[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 69
CHƯƠNG 69. TÔI KHÔNG QUAN TÂM
Cửa xe đóng kín, bầu không khí bên trong vô cùng ngột ngạt, trong bóng tối, Ngụy Du vừa chạm vào da Thư Nguyện cậu liền rụt tay về: “Ở đây tối, về phòng rồi xem.”
“Như này thì được chưa?” Ngụy Du nhấc tay mở đèn trên trần xe, ánh sáng ấm áp thư thái tỏa khắp khoang xe, cũng để lộ ra vẻ phòng bị trên mặt Thư Nguyện một cách rõ ràng.
Thư Nguyện nhìn ra được ý tứ trêu đùa trên mặt đối phương, điều này khiến cậu không thoải mái, nhưng rồi lại sợ do mình nghĩ nhiều.
Dù sao cũng ở cùng kí túc xá, cậu không muốn ngay ngày đầu tiên mà quan hệ giữa hai người trở nên cứng ngắc. Cậu không hiểu rõ con người Ngụy Du, nếu như chưa gì đã đánh giá người ta thì có vẻ quá chủ quan. Cậu giơ tay phải tới trước mặt Ngụy Du quơ quơ, cố làm bộ thoải mái: “Vừa xăm thứ sáu tuần trước, còn chưa bong vảy.”
May là đối phương không chạm vào tay cậu nữa, y nhìn nhìn khoảng hai giây liền dời mắt đi, cười nói: “Cậu thích chơi ghita-bass à?”
“Có thể coi là vậy.” Thư Nguyện lời ít ý nhiều, cậu chỉ thích nhìn Lê Hủ chơi ghita-bass mà thôi, nếu như Lê Hủ chơi đàn dương cầm, vậy hình xăm này sẽ đổi thành một hàng phím đen trắng.
“Tôi cũng thích chơi ghita-bass.” Ngụy Du rút chìa khóa xe, “Rảnh rỗi tới nhà tôi, chúng ta cùng chơi nhé?”
“Sau này hẵng tính.” Thư Nguyện thuận miệng hùa theo, đẩy cửa xuống xe.
Buổi tối, Thư Nguyện không ngủ được, hình xăm ngứa vô cùng, cậu dùng ngón trỏ khẽ di di, muốn giảm bớt cơn ngứa.
Giường ngủ của Ngụy Du ở ngay sát giường cậu, hai người nằm đối đầu, cậu phát hiện đối phương vẫn chưa ngủ, màn hình di động phát ra ánh sáng mờ ảo, không biết đang xem cái gì.
Càng về đêm, nỗi nhớ Lê Hủ của Thư Nguyện càng sâu, cậu nhớ những năm tháng lớp mười hai đó, cậu gối đầu lên vai Lê Hủ, hô hấp của đối phương len lỏi vào tóc cậu, cho dù thời tiết bên ngoài ra sao cũng khiến cậu vô cùng yên tâm.
Thư Nguyện trở mình, cậu lấy di động trong chăn ra, nhấn sáng màn hình. Cậu nhìn bức ảnh được cóp từ USB ra, gần hừng đông, rốt cuộc mí mắt nặng trĩu cũng khép lại.
Thời gian tập trung và nghỉ ngơi của đợt huấn luyện quân sự đại học cũng không khác hồi cấp 3 là mấy, chỉ là giờ giấc càng thêm nghiêm khắc, 6h sáng tập trung, huấn luyện xong cũng là 9h, sau khi về kí túc xá mọi người ngã đầu xuống gối liền ngủ mất.
Đầu tháng chín, sinh viên khóa trên lục tục về trường, các câu lạc bộ và đoàn đội cũng bắt đầu tuyển thành viên mới, đàn anh đàn chị làm huấn luyện viên cũng rất hiểu ý, cố ý để trống hai buổi tối huấn luyện để sinh viên năm nhất có thể tới đăng kí và phỏng vấn vào câu lạc bộ mình yêu thích.
Lúc Thư Nguyện tắm xong đi ra kí túc xá chỉ còn Ngụy Du gọi đồ về ăn, hai người khác đã không thấy tăm hơi. Trên bàn của cậu cũng có một suất, bao bì giống hệt túi của Ngụy Du.
