[ĐAM MỸ] ÁM HỎA – CHƯƠNG 26
CHƯƠNG 26. GHEN CHẾT THÌ THÔI
Buổi trưa.
Lăng Chước vừa quay xong một cảnh, bèn đi tới ngồi dưới ô che nắng, nghỉ ngơi uống nước.
Dương Minh cầm cơm trưa tới cho cậu, hôm nay Lục Trì Hiết và Dụ Phỉ phải quay ngoại cảnh, giữa trưa cũng không trở lại, bởi vậy khó khi nào cậu được yên tĩnh thế này.
Cậu lơ đễnh ăn cơm, nhìn đám chim sẻ gần đó cặm cụi kiếm ăn, Lăng Chước thuận tay vứt cho bọn nó một đũa cơm, bốn năm chú chim vội vàng bay tới, rất nhanh đã mổ sạch bách.
Lăng Chước đầy hứng thú nhìn bọn nó một hồi lâu, lại vứt thêm một đũa cơm nữa, đám chim sẻ tới cướp miếng ăn ngày càng nhiều.
Cảm thấy chơi vui, thế là cậu tùy tiện chụp một bức ảnh, phát lên Weibo.
Nhàn nhã chẳng được bao lâu, bên cạnh đột nhiên nhiều thêm một người, một đôi chân dài duỗi tới, mũi chân lắc lắc về phía đám chim sẻ đang vui đầu mổ cơm, cả đàn kinh sợ, nhanh chóng bay đi mất.
Lăng Chước nhíu mày, vừa ngẩng lên liền bắt gặp khuôn mặt tươi cười khó ở của Lục Trì Hiết.
Lăng Chước: “Anh sao đấy? Mấy con chim sẻ này đắc tội anh hả? Ngay cả chim mà anh cũng không tha.”
Lục Trì Hiết nhìn cậu: “Thấy tôi về mà sao em chả vui mừng gì thế?”
Lăng Chước mặc kệ hắn, cả ngày nhìn mặt nhau từ sáng tới tối, cũng không biết là vui cái gì.
Cậu nói lảng đi: “Không phải anh quay ngoại cảnh cả ngày nay sao? Sao đã trở lại rồi?”
Lục Trì Hiết: “Ngoại cảnh chưa dựng tốt, lúc quay gặp vấn đề, cảnh quay chiều nay đã thông báo hủy rồi.”
Nói xong hắn ngồi xuống cạnh Lăng Chước, nhìn hộp cơm của cậu: “Không muốn ăn hử? Toàn vứt cho chim sẻ.”
Lăng Chước: “Anh ăn cơm chưa?”
Lục Trì Hiết: “Đã ăn lúc trên xe rồi.”
Hắn duỗi tay, giúp Lăng Chước sửa lại lọn tóc rũ xuống trên vai, Lăng Chước nhanh nhảu nói: “Để tôi tự làm.”
Lục Trì Hiết bật cười: “Em khẩn trương như thế làm gì? Sao nào? Sợ bị người khác nhìn thấy? Chỗ này thì làm gì có ai.”
Không có người, nhưng ai biết được ở góc nào đó lại có mấy trạm tỷ thần thông quảng đại ẩn núp chứ.
Lăng Chước: “Thầy Lục.”
Lục Trì Hiết: “Sao thế?”
Cậu bất đắc dĩ nói: “Nơi công cộng, anh kiềm chế một chút đi.”
Lục Trì Hiết tặc lưỡi, không trêu cậu nữa. Hắn nhìn hộp cơm còn lại chút ít, cầm lấy đũa, vung một ít cơm xuống đất, đám chim sẻ vừa bị dọa lại nhanh chóng bay tới.
Lăng Chước hơi buồn ngủ, cậu uống thêm mấy ngụm nước, ngáp một cái, nói với Lục Trì Hiết: “Anh ngồi xích ra một chút, tôi muốn ngủ.”
