[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 70
CHƯƠNG 70. NGOẠI TRỪ LÊ HỦ
Nhiệt độ bắt đầu giảm xuống cực thấp, bởi sợ lạnh, Thư Nguyện không động tới đàn nữa, hai tay cả ngày chỉ muốn ủ trong túi áo.
Tối thứ tư là buổi họp định kì của Hội sinh viên, hai cán bộ hội sinh viên đã thông qua ba vòng phỏng vấn của phòng 602 khoác vai nhau đi ra ngoài, chỉ còn lại hai thành viên của câu lạc bộ Cát Hiệp hai mặt nhìn nhau.
Ngụy Du nhìn đồng hồ đeo tay, còn mười phút nữa là đến giờ học nhạc.
“Cùng đi nhé?” Ngụy Du hỏi.
“Cậu đi đi, tôi muốn xin nghỉ.” Thư Nguyện hà hơi vào lòng bàn tay, xoa xoa để sưởi ấm.
Câu lạc bộ Cát Hiệp nằm ở phòng học tầng ba của thư viện cũ, từ ký túc xá phải mất mười phút đi bộ, trên đường còn phải đi ngang qua một cái hồ nhân tạo, mà vào mùa đông, khu vực ven hồ là nơi lạnh nhất.
“Tay tôi không lạnh, để tôi ủ cho cậu.” Ngụy Du muốn nắm tay Thư Nguyện nhưng cậu lại mẫn cảm tránh được, khom người cầm túi đàn ghita dựng ở góc tường đeo lên lưng: “Không cần, đi thôi.”
So với việc phải hứng chịu gió lạnh, Thư Nguyện càng sợ phải ở cùng với Ngụy Du. Cậu không nói được đó là cảm giác gì, nhưng trong lòng cậu rất mâu thuẫn, luôn đem người khác so sánh với Lê Hủ, mà ở mọi mặt, Ngụy Du quả thực rất giống Lê Hủ. Thư Nguyện lo lắng, quãng thời gian hiện tại khi cậu không thể nhìn thấy Lê Hủ, chạm vào cậu ấy, cậu sẽ tìm kiếm bóng dáng đối phương trên người Ngụy Du.
Cậu bối rối và mâu thuẫn, chuyện này giống như cậu đang gián tiếp phản bội Lê Hủ.
Cậu mơ hồ trải qua hết một buổi học, đàn anh như thường lệ bố trí một ít ca khúc đơn giản để mọi người trở về luyện tập, buổi học sau sẽ kiểm tra.
Mọi người lục tục rời khỏi phòng học, đàn anh dùng giẻ lau ướt nhẹp lau sạch bảng đen gần đó, Thư Nguyện một mình ngồi bên cửa sổ nhấn hợp âm.
Đàn anh lau xong đi xuống, ngồi cạnh cậu hỏi: “Lúc học có gì không hiểu sao?”
“Không ạ, nhưng em chưa quen đổi hợp âm.” Thư Nguyện nhìn lên, “Đàn anh, mất bao lâu thì em có thể đàn được bản Thiên Không Thành?”
Cậu đã tìm rất nhiều nhạc phổ trên mạng, nhưng đa số đều xem không hiểu, thế nên cậu muốn tìm đàn anh hỏi thử nhưng lại sợ làm phiền người ta, huống hồ cậu còn là thành viên mới, mở miệng đã đòi học ca khúc có độ khó cao như thế, chỉ sợ sẽ khiến người khác chê cười…
Quả nhiên, đàn anh kinh ngạc nói: “Người mới muốn học ca khúc này khó lắm đó, nếu bỏ qua không học kĩ năng cơ bản mà chỉ tập trung học một bài này cũng phải mất ít nhất hai, ba tháng mới có thể đàn trôi chảy. Thiên Không Thành có ý nghĩa đặc biệt với em sao? Sao lại muốn nhanh chóng học như thế?”
“Vâng.” Thư Nguyện ngượng ngùng cười, “Không sao ạ, trước tiên em vẫn nên học tốt kĩ năng cơ bản vậy.”
“Không thì thế này đi, anh sẽ tìm mấy nhạc phổ thích hợp với người mới cho em tập luyện, nhưng tốt nhất là em vẫn nên tập nhuần nhuyễn các kĩ năng cơ bản, sau này muốn tự học cái khác cũng dễ hơn.” Đàn anh nói.
Thư Nguyện gật đầu nói cảm ơn, chờ đàn anh cõng đàn rời đi cậu cũng đứng dậy theo, cất ghita vào trong túi.
