[ĐAM MỸ] ÁM HỎA – CHƯƠNG 25
CHƯƠNG 25. VUI
Lăng Chước cứ nghĩ đêm nay mình sẽ mất ngủ, nhưng chất cồn phát huy tác dụng, một đêm không mộng mị, cậu ngủ một mạch tới 7 giờ sáng mới tỉnh.
Xem thông báo hôm nay, lịch quay của cậu vào lúc 10 giờ, may mà chưa bị muộn.
Lúc cậu đang rửa mặt thì Lục Trì Hiết gửi tin nhắn wechat tới, hỏi cậu đã tỉnh chưa. Lăng Chước vỗ trán một cái, nhớ tới chuyện tối qua, không khỏi có chút ảo não, do dự một lúc cuối cùng vẫn không nhắn lại.
Thoát xong cậu lại nhấn mở khung wechat được ghim lên đầu tiên, ngẩn ngơ nhìn avatar quen thuộc hồi lâu, cuối cùng nhấn tắt màn hình điện thoại.
Bữa sáng được giải quyết ngay tại xe bảo mẫu khi trên đường tới trường quay, Dương Minh đưa đồ ăn qua, nói với cậu: “Đồ ăn này là thầy Lục bảo người đưa tới, anh ta nói sau này một ngày ba bữa bọn anh sẽ ăn với nhau, đừng ăn cơm hộp ở trường quay nữa.”
Lăng Chước không nói gì, cầm lấy hộp đồ ăn.
Đến phim trường là 8 giờ, trang điểm và làm tóc được hai mươi phút thì Lục Trì Hiết bước vào, Lăng Chước nhìn hắn qua gương, sau đó thu hồi tầm mắt, nghiêm túc nhìn thẳng phía trước.
Lục Trì Hiết dựa vào bàn hóa trang nhìn cậu, Lăng Chước bị hắn nhìn tới mất tự nhiên, nhưng không hé răng nửa lời.
Lục Trì Hiết cong cong khóe môi: “Ăn sáng chưa?”
Lăng Chước khẽ gật đầu.
Lục Trì Hiết nhìn cậu một hồi, bất chợt khom lưng kề sát lại, ngón tay khẽ miết lên viền tóc mai, Lăng Chước quay mặt đi, nghe người kia nói với chuyên viên trang điểm đứng phía sau: “Đội tóc giả đừng siết chặt thế, sẽ bị da đầu.”
Chuyên viên trang điểm cẩn thận nhìn khuôn mặt Lăng Chước trong gương, cười bảo: “Được, để tôi nới lỏng bớt một chút.”
Lăng Chước không nói gì, nhưng khóe môi khẽ mấp máy.
Chuyên viên trang điểm làm xong liền rời đi, Dương Minh cũng bận việc bên ngoài, trong phòng nghỉ chỉ còn bọn họ. Chưa tới cảnh quay của Lăng Chước, mà cậu cũng không muốn ra ngoài chịu nóng, liền ngồi trước bàn trang điểm, lấy di động ra nghịch.
Lục Trì Hiết vẫn đứng lù lù trước mặt, hỏi cậu: “Vì sao buổi sáng không trả lời tin nhắn của tôi?”
Lăng Chước: “Không nhìn thấy.”
Lục Trì Hiết: “Thật sự không thấy à?”
Lăng Chước bình tĩnh đáp: “Không thấy thật.”
Lục Trì Hiết không vạch trần cậu, hỏi tiếp: “Vậy em còn nhớ rõ tối qua mình nói gì không?”
Lăng Chước muốn nói mình uống say không nhớ rõ nhưng Lục Trì Hiết không cho cậu cơ hội này, trực tiếp nhắc nhở cậu: “Em đồng ý thử hẹn hò với tôi đấy.”
“…” Lăng Chước xấu hổ, hiện tại cậu đổi ý còn kịp không?
Ngón tay Lục Trì Hiết nhẹ nhàng miêu tả đường nét khuôn mặt cậu: “Muốn đổi ý à?”
Lăng Chước: “… Không.”
Lục Trì Hiết cúi người, lần nữa áp sát vào, đặt lên vị trí ngón tay vừa chạm qua một nụ hôn vội vàng, Lăng Chước bị đánh úp bất ngờ, tới khi nhận ra thì người kia đã thực hiện xong hành vi xấu. Cậu nghiêng đầu, ở khoảng cách gần trong gang tấc, đối diện với đôi mắt ngập ý cười của Lục Trì Hiết: “Không thể hôn?”
Lăng Chước: “Có phải nhanh quá hay không?”
Lục Trì Hiết: “Thầy Lăng này, em là học sinh tiểu học đấy à? Mà giờ học sinh tiểu học yêu đương còn nhanh hơn thế này cơ.”
