[ĐAM MỸ] ÁM HỎA – CHƯƠNG 24
CHƯƠNG 24. THỬ ĐI
Lễ hội pháo hoa diễn ra suốt hơn nửa tiếng đồng hồ, khi chùm pháo hoa cuối cùng nở rộ trên bầu trời vụt tắt, đêm tối trở lại vẻ tịch mịch vốn có của nó.
Lăng Chước cúi đầu, bóng lưng đơn bạc, sống lưng căng chặt uốn thành một đường cong, trong bóng đêm có vẻ đặc biệt cô đơn.
Lục Trì Hiết nhìn cậu chằm chằm, hút xong điếu thuốc thứ hai, ném tàn thuốc đi, bước về phía trước.
Lăng Chước ngồi trên nắp capo, bị Lục Trì Hiết bước đến kéo tay, bước chân loạng choạng ngã về phía trước, chóp mũi cọ phải cằm hắn.
Lăng Chước đỏ mắt quay mặt đi, nhắm mặt lại, mệt mỏi nói: “Anh buông tôi ra, tôi phải về.”
Lục Trì Hiết: “Em đau lòng tới vậy ư?”
Lăng Chước nhắm chặt hai mắt, lông mi khẽ rung, không trả lời hắn.
“Lăng Chước.”
Lục Trì Hiết lần nữa gọi tên cậu: “Mở mắt ra nhìn tôi.”
Gió đêm lướt qua gò má, cuối cùng cũng làm dịu đi những cảm xúc mãnh liệt kia.
Lăng Chước đột nhiên mở mắt ra, giọng nói khàn khàn: “Thầy Lục là đặc biệt tới để xem trò cười của tôi đúng không?”
Lục Trì Hiết: “Em cảm thấy đây là trò cười sao?”
Lăng Chước cười khổ: “Trong mắt anh, tôi không phải là trò cười ư?”
Lục Trì Hiết: “Hóa ra em để ý tôi nghĩ về em thế nào à?”
“Đi thôi.” Hắn nói, “Em buồn như thế, trở về tôi uống rượu với em.”
Lục Trì Hiết buông tay, Lăng Chước không nói gì, xoay người lên xe, nổ máy, phóng vào trong màn đêm.
Lục Trì Hiết lái xe đi theo, duy trì một khoảng cách nhất định với xe phía trước.
Trở lại khách sạn, từ bãi đậu xe ngầm đi lên thang máy, lúc bấm số tầng, Lục Trì Hiết hỏi người bên cạnh: “Tới quán bar nhé?”
Lăng Chước lắc đầu: “Không, tôi muốn về ngủ.”
Lục Trì Hiết: “Bây giờ còn chưa tới 9 giờ tối, em vội cái gì? Sợ bị người khác nhìn thấy à? Đêm Thất Tịch mượn xe ra ngoài một mình đi hẹn hò với người khác sao không thấy em sợ bị fan đi theo bắt được?”
Vẻ mặt Lăng Chước đầy thờ ơ, không phản ứng lại mấy lời trào phúng của Lục Trì Hiết.
Lên lầu trở về phòng, trước khi cậu mở cửa phòng Lục Trì Hiết đã vươn tay kéo người lại, mở cửa phòng hắn.
“Đi vào uống rượu.”
Lăng Chước im lặng đứng ngoài cửa hai giây, sau đó theo vào trong.
Lục Trì Hiết đi tới quầy bar trong phòng khách, lấy xuống hai chai rượu ngoại, ra hiệu cho Lăng Chước ngồi xuống, hỏi cậu: “Em muốn uống loại nào?”
Lăng Chước thất thần ngồi trên ghế cao trước quầy bar: “Sao cũng được.”
Lục Trì Hiết mang thêm vài loại rượu, sau đó lấy dụng cụ pha chế và ly rượu ra, mở tủ lạnh mini lấy đá và chanh, trực tiếp pha chế trước mặt cậu.
Lăng Chước có chút ngẩn ra, thao tác pha chế của Lục Trì Hiết vừa tiêu sái lại tùy ý, thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn cậu.
Vài phút sau, một lý cocktail xanh ngọc lục bảo mát lạnh được đặt trước mặt Lăng Chước, khóe miệng Lục Trì Hiết đọng ý cười, hắn duỗi tay ý bảo: “Nếm thử đi.”
