[ĐAM MỸ] ÁM HỎA – CHƯƠNG 21
CHƯƠNG 21. BẠCH NHÃN LANG
(*) Bạch nhãn lang: sói mắt trắng, ý nói những người vô ơn, qua cầu rút ván, tâm địa hung tàn độc ác.
Một tuần sau.
Lăng Chước xin đoàn phim nghỉ nửa ngày để tới phòng thu chuẩn bị cho một bài hát mới trong album.
Buổi sáng, vừa quay phim xong cậu lập tức tẩy trang thay đồ, trực tiếp rời khỏi trường quay, cơm trưa cũng ăn ngay trên xe bảo mẫu. Trên đường đi bị kẹt xe, Trọng Nhất Nhiên nhắn tin tới thông báo họn họ đã đến nơi, Lăng Chước bèn đáp lại: ‘Đang tắc đường nên chắc em sẽ tới muộn hơn một chút, cũng không quá nửa tiếng đâu ạ.’
Dương Minh ngồi bên cạnh xem tạp chí, Lăng Chước thả di động xuống, ánh mắt khẽ xẹt qua, nhìn một cái liền thấy khuôn mặt Lục Trì Hiết lù lù ở trang nhất.
Cậu hỏi: “Em đang xem cái gì đấy?”
Dương Minh: “Sáng nay em mua một quyển tạp chí “Thời trang Cicele”, kì này thầy Lục lên trang bìa, thật CMN chứ, môn thể thao anh ta giỏi nhất là cưỡi ngựa, không hổ là thái tử gia nhà tài phiệt.”
Lăng Chước thuận tay cầm lấy tạp chí, nhìn lướt qua, trên tạp chí Lục Trì Hiết bày tỏ hắn vô cùng thích cưỡi ngựa, còn có trang trại nuôi ngựa riêng, nuôi hơn một trăm giống ngựa quý, giàu có tới nỗi khiến người ta líu cả lưỡi.
Lục Trì Hiết còn nói hắn rất thích sưu tầm các loại trang sức cho ngựa*, trong lòng Lăng Chước khẽ động, một tuần qua cậu vẫn luôn suy nghĩ nên tặng Lục Trì Hiết cái gì mới tốt, đột nhiên có chút ý tưởng.

(*) Trang sức/trang bị cho ngựa: t đoán là mấy thứ như dây cương, yên ngựa, giáp,.. mà được thiết kế tinh xảo
“Cậu giúp tôi tìm thử có hãng nào chuyên làm trang sức cho ngựa tốt một chút không mua một cái.” Lăng Chước nói được một nửa lại sửa lời, “Thôi quên đi, tự tôi đi chọn vậy.”
Nếu không Lục Trì Hiết mà biết lại nói cậu không có thành ý.
Lúc tới phòng thu đã là 1 giờ 40 phút hơn, Lăng Chước đến muộn hơn hai mươi phút, những người khác đều đã có mặt.
Trương Tầm cũng có mặt, cậu ta đã đồng ý hoàn thành xong album này mới rời nhóm, Tề Lương Lịch đối với cậu ta vẫn là mặt nặng mày nhẹ, ngược lại Trọng Nhất Nhiên và Đặng Lam Lạc thái độ rất bình thường.
Lăng Chước không đả động tới chuyện này, cười nói chào hỏi với mọi người, thái độ tới Trương Tầm cũng không khác biệt.
Mọi người cũng không tán gẫu lâu, để tiết kiệm thời gian liền lập tức bắt đầu thu âm.
Một giờ sau, nghỉ giải lao hai mươi phút.
Lưu Đào mua trà chiều cho bọn họ, mọi người ăn đồ ăn vặt cười cười nói nói, không ai nhắc tới sự việc kia.
Lưu Đào chỉ ngồi lại một chốc liền phải rời đi, trước khi đi gọi Đặng Lam Lạc ra ngoài, nói có việc phải nói riêng với anh.
Tề Lương Lịch đi vệ sinh, vài phút sau, mấy người trong phòng nghỉ nghe được Tề Lương Lịch cao giọng chất vấn Đặng Lam Lạc: “Anh Lam anh có ý gì? Ban nãy tại sao anh Lưu lại nói tháng mười hai tới anh muốn vào đoàn? Vậy tour lưu diễn sang năm của chúng ta phải làm sao đây?”
