[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 68
CHƯƠNG 68. CHO TÔI XEM HÌNH XĂM CỦA CẬU
Lúc ngồi tàu cao tốc Thư Nguyện đã xem qua hình ảnh và tư liệu về đại học A, nhưng khi chân chính đứng trước cổng trường, mỗi một tưởng tượng nhỏ đều biến thành sự thật, có thể trực tiếp cảm nhận mỗi sự vật dù nhỏ nhất.
Chưa chính thức khai giảng nên trường học đặc biệt yên tĩnh, nhưng sinh viên từ các tỉnh khác tới nhập học sớm giống cậu cũng không ít.
Thầy trực ban ngồi trong phòng bảo vệ, Thư Nguyện đăng kí xong thì nhận chìa khóa, dựa vào bản đồ tìm tới kí túc xá.
Kí túc xá đại học A chia thành vài loại, tiền thuê khác nhau, trừ kí túc xá của nghiên cứu sinh, chuyên ngành của cậu được phân tới tòa nhà D mới xây. Khu kí túc xá này là đắt nhất, có thang máy, phòng bốn người có nhà vệ sinh và ban công riêng, chỗ ngủ của mỗi người là loại giường tầng trên kết hợp bàn học bên dưới.
Nhóm lớp đại học có tin nhắn mới, nam sinh chuyên ngành tiếng anh lớp 2 đều ở tầng 6 kí túc xá D, phòng của Thư Nguyện là 602.
Cửa phòng 602 đóng chặt, ngược lại phòng 603 cách vách lại mở toang, lúc Thư Nguyện đi qua không chỉ thấy người bên trong, mà còn ngửi đường hương hoa lài thanh mát trong không khí.
Không thích tiếp xúc với người lạ nên Thư Nguyện chỉ liếc nhìn một lần liền thu hồi tầm mặt, cắm chìa khóa vào ổ, xoay hai vòng.
Thiết kế phòng kí túc xá không khác nhiều so với suy nghĩ của cậu, vừa vào cửa, mùi gỗ nội thất liền xộc vào mũi, cửa ban công khép kín, vì phòng đã lâu không có người ở, khi nắng chiếu vào có thể nhìn thấy những hạt bụi li ti lơ lửng trong không khí.
Đặt hành lí vào góc tường, Thư Nguyện mở cửa sổ sau đó quét dọn kí túc xá và ban công một lượt, lại giặt khăn lau sạch ván giường và tủ quần áo của mình.
Có lẽ tiếng động hơi lớn, bạn học ở phòng bên cạnh liền chạy qua, gương mặt tươi cười chào hỏi cậu: “Chào, cậu cũng đến sớm vậy.”
“Ừ, đến sớm một chút để làm quen.” Thư Nguyện cố gắng không khiến mình quá trịnh thượng, đại học là xã hội thu nhỏ, hiện tại Lê Hủ không ở bên cạnh, cậu biết nếu mình vẫn như trước đây ‘cự người ngàn dặm’ thì sẽ càng dễ bị người khác xa lánh và cô lập.
Đối phương dường như cũng không có ý định chào xong liền đi, Thư Nguyện ở trên trải ga giường, cậu ta đứng bên dưới nhìn theo: “Tôi là Phùng Tiêu, còn cậu?”
Thư Nguyện nhớ ra rồi. Cái tên Phùng Tiêu này cậu đã nhìn thấy rất nhiều lần trong nhóm lớp, nguyên nhân là vì người ngày nói quá nhiều, mỗi lần có thành viên mới vào cậu ta đều sẽ nhiệt liệt hoan nghênh một phen, sau đó lại nhân cơ hội tán gẫu thêm vài câu, bầu không khí trong nhóm lớp đều nhờ cậu ta mà trở nên sinh động không ít.
“Tôi là Thư Nguyện.” Thư Nguyện cười với cậu ta, vừa muốn bò xuống giường lấy chăn gối thì Phùng Tiêu đã nhanh tay giúp đỡ: “Để tôi để tôi, cậu đỡ phải lên lên xuống xuống, phiền phức.”
Dọn đồ xong cũng đã hơn 4 giờ chiều, Phùng Tiêu đề nghị đi dạo quanh trường học, thuận tiện ra phố thương mại ăn một bữa cơm.
Thư Nguyện suy nghĩ một chút, không từ chối, sau khi nhắn tin cho cha mẹ xong liền cầm theo ví tiền và di động ra khỏi cửa.
