[ĐAM MỸ] ÁM HỎA – CHƯƠNG 7
CHƯƠNG 7. ÔM ĐÙI
Tổ B do phó đạo diễn phụ trách, Lăng Chước đã bắt đầu quay từ sáng sớm, tới buổi chiều sẽ đổi về tổ A do đạo diễn Hà phụ trách, quay cùng nam nữ chính.
Có lần đối diễn tối qua cùng Lục Trì Hiết, ngày hôm nay quay phim thuận lợi hơn rất nhiều, khiến Hà Tĩnh Bình đối với cậu rất vừa lòng.
Sau khi hoàn thành cảnh quay riêng với Dụ Phỉ, Hà Tĩnh Bình cười hỏi cậu: “Không tồi a, Tiểu Lăng. Hôm nay trạng thái quay rất tốt, tối qua Trì Hiết thật sự dạy cậu hả?”
Lăng Chước hơi xấu hổ, giải thích: “Thầy Lục có giúp cháu đối diễn một lần.”
Dụ Phỉ đứng ở một bên, nghe xong cảm thấy rất khó tin, cũng cười: “Vậy hai người ở chung với nhau hợp đấy chứ, chứ với cái tính kia thì sao anh ấy chịu đi giúp người khác?”
Lăng Chước: “….. Anh ấy nói đó là nhiệm vụ mà đạo diễn Hà giao cho.”
Hà Tĩnh Bình: “Hắc, là thằng nhóc kia chủ động tới nói với tôi, nhưng nếu nó bằng lòng dạy, vậy cậu cứ học đi, hai người quan hệ thân thiết hơn thì cũng không có chỗ nào xấu, tôi thấy như vậy càng tốt.”
Lăng Chước chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
Hai giờ chiều, Lục Trì Hiết tới trường quay.
Vừa xuống xe liền nhìn thấy một nhóm đông các cô gái tụ tập bên ngoài trường quay, còn có người đứng ở tầng trên của toà nhà đối diện, máy ảnh chĩa hướng phim trường không ngừng chụp. Trợ lý lúc này thuận miệng nói cho hắn: “Mấy người này đa số đều là fan với trạm tỷ* của thầy Lăng, số ít thì là fan của anh Lục với chị Phỉ.”
*Trạm tỷ: người đứng đầu của fansite, hay theo chân thần tượng ra sân bay, đến địa điểm làm việc, quay phim của họ để chụp ảnh rồi đăng lên mạng (tương tự với master fan của KPOP).
Lục Trì Hiết nâng mi: “Không phải phóng viên?”
Trợ lý: “Phóng viên cũng có, nhưng đa số là fan.”
Lục Trì Hiết: “Em ấy hot như thế cơ à?”
Lăng Chước đương nhiên là nóng phỏng tay, fan idol đều vô cùng cuồng nhiệt, càng miễn bàn cậu đang ở thời điểm nổi tiếng nhất.
Lục Trì Hiết nheo mắt nhìn những người đó hai giây, phân phó trợ lý: “Cậu trà trộn vào đám fan của thầy Lăng tìm hiểu chút xem.”
Trợ lý: “A?”
Lục Trì Hiết: “Nghe nói trạm tỷ kiếm được rất nhiều, làm trạm tỷ của thầy Lăng hẳn là kiếm tiền mỏi tay.”
Trợ lý: “…..”
Lăng Chước nhìn Lục Trì Hiết từ phía xa đi tới, cúi đầu tiếp tục xem kịch bản.
Cậu cố tình tránh mặt Lục Trì Hiết, vẫn luôn để Dương Minh đi theo mình một bước không rời, ở trước mặt nhiều người như vậy, Lục Trì Hiết dù tính cách có tùy tiện ra sao cũng không thể làm gì cậu, có lẽ qua vài ngày vị đại thiếu gia này cũng sẽ mất đi hứng thú.
Lục Trì Hiết và Dụ Phỉ có hai cảnh quay chung, Lăng Chước ngồi một bên, qua màn hình theo dõi của đạo diễn xem bọn họ diễn, bình tĩnh mà đánh giá, bất kể là Lục Trì Hiết hay Dụ Phỉ thì kĩ thuật diễn đều vô cùng tốt, dù chỉ ngồi xem nhưng Lăng Chước cảm thấy bản thân cũng thu hoạch được rất nhiều.
Thấy Lăng Chước xem vô cùng nghiêm túc, Hà Tĩnh Bình cười tủm tỉm nhắc nhở cậu: “A Phỉ với Trì Hiết đều có phong cách diễn xuất riêng, cậu xem để học tập thì được nhưng đừng bắt chước, phải tự tìm phương thức diễn của riêng mình.”