Trọng Nhất Nhiên đi ra cửa, trên hành lang chỉ có Đặng Lam Lạc và Tề Lương Lịch, Lưu Đào đã sớm rời đi, Tề Lương Lịch trừng mắt nhìn Đặng Lam Lạc, giộng điệu đầy hung dữ: “Anh nói đi chứ!”
Trọng Nhất Nhiên gọi hai người bọn họ: “Vào trong rồi nói.”
Đặng Lam Lạc quay đầu nhìn anh một cái, xoay người đi vào phòng nghỉ.
Tề Lương Lịch thở phì phì theo phía sau, Trọng Nhất Nhiên đóng chặt cửa phòng.
Không đợi Đặng Lam Lạc lên tiếng, Tề Lương Lịch mở miệng trước tiên: “Em vừa đi vệ sinh, quay lại liền nghe được anh Lưu nói nhân vật của anh đã được quyết định, giữa tháng mười hai vào đoàn, concert của chúng ta bắt đầu vào cuối tháng một, trong một tháng còn vướng phải Tết Nguyên Đán, chẳng nhẽ anh có thể quay xong trong một tháng đó à? Hơn nữa trước khi tổ chức concert còn phải tập luyện ít nhất là một tháng? Anh đi đóng phim rồi thì chúng ta làm sao đây?”
Đặng Lam Lạc bình tĩnh nói: “Đó là phim truyền hình cấp S của Thượng Tấn, nguyên tác cũng rất nổi tiếng, anh đã đi thử vai nam bốn, phó giám đốc Trần bên kia cũng muốn anh nắm lấy cơ hội này.”
Tề Lương Lịch cao giọng: “Vậy concert của chúng ta làm sao bây giờ?!”
Trọng Nhất Nhiên nhìn Đặng Lam Lạc, hỏi: “Là phim truyền hình ‘Truyền thuyết Minh Dung’ phải không?”
Đặng Lam Lạc: “Ừm, anh Lưu nói phó giám đốc Trần quen biết người của Thượng Tấn, người ta nể mặt phó giám đốc Trần nên mới tạo cơ hội. Phó giám đốc Trần muốn đưa cơ hội này cho tôi và cậu, ngay từ đầu bọn họ cảm thấy cậu càng phù hợp với hình tượng nhân vật, nhưng cậu bảo anh Lưu từ chối đúng không?”
Lăng Chước từ đầu chưa từng lên tiếng nghe vậy khẽ chau mày.
Tề Lương Lịch kích động: “Anh Nhiên từ chối cho nên anh nhận vai à? Tại sao anh Nhiên sẵn sàng hy sinh vì nhóm, mà mấy người các anh lại ích kỉ như thế? Nói đổi công ty là đổi, nói đóng phim thì đóng phim, vậy cái nhóm này còn tồn tại làm gì nữa? Không bằng giải tán luôn đi!”
Trương Tầm ngập ngừng nói: “… Lăng Chước cũng đang đóng phim mà, cơ hội tốt ai lại không muốn chứ.”
Lăng Chước còn chưa nói gì Tề Lương Lịch đã nổi giận đùng đùng: “Anh Chước đâu có đóng phim trong lúc đang chuẩn bị concert, anh ấy cũng không không nói tiếng nào đã nhảy đi ăn máng khác!”
Đặng Lam Lạc nói: “Anh sẽ cân bằng cả chuyện đóng phim và diễn concert, sẽ không làm ảnh hưởng tới nhóm.”
Tề Lương Lịch cười lạnh: “Anh cân bằng kiểu gì đây? Đoàn phim có thể cho anh xin nghỉ mấy ngày chứ? Một khi concert bắt đầu thì chính là hai tháng, biểu diễn trên khắp cả nước, anh có thời gian tổng duyệt trước sao? Hay hôm nay diễn thì hôm nay bay tới, sau đó lên sân khấu chạy loạn? Vậy còn mở concert làm gì?”
Đặng Lam Lạc nhíu mày, sắc mặt cũng lạnh đi: “Vai diễn là phó giám đốc Trần muốn anh nhận, anh Lưu cũng đồng ý rồi. Nếu hai người bọn họ đều cảm thấy không thành vấn đề thì tức là không sao cả, anh nói anh có thể tức là cố thể, nếu em không tin thì anh cũng hết cách rồi.”