Phòng học trống trải và yên tĩnh chỉ còn lại mình cậu, Thư Nguyện cất đàn xong, giác quan thứ sáu vô cùng nhạy bén phát hiền sau lưng có người đi tới, cậu quay ngoắt lại, va phải cánh tay đang duỗi tới của Ngụy Du.
“Cậu muốn làm gì?” Thư Nguyện lùi về sau hai, ba bước.
Ngụy Du cười, thu tay về: “Tôi chờ cậu ngoài cửa được một lúc rồi, chúng ta cùng về kí túc xá đi.”
“Sau này không cần chờ tôi.” Thư Nguyện đeo túi đàn lên vai, đi xuyên qua dãy bàn học tới cửa, giơ tay tắt đèn trong phòng, “Tan học cậu có thể tự mình về trước.”
Cánh tay đột nhiên bị kéo lại, Thư Nguyện bị Ngụy Du kéo vào trong bóng tối.
Từng đoạn kí ức nhỏ vụn hiện lên, trong khoảnh khắc chiếm lấy toàn bộ suy nghĩ của cậu.
Phía sau thư viện, Lê Hủ trộm hôn cậu.
Trong căn nhà gỗ, Lê Hủ nhẹ nhàng vỗ lưng, dỗ cậu ngủ.
Trong căn phòng kí túc xá đen kịt, Lê Hủ mang tới cho cậu những trải nghiệm điên cuồng nhất.
Ngoại trừ Lê Hủ, không ai có thể cho cậu thứ cảm xúc mãnh liệt đầy rung động đó.
Gió lọt qua khe cửa phòng học, không khí lạnh lẽo len lỏi vào tận sâu trong cổ áo Thư Nguyện. Cậu co rúm lại, vì đang đeo túi đàn nên không thể giãy giụa được, giọng nói lạnh lùng: “Bỏ ra.”
“Thư Nguyện, cậu nói cho tôi đi.” Ngụy Du trầm giọng, “Cậu cảm nhận được mà, đúng không?”
Thư Nguyện quay mặt tránh đi hơi thở gần kề của Ngụy Du, cánh tay cố sức giãy khỏi kìm kẹp của đối phương: “Cậu đừng nói gì hết, tôi không muốn nghe.”
“Mấy nữ sinh trong lớp cố ý đối tốt với cậu cậu đều giả vờ không thấy.” Ngụy Du kiên nhẫn nói, “Chúng ta là đồng loại, cậu không nhận ra ư?”
“Thì thế nào?” Thư Nguyện không hề nể mặt, “Cậu muốn ép tôi ở bên cậu sao?”
Dường như Ngụy Du không ngờ tới Thư Nguyện sẽ nói trắng ra như vậy, lực đạo đang siết tay cậu dần nơi lỏng.
Thư Nguyện chớp lấy cơ hội, vai huých mạnh về phía Ngụy Du, kéo giãn khoảng cách giữa cả hai. Cậu lập tức đi thẳng ra ngoài, bàn tay siết chặt dây đeo của túi đàn.
Ngụy Du nhanh chân đuổi theo: “Thư Nguyện, tôi không ép cậu, cậu không thích thì tôi sẽ không nói nữa, cậu đừng giận.”
Ngay cả bộ dáng lấy lòng cũng giống hệt nhau.
Thư Nguyện im lặng đi xuống lầu, Ngụy Du đi sát theo cậu, hết giải thích rồi lại xin lỗi, nhưng chỉ mình Thư Nguyện biết, cậu không giận Ngụy Du, mà giận bản thân mỗi giờ mỗi khắc cứ nhớ về Lê Hủ.
Tới chân kí túc xá, Thư Nguyện dừng bước, hít sâu, lồng ngực lấp đầy bởi cái lạnh đến tê tái, lúc này cậu mới quay lại nhìn Ngụy Du, chậm rãi nói: “Giữa chúng ta chỉ có thể làm bạn bè, không thể hơn.”
Kể từ lúc bước về phía Lê Hủ thì cậu đã không còn đường lui nữa, mà cậu cũng không định thay đổi điều ấy.
Mặc dù ngoài miệng Thư Nguyện nói vẫn là bạn, nhưng hành động lại chứng minh cậu đang trốn tránh ___ Lên lớp không ngồi chung, tới câu lạc bộ không đi cùng, ngay cả lúc ngủ cũng quay đầu về hướng ngược lại.