Nói xong trực tiếp nằm xuống ghế, thân thể hơi co lại, nhắm mắt.
Lục Trì Hiết nghiêng người ghé sát vào cậu, cúi đầu dùng ngón tay nghịch lông mi của cậu, nhỏ giọng hỏi: “Hay là về khách sạn nghỉ ngơi một lát nhé?”
Lăng Chước nhắm mắt lại lầu bầu: “Không đi, đi qua đi lại cũng mất hơn mười phút, chậm nhất là nửa giờ nữa phải quay rồi, anh đừng nghịch nữa, để tôi ngủ một lát.”
Lục Trì Hiết thấp giọng cười: “Giờ lại không sợ bị người ta chụp nữa à?”
Lăng Chước không thèm mở mắt: “Vậy anh cách tôi xa một chút, nóng chết đi được.”
Lục Trì Hiết: “Không thể.”
Lăng Chước ngậm miệng, nói nữa cũng vô dụng.
Thấy cậu thật sự buồn ngủ, Lục Trì Hiết không quấy rầy nữa, nhưng cũng không rời đi, xoay quạt mini về phía cậu, bản thân thì ngồi trên ghế tựa nghịch di động.
Hôm nay Lục Trì Hiết phải quay đêm, Lăng Chước về khách sạn trước, trên xe, Dương Minh nhắc nhở quà tặng cậu mua cho Lục Trì Hiết vừa được gửi tới.
Quà tặng được Lăng Chước đặt trên mạng, là một bộ giáp ngựa được làm hoàn toàn bằng thủ công, gửi trực tiếp từ nước ngoài về, trị giá gần hai mươi vạn*. Lăng Chước khui hộp, lấy đồ vật bên trong ra xem, nhìn qua quả thực không tệ, nhưng cậu không hiểu biết về mấy thứ này, chỉ chọn cái tốt nhất mà mình có thể mua được, cũng không biết vị đại thiếu gia kia có hài lòng hay không.
(*) Hai mươi vạn = hai trăm nghìn NDT = khoảng 669.816.000đ
Cậu chụp một bức ảnh gửi cho Lục Trì Hiết, đối phương không trả lời, có lẽ vẫn đang bận quay phim. Lăng Chước cũng không để ý nữa, ngồi xếp bằng trên sofa chơi di động, thuận tay mở xem weibo.
Vào buổi chiều, Lục Trì Hiết đã like bài đăng cho chim sẻ ăn trên weibo của cậu, Lăng Chước nhấn vào trang cá nhân của hắn, trạng thái của người này ít đến đáng thương, hầu hết đều liên quan đến cậu, Lăng Chước có chút bất đắc dĩ, nhưng tác phong của Lục Trì Hiết trước nay vẫn vậy, nếu cậu quá để tâm ngược lại càng có vẻ như đang chột dạ.
Cậu nhàm chán lướt xem bình luận dưới weibo của mình, phía trên đều là mấy câu thổ lộ và gào thét khó hiểu của fans, kéo xuống bên dưới liền bắt gặp mấy comment nhắc tới một trang web tên là DarkFire lại đăng ảnh thần thánh, ngón tay Lăng Chước khẽ động, thoát ra ngoài tìm kiếm trang web nọ.
Tổng cộng có hai bức ảnh. Một tấm là bọn họ cùng ngồi trên ghế, hơi khom lưng cho chim sẻ ăn. Một tấm là cậu nằm ngủ trên ghế, Lục Trì Hiết ghé sát lại như đang trò chuyện.
Khu bình luận cứ như hiện trường cắn thuốc quy mô lớn, thậm chí còn đánh dấu vàng* ngay tại chỗ. Lăng Chước chỉ nhìn thoáng qua đã lập tức cạn lời mà đóng khu bình luận, rồi lại nhìn hai tấm ảnh kia một chốc. Cậu cứ cảm thấy có chỗ nào đó thật kì lạ, do dự một hồi, cuối cùng cậu lặng lẽ bấm theo dõi.
