[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 64
CHƯƠNG 64. ĐỒ LỪA ĐẢO
Tiếng còi xe cứu thương và xe cảnh sát dần đi xa, lãnh đạo trường thông qua loa phát thanh trấn an học sinh, sau đó để bảo vệ mở cửa kí túc xá, cho phép học sinh tới phòng tự học.
Ngày mai đã là thi tốt nghiệp rồi, mọi người đều hiểu rõ đâu mới là chuyện quan trọng nhất trước mắt, trong thời gian ngắn, mọi âm thanh huyên náo lắng xuống, tất cả đều vùi đầu vào ôn tập, chuyện xảy ra ngày hôm nay dù nghiêm trọng đến đâu cũng chỉ như một khúc nhạc dạo ngắn ngủi, chỉ cần không rơi trên đầu mình thì chính là may mắn.
Chỉ có mình Thư Nguyện vẫn ngây ngốc nhìn vị trí bên cạnh, không còn tâm tư ôn tập.
Trên mặt bàn của Lê Hủ bày thượng vàng hạ cám rất nhiều sách vở, trang sách được đánh dấu chi chít, chữ đen là của Lê Hủ, chữ đỏ là chú giải mà Thư Nguyện viết cho hắn, rõ ràng chỉ mấy tiếng trước hai người còn vai kề vai thảo luận đề bài, mỗi khi giải xong một đề liền tự tin thêm một phần, nói rằng nếu ngày mai thi trúng câu này chính là đại cát đại lợi.
Đồ lừa đảo…
Thư Nguyện không biết bản thân làm thế nào kết thúc tiết tự học này, cái gì cậu cũng không nghĩ được, ép buộc chính mình tập trung giải đề, lúc đang viết lời giải lại vô thức viết tên Lê Hủ. Cậu biết nếu bản thân còn tiếp tục như vậy thì ngày mai khẳng định sẽ thi trượt, nhưng lo lắng quẩn quanh trong lòng không cách nào vơi đi.
Kết thúc tiết tự học buổi tối, cậu một mình chạy tới cuối sân vận động, lợi dụng nơi này ánh sáng ám đảm ít người chú ý lén lút chui qua dây cách ly, chạy về phía cổng sau trường học.
Bình thường cổng sau trường học chỉ dùng một sợi xích cũ khóa lại, có lẽ ban lãnh đạo rốt cuộc cũng nhận thức được nguy hiểm tiềm tàng, nơi vốn dĩ không ai trông coi giờ lại mọc ra một chốt bảo vệ.
Nhìn thấy có học sinh chạy tới, đối phương tận chức tận trách, xua tay đuổi người: “Không có gì để nhìn đâu, nhóc nhanh về đi.”
“Cháu chỉ nhìn một chút…” Thư Nguyện bấu lên cửa sắt nhìn ra ngoài, đối phương đi tới đuổi cậu: “Hiệu trưởng đã nói rồi, không ai được tới đây đâu.”
Rỉ sắt dính lên tay Thư Nguyện, cậu chà sát lên ống quần: “Bác có biết học sinh gặp chuyện hôm nay tên là gì không ạ?”
“Đừng hỏi nữa, bác chỉ là bảo vệ thôi, không biết gì hết.” Đối phương đẩy lưng cậu, “Mau về ngủ đi, ngày mai còn phải thi, không phải sao?”
Thư Nguyện hết cách, xoay người trở về kí túc xá.
Kí túc xá vẫn sáng đèn, mọi người đều mong ngày mai đến chậm một chút, ai nấy đều ôm sách ngồi trên giường ôn tập, có người ngại học thuộc lòng ở trong phòng gây ồn ào liền trốn ra ngoài hành lang, ngồi dựa tường học bài.
Thư Nguyện lại đi ngủ rất sớm, rửa mặt xong liền tắt đèn lên giường, bên ngoài là tiếng học sinh lẩm nhẩm đọc thuộc lòng cùng tiếng bảo vệ tuần tra hét gọi mọi người về phòng, cậu nhắm mắt, ép mình chìm vào giấc ngủ.
Qua một hồi lâu, lâu tới nỗi ngọn đèn nhỏ ngoài hành lang đã tắt hết, lâu đến nỗi cả tòa nhà chìm trong tĩnh lặng, lâu đến nỗi nghe được tiếng ngáy từ phòng kí túc xá khác, Thư Nguyện trước sau không hề buồn ngủ.