Lăng Chước cúi đầu, nâng ly rượu lên môi nhấp một ngụm, gất đầu nói: “Uống khá ngon.”
Lục Trì Hiết cũng tự làm cho mình một cốc, lắc lắc trong tay, hỏi Lăng Chước mất hồn mất vía trước mặt: “Hôm nay thấy rất khó chịu sao?”
Lăng Chước: “… Không.”
“Nếu có, ở đây cũng không có ai khác, vì sao không dám thừa nhận?” Lục Trì Hiết nhìn vào mắt cậu, “Em định làm gì? Tỏ tình với anh ta à?”
Lăng Chước lại nhấp một ngụm rượu, lúng túng nói: “Anh đừng hỏi nữa.”
Lục Trì Hiết: “Hiện tại đã hết hy vọng rồi?”
Bị Lục Trì Hiết cứ nhìn chằm chằm ép hỏi, Lăng Chước chỉ có thể gật đầu.
Trên đường trở về cậu cũng đã tự hỏi mình vấn đề này. Thật ra, một giây khi màn pháo hoa kia kết thúc, cậu cũng đã mất hết hy vọng rồi, nhưng muốn thật sự từ bỏ đoạn tình cảm cất giấu trong lòng suốt bảy năm nào có dễ dàng như vậy.
“Hết hy vọng rồi thì tốt.” Lục Trì Hiết cụng ly với cậu, “Chúc mừng cuộc sống mới, cùng nhìn về tương lai phía trước.”
Lăng Chước hoàn hồn, đem nửa ly rượu còn lại uống cạn.
Lục Trì Hiết tiếp tục pha chế cho cậu, nốc mấy cốc rượu vào bụng, Lăng Chước đã ngà ngà say, cũng bắt đầu nói nhiều hơn: “Hôm nay, anh, nhất định là tới để cười tôi đúng không. Chính miệng anh nói là tới xem náo nhiệt mà, còn muốn đánh cược với tôi, không phải là muốn nhìn bộ dạng thua cuộc, chật vật vì bị người ta cho leo cây của tôi sao.”
Lục Trì Hiết buồn cười nói: “Em thật sự để ý cái này à?”
Lăng Chước giơ tay vỗ vỗ lên ngực mình, gò má vì say mà đỏ ửng, ánh mắt nhiều thêm mấy phần mê mang: “Anh không tới thì tốt rồi, không tới thì tôi có thể ở trên núi khóc một mình, bị anh nhìn thấy, tôi muốn khóc cũng không khóc được.”
Lục Trì Hiết đặt cốc rượu xuống, híp mắt nhìn cậu: “Em muốn khóc?”
“Muốn chứ.” Lăng Chước đặt ly rượu cái cạch, biểu tình trên mặt so với khóc cũng chả dễ nhìn hơn là bao, “Tôi thích thầm anh ấy lâu như vậy, giống như thằng ngốc lo được lo mất, cứ ảo tưởng sẽ có hy vọng, hóa ra từ đầu tới cuối tôi chỉ là một thằng hề, nhiều người thích tôi như thế, sao anh ấy lại không thích tôi chứ?”
Lục Trì Hiết: “Em quả thực là thằng hề.”
Lăng Chước đỏ mắt nhìn hắn.
Lục Trì Hiết xùy một tiếng: “Ai bảo em mắt mù, đi thích anh ta.”
Lăng Chước: “… Rốt cuộc thì anh có thể an ủi người ta được một câu không?”
Lục Trì Hiết: “Muốn tôi an ủi em ấy à?”
Lăng Chước nghẹn lời.
Lục Trì Hiết lại rót cho cậu một ly rượu: “Đã hết hy vọng rồi thì nhanh chóng từ bỏ đi, nếu đã biết bản thân là một thằng hề thì đừng lún sâu vào vũng bùn nữa.”
Miệng người này chỉ toàn lời khó nghe, Lăng Chước không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn, liền cầm ly rượu lên.
Thoáng cái đã là 10 giờ, cậu chống quầy bar đứng lên, cậu đến uống bia còn say huống hồ là mấy loại rượu ngoại còn trộn lẫn với nhau, lúc này cậu đã có chút mơ hồ.
“Tôi về phòng đây.”
Trong miệng lầu bầu một tiếng, vừa xoay người muốn đi lại bị Lục Trì Hiết kéo về.
“Anh làm gì đấy?”
