[ĐAM MỸ] ÁM HỎA – CHƯƠNG 8
CHƯƠNG 8. DARK FIRE (ÁM HỎA)
Mười giờ rưỡi, đương lúc Lăng Chước mơ màng ngủ thì Dương Minh đi tới gõ cửa phòng cậu, nói là Trương Tĩnh tìm, bảo cậu nhanh nghe máy.
Trương Tĩnh gọi điện thoại tới cũng vì muốn hỏi chuyện của cậu với Lục Trì Hiết.
Lăng Chước: “Có thể có chuyện gì chứ ạ? Chỉ là đồng nghiệp cùng nhau ăn một bữa cơm bình thường mà thôi, chị Tĩnh đừng tưởng tượng lung tung? Nhấn like là do em trượt tay thôi, không phải cố ý.”
Trương Tĩnh: “Chị nghe Tiểu Dương nói anh ta rất nhiệt tình với em, còn chủ động bồi diễn cho em mỗi tối?”
Lăng Chước: “Vâng, anh ấy nói đó là ý của đạo diễn.”
Đầu dây điện thoại bên kia yên tĩnh khoảng hai giây, Trương Tĩnh nói: “Chính em tự mình cẩn thận, mặc dù chị chưa từng nghe thấy Lục Trì Hiết có tính hướng này nhưng nếu thật thì cũng đừng đắc tội hắn, cư xử khéo léo một chút là được.”
Lăng Chước không muốn cùng cô đôi co nhiều lời, dù sao cũng không có tác dụng: “Em biết rồi.”
Mấy ngày tiếp theo dàn diễn viên ở tổ A vẫn luôn quay ngoại cảnh, mỗi ngày đều đi sớm về trễ, Lăng Chước ở tổ B, ban ngày sẽ không phải chạm mặt với Lục Trì Hiết.
Mỗi tối, sau tám giờ, Lục Trì Hiết vẫn đều đặn qua phòng cậu, cùng cậu bồi diễn cảnh quay ngày hôm sau, Dương Minh cũng luôn có mặt nên cậu cũng tránh được rất nhiều tình huống xấu hổ không cần thiết. Kì thực làm phiền người ta mãi cũng khiến Lăng Chước rất ngượng, nhưng Lục Trì Hiết bộ dáng thích thú lại thản nhiên, mà Lăng Chước cũng có tâm tư riêng, bởi vậy hai người vẫn luôn giằng co như vậy.
Sau khi vào đoàn được hai tuần Lăng Chước cũng dần thích ứng được tiến độ quay, ngoại trừ thời tiết quá nóng, thì dù mỗi ngày phải dậy sớm đóng phim cũng tập mãi thành quen.
Quay xong một cảnh, trang phục diễn dày nặng được cậu bỏ đi hai lớp ngoài, cả người ngả trên ghế tựa được đặt dưới tán ô lớn, quạt điện mini vù vù quay, cả người liền cảm thấy thoải mái hơn không ít.
Một chai nước suốt mát lạnh từ phía sau dán lên mặt cậu, Lăng Chước quay đầu, vừa vặn đối diện đôi mắt cười của Lục Trì Hiết.
“Thầy Lăng uống nước đi.” Lục Trì Hiết cười nói.
Lăng Chước cảm ơn rồi nhận lấy, ngửa đầu uống hơn nửa chai. Lục Trì Hiết từ đầu đến cuối vẫn chăm chú nhìn cậu, ánh mắt rơi xuống cánh môi hồng nhuận được nhuộm bóng bởi nước.
Hắn duỗi tay, đốt ngón tay nâng lên lọn tóc rũ xuống bên trán cậu.
Lăng Chước nghiêng đầu tránh đi, người bên cạnh bật cười thành tiếng: “Trốn cái gì?”
Lăng Chước: “Thầy Lục thỉnh tự trọng.”
Lục Trì Hiết nhịn cười: “Ừm.”
Do dự một chút, Lăng Chước hỏi hắn: “Anh muốn uống không?”
Lục Trì Hiết: “Em mời tôi à?”
Lăng Chước gật đầu: “Ừ, tôi bảo trợ lý đi mua cho anh.”
Sợ Lục Trì Hiết hiểu lầm, cậu bồi thêm một câu: “Cảm ơn thầy Lục giúp tôi bồi diễn.”
Mặc kệ trong lòng Lục Trì Hiết có tư tâm gì, nhưng việc hắn giúp cậu quả thực là ân tình lớn, mời một bữa cơm kì thực không đủ, nhưng Lăng Chước cũng không biết làm gì khác, nghĩ tới nghĩ lui, quyết định bình thường mời khách nhiều thêm vài lần thì tốt, mặc dù có lẽ Lục Trì Hiết còn chẳng để vào mắt.