Cậu mở to hai mắt sưng đau ê ẩm, mò di động bên gối nhấn nó sáng lên, dò tìm dãy số của Lê Hủ, không ngoài dự đoán, vẫn là tín hiệu máy đang tắt.
Cậu siết chặt di động, nhẹ nhàng xuống giường, bò lên giường Lê Hủ, vén chăn chui vào, bọc cả người mình trong đó.
Đêm hè oi bức, cậu mở quạt, gió lay động chăn, khiến cậu có ảo tưởng như Lê Hủ đang vỗ về ru cậu ngủ, lúc này mới dần thiếp đi.
Mặc dù trạng thái của Thư Nguyện rất tệ nhưng cũng không làm ảnh hưởng tới bài thi. Cậu gắng gượng qua hai môn thi, buổi tối nhìn chỗ ngồi của Lê Hủ vẫn trống không, đồ đạc trên bàn không hề di chuyển, cậu nhịn không được cầm di động chạy vào phòng vệ sinh muốn gọi điện, kết quả vừa mở máy lại không có tín hiệu.
Cậu vừa tức vừa vội, một mạch chạy từ tầng hai lên văn phòng ở tầng năm, hoảng loạn tới trước bàn giáo viên chủ nhiệm không ngừng thở dốc.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Giáo viên chủ nhiệm là thầy giáo dạy hóa, là một thầy giáo tốt, lúc cần nghiêm thì nghiêm, lúc cần hòa nhã thì hòa nhã, “Đừng vội, trò cứ bình tĩnh lại rồi nói.”
“Thầy ơi…” Thư Nguyện nào có thời gian bình tĩnh, “Thầy ơi, có thể nói cho em biết tình huống của Lê Hủ không, cậu ấy đi đâu rồi?”
“Chuyện này à,” Giáo viên chủ nhiệm thở dài, “Thư Nguyện, thầy biết em lo lắng cho bạn học, nhưng việc này chờ thi xong lại nói, được không?”
“Không được…” Thư Nguyện òa khóc ngay trước mặt giáo viên chủ nhiệm, cảm xúc bị kìm nén cả ngày dài lúc này như được nhấn công tắc, không thu lại được, “Xin thầy nói cho em biết… Cậu___ Cậu ấy bị thương rồi đúng không?”
Học sinh bật khóc nức nở ngay trước mặt khiến thầy chủ nhiệm suýt nữa bị dọa, đang muốn động viên lại cảm thấy sự quan tâm của Thư Nguyện quá kì lạ: “Phần lớn bạn học đều cảm thấy Lê Hủ là học sinh hư, sao em lại quan tâm trò ấy thế?”
Thư Nguyện khẽ ngừng thở, cậu lau nước mắt, giấu đầu hở đuôi đáp: “Cậu ấy không xấu, bọn em đã hứa sẽ cùng nhau thi đại học.”
Giáo viên chủ nhiệm ít nhiều cũng được nghe về tình huống của Thư Nguyện từ Thôi Thiền Quyên, có lẽ đối với học sinh chuyển trường Lê Hủ là người bạn duy nhất nên sự tồn tại của đối phương trong lòng tất nhiên sẽ nặng hơn. Thầy giáo vỗ vỗ vai Thư Nguyện, an ủi: “Yên tâm, trò ấy không sao cả, ngày mai thi xong em có thể đi thăm trò ấy.” Giáo viên chủ nhiệm rút hai tờ giấy đưa cho Thư Nguyện, “Được rồi, em lau mặt trước đi.”
Không thu hoạch được gì, Thư Nguyện chỉ có thể ảo não quay lại phòng học, cậu không thể ôn tập nổi, ngồi vào vị trí của Lê Hủ lật xem bài tập của đối phương, trong hoảng hốt cậu có loại ảo giác bản thân đang thay đối phương ôn tập.
Ngày thứ hai là bài thi môn vật lý và tiếng anh, Thư Nguyện không rõ mình mang theo tâm trạng thế nào rời khỏi phòng thi, giữa tiếng hô hào hưng phấn của đám học sinh vì vượt qua kì thi tốt nghiệp, dáng vẻ thất hồn lạc phách của cậu hoàn toàn lạc lõng.
