúc đề nghị chia tay sao không thấy cậu mắng tớ đi?” Thư Nguyện không chịu thua.
Lần này tới lượt Lê Hủ á khẩu. Hắn đi tới trước cầu thang thì bỗng dừng lại, bóng dáng cao lớn che trước mặt Thư Nguyện. Hắn nghiêng người, hôn một cái lên sườn mặt Thư Nguyện, nhỏ giọng nói: “Tiểu khủng long, đừng giận mà.”
Vốn Thư Nguyện cũng không giận, thừa dịp xung quanh không có ai, ngửa đầu hôn lên môi Lê Hủ: “Vậy khuyển khuyển cũng không cần ủy khuất nữa, nhé.”
Sân khấu biểu diễn tại lễ hội đã được quyết định sẽ tổ chức sau quốc khánh, mọi người tranh thủ mấy ngày nghỉ lễ tận lực tập luyện, chưa ai về nhà cả. Phòng kí túc xá 811 và 814 đều còn một người ngủ lại, thời gian dài khiến Lê Hủ không nhịn được, một ngày trước khi kì nghỉ kết thúc, hắn bám trên người Thư Nguyện tố khổ: “Chúng ta thuê nhà nghỉ ngủ một đêm đi, tớ nhịn tới khó chịu lắm rồi.”
Ban nhạc vừa tập luyện xong, mọi người đều có việc đi trước, lưu lại hai người họ ở lại đóng cửa tắt đèn. Thư Nguyện cũng không sợ có người tới, để mặc cánh tay dài như khỉ của Lê Hủ từ phía sau ôm lấy cậu làm nũng: “Nhịn cái gì?”
“Cậu nói xem?” Lê Hủ chuyển tới trước mặt cậu, “Thấy được mà không sờ được, cái này tương đương với người gặp nạn bị ảo giác đó, cậu hiểu không hả?”
Thư Nguyện không hiểu, cậu thanh tâm quả dục quen rồi, căn bản không lĩnh hội được cái loại tâm tình phát điên kia của Lê Hủ. Cậu xoa xoa mặt Lê Hủ, má đỏ bừng đáp lại: “Vậy thì đi, trước đó phải mua đồ đã.”
Gần khuôn viên trường đâu đâu cũng gặp người quen, hai người phải ngồi xe chạy bảy, tám cây số ra khỏi nơi này, trước khi xuất phát đã mua đầy đủ vật dụng cần thiết, sau đó lại một hồi vất vả tìm nhà nghỉ thuê phòng, cuối cùng cũng được thoải mái làm chút chuyện vui vẻ.
Xong việc, Thư Nguyện lười biếng nằm bất động trên giường, Lê Hủ thỏa mãn, nghiêng người xoa eo cho cậu: “Có muốn lên lầu tắm suối nước nóng không?”
Thư Nguyện cầm di động ở đầu giường xem giờ, thiếu mấy phút nữa là mười hai giờ rồi. Cậu xoay người, lăn vào trong lồng ngực của Lê Hủ, cánh tay vòng qua ôm lấy đối phương: “Không muốn, mông đau.”
“Vậy tớ ôm cậu đi tắm.” Lê Hủ vẫn rất có tinh thần, vèo cái đã ôm người lên.
Hơi nóng hừng hực trong bồn tắm khiến cơn buồn ngủ của Thư Nguyện bay biến ngay lập tức. Cậu dang rộng tay chân, rất hưởng thụ để Lê Hủ xoa sữa tắm, trên người cậu lúc này đã đầy bọt, Lê Hủ lau sạch cổ tay cậu, lộ ra hình xăm: “Càng nhìn càng đẹp, hay là tớ cũng đi xăm một cái nhé?”
“Xăm chỗ nào?” Thư Nguyện hỏi.
“Suy nghĩ nhất thời thôi, tớ còn chưa nghĩa ra.” Lê Hủ rửa sạch bọt tắm trên người Thư Nguyện, dùng áo choàng tắm to lớn bọc cậu lại, “Sáng nay không có lớp đúng không?”
“Không.” Thư Nguyện thuận theo đứng trước mặt Lê Hủ, để đối phương lau người giúp mình.
“Được, vậy ngủ thêm một chút, sáng mai chúng ta trở về.” Lê Hủ cười xấu xa, vỗ vỗ bụng Thư Nguyện.