(*) Vàng hay hoàng: nghĩa bóng chỉ nhứng thứ 18+
Chín giờ hơn, Lục Trì Hiết trở về, việc đầu tiên là đi tới gõ cửa phòng Lăng Chước.
Lăng Chước vừa mới tắm xong, trên người khoác một chiếc áo tắm dài, một tay khép vạt áo, chậm rãi đi ra mở cửa. Cửa mở, nửa cái đầu từ phía sau lộ ra: “Anh về rồi à?”
Lục Trì Hiết thoáng nhìn hành động hài hước của cậu, buồn cười hỏi; “Em là hoàng hoa khuê nữ đấy à? Nắm chặt áo tắm làm gì? Sợ tôi lột của em hả?”
Lăng Chước ho nhẹ một tiếng, buông tay ra, nói thầm một câu: “Ai biết được anh có hay không chứ?”
Ánh mắt Lục Trì Hiết dừng lại, Lăng Chước vội vàng nói: “Anh vào đi, tôi có đồ tặng cho anh.”
Lục Trì Hiết tiến vào, cửa vừa đóng liền đẩy người vào tường, Lăng Chước giơ tay cản lại khuôn mặt đang muốn dán sát lại của hắn, lúng túng nói: “Có người.”
Lục Trì Hiết thản nhiên kéo tay cậu xuống, đảo mắt nhìn về Dương Minh vẫn đang ở trong phòng.
Bị Lục Trì Hiết nhìn chằm chằm, Dương Minh lập tức tự giác nói: “Ờ thì, anh Chước, em xuống dưới phòng trước nha.”
Lăng Chước cũng không thể nói không, bàn chân thằng nhóc Dương Minh kia như được bôi dầu, chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.
Đuổi được người đi rồi, Lục Trì Hiết duỗi tay móc móc vạt áo tắm trước ngực Lăng Chước, Lăng Chước nhanh nhẹn chụp lấy tay hắn: “Thầy Lục, thầy đứng đắn một chút.”
“Em là bạn trai tôi mà, sao tôi phải giả vờ đứng đắn chứ?” Lục Trì Hiết cười như không cười, hỏi cậu.
Lăng Chước ngượng ngùng, chỉ phải trốn vào phòng khách trước.
Lục Trì Hiết nhanh chóng đi theo.
Rương đựng giáp ngựa đặt giữa phòng, Lăng Chước bảo Lục Trì Hiết tự mở ra: “Trước đó tôi đã nói, muốn tặng quà cho anh.”
Lục Trì Hiết: “Chính là cái mà em chụp ảnh gửi cho tôi đấy hả?”
Lăng Chước gật đầu: “Tôi cũng không biết anh có thích không, lần trước tôi đọc tạp chí thấy anh bảo thích cưỡi ngựa, cho nên liền mua cái này, anh mở ra xem đi.”
Lục Trì Hiết nhìn cậu một cái, ngồi xổm xuống, động tác lanh lẹ xé mở hộp quà.
Lăng Chước đi tới ngồi xổm bên cạnh nhìn hắn bóc quà, hỏi: “Anh thích không?”
Lục Trì Hiết nhìn lại món đồ một lần, tùy ý gật đầu: “Cũng được.”
Lăng Chước không tin lắm, nhìn vẻ mặt chả có xíu gì dính dáng tới vui vẻ của hắn: “Thích thật không?”
“Không thì sao?” Lục Trì Hiết nghiêng đầu, “Hay thầy Lăng muốn nghe tôi nói tôi rất thích quà tặng của em?”
Lăng Chước: “….. Không phải, không muốn.”
“Lăng Chước.” Lục Trì Hiết gọi tên cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng điệu bỗng trở nên nghiêm túc, “Tôi rất thích món quà mà em tặng.”