Ngay cả Từ Hoài Dã cũng nhìn ra bất thường, lén lút hỏi Ngụy Du: “Hai người các cậu cãi nhau à?”
“Không có.” Ngụy Du nói dối, “Vì tôi chưa hỏi đã tự ý nghịch đàn ghita của cậu ấy, còn làm đứt dây đàn.”
“Nghiêm trọng thế.” Lưu Tử Việt trong đầu chỉ có sách thánh hiền, còn lại cái gì cũng không hiểu, “Đàn ghita kia bóng đẹp, dù không tới một vạn (mười nghìn) nhưng cũng phải hơn một nghìn nhỉ? Thay dây đàn cũng phải mất mấy trăm, Ngụy Du, nhà cậu không thiếu tiền mà, mời cậu ấy một bữa thịnh soạn vào, coi như xin lỗi.”
Nếu Thư Nguyện đơn thuần như Lưu Tử Việt nói, Ngụy Du đã không cần ủ rũ lâu đến thế. Càng đến cuối học kỳ, Thư Nguyện lại càng có cớ tránh mặt y, lúc không có tiết cậu sẽ ôm tài liệu trốn tới thư viện tự học, cho dù Ngụy Du cùng đi, phòng tự học vừa yên tĩnh vừa đông người, y cũng không thể quấy rầy đối phương.
Chớp mắt đã qua kì thi cuối kì, Từ Hoài Dã và Lưu Tử Việt nhà xa, đã sớm đặt xong vé xe, chỉ chờ thi xong môn cuối liền xách vali về quê.
Nhà Ngụy Du ở đây, còn là người có xe riêng, chỉ cần thích là về được, nhưng y thấy Thư Nguyện không vội trở về, thế nên cũng không dọn đồ, cố ý ở lại thêm vài ngày.
Đại học ngoại ngữ không thiếu tài liệu giảng dạy nhập môn về các ngôn ngữ khác nhau, Thư Nguyện mượn một chồng lớn, mỗi ngày vùi đầu trên bàn tự học, trong sổ tay đã ghi chép được non nửa.
Lúc phần lớn sinh viên đã dọn đồ về nhà, thư viện cũng treo thông báo đóng cửa. Thư Nguyện mang sách về kí túc xá, hoàn toàn xem Ngụy Du như không khí.
“Cậu muốn học tiếng Pháp à?” Ngụy Du tò mò liếc nhìn chồng sách mà Thư Nguyện mượn về.
Thư Nguyện “Ừ” một tiếng, lật sang một trang khác của sổ ghi chép.
Ngụy Du còn muốn nói tiếp, di động trên bàn của Thư Nguyện rung lên, hắn đành im lặng nhìn đối phương trả lời điện thoại: “Alo?”
Là Ti liễu gọi điện thoại tới, hỏi cậu khi nào về nhà.
Thư Nguyện nghiêng đầu nhìn thẻ đánh dấu trang sách, đáp: “Mấy ngày nữa con về ạ.”
“Năm nay về Bách Giang ăn tết con nhé?” Ti Liễu thương lượng với cậu, “Bà nội con sức khỏe không tốt, muốn gặp con một lần.”
Thư Nguyện không nói gì, tính ra nhà họ Thư hai đời nay rất đông người, anh chị em họ của cậu đếm mười đầu ngón tay cũng không hết, ông nội mất sớm, từ nhỏ cậu cũng không quá thân cận với bà nội.
Nhưng không phải hoàn toàn không có tình cảm, Ti Liễu nhiều lần nhắc nhở, cậu không thể cả đời không qua lại với thân thích ở Bách Giang được.
Nói không chừng còn bị chụp cho cái mũ bất hiếu, cha mẹ về quê chúc Tết cũng khó tránh khỏi bị họ hàng dèm pha.
“Đợi con về rồi nói.” Thư Nguyện đáp.
Cúp điện thoại xong, Thư Nguyện không đọc sách nữa mà lôi vali ở cuối giường lên, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
“Cậu sắp về hả?” Ngụy Du đặt đống đồ ăn vừa order ở ngoài xuống, “Cậu đặt vé tàu cao tốc hay là tàu hỏa?”
“Tàu hỏa, vé tàu cao tốc bán hết rồi.” Thư Nguyện chỉ để lại hai túi bột giặt, còn lại nhét hết vào vali.
“Khi nào cậu về? Không thì để tôi đưa cậu ra nhà ga nhé?” Ngụy Du mong đợi hỏi.