Lăng Chước gật đầu: “Cháu biết ạ, hai người bọn họ đều diễn rất tốt.”
Hà Tĩnh Bình: “Hôm qua Trì Hiết có nói thiên phú diễn xuất của cậu khá tốt, chỉ là không được đào tạo bài bản, cũng bởi cậu học rất nghiêm túc nên hắn mới bằng lòng dạy. Thằng nhóc đó có rất nhiều kinh nghiệm diễn từ mẹ nó, cậu đi theo nó học hỏi cũng không phải chuyện xấu.”
Trong lòng Lăng Chước khẽ động, An Hân khi còn trẻ được tôn là thiên tài diễn xuất, tuy rằng bà không có nhiều tác phẩm, nhưng bộ nào cũng trở thành kinh điển, mà đệ tử duy nhất của bà chỉ có người con trai ruột Lục Trì Hiết này. Việc Lục Trì Hiết chịu dạy cậu quả thực là may mắn… Đấy là nếu Lục Trì Hiết không mang theo tâm tư xấu xa.
Hà Tĩnh Bình vỗ vỗ bả vai cậu: “Đừng nghĩ nhiều quá.”
Cảnh sau là phân đoạn của ba người bọn họ, trước khi chính thức quay Hà Tĩnh Bình theo ở bên cạnh giải thích cặn kẽ một lần.
Lăng Chước nghiêm túc lắng nghe, Lục Trì Hiết tựa lên ghế nghỉ ngơi, chậm rãi uống nước. Lăng Chước lơ đãng nhìn qua, đôi mắt với đồng tử đen sẫm cũng đồng thời nhìn về phía cậu, người này căn bản không hề nghe đạo diễn đang nói cái gì, lúc uống nước đầu lưỡi chậm rãi liếm lên miệng bình, hầu kết bên dưới trượt lên xuống.
Lăng Chước có loại cảm giác như bị thị gian, cả người đều thấy khó chịu, vội vàng chuyển đường nhìn.
Cảnh này quay rất thuận lời, sau khi NG hai lần thì được thông qua, lúc này đã hơn sáu giờ chiều, Dụ Phỉ còn có cảnh quay đêm, Lăng Chước cùng Lục Trì Hiết ngược lại có thể tan làm.
Lăng Chước đổi lại trang phục, tháo trang sức, lúc ra khỏi phim trường muốn lên xe bảo mẫu thì đụng phải Lục Trì Hiết.
Lục Trì Hiết giống như cố ý chờ cậu, hắn dựa vào cửa xe hút thuốc, nhìn thấy Lăng Chước đi ra mới dụi tắt.
Lăng Chước không thể giả vờ không thấy, cứng ngắc tiến lên chào hỏi hắn.
“Đi ăn cơm chiều.” Lục Trì Hiết nói.
Lăng Chước: “Tôi về khách sạn ăn…”
Lục Trì Hiết ngắt lời cậu, khóe miệng giương cao: “Thầy Lăng này, sau này mỗi ngày tôi đều sẽ giúp em diễn tập, trả công bằng một bữa cơm không tính là đắt chứ?”
Lăng Chước không hé răng.
Lục Trì Hiết cứ như vậy nhìn cậu cười, hai giây sau, Lăng Chước gật đầu.
Trước khi lên xe, nhìn thấy cách đó không xa là một số fan vẫn chưa rời đi, Lăng Chước thuận miệng hỏi nhiều một câu: “Thầy Lục hút thuốc ở đây không sợ bị người ta chụp lại sao? Bên kia chắc chắn cũng có fan của anh mà?”
Lục Trì Hiết không quan tâm: “Tùy tiện mấy cô ấy đi.”
Lăng Chước lắc đầu, ngồi vào xe.
Bọn họ tới một nhà hàng ở phụ cận, có hai trợ lý, tài xế, bảo tiêu, tổng cộng bảy, tám người, chỉ cần không ở riêng với Lục Trì Hiết thì Lăng Chước vẫn thấy ổn, dù sao cậu cũng không muốn xé rách mặt với Lục Trì Hiết.
Không khí trên bàn cơm hoàn toàn dựa vào Dương Minh và trợ lý của Lục Trì Hiết khuấy động, từ đầu tới cuối Lăng Chước chỉ cúi đầu tập trung ăn, hoàn toàn xem nhẹ ánh mắt thỉnh thoảng vẫn đảo qua phía mình của Lục Trì Hiết.
“Thầy Lăng này.” Lục Trì Hiết bỗng nhiên gọi cậu.
Lăng Chước nâng mắt nhìn.
Lục Trì Hiết nhìn cậu, hỏi: “SparkleBomb là nhóm nhạc của em sao?”