Nhận thấy ánh mắt nghi hoặc của Thư Nguyện, Ngụy Du giải thích: “Tôi đặt nhầm hai suất, cũng không tiện hủy đơn, cậu ăn xem có hợp khẩu vị không.”
Thư Nguyện không kén ăn nhưng cũng không muốn cứ thế mà nhận đồ ăn của người ta, cảm giác giống như bản thân nợ đối phương một phần ân tình. Cậu mở nắp hộp, là vịt nướng mật ong, đồ ăn kèm cũng rất phong phú.
“Bao nhiêu tiền?” Cậu hỏi.
Ngụy Du hơi nghẹn lại: “Không cần trả lại đâu, không cho cậu thì tôi cũng không ăn hết được.”
“Bao nhiều tiền?” Thư Nguyện lặp lại.
“Không cần mà.” Ngụy Du cuối cùng vẫn thua trước ánh mắt Thư Nguyện, “Được rồi được rồi, lát nữa cậu đi với tôi tới đăng kí câu lạc bộ rồi mời tôi cốc trà sữa là được, xem như cậu đã trả tôi tiền rồi, thế nào?”
Nói là cùng Ngụy Du đi đăng kí, nhưng một đường quan sát, Thư Nguyện lại trở nên hứng thứ với một vài câu lạc bộ, Ngụy Du bây giờ càng giống người tới dạo chơi, vừa đi vừa nghỉ, nhưng cũng không nghiêm túc xem bất kì tờ đơn tuyên truyền nào.
“Hai người kia đâu?” Thư Nguyện tìm kiếm bóng dáng Từ Hoài Dã và Lưu Tử Việt trong đám đông nhưng không thấy. Thật ra không tìm được bọn họ cũng chẳng sao, chỉ là cậu không muốn ở một mình với Ngụy Du.
Ngụy Du nâng cốc trà sữa lên hút một cái: “Đến hội học sinh phỏng vấn rồi, người đăng kí vào hội học sinh đông lắm, chờ tới lượt cũng khá lâu đấy.”
“Còn cậu?” Thư Nguyện lại hỏi, chỉ mong đối phương nhanh chóng phỏng vấn xong rồi về kí túc xá.
Ngụy Du nghe ra được giọng nói Thư Nguyện có chút khẩn trương, trong đầu y nảy ra một ý, hất cằm, chỉ về câu lạc bộ đàn ghita cách đó không xa: “Qua bên kia xem một chút đi.”
Một đôi nam nữ ngồi trước gian của Cát Hiệp, người nam vừa gảy đàn vừa nói chuyện với mấy nhóc sinh viên tới hỏi thăm, người nữ thì cần đơn đăng kí phát cho những ai muốn đăng kí.
Các gian khác đều được trang trí rất đặc sắc, duy chỉ có gian của Cát Hiệp không có lấy một vật trang trí, bên trong chỉ bày vài món nhạc cụ, như trống, ghita, đàn piano điện.
Có người hiếu kì: “Đây không phải câu lạc bộ Cát Hiệp sao? Sao tuyển cả người chơi nhạc cụ khác vậy?”
Không ít sinh viên đi ngang qua đều hỏi cái này, đàn chị đứng sau quầy kiên nhẫn giải thích: “Ban đầu Cát Hiệp chỉ là câu lạc bộ nhỏ, mọi người đều chỉ biết chơi ghita, giờ muốn mở rộng nên hoan nghênh các thành viên mới biết chơi nhiều loại nhạc cụ khác nữa, hoặc ai muốn học chơi nhạc cụ cũng có thể đăng kí.” Gian hàng không trang trí mà chỉ trưng bày nhạc cụ chính là muốn đem lại hiệu ứng tò mò này.
Tất nhiên không phải học miễn phí, người không biết chơi nhạc cụ muốn gia nhập phải trả 50 tệ học phí, sau khi kết thúc tuyển thành viên, mỗi tuần sẽ có hai buổi học cố định, nếu chơi tốt còn có thể tự lập ban nhạc tham gia Festival âm nhạc hàng năm của trường.
Thông tin đều là Ngụy Du đi hỏi, tâm tư của Thư Nguyện thì không biết đã bay tới nơi nào, cậu nhìn chằm chằm đàn ghita bày trong gian, thầm nghĩ, không có ghita-bass thì học ghita cổ điển cũng được.
“Cậu muốn tham gia không?” Ngụy Du nhìn theo ánh mắt cậu.