Lục Trì Hiết cười cười: “Thầy Lăng khách khí quá.”
Vì thế, lúc Lăng Chước đuổi Dương Minh tới tiệm cafe bên ngoài mua đồ, Lục Trì Hiết cũng không đi mà ngồi xuống bên cạnh cậu.
Hai tay hắn chống đằng sau lưng, cả người lười nhác nhìn về phía Lăng Chước: “Thầy Lăng, quay quạt cho tôi ké chút gió với.”
Lại là giọng điệu ngả ngớn, Lăng Chước không muốn để ý hắn, ngồi dịch qua bên cạnh một chút. Nhưng ghế nằm rất lớn, tán ô lại có hạn, trời nắng gắt như vậy cậu cũng không muốn ra ngoài chịu khổ, đành ngồi tại chỗ cùng Lục Trì Hiết, đầu nhỏ cúi thấp xem kịch bản.
Lục Trì Hiết dựa sát vào cậu cũng muốn xem; “Tối hôm qua đã diễn xong, lời thoại em cũng đã học thuộc lòng rồi mà vẫn muốn xem lại nữa à?”
Hô hấp của Lục Trì Hiết ở rất gần, khiến Lăng Chước càng thêm nóng, dứt khoát đem quạt mini đặt sang chỗ hắn, vừa vặn ngăn lại khoảng cách giữa hai người, ánh mắt cũng không nâng, chăm chú nhìn kịch bản.
Lục Trì Hiết nhìn cánh tay trắng nõn lộ ra bên ngoài y phục cổ trang của cậu, giơ tay nắm một chút.
Lăng Chước rụt tay lại, nhíu mày.
Lục Trì Hiết: “Thầy Lăng nên chăm chỉ tập luyện đi, tay thật nhỏ, có phải em gầy quá rồi không?”
Lăng Chước vẫn không hề muốn đáp lại hắn.
Lục Trì Hiết một bộ em không nói tôi tự tìm cái mà nói: “Em quá lo lắng, lời thoại đã thuộc rồi thì đừng đọc đi đọc lại mãi thế, tôi thấy khi biểu diễn trên sân khấu em rất tự tin mà, sao lúc đóng phim lại tự ti thế?”
Lăng Chước rốt cuộc cũng liếc nhìn hắn, Lục Trì Hiết: “Rất lo lắng à?”
Lăng Chước: “….. Không có.”
“Có thì nói có, cũng chẳng phải chuyện xấu hổ gì.” Ánh mắt Lục Trì Hiết chậm rãi di chuyển trên khuôn mặt cậu, “Lúc thầy Lăng biểu diễn trên sâu khấu rất quyến rũ, trang điểm cũng rất đẹp, khó trách lại nổi tiếng như vậy.”
Lăng Chước bị hắn nhìn đến không được tự nhiên, một lần nữa dời đi đường nhìn, tập trung xuống kịch bản trong tay.
Lục Trì Hiết cười cười, cúi đầu chơi di động.
Mất hơn mười phút Dương Minh mới mua đồ uống về, là quán cafe lúc trước Lục Trì Hiết đã mua mời mọi người, Lăng Chước từ trong túi lấy ra một ly đưa cho Lục Trì Hiết.
Lục Trì Hiết vươn tay nhận lấy, cong khóe môi đáp: “Cảm ơn.”
Sau đó Lăng Chước liên tục quay phim tới hơn sáu giờ, cậu ăn cơm chiều ở phim trường xong mới trở lại khách sạn.
Lục Trì Hiết kết thúc cảnh quay muộn hơn cậu, phỏng chừng phải hơn tám rưỡi mới về tới khách sạn, Lăng Chước xem qua kịch bản một lần, sau đó ngồi xếp bằng trên sofa chơi game, Dương Minh ngồi một bên lướt Weibo.
“Anh Chước, fan couple của anh với thầy Lục lập luôn cả trạm tiếp ứng rồi này?” Dương Minh giơ điện thoại lên cho Lăng Chước xem.
Lăng Chước: “Cái gì?”
Dương Minh: “Fan couple, chụp anh với thầy Lục.”
Lăng Chước cầm lấy điện thoại của Dương Minh.
Thật sự là một trạm couple, gọi là “DarkFire|0101×0914”, là một cái tên couple tiêu chuẩn, nửa giờ trước đã đăng bài Weibo đầu tiên.
‘Giải nhiệt’
Tổng cộng có sáu bức, tất cả đều là ảnh chụp cậu và Lục Trì Hiết tương tác với nhau lúc ngồi nghỉ chiều nay.