Thư Nguyện nhìn y một cái: “Chiều ngày mai, tôi tự gọi xe được.”
Đến ngày về Thư Nguyện mới biết, sinh viên ở lại trường rất nhiều, mà sinh viên về quê vào ngày hôm nay cũng đông không kém. Bình thường đặt xe chỉ cần ba phút là có, hôm nay hơn mười phút Thư Nguyện mới gọi được một chiếc xe, thế mà giữa chừng còn bị hủy với lý do tắc đường.
Cuối cùng vẫn là Ngụy Du đưa Thư Nguyện ra ga tàu, đến nơi còn nhanh nhẹn giúp cậu xách hành lý kéo vào. Trước cổng an ninh, Thư Nguyện cầm lại hành lý, lần đầu tiên cười với đối phương trong suốt học kì này: “Cảm ơn.”
Khó thấy được Ngụy Du cũng có lúc nói lắp: “Không, không có gì.”
“Ngụy Du, thật ra tôi chỉ là một người rất kém cỏi.” Thư Nguyện lấy ra vé tàu, “Cậu đừng nghĩ tôi quá hoàn hảo.”
Thư Nguyện dùng ngữ khí ôn hòa nói với Ngụy Du, sau đó liền kéo vali đi qua cổng an ninh, không hề quay đầu lại.
Chuyến tàu đêm này đi mất hơn mười tiếng, Thư Nguyện khi nằm khi ngồi, chăn đệm ám đầy mùi thuốc lá gay mũi khiến cậu không ngủ được.
Hừng đông, hơn bốn giờ, lúc này Thư Nguyện mới mơ màng chìm vào giấc ngủ, cảm giác chưa được bao lâu đã nghe tiếng phát thanh nhắc nhở sắp vào ga. Thư Nguyện nhìn di động bên gối, không ngờ đã qua mười giờ sáng.
Cách điểm xuống còn một thời gian, trước khi lên tàu Thư Nguyện đã mua lương khô, bèn tranh thủ vừa uống nước vừa ăn, sau đó lại ăn thêm một miếng bánh mì. Chuẩn bị xuống tàu, di động cậu rung lên vài lần, Ti Liễu và Ngụy Du đồng thời gửi tin nhắn đến, hỏi cậu đã đến nơi chưa.
Thư Nguyện dùng bàn tay còn rảnh gõ chữ, đầu tiên gửi cho Ngụy Du nói cậu vừa tới, sau đó nhắn cho Ti Liễu, thông báo khoảng nửa tiếng nữa cậu sẽ về đến nhà. Dòng người hối hả, Thư Nguyện lẻ loi kéo hành lý cồng kềnh xuyên qua đám đông, lên tàu điện ngầm, bắt taxi, cuối cùng cũng được thở phào dựa trên ghế ngồi mà xoa hai tay đã bị đông lạnh cóng.
Gần đến năm mới, trên đường trang hoàng vô số màu sắc tươi tắn vui vẻ, không khác biệt gì so với những năm trước. Thư Nguyện nhớ đến ngày tết hai năm về trước, di động trong tay bị siết tới nóng lên, nhớ tới bản thân kích động chạy đi tìm Lê Hủ nhưng trong mắt đối phương chỉ xót lại sự lạnh nhạt khiến cậu phải lùi bước.
Trong vô số đêm dài, cậu giãy dụa tỉnh lại trong ánh mắt xa lạ này, chứng mất ngủ vốn dĩ được Lê Hủ chữa khỏi càng trở nên nặng hơn sau khi đối phương rời đi.
Xe dừng lại, khung cảnh bên ngoài cửa sổ cũng bất động, tựa như bị ấn vào nút tạm dừng. Thư Nguyện hoàn hồn, trả tiền rồi xuống xe, xách theo hai chiếc vali, lẻ loi đứng trước cổng tiểu khu.
Di động đã sắp hết pin, Thư Nguyện khẽ nắm di động trong tay, cuối cùng vẫn quyết định mở khóa, tìm đến cái tên Lê Hủ trong mục tin nhắn.
Hết chương 70.
Editor: Người muốn giấu tên
Beta: Tùy Tiện
-3 Comments-
Còn ra nữa không ạ
huhu đừng ngừng dịch truyện nhe, đang hay lắm ad oiii
Dạ t ko drop đâu ạ. Dạo này bận quá, mà t ko tìm đc editor làm cùng nên chậm ra chương thui ạ