Thư Nguyện hỏi ngược lại: “Cậu thì sao?”
“Tôi___” Ngụy Du biết đối phương lo lắng cái gì, “Chắc tôi học trống, đàn ghita và piano điện tôi từng học rồi.”
Thư Nguyện rõ ràng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy tôi học đàn ghita.”
Câu lạc bộ Cát Hiệp không giống hội sinh viên muốn tham gia còn phải xem năng lực làm việc, đây chỉ là nơi mọi người có cùng sở thích cùng nhau học hỏi, Thư Nguyện cầm đơn đăng kí điền thông tin cá nhân của mình, sau khi nộp phí gia nhập thì quét mã thêm bạn tốt với đàn chị, chờ thông báo.
Cuối cùng cũng có thể trở lại kí túc xá, cả cơ thể và tâm lý của Thư Nguyện đều thoải mái hơn, cậu nghĩ có lẽ mình nên mua một cây đàn ghita gỗ, mặc dù câu lạc bộ Cát Hiệp không yêu cầu thành viên mới mỗi người phải có nhạc cụ riêng, nhưng lúc luyện tập dùng của mình vẫn hơn là phải xếp hàng chờ tới lượt.
Ngụy Du nhìn cậu vui vẻ, nỗ lực dụ dỗ cậu: “Chờ sau này cậu biết chơi thì chúng ta lập một ban nhạc tham gia Festival âm nhạc đi, cậu sẽ được rất nhiều người biết đến.”
Thư Nguyện dùng ánh mắt kì quái nhìn y: “Tôi không quan tâm người khác biết tới tôi hay không.”
Từ đầu tới cuối người cậu để tâm chỉ có Lê Hủ, những ngày qua cậu chưa bao giờ cảm thấy bọn họ đã chia tay, chỉ là hai người sống ở hai nơi khác nhau, giống như những tình huống hiểu lầm thường diễn ra trong phim ảnh hoặc tiểu thuyết, đối phương chỉ là có nỗi khổ trong lòng không nói ra được mà thôi. Một ngày nào đó, khi bọn họ gặp lại nhau, chỉ cần… Chỉ cần cậu vẫn sống như khi có Lê Hủ, tìm hiểu thói quen và sở thích của hắn để được tiếp cận gần hơn, thì khi gặp lại, cảm giác thân thuộc giữa bọn họ nhất định sẽ không bị khoảng cách và thời gian chia xa bào mòn.
Mùa hè của thành phố này tương đối ngắn, nửa tháng huấn luyện quân sự cũng sắp kết thúc, ngày cuối cùng, khi hội thao biểu diễn mới diễn ra được một nửa thì trời bắt đầu đổ mưa, mang theo vài cơn gió nhẹ mát mẻ, báo hiệu mùa thu sắp đến.
Mưa không lớn lắm, tổng huấn luyện viên chỉ huy tân sinh viên đến khu nhà thể chất tránh mưa, ý muốn đợi mưa tạnh rồi tiếp tục hội thao biểu diễn. Đám sinh viên có thời gian nghỉ ngơi, trốn trong nhà thể chất nhỏ giọng phàn nàn: “Sớm không mưa muộn không mưa, nhè lúc kết thúc huấn luyện quân sự mới mưa, đúng là trêu ngươi chúng ta mà.”
Mấy sinh viên thì thầm to nhỏ bị huấn luyện viên xách ra ngoài, phạt đứng tư thế quân đội trước mặt mọi người, ai nấy đều hóng náo nhiệt, chỉ có Thư Nguyện quay đầu, ngẩn người nhìn mưa bụi ngoài cửa sổ.
Rất nhiều lúc cậu sẽ bất chợt nhớ tới Lê Hủ, tỉ như ngày đó trời mưa lớn hơn hôm nay rất nhiều, Lê Hủ chen dưới tán ô của cậu, ôm vai cậu đưa cậu về nhà.
Tình yêu của Lê Hủ vừa cường thế vừa mãnh liệt nhưng cũng rất dịu dàng, giống như gió mát trong mưa dông, không màng tất cả đến bên cậu, lặng yên không tiếng động theo cậu đi qua ngày dài gian nan.