Lăng Chước giật mình, nhỏ giọng nói: “Đây là quà cảm ơn anh đã cứu mạng tôi.”
Lục Trì Hiết: “Sau này không cần khách khí với tôi như vậy.”
Lăng Chước có hơi xấu hổ, lại có chút cảm giác khó tả, khẽ gật đầu: “Ừm.”
Lục Trì Hiết nâng yên ngựa trong tay lên, sau đó lại cười: “Món quà này chắc chắn không rẻ, em mua hết bao nhiêu vậy?”
Lăng Chước: “Chưa đến hai mươi vạn, tôi có tiền mà, dù không giàu bằng thầy Lục đây nhưng mua cái này vẫn dư dả.”
Lục Trì Hiết: “Em đã từng mua món quà nào đắt tiền như thế này cho ai chưa?”
Lăng Chước thành thật nói: “Chưa từng.”
Lục Trì Hiết: “Nhưng tốn công tốn sức so với cái này chắc chắn nhiều hơn. Thầy Lăng này, em có từng tặng cho cái vị đội trưởng kia của em món quà nào đặc biệt hay chưa?”
Lăng Chước không nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên nhắc tới Trọng Nhất Nhiên, nhất thời vẻ mặt có chút nan kham, khẽ dời đường nhìn, không muốn nhắc tới vấn đề này.
Lục Trì Hiết càng không buông tha cho cậu: “Không muốn nói à?”
Lăng Chước: “Anh đừng có hỏi.”
Lục Trì Hiết: “Vì sao không được hỏi? Tôi không phải bạn trai của em hay sao?”
Lăng Chước có hơi tức giận: “Cho dù hiện tại anh là… bạn trai tôi, thì cũng không có quyền truy cứu tình sử quá khứ của tôi, đúng không?”
“Tình sử quá khứ? Yêu đơn phương thì tính sử gì chứ?” Lục Trì Hiết mỉa mai.
Lăng Chước càng nghe càng bực mình, không thèm để ý tới hắn nữa.
Lục Trì Hiết duỗi tay, mạnh mẽ kéo người về phía mình, hai người cùng nhau ngã ngồi trên mặt đất. Lăng Chước né một lần hai lần đều không được, nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc là anh muốn cái gì hả?”
Lục Trì Hiết: “Em nói xem tôi muốn cái gì nào?”
Bốn mắt nhìn nhau, giằng co một hồi, Lăng Chước duỗi chân đá hắn một cái: “Cái vẻ ghen tuông của anh xấu chết được.”
“Anh có ghen cũng vô dụng.” Lăng Chước ngã ra sau, nói, “Tôi thích anh ấy bảy năm, sinh nhật hay các ngày lễ mỗi năm đều sẽ tỉ mỉ chuẩn bị quà tặng, quả thực đã bỏ ra rất nhiều tâm tư, mặc dù không đắt tiền như món quà tôi tặng anh, nhưng tôi vẫn cảm thấy anh ấy nhất định sẽ thích. Anh muốn ghen, tôi cho anh ghen chết thì thôi.”
Lục Trì Hiết sầm mặt, trong lòng Lăng Chước không thoải mái, nghẹn một bụng khí, cậu muốn đứng lên lại bị Lục Trì Hiết kéo tay ấn ngồi xuống. Lục Trì Hiết xoay người, duỗi tay đẩy một cái, cùng Lăng Chước ngã xuống thảm nhung phía trước bàn trà.
Hắn cúi đầu, cắn lên môi Lăng Chước.
Lăng Chước liều mạng đẩy ra lại bị Lục Trì Hiết ghì chặt tay chân, hắn đào sâu thâm nhập, môi lưỡi dây dưa, tiếng nước nhớp nháp không ngừng vang lên.