Ảnh đầu tiên, Lục Trì Hiết trong tay cầm chai nước lạnh áp lên mặt cậu, cậu kinh ngạc quay đầu lại. Ảnh thứ hai, Lục Trì Hiết vươn tay, khẽ nâng lọn tóc bên trán cậu. Ảnh thứ ba, hai người cùng ngồi trên ghế tựa, Lục Trì Hiết chống tay cười với cậu. Ảnh thứ tư, cậu cúi đầu xem kịch bản, quạt mini cầm trong tay giơ lên sát gần người đối diện. Ảnh thứ năm, Lục Trì Hiết nắm cổ tay cậu, hai người kề sát nhau nói chuyện. Ảnh thứ sáu, cậu đưa đồ uống cho Lục Trì Hiết.
Lăng Chước: “…..”
Chỉ trong vòng nửa giờ ngắn ngủi, bài viết này đã được chia sẻ hơn hai nghìn lượt, hơn nữa đều là người sống*, ai nấy thi nhau gào thét ‘phát cơm rồi’, ‘tôi chết tại chỗ đây’, ‘tính phúc ngập tràn’, một đám hồ ngôn loạn ngữ, mừng rỡ như điên.
* Người sống: chỉ nick thật.
Lăng Chước nỗ lực đem cảm giác xấu hổ cùng khó chịu này áp xuống dưới, hỏi Dương Minh: “Vì sao lại có người lập cả trạm couple của tôi với anh ấy chứ?”
Siêu thoại về couple thì cũng thôi đi, dù sao cậu cũng nghĩ đó là đùa giỡn một chút, cũng không nhiều người biết, thế nhưng mở trạm thì khác. Mở trạm phần lớn đều cần bỏ ra rất nhiều tiền, mà chỉ cần nhìn cậu với Lục Trì Hiết liền biết không có tương lai, mà cũng không thể có tương lai, bộ phim này của bọn họ là nữ chủ, thà là trạm couple của Lục Trì Hiết cùng Dụ Phỉ còn đáng tin cậy hơn rất nhiều.
Dương Minh: “Em không biết, dù sao cũng luôn có những người khẩu vị kì lạ và muốn đi đường tắt mà. Anh Chước là phái đỉnh lưu, thầy Lục tuy rằng không nhiều fan bằng anh nhưng trình độ được quan tâm còn cao hơn anh một chút, ghép hai người chung một chỗ cũng không có gì lạ.”
Càng miễn bàn tới chuyện Lục Trì Hiết mang lòng Tư Mã Chiêu*, trên mặt anh ta chỉ kém viết ba chữ ‘muốn làm cậu’ nữa thôi, nhưng Dương Minh không dám nói ra.
* Lòng Tư Mã Chiêu: trắng trợn lộ ra dã tâm
Lăng Chước nhíu mày, mấy bức ảnh này có phải chụp quá rõ ràng rồi không? Lúc đó gần chỗ bọn họ có fan ư?
Lúc này cậu lại nghĩ đến một chuyện, thuận miệng hỏi: “Sinh nhật của thầy Lục vào Tết Nguyên Đán phải không?”
Dương Minh: “Em xem trên mạng thì đúng là như vậy.”
Lăng Chước “À” một tiếng.
Lục Trì Hiết tới lúc tám giờ bốn mươi phút.
Ngày mai Lăng Chước có sáu cảnh quay, cả ngày đều sẽ lăn lộn trên phim trường, mà Lục Trì Hiết là nam chính, phần diễn đương nhiên chỉ có hơn chứ không kém cậu.
Nhìn Lục Trì Hiết vào cửa, Lăng Chước đứng dậy, Lục Trì Hiết liếc nhìn cậu, ngồi lên bàn trà, cầm kịch bản liền trực tiếp diễn.
Hai mươi phút sau, Dương Minh ra ngoài nghe điện thoại, trong nhà cậu ta có chút việc riêng, vì thế cúi đầu chào Lăng Chước liền về phòng trước.
Trong phòng chỉ còn lại Lăng Chước và Lục Trì Hiết.
Diễn xong một cảnh, Lục Trì Hiết dựa vào sofa, tùy tay lật kịch bản sang trang tiếp theo, Lăng Chước nhìn động tác của hắn, Lục Trì Hiết cười lên: “Đây là cảnh Lâm Lam Ngọc nhìn thấy Gia Cát Du đã thích người sau khác, sau đó liền đi tỏ tình với nàng nhưng bị nàng từ chối.”
Hắn nâng mắt nhìn thẳng Lăng Chước: “Thầy Lăng đã từng tỏ tình với người khác chưa?”
Lăng Chước bình tĩnh nói: “Không có.”
Lục Trì Hiết: “À, yêu thầm hả?”
Lăng Chước không muốn trả lời nên không đáp lại hắn.