Lăng Chước không chịu nổi giọng điệu này của hắn: “Anh có thể đừng ngả ngớn như vậy không?”
Lục Trì Hiết bị vẻ mặt của cậu chọc cười, lại hôn cậu một cái, lần này trực tiếp dừng trên môi. Lăng Chước sửng sốt, cầm tách trà lên nhấp một ngụm, lúc đặt tách xuống, đôi môi vốn hơi khô vì phải dậy sớm trở nên hồng nhuận ướt át, Lục Trì Hiết nhìn chằm chằm động tác của cậu, lại hôn thêm cái nữa.
Cơ thể Lăng Chước cứng đờ, theo bản năng muốn đẩy hắn ra nhưng nghĩ tới việc bản thân đã đồng ý rồi, lại nhịn xuống. Lục Trì Hiết cắn môi dưới của cậu, môi lưỡi dán sát, khàn giọng nhắc nhở cậu: “Há miệng.”
Lăng Chước khẽ do dự, chậm rãi hé miệng, đầu lưỡi linh hoạt của đối phương nhanh chóng vọt tới, quấn lấy, triền miên mút hôn.
Lăng Chước cảm thấy thẹn vo cùng, cậu ngồi trên ghế, Lục Trì Hiết cúi người chống tay lên bàn trang điểm, tư thế vô cùng ám muội. Cậu không thể không ngẩng đầu lên, tựa như đang phối hợp với Lục Trì Hiết, khiến Lục Trì Hiết càng được dịp tác oai tác quái trong miệng mình.
Mỗi một địa phương mềm mại trong khoang miệng đều bị liếm qua, Lăng Chước nghẹn tới vừa đau vừa khó thở, Lục Trì Hiết rốt cuộc cũng chịu lui lại một chút, hỏi cậu: “Cảm giác thế nào?”
Lăng Chước khẽ nhíu mày.
Thật ra cậu không nói được cảm giác này là gì, chỉ thấy da đầu tê dại, hôn môi với Lục Trì Hiết, cậu không phản cảm nhưng cũng không yêu thích.
Lục Trì Hiết giơ tay, dùng ngón tay lau đi vệt nước trên khóe miệng cậu, đứng thẳng dậy: “Vẻ mặt này của em là sao, hối hận thật à?”
Lăng Chước có hơi bực mình: “Tôi nói hối hận thì anh sẽ đồng ý chứ?”
Lục Trì Hiết: “Không thể.”
Lăng Chước: “Vậy anh đừng có hỏi nữa.”
“Lăng Chước.” Lục Trì Hiết gọi tên cậu, ánh mắt mang theo thứ cảm xúc không tên.
Lăng Chước: “Làm sao?”
Lục Trì Hiết: “Hôn tôi rồi thì phải chịu trách nhiệm với tôi đấy.”
Lăng Chước há miệng thở dốc, hoàn toàn câm nín.
Sau đó là cả một ngày làm việc vất vả. Tất cả cảnh quay hôm ngay của Lăng Chước đều ở tổ A, cùng với Lục Trì Hiết. Cả một buổi sáng Lục Trì Hiết vẫn liên tục quay phim, không rảnh quấn lấy cậu nữa.
Mãi tới chạng vạng tối, Hà Tĩnh Bình tuyên bố kết thúc công việc, hôm nay không quay đêm, đoàn phim liên hoan cùng nhau bữa thứ hai, ông mời mọi người đi ăn BBQ.
Quay phim hơn một tháng, mọi người đều đã quen thuộc, trên bàn ăn ăn uống uống và đùa giỡn, cũng không kiêng kị như ban đầu nữa. Hà Tĩnh Bình lại bắt đầu đi rót rượu cho từng người, tới lượt Lăng Chước, chưa cần cậu mở miệng, Lục Trì Hiết ngồi bên cạnh đã nhanh chóng cướp lời: “Thầy Lăng không được khỏe, không thể uống rượu, đạo diễn Hà tha cho cậu ấy đi.”
Hà Tĩnh Bình hơi ngạc nhiên, nhìn về phía Lăng Chước: “Tiểu Lăng, thân thể không thoải mái à? Sao lúc trước tôi chả nghe thấy ai nói gì vậy nhỉ? Đâu ở đâu à?”
Lăng Chước lúng túng nói: “Có hơi cảm nắng thôi ạ.”
Thật ra là tối qua uống nhiều rượu nên cả ngày hôm nay cậu không muốn ăn, không muốn uống nữa nhưng da mặt cậu mỏng, nếu không phải Lục Trì Hiết đỡ lời thì cậu cũng ngại từ chối.
Hà Tĩnh Bình dễ tính, Lăng Chước đã nói thế cũng không làm khó cậu, tiếp tục đi rót rượu cho người khác.