Tới khi Lăng Chước hoàn toàn từ bỏ giãy giụa Lục Trì Hiết mới rời khỏi môi cậu, hơi thở gấp gáp, rũ mắt nhìn người dưới thân, lại lần nữa cúi đầu, cắn lên cằm cậu. Hôn môi dọc theo cần cổ Lăng Chước đi xuống, liếm mút hầu kết, cuối cùng cắn lên xương quai xanh nửa ẩn nửa hiện bên dưới lớp áo choàng tắm.
Lăng Chước rên lên một tiếng, lại bắt đầu đẩy hắn ra, giọng nói đều khàn đi: “Đừng…”
Lục Trì Hiết ở trên xương quai xanh của cậu mút ra một dấu hôn vừa sâu vừa đỏ thẫm, lúc này mới ngồi dậy, buông tha cho cậu.
Lăng Chước nằm trên đất, hơi thở dồn dập, giống như tức giận, không muốn nói chuyện với Lục Trì Hiết, quay mặt đi.
Lục Trì Hiết giơ tay sờ sờ mặt cậu, thanh âm cũng khàn khàn: “Giận thật à?”
Lăng Chước khóe mắt phiếm hồng, không chịu hé răng.
Lục Trì Hiết kéo người dậy, nhìn cậu mà nói: “Vì tôi nhắc tới người kia nên em mới phản ứng mãnh liệt như vậy sao? Nếu tôi không nhắc tới, có phải em vẫn muốn làm bộ bịt tai trộm chuông* hay không? Lăng Chước, tôi không tốt đẹp đến thấy đâu. Em càng muốn trốn tránh tôi lại càng muốn nhắc tới trước mặt em, tôi muốn em miễn dịch với cái tên kia, cũng muốn em nhìn rõ hiện thực, tôi mới là người em nên nhớ nên thương.”
(*) Bịt tai trộm chuông: ý nói tự lừa dối mình nhưng không lừa dối được người khác.
Lăng Chước cả giận: “Anh ngang ngược quá vậy.”
Lục Trì Hiết: “Cũng đâu phải ngày đầu em biết tôi ngang ngược đâu chứ?”
Lăng Chước giận tới câm nín.
Là cậu tự rước lấy, cậu đáng đời, ngay từ lúc bắt đầu cậu đã xem nhẹ bản tính ác liệt của người này.
Nhìn Lăng Chước cúi đầu, Lục Trì Hiết duỗi tay sờ nắn mặt cậu: “Được rồi, đừng tức giận nữa, ban nãy tôi nói đùa với em thôi, nếu em giận thật thì tôi cho em cắn lại một cái nhé?”
Lăng Chước: “… Sao anh có thể không biết xấu hổ như vậy chứ?”
Lục Trì Hiết không để bụng: “Muốn cắn một cái không?”
Lăng Chước tức giận: “Không cần.”
Lục Trì Hiết có hơi tiếc nuối, lại gọi tên cậu: “Lăng Chước, ngẩng lên nhìn tôi đi.”
Lăng Chước không tình nguyện mà ngẩng đầu lên.
Lục Trì Hiết: “Em có thừa nhận tôi là bạn trai của em không?”
Lăng Chước: “…Đúng vậy, tôi đâu có phủ nhận đâu.”
Lục Trì Hiết: “Vậy tôi không có tư cách ghen hay sao?”
Lăng Chước: “Cũng không thể ghen tuông bậy bạ, đã là chuyện quá khứ rồi sao anh cứ muốn cắn mãi không buông chứ?”
Lục Trì Hiết nhìn cậu: “Thật sự đã là quá khứ ư?”
Lăng Chước bị hắn hỏi một câu á khẩu không trả lời được, nửa ngày sau mới nói: “Anh nói chuyện có đạo lý một chút đi, dù sao anh cũng phải cho tôi thời gian chứ. Tôi cũng không phải người máy, muốn là thay linh kiện ngay được, tôi đang rất cố gắng.”