Lăng Chước khẽ cau mày, nhưng cậu không tức giận, cũng không có sức mà tức giận, thậm chí cậu còn không nhận ra Lục Trì Hiết đang ôm eo mình, chỉ cứ nhìn hắn: “Tôi thật sự phải về phòng.”
“Em lại uống say.” Lục Trì Hiết nói.
Lăng Chước lắc đầu: “Ngủ một giấc là được.”
Lục Trì Hiết: “Về phòng có lại khóc nữa không?”
Lăng Chước không muốn để ý tới hắn.
Lục Trì Hiết: “Đã bao tuổi rồi mà buồn là khóc nhè, em có thấy mất mặt không chứ?”
Lăng Chước cả người đều không được tự nhiên, lúc này mới muộn màng nhận ra mình vẫn bị người này ôm lấy, liền đẩy đẩy cánh tay hắn: “Anh bỏ tay ra.”
Lục Trì Hiết: “Em còn đi được không?”
Lăng Chước lại nhăn mày, vừa muốn nói gì đó, ánh mắt Lục Trì Hiết rơi xuống đôi môi vì rượu mà trở nên ướt át của cậu, khẽ ngừng lại, sau đó siết eo ôm người trong lòng càng chặt, cúi đầu hôn lên.
Lần này Lăng Chước còn say rượu nặng hơn lần trước, sửng sốt vài giây sau mới hoàn hồn, bắt đầu giãy giụa. Lục Trì Hiết bình tĩnh chế trụ tay cậu, xoay người đè cậu lên quầy bar, giam cầm thân thể Lăng Chước, sau đó không hề kiêng nể mà cạy mở môi răng, hôn môi vừa nhanh vừa mạnh bạo.
Trong cơn mơ màng, môi lưỡi Lăng Chước bị bắt dây dưa cùng hắn, muốn đẩy hắn ra mà không được, mỗi nơi trong khoang miệng đều bị đầu lưỡi tác oai tác quái của hắn liếm lộng một lượt, ngay cả muốn cắn người này một cái cậu cũng chẳng còn sức.
Lăng Chước bị hôn tới nghẹt thở, mặt đỏ bừng, không ngừng ho khan, nước mắt rốt cuộc không khống chế nổi mà rơi xuống.
Cảm nhận được trên mặt mình ướt át, lúc này Lục Trì Hiết mới thoáng lui ra, để cho Lăng Chước hô hấp.
“Anh thả tôi ra.”
Lăng Chước cắn răng, thân thể khẽ run lên, trên mặt toàn là nước mắt. Vốn cậu đã đau lòng lắm rồi, lại bị Lục Trì Hiết ‘bắt nạt’ như thế, nín nhịn lâu như vậy rốt cuộc hoàn toàn hỏng mất, cứ khóc không ngừng.
Lục Trì Hiết giơ tay lau mặt cho cậu, toàn là nước mắt.
“Khóc thật à?”
Lăng Chước cảm thấy xấu hổ chết đi được, vừa buồn lại vừa xấu hổ, cậu không muốn khóc trước mặt Lục Trì Hiết, nhưng không nhịn được, thứ cảm xúc tiêu cực cứ ngày càng lớn dần khiến cậu không thở nổi, cậu cũng không biết đã bao lâu rồi mình không được khóc như thế này.
Lục Trì Hiết nhìn chằm chằm vẻ mặt chật vật của cậu, thấp giọng nói: “Khóc xấu thật đấy.”
Lăng Chước nhắm mắt, nhưng không ngăn được hai dòng lệ tuôn trào.
Lục Trì Hiết cúi đầu, lần nữa ngậm lấy môi cậu.
Lăng Chước không giãy giụa, chỉ gắt gao cắn chặt khớp hàm, không muốn Lục Trì Hiết đạt được mục đích.
Môi với môi thân mật cọ xát, Lục Trì Hiết cũng không có ý định tiến thêm một bước, khẽ liếm châu môi của cậu xong liền buông ra.
“Em khóc thành thế này, là tức giận tôi hôn em, hay tiếc vì mình bị thất tình, hử?”
Lăng Chước còn đương nghẹn ngào, không chịu hé răng.
Lục Trì Hiết: “Khóc xong thấy thoải mái hơn chưa?”