Lăng Chước nhỏ giọng nói cảm ơn người bên cạnh, Lục Trì Hiết liếc cậu một cái, ánh mắt hơi bất mãn, Lăng Chước lại chẳng hiểu mô tê ra sao. Lục Trì Hiết gọi người phục vụ mang một lon Coca tới, bật nắp, để trước mặt Lăng Chước.
Sau đó cũng không để ý đến cậu nữa, đi nói chuyện với người khác.
Lăng Chước khó hiểu, cúi đầu ăn đồ ăn.
Tiệc liên hoan kết thúc còn chưa 8 giờ, mọi người lục tục ngồi xe trở về, Lăng Chước và Lục Trì Hiết rời bàn cuối cùng, Lục Trì Hiết kéo người lên xe mình. Lúc đến bọn họ đều ngồi xe bảo mẫu tới, nhưng ban nãy ăn cơm trợ lý của Lục Trì Hiết đang đem chiếc siêu xe kia của hắn tới.
“Đi đâu?” Lăng Chước ngồi trong xe, hỏi.
Lục Trì Hiết: “Đi chỗ vui vẻ.”
Lăng Chước lười hỏi tiếp, dù sao cậu cũng không thể nhảy xuống xe.
“Lúc nãy ăn cơm, sao anh lườm tôi?”
Lục Trì Hiết: “Tôi lườm em bao giờ?”
Lăng Chước: “Anh không lườm? Rõ ràng là có.”
Lục Trì Hiết: “Vậy em nói xem sao tôi lại lườm em, không uống được rượu còn cậy mạnh, em muốn uống lắm à?”
Lăng Chước: “… Anh có cho tôi cơ hội mở miệng từ chối đạo diễn Hà đâu.”
Xe dừng ở ngã tư chờ đèn đỏ, Lục Trì Hiết duỗi tay bóp mặt cậu: “Lần sau phải thông minh lên.”
Lăng Chước đẩy tay hắn ra.
Chỗ Lục Trì Hiết đưa Lăng Chước đến là một quán bar dưới lòng đất, trước khi vào cửa hắn đứa mặt nạ cho Lăng Chước, sau đó tự mình đeo một cái: “Đeo đi, không thì ngày mai đôi ta sẽ lên trang nhất đấy.”
Lăng Chước đeo mặt nạ lên: “Lúc trước thì không cho tôi uống rượu mà bây giờ lại đưa tôi tới quán bar?”
Lục Trì Hiết: “Ai nói tới quán bar nhất định phải uống rượu?”
Bọn họ cùng nhau đi vào, quán bar nhỏ khá tối, tiếng người ồn ào, âm nhạc náo động đập lên màng nhĩ.
Lăng Chước nhìn xung quanh, trên sân khấu là một ban nhạc Rock ‘n Roll, ca hát theo kiểu cuồng loạn, kĩ thuật hát chẳng ra làm sao nhưng lại có sức cuốn hút kì lạ, trên sàn nhảy, cả trai lẫn gái lắc lư vặn vẹo cơ thể theo điệu nhạc, nhiệt tình phóng túng, không hề cố kị.
Lăng Chước có chút không biết làm sao, quay đầu hỏi Lục Trì Hiết phía sau: “Anh dẫn tôi tới chỗ này làm gì?”
Sợ Lục Trì Hiết không nghe thấy, còn theo bản năng mà kề sát tai hắn để nói.
Lục Trì Hiết cười cười, đặt tay lên vai cậu, dán vào càng gần: “Tôi xem bài phỏng vấn của em, không phải em nói em thích cảm giác tự do ca hát sao? Em cũng thích Rock ‘n Roll nhỉ? Có phải chưa từng hát loại nhạc này trước mặt người khác hay không? Ở đây không ai biết em là Lăng Chước, muốn hát không? Hát cái gì cũng được?”
Lăng Chước có chút bất ngờ, quay đầu lại nhìn, bên dưới lớp mặt nạ là đôi mắt đen tràn đầy ý cười, cứ như vậy nhìn cậu.
Lăng Chước: “…Anh còn biết cả cái này à?”
“Muốn lên sân khấu không?” Lục Trì Hiết ở bên tai cậu hỏi lại lần nữa.
Lăng Chước không hé răng, không biết là bị Lục Trì Hiết mê hoặc hay là bị không khí trong quán bar cảm hóa, cậu thực sự động tâm. Lục Trì Hiết kéo cậu tới rìa sân khấu, khẽ đẩy một cái, Lăng Chước sải bước đi lên.
Ban nhạc trên sân khấu vừa kết thúc một bài hát, nhìn thấy có người đi tới, dường như đã tập mãi thành quen, chủ động nhường chỗ, Lăng Chước đứng trước micro, hít sâu.