Ngược lại, ngày hè ở thành phố chỗ Lê Hủ còn chưa hạ nhiệt, lớp học mới của hắn so với trung học Thanh Hòa còn oi nóng hơn mấy lần, diện tích bàn không đủ lớn, chân hắn dài ngồi cũng không thoải mái, bạn cùng bàn còn là một nữ sinh rất ồn ào, tất cả đều khiến hắn bực bội không thôi.
Thời gian học lại kéo dài, hắn thu liễm tính khí hung hăng của mình, tham gia lớp học, ôn tập, làm bài tập, khi mệt mỏi sẽ mang mô hình biển đặt cạnh gối ra ngắm.
Lễ Quốc Khánh được nghỉ dài, đám anh em Trầm Mê đang rủ nhau đi du lịch, khi Lê Hủ được hỏi ý kiến, hắn bèn trưng ra bản mặt bất đắc dĩ: “Đừng tính tao vào, đang làm bài tập đây này.”
“Mày nói mày xem.” Thi Thành Cẩn lại mắng hắn, “Có phải ngu vãi không.”
“Học lại một năm đổi lấy sự an phận cả đời của túi rác nhỏ, là khôn hay ngu?” Lê Hủ hỏi.
“Mày nghĩ chỉ là mất một năm? Mày là mất đi tiểu mỹ nhân kia kìa!” Thi Thành Cẩn mắng hắn.
Lê Hủ không lên tiếng, ngẩn người nhìn mô hình biển, đếm kĩ thì cũng đã qua hai tháng.
Điện thoại di động rung lên, Thi Thành Cẩn nhắn riêng cho hắn: “Giận à?”
Lê Hủ gửi lại: “Giận cái rắm, đang làm bài tập.”
Sau khi giành á quân trong chương trình tuyển tú, Thi Thành Cẩn được một công ty giải trí nổi tiếng để ý, vì là thời gian chờ kí hợp đồng nên hắn thực sự rất rảnh, liền gửi một cái ảnh cho Lê Hủ, nói: “Nhìn này.”
Trên bức ảnh là một chiếc đàn ghita gỗ cổ điển, được chụp theo phong cách đen trắng.
“Cái gì đấy?” Lê Hủ hỏi, “Muốn học thì tìm Tống ca đi, tao không rảnh.”
“Không phải!” Thi Thành Cẩn gửi voice chat cho Lê Hủ, “Đây là một người bạn của Thư Nguyện chia sẻ lại bài đăng trên vòng bạn bè của cậu ấy, không phải mày chặn người ta sao, tao tốt bụng cho mày xem một tí, miễn cho mày nuôi hy vọng hão huyền.”
“Cậu ấy đăng cái này làm gì?” Lê Hủ hỏi.
Thi Thành Cẩn miệng tiện: “Ai biết được, chưa biết chừng đấy là bạn đại học mới cùng câu lạc bộ ghita, thuận tiện tay cầm tay dạy cậu ấy chơi đàn?”
Lê Hủ giận dữ, dùng dấu chấm than để biểu đạt sự hung ác trong lời nói của mình: “Mẹ kiếp!”
Buổi tối hắn thành công mất ngủ, bỏ dậy học tiếng Anh cũng không thể gặp được Chu công*. Bánh Quy nằm trong ổ mèo đặt cuối đuôi giường nghe được tiếng động, nhẹ nhàng mở mắt ra, nhảy lên, bấu lên cánh tay hắn.
(*) Ý nói không ngủ được
Lê Hủ thuận thế ôm lấy nó, lại nghiêng đầu nhìn về ổ mèo, Tiểu Tiểu Tô vẫn đương ngủ ngon lành, giống như Thư Nguyện ở nơi xa không biết lòng hắn đang tràn đầy xoắn xuýt.
Đêm khuya, sao thưa trăng sáng, Lê Hủ không ngủ được, ôm Bánh Quy ra ngoài hóng gió. Hắn đi một vòng tới trường trung học Thanh Hòa, sau đó lái xe tới trước tòa chung cư nhà Thư Nguyện, ngẩng đầu nhìn khung cửa sổ tối đen phòng Thư Nguyện, ngẩn người hồi lâu.
Chờ tới khi chắc chắn sẽ không có ai kéo rèm cửa lét lút nhìn hắn nữa Lê Hủ mới thở dài một hơi, lấy di động ra, kéo số điện thoại của Thư Nguyện ra khỏi danh sách đen.
Hết chương 69.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-