Vốn dĩ Thư Nguyện vẫn cảm thấy 4 giờ đã ra khỏi phòng thì quá sớm, nhưng diện tích của đại học A đã đánh gãy suy nghĩ của cậu. Đi dạo hết nửa vòng trường thì trời đã chạng vạng tối, Phùng Tiêu hình như rất quen thuộc khu vực này, chỉ vào một nhà hàng kiểu Hong Kong trong một con hẻm nhỏ của khu phố thương mại, giới thiệu một loạt đồ ăn ngon của tiệm.
“Chị gái tôi tốt nghiệp đại học này, lần trước chị ấy tốt nghiệp tôi từng tham quan đại học A một lần, cho nên cũng quen thuộc ít nhiều.” Phùng Tiêu tìm chỗ ngồi, sau đó đưa menu cho Thư Nguyện, “Cậu xem đi, thích ăn món gì thì gọi.”
Thư Nguyện kiệm lời, lúc ăn cơm càng không nói tiếng nào, toàn bộ thời gian đều nghe Phùng Tiêu luyên thuyên, thỉnh thoảng sẽ nhìn lên biểu hiện cậu vẫn đang nghe.
Nói cho cùng, cậu vẫn thích yên tĩnh một mình, cậu có thể làm bạn bè bình thường với những người khác, nhưng chỉ có một mình Lê Hủ khiến cậu cảm thấy an tâm để chia sẻ mọi chuyện.
May là sau khi ăn xong Phùng Tiêu nhận được một cú điện thoại gọi đi, nói là anh chị đồng hương khóa trên tổ chức tiệc trà, mời cậu ta tới uống trà ăn điểm tâm nói chuyện phiếm.
Sau khi tạm biệt Phùng Tiêu, Thư Nguyện vui vẻ đi dạo một mình, dưới bóng đêm, cậu rời khỏi khu phố thương mại.
Đại học A nằm ở trung tâm thành phố, vào buổi tối càng có nhiều hoạt động đặc sắc. Cửa hàng trên phố thương mại cạnh trường học được xem là khá đa dạng, nhưng phố lớn bên ngoài lại càng sầm uất hơn.
Thư Nguyện dừng bước bên ngoài một cửa hàng nhạc cụ được trang hoàng khá độc đáo, cậu đứng trước tủ kính chăm chú nhìn cây ghita-bass treo trên tường, tự nhiên nhớ tới dáng vẻ Lê Hủ biểu diễn trên sân khấu.
Lê Hủ vô cùng chói mắt, đẹp trai, ngông cuồng lại tràn đầy sức sống, hắn không thuộc về bất kì ai, nhưng lại khiến người ta phải dừng chân vì hắn.
Gương mặt Thư Nguyện gần như ịn lên mặt kính, lúc này cậu mới phát hiện bản thân đã nhìn quá nhập tâm. Nữ nhân viên trong cửa hàng đã chú ý đến cậu, đối phương vừa muốn đi ra thì Thư Nguyện liền vội vàng lùi về sau.
Chàng trai ăn mặc thời thượng đứng hút thuốc ở cửa hàng bên cạnh nhìn bộ dạng xấu hổ của Thư Nguyện nhịn không được cười một tiếng, sau đó bị sặc khói.
“Em trai nhỏ, có muốn xăm hình không?” Chàng trai chỉ chỉ cửa hàng phía sau, “Chuyên nghiệp, đảm bảo khiến em hài lòng.”
Phản ứng đầu tiên của Thư Nguyện là từ chối, từ nhỏ tới lớn cậu chưa từng làm chuyện gì khác người, nếu để Ti Liễu phát hiện hình xăm chắc chắn sẽ bị mắng. Nhưng suy nghĩ của cậu nhanh chóng thay đổi, xăm hình là chuyện ghê gớm lắm sao? Huống hồ cậu đã quyết định phải sống độc lập, trên người có thêm một hình xăm cũng đâu làm sao?
“Đau không?” Cậu đánh giá cửa hàng với phong cách thiết kế Gothic trước mặt.
Chàng trai dập tàn thuốc, ngoắc ngoắc tay với cậu: “Khả năng chịu đau của mỗi người không giống nhau, hơn nữa phải xem cậu muốn xăm hình lớn hay nhỏ, hình xăm nhỏ thì phần lớn mọi người đều chịu được.”