Đám người bên dưới ồn ào hô lên, bọn họ chẳng quan tâm ai hát, chỉ cần hát hay thì đều lớn tiếng hò hét cổ vũ.
Lăng Chước chọn một bài Rock ‘n Roll cực kì sôi động, tiếng hát vừa cất lên, dưới sân khấu đồng thời sửng sốt trong một giây, ngay sau đó âm thanh gào thét hưng phấn bùng lên, cơ hồ muốn nổ tung.
Mới đầu Lăng Chước có hơi rụt rè, sau đó dần thả lỏng, ca hát là sở trường của cậu, ở tình huống như thế này, ở nơi không ai nhận ra thân phận của mình, cậu càng không có bất luận ràng buộc nào về hình tượng. Lăng Chước hoàn toàn buông thả, ở trước mặt nhiều người hát thể loại nhạc mà cậu thích nhất, một bài nối tiếp một bài, hát tới khàn cả giọng, đem tất cả nghẹn khuất và cảm xúc khổ sở phát tiết ra ngoài.
Khán giả bên dưới thét chói tai, khua tay múa chân, cơ thể đầy hưng phấn lắc lư theo tiếng hát của cậu. Cảm giác hưng phấn đã lâu không cảm nhận được đánh sâu vào thần kinh của Lăng Chước, ánh mắt cậu lướt qua vô vàn khuôn mặt hưng phấn ở bốn phía, cuối cùng lạc tới người đeo mặt nạ đứng bên rìa sân khấu. Cậu nhìn Lục Trì Hiết giơ tay lên, hướng về phía cậu búng tay một cái, Lăng Chước cười, trả lại cho hắn động tác tương tự.
Lúc rời khỏi quán bar đêm đã khuya, Lục Trì Hiết lái xe chở Lăng Chước tới ngoại ô thành phố hóng gió.
Cảm xúc của Lăng Chước rõ ràng rất tốt, trong tiếng gào thét của gió đêm hưng phấn hò hét, lại cầm lấy điếu thuốc hút dở trong miệng Lục Trì Hiết, học hắn hít sâu một hơi phun ra, bị sặc tới ho khan nhưng vẫn cười thật to.
Lục Trì Hiết đỗ xe trên đoạn đường vắng tanh, lại lấy thuốc lá ra, rít vài hơi liền dập đi. Lăng Chước nhìn động tác của hắn không chớp mắt, lúc Lục Trì Hiết quay đầu nhìn qua mới hơi chớp chớp mi.
Lục Trì Hiết nhướng mày: “Vui không?”
Lăng Chước chậm rãi gật đầu, hưng phấn qua đi, lúc này mới thấy thẹn thùng.
Lục Trì Hiết cười: “Em vui là được, đừng mặt ủ mày chau nữa.”
Lăng Chước: “Tôi không có.”
Yết hầu cậu khẽ nhích lên xuống, hỏi Lục Trì Hiết: “Thầy Lục, anh dạy tôi hút thuốc được không?”
Lục Trì Hiết nhìn cậu: “Em muốn học à?”
Lăng Chước: “Ừm.”
Lục Trì Hiết: “Lần sau đi.”
Lục Trì Hiết khởi động xe, trần xe ban đầu đang hạ xuống giờ được nâng lên, cửa sổ xe cũng dần khép lại, hắn lái rất chậm, loa trên xe đang phát một bản tình ca cổ.
Lăng Chước đã thấm mệt, dựa vào lưng ghế an tĩnh lắng nghe, ánh mắt xẹt qua cảnh đêm thành thị không ngừng lùi lại phía sau bên ngoài cửa sổ, sau đó lại chuyển về người trước mặt.
Lục Trì Hiết chuyên chú lái xe, mắt nhìn thẳng phía trước, người này phần lớn thời gian đều là bộ dạng không đứng đắn, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ giống như vậy, khiến trái tim cậu sinh ra thứ cảm xúc vi diệu, khó mà diễn tả.
“Nhìn tôi chằm chằm làm gì?”
Lục Trì Hiết mở miệng, giọng nói mang theo ý cười: “Nhanh như vậy đã yêu tôi rồi à?”
Lăng Chước: “…”
Quả nhiên không đứng đắn nổi một giây.
Lục Trì Hiết nắm lấy tay cậu, Lăng Chước muốn tránh cũng không được, thôi bỏ đi, cậu ngả người lên ghế, nhắm mắt dần dần chìm vào giấc ngủ.
Lục Trì Hiết quay đầu lại nhìn cậu một cái, thu liễm ý cười tiếp tục chuyên tâm lái xe, bàn tay nắm lấy tay cậu siết lại càng chặt.
Hết chương 25.
Editor: Tùy Tiện
Chương 26
-0 Comment-