Tề Lương Lịch còn muốn nói nhưng bị Trọng Nhất Nhiên cản lại, anh hỏi Đặng Lam Lạc: “Cậu quyết định chắc chắn rồi chứ?”
Đặng Lam Lạc: “Anh Lưu vừa thông báo anh đã thông qua thử vai, mấy ngày nữa sẽ kí hợp đồng. Anh nói thật, nhóm idol chỉ hát với nhảy ở trong nước không có cơ hội phát triển, đi theo con đường diễn viên mới có thể lâu dài, điểm này trong lòng mọi người chắc đều rõ ràng, anh cũng không muốn nói nhiều nữa, cứ thế đi.”
Trọng Nhất Nhiên cúi đầu, trầm mặc chốc lát, nhẹ nhàng “A” một tiếng.
Tề Lương Lịch cả giận: “Ai nói nhất định phải làm diễn viên chứ? Trước kia anh từng nói thế nào? Anh là vocal, anh phải làm ca sĩ, hiện tại thì sao? Chúng ta đều không phải diễn viên xuất thân chính quy, cứ như ong vỡ tổ đâm đầu vào đó liệu có thể nổi lên không? Hơn nữa cho dù anh muốn làm diễn viên thì sao phải vội vàng nửa khắc này? Không thể chờ thêm mấy tháng đợi cho concert kết thúc ư?”
Đặng Lam Lạc không giải thích, không muốn nói chuyện với cậu nhóc.
Trương Tầm đỡ lời: “Giờ giới âm nhạc cũng đang đình trệ, hơn nữa cơ hội không đợi người, muốn tổ chức concert thì dễ, nhưng vai diễn tốt nếu bỏ lỡ thì không nhất định sẽ lại có.”
Tề Lương Lịch phẫn nộ trừng anh ta: “Anh concert cũng không tham gia mà chạy lấy người, anh ở đây nói mát cái gì chứ?”
Khoảng thời gian này Trương Tầm có lẽ cũng bị thái độ của Tề Lương Lịch chọc cho phát cáu, lúc trước vẫn luôn nhẫn nhịn, giờ không nhịn nổi: “Em có thể đừng nói chuyện bằng thái độ đó hay không? Em là con nít hay sao, làm việc mà sao không nghĩ tới thực tế như vậy? Hợp đồng của anh với công ty đã hết, kí với công ty mới thì sao, anh cũng đâu thiếu nợ mọi người? Công ty muốn anh cùng nhau tuyên truyền album mới lần này xong mới rời đi anh cũng đáp ứng, em còn muốn thế nào nữa? Tài nguyên công ty của chúng ta chỉ có từng ấy, tăng nhiều cháo thiếu, tài nguyên không chia được tới tay thì anh phải làm thế nào? Ai mà không muốn hướng chỗ cao đi, chẳng lẽ em có thể ở trong nhóm cả đời sao?”
“Còn nữa,” Anh ta nhìn Lăng Chước từ đầu tới cuối không hề hé răng, tiếp tục nói, “Lăng Chước có đoàn đội của Chu tổng duy trì, lúc trước anh ấy nhận được vai nam hai của dự án lớn sao em không nói gì. Đúng vậy, anh ấy rất nổi tiếng, thậm chí nhóm chúng ta thành lập được ba năm mà người ngoài vẫn nói anh Lam đoạt C vị của anh ấy. Nhưng sự thật thế nào mọi người đều rõ, từ khi thực tập vị trí center của anh Lam đều là mọi người đồng thuận, anh Lam không ủy khuất sao? Anh ấy với Lăng Chước đều là vocal, vì sao lúc trước công ty để Lăng Chước đi thi mà không phải anh Lam?”
Tề Lương Lịch: “Anh còn lương tâm hay không?! Nếu không phải anh Chước một đêm bạo hồng, anh với em hôm nay cũng không có cơ hội ở đây mượn đông phong của anh ấy mà xuất đạo*. Bây giờ anh ở đây nói công ty thiên vị anh ấy không quan tâm anh, bạch nhãn lang cũng không bằng được anh đâu?!”
(*) Xuất đạo: debut, ra mắt công chúng.