Lục Trì Hiết: “Cho nên tôi nói cũng đâu có sai, trước khi nó hoàn toàn trở thành quá khứ, vì sao tôi không thể ghen chứ?”
Lăng Chước tự biết bản thân cãi không lại hắn, từ bỏ: “Được thôi, anh muốn ghen thì ghen đi, tôi nói không lại anh.”
Lục Trì Hiết: “Em làm tôi ghen, thân là bạn trai của tôi, không phải em nên dỗ tôi sao?”
Lăng chước quả thực muốn quỳ lạy thứ logic của Lục Trì Hiết, vòng tới vòng lui cuối cùng vẫn là do cậu sai đúng không?
“Vì sao tôi phải dỗ anh chứ?” Lăng Chước nhíu mày, mười phần không tình nguyện.
Lục Trì Hiết nghiêm trang nói: “Tôi đang dạy em cách yêu đương mà. Những lúc thế này, nếu muốn trở thành một người bạn trai đủ tiêu chuẩn, em phải dỗ dành tôi.”
Lăng Chước: “… Thầy Lục quả thực kinh nghiệm phong phú.”
“Em xem em lại hiểu lầm tôi.” Lục Trì Hiết nhắc nhở cậu, “Tôi đã nói là tôi không có rồi, em không tin tôi.”
Lăng Chước lập tức ngậm chặt miệng.
Lục Trì Hiết duỗi tay, giúp cậu kéo vạt áo tắm xộc xệch lại ngay ngắn, nhỏ giọng nói: “Thầy Lăng, muốn tôi dạy em phải dỗ người yêu như thế nào không?”
Bọn họ dựa vào quá gần, hơi thở quấn quýt giao triền, Lăng Chước ngước mắt nhìn hắn một cái, không hé răng.
Lục Trì Hiết: “Hoặc là?”
Lăng Chước có chút thẹn thùng, nghiêng đầu, nhanh chóng hôn lên mặt hắn một cái: “Như vậy được chưa?”
Cậu không dám nhìn vẻ mặt của Lục Trì Hiết, sau đó nghe được tiếng Lục Trì Hiết cười khẽ bên tai: “Xem ra thầy Lăng rất hiểu đó chứ, chắc không cần tôi dạy cái này đâu ha?”
Lăng Chước: “…Không biết anh đắc ý cái gì luôn.”
Lục Trì Hiết cười đủ rồi, rốt cuộc cũng tha cho cậu, cầm lấy kịch bản, bắt đầu làm việc đứng đắn.
Sau khi hai người bọn họ yêu đương, Lục Trì Hiết lại bắt đầu giúp Lăng Chước đối diễn vào mỗi tối, hơn nữa còn dạy cậu kĩ thuật diễn chuyên nghiệp, riêng điểm này thôi, việc Lăng Chước đồng ý mối quan hệ này quả thật là kiếm lời.
“Nghiêm túc lên nào, em đừng suy nghĩ miên man nữa.” Lục Trì Hiết nhắc nhở Lăng Chước đang ngẩn người như đang đi vào cõi tiên.
Lăng Chước hoàn hồn, “À” một tiếng.
Mười rưỡi, buổi dạy kèm kết thúc.
Lăng Chước cũng đã mệt, đưa Lục Trì Hiết ra tới cửa, dặn hắn ngày mai bảo Tiền Trinh tới lấy quà về, nói thêm một câu “ngủ ngon” liền muốn đóng cửa. Lục Trì Hiết duỗi tay, khẽ cản lại.
Trong ánh mắt nghi hoặc của Lăng Chước, Lục Trì Hiết nghiêng đầu, hạ một nụ hôn chóng vánh lên mặt cậu: “Ngủ ngon mơ đẹp, trong mơ chỉ cho phép mơ tới một mình tôi thôi.”
Hết chương 26.
Editor: Tùy Tiện
Chương 27
-1 Comment-
Chu choa hai đứa tình quá iii