Sau kì nghỉ Quốc Khánh, ban nhạc gần như đã chuẩn bị tươm tất tiết mục biểu diễn của mình. Đội truyền thông của hội sinh viên đã hoàn thành dựng sân khấu từ hai ngày trước, xế chiều ngày thứ năm các thiết bị âm thanh và ánh sáng cũng đã setup xong, đúng bảy giờ tối, lễ hội biểu diễn văn nghệ chính thức mở màn.
Ba phía khán đài không còn chỗ trống, rất nhiều sinh viên tay cầm sẵn đèn dạ quang, buổi biểu diễn còn chưa bắt đầu, bên dưới đã dậy lên tầng tầng hò hét, chẳng hề thua kém so với minh tinh.
“Có sợ không?” Lê Hủ hỏi Thư Nguyện, thứ tự biểu diễn của họ là thứ ba, đây là thời điểm tốt nhất khơi lên sự nhiệt tình của khán giả, Thư Nguyện sợ người lạ, hắn lo lắng Thư Nguyện sẽ mất bình tĩnh.
Thư Nguyện ngược lại nở nụ cười với hắn: “Tớ đã biểu diễn trên sân khấu rất nhiều lần rồi, lần này chỉ đổi từ khiêu vũ thành chơi đàn mà thôi, không sao đâu.”
Thực ra trong lòng vẫn hơi loạn, tuy kinh nghiệm biểu diễn không thiếu, dù sao cũng đã lâu không biểu diễn, huống hồ là trình diễn theo ban nhạc, cậu sợ bản thân đàn sai một nốt thôi liền phá hủy cả bài biểu diễn của đội.
Khai mạc bắt đầu, hai tiết mục biểu diễn đầu tiên rất nhanh đã kết thúc, MC dùng xảo điệu cùng từ ngữ hoa mỹ, dẫn dắt mọi người tới tiết mục thứ ba.
Nhân viên công tác tất bật chuẩn bị nhạc cụ biểu diễn và micro cho sân khấu, mọi người theo đúng thứ tự lên sân khấu, hát chính và tay trống từ bên trái, bass và ghita đi từ phía bên phải cánh gà.
Ánh đèn rọi từ bốn phía, thật khó để nhìn thấy biểu cảm của khán giả, chỉ nghe được tiếng la hét bên dưới bỗng tăng vọt, ai ai đều dùng ánh mắt tán thưởng dành cho những người đang biểu diễn trên sân khấu.
Mộng Tâm quả thực là “lão làng” trong việc khuấy động không khí, vừa mới xuất hiện đã khiến khán đài bùng nổ tiếng hò reo, dùng tiếng lóng trên mạng mà nói, giọng hát của cô vừa A vừa sảng khoái.
Cô lần lượt giới thiệu từng thành viên của ban nhạc. Ngụy Du lạnh lùng chơi đùa dùi trống bằng ngón tay, rồi đột nhiên nháy mắt với khán giả. Lê Hủ ỷ nhiều người, vẽ một trái tim cho Thư Nguyện. Thư Nguyện mím môi cười, tay phải gảy lên dây đàn, tạo nên một chuỗi âm thanh êm tai.
Âm nhạc bắt đầu vang lên, ánh mắt Lê Hủ chỉ chăm chú nhìn về Thư Nguyện, như thể bài hát này không dành cho khán giả, mà dành cho người trong lòng hắn.
“Tôi nguyện đem toàn bộ đau thương chôn chặt nơi tận cùng con tim
Cũng nguyện không quên dáng hình đôi mắt em
Hãy cho tôi dũng khí để tin tưởng lần nữa
Vượt qua sự dối trá để ôm lấy em
Mỗi khi tôi không tìm được ý nghĩa của sự tồn tại
Mỗi khi tôi lạc lối trong bóng đêm hưu quạnh
Ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm
Làm ơn chỉ đường tôi đến bên em”
(*) Bài hát: Ngôi sao sáng nhất trời đêm
Giữa tiếng vỗ tay vang dội và ánh sáng lưu chuyển của sân khấu, bọn họ nhìn nhau, thấy được quá khứ cùng tương lai trong đôi mắt đối phương.
Hết chương 75.
Editor: Tùy Tiện
Chương 76
-3 Comments-
Trơi ơi đọc 1 lèo đến chương này luôn đó, còn mấy chương nữa là hết rồi nên giờ đọc thấy tiếc tiếc thế nào ấy.
Cảm ơn chủ nhà đã dịch bộ này nhaaaa
Cảm ơn cậu đã yêu thích ạ. T chỉ edit lại từ bản convert thui, ko dám nhận là dịch đâu ạ :)))
Chủ nhà có dịch bộ này nữa hong ạ huhu, còn mấy chương nữa là kết rồi…