Lục Trì Hiết: “Bắt đầu đi.”
Bối cảnh ở phía sau núi, lúc này Lâm Lam Ngọc chặn Huyền Giáng đang trên đường đi lấy nước cho Gia Cát Du trở về, tay Gia Cát Du bị thương, Lâm Lam Ngọc ôn nhu giúp nàng băng bó, nhẹ nhàng cầm tay, chậm rãi cùng nàng ôn lại chuyện cũ khi bọn họ còn nhỏ, đem tình cảm giấu tận sâu trong lòng giãi bày cùng nàng, nhưng Gia Cát Du chỉ dùng sự trầm mặc trả lời y.
Nhưng mới diễn được đoạn đầu liền bị Lục Trì Hiết đánh gãy: “Lâm Lam Ngọc đối với Gia Cát Du không chỉ có tình yêu, trước giờ y vẫn luôn là vị sư huynh bao dung ôn nhu với nàng, thực chất lúc thổ lộ y đã đoán được Gia Cát Du sẽ từ chối, so với cảm giác chờ mong thì càng nhiều là muốn cho chính mình hết hy vọng, cảm xúc của em không đúng, cần thu liễm lại một chút.”
Lăng Chước suy nghĩ một chút, gật đầu.
Mặc dù bình thường Lục Trì Hiết thường xuyên bày ra bộ dạng không đứng đắn, nhưng lúc cần thì vẫn rất nghiêm túc, nếu Lăng Chước không tìm được trạng thái đúng, hắn sẽ dùng cảm xúc của chính mình giúp cậu nhập diễn, cũng rất nhẫn nại, ở một trình độ nào đó mà nói thì hắn thực sự là một người thầy giỏi.
Lăng Chước khôi phục tâm tình, đem Lục Trì Hiết trở thành Gia Cát Du, gạt bỏ tạp niệm trong đầu, nghiêm túc diễn.
Lâm Lam Ngọc cầm tay Gia Cát Du, giống như lúc còn nhỏ bọn họ vẫn hay chơi đùa, dùng linh lực ở lòng bàn tay nàng viết xuống ba chữ ‘Ta thích muội’. Một nét cuối cùng kết thúc, y rũ mắt, an tĩnh chờ đợi, một trận trầm mặc qua đi, Gia Cát Du rút tay về, lông mi Lâm Lam Ngọc khẽ run rẩy, chủ động giải vây cho nàng, bàn tay khẽ động thu lại linh lực, khẽ cười nói: “Sư nương vừa đến tìm muội đấy.”
Bọn họ không tiếng động đối diện nhau vài giây, trong mắt Gia Cát Du mang theo áy náy, Lâm Lam Ngọc vẫn như trước ôn hòa mỉm cười, cuối cùng Gia Cát Du nói một tiếng “Xin lỗi”, xoay người rời đi.
Kịch bản tới đây là kết thúc, Lục Trì Hiết lại vẫn bất động nhìn chằm chằm Lăng Chước, dường như chưa thoát khỏi nhân vật, Lăng Chước có chút sửng sốt, người trước mặt lại đột nhiên tiến sát tới, nhẹ nhàng ngửi ngửi cổ cậu.
Lăng Chước giật mình, lập tức đứng lên, lại vì động tác quá nhanh mà thiếu chút nữa đã ngã xuống, Lục Trì Hiết duỗi tay kéo cậu, giúp cậu đứng vững.
“Anh… làm cái gì?” Lăng Chước xẩu hổ rụt tay về.
Lục Trì Hiết tựa tiếu phi tiếu nhìn cậu: “Thật sự sợ tôi đến thế cơ à?”
Lăng Chước không thừa nhận: “Không có.”
Lục Trì Hiết: “Em dùng sữa tắm gì vậy?”
Lăng Chước không theo kịp tần số não của hắn: “Cái gì cơ?”
Lục Trì Hiết duỗi tay chỉ chỉ chỗ cổ cậu, nói: “Khá thơm.”
Lăng Chước: “Cảnh quay cho ngày mai đều đã diễn xong, đêm nay rất cảm ơn thầy Lục.”
Đây là hạ lệnh đuổi khách a.
Lục Trì Hiết cũng không làm khó cậu, nói vài câu được câu không liền trở về.
Lăng Chước đóng cửa phòng lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi, cậu cầm di động lên xem, đã gần mười giờ.
Nửa tiếng trước Trọng Nhất Nhiên gửi cho cậu một tin nhắn, hỏi ngày mai cậu có tiện không, anh muốn tới đoàn phim thăm cậu.
Trái tim Lăng Chước đập loạn, nhắn lại: ‘Vâng, khi nào thì anh tới?’
Hết chương 8.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-