Thư Nguyện cân nhắc một lúc, sau đó theo chàng trai đi vào cửa hàng. Từ trong một phòng riêng truyền ra tiếng kêu cực thảm thiết, vẻ mặt Thư Nguyện trở nên nghiêm túc, chàng trai vội an ủi cậu: “Vị khách hàng này xăm nguyên một cánh tay á.”
“Không sao.” Thư Nguyện quay đầu thưởng thức đồ án trên tường, muốn dời đi lực chú ý.
Cửa hàng có cung cấp mẫu hình xăm, được phân loại và xếp đầy một tủ sách. Thư Nguyện chọn rất lâu, cuối cùng cũng chọn được một mẫu và một cụm từ khó hiểu được viết bằng kiểu chữ tiếng anh cách điệu.
Chàng trai cầm chuột vi tính thao tác một hồi, sau đó đem bản thiết kế mẫu đưa cho Thư Nguyện xem: “Cái này thế nào?”
Hình xăm nhìn rất tinh tế, Thư Nguyện tưởng tượng hình dạng của nó khi xăm lên cổ tay, khẽ gật đầu.
Đi nét, đi bóng rồi đi màu, tất cả mất hơn một giờ để hoàn thành, sau khi Thư Nguyện làm xong, tiếng la hét ở phòng bên cạnh vẫn chưa dừng lại.
“Nhìn đẹp đúng không?” Chàng trai thao tác thuần thục bôi thuốc mỡ giúp Thư Nguyện, sau đó dùng màng thực phẩm bọc kín hình xăm, “Sau khi về, khoảng ba tiếng sau thì dùng nước rửa sạch chỗ hình xăm, sau đó cứ làm theo phương pháp tôi vừa dạy để bảo dưỡng hình xăm, lúc lên vảy nhớ đừng có bóc, sẽ hết nhanh thôi.”
“Vâng.” Thư Nguyện nâng cổ tay phải lên nhìn, giống như vừa bắt được đồ vật quý giá lắm, “Cảm ơn.”
Sau khi trở lại kí túc xá Thư Nguyện cũng không vội đi tắm, cậu ngồi trước bàn học, lấy ra hộp nhạc mang từ nhà theo, vặn dây cót. Hộp nhạc xoay tròn, cất lên giai điệu tịch mịch, cậu đặt cổ tay bên cạnh hộp nhạc, nhìn qua giống như âm thanh phát ra từ hình xăm ghita-bass trên cổ tay.
Ngày 29, so với mấy ngày trước thì trường học đã trở nên náo nhiệt hơn hẳn, rất nhiều tân sinh viên đến đăng kí nhập học, sân bóng rổ được chọn là địa điểm đăng kí đã chật cứng người. Cách một đoạn lại có đàn anh đàn chị đứng chỉ dẫn cho sinh viên mới, Thư Nguyện vừa bước vào sân bóng rổ liền có đàn chị mặc đồng phục bước tới đón, tươi cười ngọt ngào vdẫn cậu đi đăng kí, hỗ trợ tìm lớp phụ đạo và huấn luyện quân sự.
Đàn chị trang điểm nhẹ nhàng, dáng vẻ trưởng thành hơn rất nhiều so với nữ sinh trung học. Thư Nguyện vốn nhút nhát, bị đối phương nhiệt tình bắt chuyện mà đỏ cả mặt, đối phương vỗ vỗ vai cậu: “Em dễ xấu hổ quá, nếu được thì nên đăng kí vào một câu lạc bộ hoặc tổ chức nào đó để kết bạn nhiều hơn, lúc đó em sẽ không còn sợ giao tiếp như thế nữa.”
Thật ra Thư Nguyện rất tán thành với quan điểm của đàn chị, nhưng để cậu thoát khỏi vùng an toàn vẫn còn cần thêm một thời gian nữa. Cậu mỉm cười gật đầu, liếc mắt nhìn thẻ công tác trước ngực cô, là người ban Văn học Nghệ thuật của hội sinh viên.
Thư Nguyện đi dạo bên ngoài một vòng, lúc đăng kí xong trở về phòng toàn thân đã đổ đầy mồ hôi. Lúc đi ngang qua phòng 603, ngoài Phùng Tiêu cậu còn nhìn thấy vài người khác, cậu không nhịn được thở phào một hơi, đoán chừng đối phương hẳn là sẽ không ngày nào cũng tới tìm mình ra ngoài ăn cơm nữa. Hiện giờ cậu vẫn không thể quen nổi việc thường xuyên phải ra khỏi cửa, nhưng cũng ngại từ chối người ta.