Trương Tầm còn muốn cãi nhau, Trọng Nhất Nhiên lạnh giọng nhắc nhở: “Lúc ấy danh sách dự thi có hạn, Lăng Chước là do tự Chu tổng chọn, cho dù đổi thành người khác hay bất cứ ai trong chúng ta, em có thể chắc chắn người đó giành được quán quân như Lăng Chước, một đêm bạo hồng? Lăng Chước nổi tiếng là do tài năng và nỗ lực của em ấy, chúng ta thực sự là mượn hào quang, chẳng lẽ em muốn phủ nhận điều này sao?”
Bị Trọng Nhất Nhiên mắng, mặt Trương Tầm đỏ bừng, mấp máy môi, ậm ừ nói: “Em không có ý đó…”
Đặng Lam Lạc đánh gãy bọn họ: “Đừng ai nói nữa, anh không muốn chúng ta cãi nhau vì chuyện này, tranh chấp như thế thì có ý nghĩa gì?”
Staff đi tới gõ cửa phòng nhắc nhở bọn họ nên tiếp tục thu âm, nhưng không ai động. Lăng chước là người đầu tiên đứng lên, bình tĩnh nói: “Đi thôi, đi thu âm.”
Cậu ra ngoài đầu tiên, Trọng Nhất Nhiên đi theo ngay sau, lúc say những người khác mới lục tục theo ra.
Bốn rưỡi, thu âm kết thúc, mọi người tách ra từng người rời đi.
Lăng Chước không vội, đứng trước máy bán nước tự động trên hành lang mua đồ uống.
Trọng Nhất Nhiên nói chuyện với staff vài câu nên đi ra sau cùng, bên ngoài chỉ còn Lăng Chước đang đứng trước máy bán nước tự động phát ngốc. Anh bước tới, giúp Lăng Chước lấy lon coca rơi xuống, đặt vào tay cậu: “Mua rồi sao không lấy ra?”
Lăng Chước hoàn hồn, duỗi tay nhận lấy, chỉ cầm chứ không mở ra, cậu rũ mắt nhìn trong chốc lát, nhẹ thở ra một hơi, hỏi người bên cạnh: “Đội trưởng, sao anh lại từ chối cơ hội thử vai? Là vì trùng với lịch tổ chức concert sao?”
Trọng Nhất Nhiên cũng mua một lon nước, bật nắp uống một hơi, chậm rãi nói: “Bỏ đi, anh không muốn đóng phim, không có hứng thú lắm.”
Lăng Chước: “Đội trưởng, anh không cần như vậy.”
Trọng Nhất Nhiên: “Thật đấy, anh không muốn đóng phim.”
Lăng Chước nâng mắt nhìn.
Trọng Nhất Nhiên mỉm cười nhìn cậu, Lăng Chước không nói nữa: “Cùng nhau đi ăn anh nhé?”
Trọng Nhất Nhiên gật đầu: “Được.”
Trường quay, Lục Trì Hiết quay xong một cảnh, trở về phòng nghỉ ăn cơm chiều.
Tiền Trinh đi vào, thuận miệng nói với hắn: “Em vừa nghe được Trương Tầm đã kí hợp động với Tinh Diệu, chuyện đổi công ty quản lý đã chắc chắn, còn bộ “Truyền thuyết Minh Dung” kia Trọng Nhất Nhiên từ chối, người nhận lời là đồng đội của anh ta, Đặng Lam Lạc.”
Lục Trì Hiết nhướng mày: “Vì sao Trọng Nhất Nhiên không nhận?”
Tiền Trinh: “Em không biết, chắc là sợ ảnh hưởng tới biểu diễn concert.”
Lục Trì Hiết thản nhiên dùng bữa, lát sau hắn lại hỏi: “Trọng Nhất Nhiên là main dancer?”
Tiền Trinh: “Vâng đúng ạ.”
Lục Trì Hiết: “Vai nam bốn phim truyền hình đại khái anh ta chướng mắt, năm sau không phải Thượng Tấn muốn quay một chương trình Street Dance sao, để người liên hệ mời anh ta làm cố vấn đi.”
Tiền Trinh: “….. Anh Lục, anh đây là muốn nhét tài nguyên cho cả nhóm bọn họ à?”
Lục Trì Hiết thản nhiên cười: “Rất tốt, đồng đội của thầy Lăng tất cả đều tiền đồ như gấm, em ấy nhất định phải cảm ơn tôi.”
Hết chương 21.
Editor: Tùy Tiện
Chương 22
-0 Comment-