Lăng Chước không biết vì sao hắn đột nhiên lại hỏi chuyện này: “Ừm.”
Lục Trì Hiết: “Hát không tệ.”
Lăng Chước: “….. Cảm ơn.”
Lục Trì Hiết: “Nhưng nhìn công ty của em thì chẳng ra gì, cũng chỉ sắp xếp được cho em vài lịch trình biểu diễn nhỏ không có tiền đồ, không biết thầy Lăng có muốn chuyển công ty quản lý khác hay không?”
Lăng Chước: “Không cần, tạm thời tôi không có ý nghĩ này.”
Lục Trì Hiết không rõ ý vị mà cười lạnh, cũng không nói tiếp.
Lăng Chước trong lòng dù không vui nhưng cũng không nói gì.
Sau khi ăn xong cơm chiều, bên ngoài nhà hàng vẫn có một vài fan lén đi theo, Lăng Chước nhanh chóng chạy lên xe.
Trở lại khách sạn đã hơn tám rưỡi tối, lịch diễn ngày mai đã được gửi đến, giống như hôm nay cậu cũng có bốn cảnh quay.
Lục Trì Hiết tới gõ cửa, vừa bước vào liền nhìn thấy trợ lý của Lăng Chước cũng đang ở đó, khẽ nâng mi. Lăng Chước bình tĩnh nói: “Làm phiền thầy Lục quá, là tôi bảo Tiểu Dương tới, giúp tôi ghi lại những chỗ cần sửa.”
Dương Minh ngoan ngoãn ôm laptop ngồi một góc, khi tầm mắt Lục Trì Hiết đảo qua thân thể đang căng cứng, tiểu trợ lý có loại cảm giác như bị kim châm, cũng may Lục Trì Hiết rất mau đã chuyển sự chú ý sang chỗ khác.
Lục Trì Hiết cầm kịch bản: “Bắt đầu đi.”
Một giờ sau, diễn tập bốn cảnh quay thuận lợi kết thúc, Lục Trì Hiết ngồi trên tay vịn sofa, nghiêng đầu liếc nhìn Dương Minh đương ngồi xổm trước bàn trà, nhóc này thế mà ghi nhớ được tận hai trang giấy, cơ hồ là mỗi câu nói của hắn đều chép xuống, Lăng Chước cũng đến gần xem, dường như còn rất hài lòng.
Lục Trì Hiết gọi cậu: “Thầy Lăng.”
Lăng Chước quay đầu.
Lục Trì Hiết: “Thật sự không suy xét đến chuyện đổi công ty quản lý ư? Em thật sự có thiên phú diễn xuất, đừng ở công ty nhỏ mai một chính mình.”
Lăng Chước: “Chị Tĩnh, tôi nói là người đại diện của tôi, chị ấy rất có bản lĩnh, nếu không tôi cũng không thể vào được đoàn phim này.”
Lục Trì Hiết xùy cười: “Đó là bởi vì hiện tại độ hot của em rất cao, có thể đổi được tài nguyên, nhưng thứ này nhiều nhất là ba năm, chờ tới khi độ hot của em giảm dần, lúc này nếu muốn tìm cho mình một con đường khác thì chậm mất rồi.”
Lăng Chước không nói gì.
Chỉ đáp: “Cảm ơn thầy Lục, tối nay dừng ở đây thôi.”
Lục Trì Hiết cười: “Vừa xong chuyện liền muốn đuổi tôi đi, thầy Lăng à, em thất sự không khách khí a.”
Lăng Chước: “Tôi muốn tắm rửa đi ngủ.”
Lục Trì Hiết cũng không làm khó cậu: “Được rồi, tôi về đây.”
Lăng Chước tiễn hắn ra cửa, Lục Trì Hiết đi ra ngoài, duỗi tay chống lên cánh cửa chuẩn bị khép lại, nhìn Lăng Chước lại bắt đầu nhíu mày, nói: “Ngủ ngon nhé thầy Lăng, ngày mai gặp.”
Không hề có một chút ngữ khí đùa giỡn ngả ngớn, thanh âm Lục Trì Hiết lúc nói chuyện nghiêm túc còn thật sự rất dễ nghe.
Lăng Chước sửng sốt, sau đó cũng nói: “Ngủ ngon.”
Ý cười trong mắt Lục Trì Hiết nâng lên, nhìn cánh cửa phòng trước mặt đóng lại.
Lăng Chước quay về phòng khách, Dương Minh đã đem ghi chép sửa lại, thuận miệng cảm thán: “Thầy Lục này thật sự là có tài a.”
Lăng Chước: “Mẹ anh ta là An Hân.”