Tín hiệu di động đã được khôi phục, vừa khởi động lại máy một loạt thông báo tin nhắn và cuộc gọi nhỡ nổi lên, đều là số điện thoại từ gia đình.
Ngón tay Thư Nguyện nấn ná hồi lâu do dự không biết có nên gọi lại không, điện thoại của Ti Liễu đột nhiên gọi tới.
Vừa mới nhấn nút nghe, Thư Nguyện che miệng nghẹn ngào khóc, hai ngày nay cậu khóc rất nhiều, tựa như trở lại quãng thời gian bất lực kia, không ai hiểu cậu, cũng không ai có thể kéo cậu ra khỏi chốn địa ngục hắc ám ấy.
Ti Liễu vội vã hỏi cậu xảy ra chuyện gì, có phải thi không tốt hay không, hay ở trường học bị bắt nạt.
“Không phải ạ.” Thư Nguyện nằm trên sân cỏ, nơi mà cậu và Lê Hủ từng sóng vai bên nhau. Học kì trước bọn họ vẫn còn ngồi đây lén lút hôn môi, Lê Hủ nói “Cậu đừng bỏ rơi tớ”, cậu lại đáp “Không biết là ai không thể rời bỏ ai đâu”.
Giờ cậu đã hiểu rồi, là cậu không thể rời bỏ Lê Hủ, từ lúc đối phương xông vào cuộc sống của cậu, giải quyết mọi nỗi bất an cho cậu, cậu đã không thể rời bỏ Lê Hủ nữa rồi.
“Tiểu Nguyện, về nhà rồi mẹ con mình nói chuyện nhé?” Đầu kia điện thoại Ti Liễu dỗ dành nói, “Có cần chuyển hành lý không? Hay là mẹ gọi ba con tới đón nhé?”
“Không cần đâu ạ.” Thư Nguyện mặc cho nước mắt lung tung chảy xuống, “Chỉ là gần đây con rất mệt thôi, rất mệt…”
Ti Liễu tạm thời yên tâm: “Hôm nay nhà trường còn có hoạt động gì không?”
“Không ạ.” Thư Nguyện nhìn trời, vô số gợn mây trắng tạo thành lớp lớp sóng bạc, “Con ra ngoài ăn cơm với Lê Hủ, ăn xong mới về ạ.”
Thường ngày đều nghe cậu nhắc tới Lê Hủ khiến Ti Liễu không còn ngạc nhiên, chỉ dặn dò cậu đừng đi chơi muộn quá rồi tắt điện thoại.
Thư Nguyện ném di động sang một bên, cả người dang thành hình chữ đại nằm trên mặt cỏ. Tới tận khi học sinh trong trường đã rời đi gần hết, những đám mây cũng từ từ tản đi, cậu mới từ mặt đất ngồi dậy, rũ cỏ bám trên đồng phục, nhấc cặp sách chạy ra cổng trường.
Buổi tối là giờ cao điểm, cậu không biết đường tới khu đô thị Hoan Du liền trực tiếp bắt taxi. Trên đường cậu gọi điện thoại cho Lê Hủ, rồi lại thất vọng mà cất di động đi.
Tắc đường khá lâu, may là trời tối muộn, lúc cậu tới được khu đô thị Hoan Du bầu trời vẫn chưa hoàn toàn tối đen.
Bảo an gác cổng vẫn là người ngày trước chặn cậu và Cố Vãng tra hỏi hồi lâu kia, trong lòng Thư Nguyện hơi sợ, cậu bấu lên bệ cửa sổ nhìn vào bên trong phòng bảo vệ: “Xin lỗi, có thể cho cháu vào không ạ? Cháu tới gặp bạn.”
Có lẽ Lê Hủ dẫn cậu đến đây vô số lần, bảo an nhận ra cậu, lần này không hề tra hỏi gì, chỉ bảo cậu ghi thông tin đăng kí lại xong liền mở cửa cho cậu vào.
Thư Nguyện dựa theo trí nhớ tìm tới số nhà Lê Hủ, nhưng khiến cậu bất ngờ là cả căn biệt thự tối om, cửa sổ sát đất kéo kín rèm, cậu muốn trộm nhìn cũng không được.