Hai con mắt đỏ bừng của Lăng Chước ngước lên, Lục Trì Hiết cầm khăn giấy đi tới, rút hai tờ ấn lên mặt cậu: “Lau mặt đi.”
Thấy Lăng Chước vẫn ngẩn ngơ bất động, Lục Trì Hiết có hơi bất đắc dĩ, giúp cậu lau nước mắt trên mặt, bấy giờ Lăng Chước mới lấy lại tinh thần, nhận lấy khăn giấy tự mình lau.
Lục Trì Hiết nhìn động tác của cậu, bỗng nhiên cười một tiếng: “Lần đầu tiên tôi hôn em, em tặng tôi hai cái tát, sau đó lập tức chạy đi súc miệng. Lần thứ hai, ngại tôi là ân nhân cứu mạng, em nhịn không đánh tôi nhưng lại đuổi tôi đi. Lần này khóc thảm như thế lại không tức giận, thật ra là bị hôn thành quen rồi đúng không?”
Lăng Chước: “Anh nói hươu nói vượn.”
“Đừng vội phủ nhận như thế.” Lục Trì Hiết chắc chắn nói, “Nếu không như thế này đi, dù sao em cũng thất tình, mà biện pháp chữa trị thất tình tốt nhất chính là mau chóng bắt đầu một tình yêu mới, tôi không ngại giúp em đâu.”
“Hẹn hò yêu đương chắc chắn thú vị hơn yêu đơn phương nhiều, không muốn thử một chút sao?”
Lăng Chước sửng sốt.
Lục Trì Hiết cười nhìn cậu: “Thử đi.”
Lăng Chước cúi đầu, trầm mặc.
Nếu như là lúc trước, hoặc buổi tối hôm qua thôi, cậu tuyệt đối sẽ không đáp ứng đề nghị này của Lục Trì Hiết, nhưng mà hiện tại cậu bỗng nhiên phát hiện, dường như cậu đã bị hắn thuyết phục.
Có lẽ uống say nên đầu óc không tỉnh táo, có lẽ ngày mai khi tỉnh dậy cậu sẽ hối hận, nhưng giờ phút này, nghe Lục Trì Hiết đầy mê hoặc mà nói ra lời đề nghị đó, cậu thực sự đã cắn câu, chỉ bởi một câu “biện pháp chữa trị thất tình tốt nhất chính là mau chóng bắt đầu một tình yêu mới” của Lục Trì Hiết.
Lăng Chước không biết điều Lục Trì Hiết nói có phải sự thật không, lúc này đầu óc cậu đã như đống bùn nhão chẳng suy nghĩ nổi điều gì, chỉ là theo bản năng muốn bắt lấy thứ gì đó, cho nên lúc Lục Trì Hiết hỏi lại cậu “Muốn thử không”, cậu theo bản năng mà gật đầu.
Rất nhẹ, không để ý sẽ không nhận ra,
Lục Trì Hiết nhướng mày: “Em đồng ý rồi?”
Yết hầu Lăng Chước khẽ lăn, âm thanh phát ra gian nan: “…Không được cho người khác biết.”
Lục Trì Hiết: “Được.”
Lăng Chước: “Nếu như không hợp, lúc nào cũng có thể kết thúc.”
Lục Trì Hiết không cho là đúng, nếu đã bắt đầu rồi hắn sẽ không để nó kết thúc, nhưng ngoài miệng vẫn đồng ý: “Được.”
Một câu cuối cùng, thanh âm của Lăng Chước đã nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Không lên giường, anh không được ép buộc tôi.”
Lục Trì Hiết bật cười, ngược lại rất sảng khoái đáp ứng điều kiện này: “Được.”
Sau đó hắn hỏi: “Lăng Chước à, không lên giường, vậy làm cái khác có được không?”
Lăng Chước giật mình, khẽ đẩy Lục Trì Hiết: “T-Tôi.. về sau lại nói.”
Cậu hoảng loạn nói: “Tôi thật sự phải về đây.”
Lục Trì Hiết cười cười, trong lòng vui vẻ, tốt bụng không tiếp tục trêu ghẹo cậu nữa, đưa cậu về phòng.
Trước khi Lăng Chước đóng cửa phòng, Lục Trì Hiết duỗi tay khẽ ôm lấy cậu, giọng nói vờn bên tai Lăng Chước: “Ngủ ngon, tối nay hãy ngủ thật ngon nhé.”
Hết chương 24.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-