Bạn cùng phòng của cậu ngày thứ hai mới lục tục tới nhận phòng, Thư Nguyện là người đăng kí xong đầu tiên, nghiễm nhiên trở thành cố vấn cho bạn cùng phòng, giúp bọn họ giải đáp thắc mắc quy trình đăng kí.
Qua nửa ngày, Thư Nguyện nhớ kĩ tên bọn họ, người mặc áo bóng rổ nách kẹp ván trượt là Ngụy Du, người thấp béo đeo kính là Lưu Tử Việt, người ôm theo mấy bịch đặc sản nông thôn chia cho mọi người là Từ Hoài Dã.
Tướng mạo và chiều cao của Ngụy Dã có chút tương đồng với Lê Hủ, Thư Nguyện không khỏi nhìn lâu hơn một chút, lúc chạm phải ánh mắt của đối phương mới làm bộ vô tình nhìn về phía khác.
Cuộc sống đại học xem như chính thức bắt đầu.
Buổi chiều, cả đội tập hợp đi gặp mặt huấn luyện viên quân sự. Mặc dù huấn luyện viên là đàn anh đàn chị năm cuối nhưng dù sao đã trải qua huấn luyện, so với suy nghĩ của mọi người thì nghiêm khắc hơn nhiều.
Tỉ lệ nam nữ của lớp chuyên ngành tiếng anh 2 khá đồng đều, mọi người xếp hàng theo chiều cao, nam hai hàng, nữ hai hàng. Thư Nguyện cao 1m77, đứng ở vị trí cuối cùng của hàng giữa, bên phải là Từ Hoài Dã, bên trái là một bạn học lạ mặt.
Huấn luyện viên phổ biến xong thời gian tập huấn và những hạng mục cần chú ý xong liền cho giải tán, Thư Nguyện muốn về kí túc xá thì bị Từ Hoài Dã kéo tay lại: “Ôi này, kí túc xá bọn mình cùng đi ăn một bữa đi, làm quen lẫn nhau, tăng tình đoàn kết.”
Thư Nguyện sợ nhất những chuyện thế này, cậu đang muốn tìm lý do từ chối, Ngụy Du đứng cách mấy người chen thân tới: “Được đấy, đi, tôi mời.”
Ngụy Du là người thành phố này, đi lại có ô tô riêng, lúc hai người khác vẫn đang nghiên cứu ăn cái gì đi như thế nào Ngụy Du liền rút chìa khóa xe ra, cười nói: “Gần đây có một tiệm thịt nướng mùi vị cũng được lắm, ngồi xe tôi tới đó đi.”
Thế là đoàn người di chuyển từ nhà hành chính tới bãi đỗ xe, Thư Nguyện đi cuối cùng, im lặng không nói, chỉ nghe bọn họ tựa như đã quen biết từ lâu mà nói chuyện.
Từ Hoài Dã và Lưu Tử Việt cực kì hợp tính, lúc đi đến trước đầu xe nội dung câu chuyện đã biến thành ca sĩ nước ngoài yêu thích nhất, nói nói một chút liền vô cùng thân thiết mà ngồi vào ghế sau.
Thư Nguyện bất đắc dĩ, mở cửa ngồi vào vị trí ghế phụ, lúc thắt dây an toàn cậu cảm giác được ánh mắt Ngụy Du như cố ý lại như vô tình lướt qua hình xăm trên cổ tay mình.
Chỗ xăm đã kết vảy, có hơi ngứa, Thư Nguyện nhớ lời thợ xăm nói, không được gãi. Cậu rụt tay đặt bên người, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe.
Bữa cơm này có thể coi là hài hòa, ba người kia nói rất nhiều, lúc ăn xong còn thêm bạn tốt với nhau. Ngày mai còn phải dậy sớm tập quân sự nên mọi người cũng không tiện ăn muộn, sau khi thanh toán xong liền kéo nhau về phòng.
Hai người kia nói nhiều nhất, trong bữa ăn có uống chút rượu, xe dừng lại liền đỡ nhau đi phía trước. Thư Nguyện tháo dây an toàn, cậu cúi thấp đầu, tay vừa chạm tới khóa bấm, Ngụy Du nhéo cổ tay phải của cậu.
“Cho tôi xem hình xăm của cậu một chút.”
Hết chương 68.
Editor: Tùy Tiện
P/S: Xa nhau mấy bận ahuhu TT^TT phải mấy chương nữa đôi trẻ mới gặp lại nhau cơ
-0 Comment-