Trước đó Dương Minh đã biết An Hân là thần tượng của Lăng Chước, liền nhắc nhở cậu: “Anh Chước, không bằng nhờ thầy Lục giúp anh xin chữ kí của mẹ người ta đi?”
Lăng Chước nghe xong liền có chút động tâm, nhưng nghĩ lại, cậu vẫn không nên trêu chọc Lục Trì Hiết thì hơn.
Dương Minh nói thêm vài câu rồi cũng về phòng, Lăng Chước tắm rửa xong thì ngồi trên giường ôm di động.
Nhóm chat hôm nay cực yên tĩnh, cậu gửi tin nhắn cho Trọng Nhất Nhiên cũng không thấy hồi âm, chợt nhớ ra hôm nay chắc bọn họ đã đi thu âm thì không khỏi bĩu môi.
Nửa tháng một lần bọn họ sẽ cùng nhau đi thu âm, đây là lần đầu tiên Lăng Chước vắng mặt, cho tới khi quay xong bộ phim này, về sau chắc chắn cũng sẽ luôn vắng mặt.
Cậu mở weibo, vừa làm mới thông báo liền thấy bài share vài phút trước của Lục Trì Hiết.
Có một blog chụp được ảnh hai người bọn họ cùng tan làm, cùng ăn tối, trên bài đăng âm dương quái khí bóng gió nói cậu ôm đùi* Lục Trì Hiết. Lục Trì Hiết trực tiếp share lại trên tường cá nhân: ‘Khỏi bịa đặt, là tôi ôm đùi thầy Lăng đấy.’
* Ôm đùi: tiếng lóng, ý nói dựa vào người có tiền có quyền để hưởng lợi.
Lăng Chước thực sự cạn lời.
Cậu nhìn bình luận bên dưới bài đăng của Lục Trì Hiết, bên dưới là một đống bình luận ‘Ngọt chết tôi rồi’, fan của Lục Trì Hiết thì đã mặc kệ.
Có người còn làm siêu thoại* về couple của cậu với Lục Trì Hiết, Lăng Chước nhìn vài bình luận liên tiếp, thuận tay nhấn vào, trong diễn đàn còn rất náo nhiệt, đã có hơn một nghìn người, truyện tranh truyện chữ, ảnh chụp, video gì cũng đều đủ cả.
* Siêu thoại: Super Topic (超话), tương tự group trên FB. Mỗi người nổi tiếng đều có siêu thoại chính thức. Tất cả thông tin liên quan tới người đó đều sẽ đính kèm siêu thoại để tăng độ nhận diện và thảo luận.
Nhưng tên couple vô cùng dị… Lăng Trì. Nghe không hề có chút may mắn nào biết không? Đã thế mấy người này còn tự nhận mình là Tiểu súc sinh nữa chứ?
Lăng Chước xem nửa ngày mới hiểu, ban đầu tên couple là Lăng Trì xử tử, nhưng mà hai chữ sau không dễ nghe nên chỉ để lại vế trước, còn đặc biệt viết hoa in đậm gạch bút nhớ: tên couple không thể hiện vị trí công thụ, chỉ đơn giản là đọc thuận miệng mà thôi.
‘Hôm nay, tất cả Tiểu súc sinh chúng ta tụ hội về đây, hãy cùng phát điên vì LZ (Lăng Chước) và LCX (Lục Trì Hiết).’
Nhìn một đống bình bậy luận bạ, Lăng Chước thật sự thẹn thùng, nhanh chóng thoát ra ngoài.
Lục Trì Hiết nhắn wechat cho cậu: ‘Thầy Lăng, em cũng cảm thấy tôi nói đúng phải không?’
Lăng Chước: ‘Cái gì?’
Lục Trì Hiết: ‘Em vừa like weibo của tôi đây này.’
Lăng Chước cả kinh, vội vàng mở weibo, phát hiện bản thân trượt tay mà nhấn like cho Lục Trì Hiết, liền nhanh chóng hủy đi.
Lục Trì Hiết: ‘Vô dụng thôi, ảnh chụp màn hình đã bay đầy trời rồi.’
Lăng Chước ảo não không thôi, trả lời Lục Trì Hiết: ‘Sao anh lại share mấy kiểu bài viết như thế này chứ?’
Lục Trì Hiết: ‘Tại sao không?’
Lăng Chước hoàn toàn không muốn để ý tới hắn.
Nửa phút sau, Lục Trì Hiết lại gửi tới một tin nhắn: ‘Giận à?’
Lục Trì Hiết: ‘Thầy Lăng tính khí không hề nhỏ a.’
Lăng Chước trực tiếp tắt di động.
Bệnh thần kinh.
Hết chương 7.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-