Tình huống này khiến trong lòng Thư Nguyện càng hoang mang, cậu hoảng hốt lấy di động ra, Lê Hủ không hay đăng vòng bạn bè, trạng thái gần nhất đã từ nửa tháng trước, là bức ảnh phấn trắng bảng đen đếm ngược tới kì thi tốt nghiệp.
Thư Nguyện thoát ra, lần nữa xoát vòng bạn bè của Thi Thành Cẩn. Trong đám anh em của Lê Hủ, cậu chỉ kết bạn với một mình Thi Thành Cẩn, nếu như thật sự không tìm được Lê Hủ, cậu chỉ có thể cầu cứu Thi Thành Cẩn.
Thi Thành Cẩn mới đăng tải trạng thái mới cách đây ba tiếng, không ghi caption, chỉ là một đoạn video ngắn về một chú chim bên bậu cửa sổ.
Sắc trời ngày càng tối, Thư Nguyện đứng dưới bóng cây, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh. Cậu nhìn quanh bốn phía, nhấn gọi điện thoại, một bên vừa đi vừa cầu nguyện cho đối phương nhanh bắt máy.
Bước chân cậu gấp gáp, khi hi vọng Thi Thành Cẩn nhấc máy ngày càng xa vời, guồng chân chạy càng nhanh. Cậu ôm di động, một đường chạy thẳng tới cổng khu đô thị Hoan Du, sau khi bảo an mở cửa cho cậu ra ngoài lại tiếp tục chạy về phía đường lớn đèn đuốc sáng trưng.
Một mình trên con đường xa lạ, nỗi sợ hãi trong nội tâm Thư Nguyện như giọt mực nhỏ lên trang giấy, từ chậm rãi đến nhanh chóng lan rộng ra. Cậu như động vật nhỏ mất phương hướng mà đâm loạn trong rừng, cậu nghe không hiểu định vị, càng chạy càng loạn, càng ngày càng cách xa điểm đến ban đầu.
Đúng lúc này bụng cậu lại réo lên, di động cũng chỉ lại vài phần trăm pin ít ỏi. Thư Nguyện sờ sờ cặp sách, không có sạc dự phòng, hiện tại cậu chỉ có thể tùy tiện gọi một chiếc xe để về nhà trước khi di động sập nguồn.
Thư Nguyện ăn một bát mì thịt bò ở tiệm gần nhà, sau đó kéo thân thể uể oải rệu rã về nhà. Hai ba câu thuật lại tình hình thi cử xong, không để ý tới ánh mắt dị dạng của Ti Liễu, cậu vọt vào phòng tắm, vội vã tắm rửa xong liền nhốt mình trong phòng.
Cậu hối hận rồi ___ Rõ ràng có thể níu kéo người ấy thêm một chút, không do dự mà nói cho người ấy biết cậu không thể rời bỏ hắn, cậu cần hắn, thích hắn, muốn cùng hắn sóng vai bước trên con đường dài phía trước, dù thế nào cũng tốt hơn hiện tại hoàn toàn không một tin tức.
Không biết bản thân đã ngủ thiếp đi tự lúc nào, Thư Nguyện mơ thấy bản thân trở lại một ngày trước kì thi tốt nghiệp, ở kí túc xá, cậu ôm quần áo đi vào phòng tắm, trước khi đóng cửa còn không quên nhắc nhở Lê Hủ đang ngồi trên giường: “Không cho phép cậu chạy lung tung.”
“Nếu tớ chạy mất thì sao?” Lê Hủ đùa giỡn hỏi.
“Vậy cùng tắm đi.” Thư Nguyện xoay người kéo tay Lê Hủ, cậu dùng sức rất lớn, dần dần, hình bóng Thư Nguyện càng nhạt nhòa, tựa như có một lực hút vô hình kéo lấy Lê Hủ.
Thân thể hắn không chịu nghe theo sai bảo, ngày càng bị hút vào, trong vòng xoáy mờ mịt, hai tay hắn mù quáng quơ quào trong không trung, muốn nắm lấy tay Thư Nguyện___
“Cha, tay anh động đậy kìa!” Tiếng kêu của Lê Quyết đánh thức người đàn ông đang chống tay chợp mắt trên ghế sofa.
Hết chương 64.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-