[ĐAM MỸ] ÁM HỎA – CHƯƠNG 9
CHƯƠNG 9. THẰNG NGỐC
Trời dần sáng, Lăng Chước rời giường lúc 5 giờ, sau đó bắt đầu đi làm.
Sau khi trang điểm xong cậu tới tổ A, quay xong hai phân cảnh với Dụ Phỉ thì chuyển sang tổ B, quay với một vài vai phụ khác, chạng vạng tối lại đổi về tổ A quay nốt một phân cảnh cuối cùng với nam nữ chính.
Cảnh quay của Lục Trì Hiết và Dụ Phỉ còn chưa xong, cậu liền ngồi chờ ở một bên.
Trọng Nhất Nhiên đột nhiên gửi tin nhắn tới, nói hai mươi phút nữa là tới phim trường, buổi tối sẽ cùng nhau ăn cơm, Lăng Chước đáp lại một câu “Được”, dặn dò Dương Minh ra ngoài đón người.
Kì thực cậu càng muốn tự đi, nhưng rất nhanh sẽ tới cảnh quay của cậu.
Lúc Trọng Nhất Nhiên tới Lăng Chước đang đứng trong sân trang điểm lại, vừa nhìn thấy Trọng Nhất Nhiên từ phía xa cậu lập tức cao hứng vẫy vẫy tay, cả khuôn mặt đều ngập ý cười.
Lục Trì Hiết vừa hoàn thành một cảnh quay, vẫn đang đứng trước màn hình cùng Hà Tĩnh Bình xem lại, vừa uống nước vừa lơ đãng nhìn qua Lăng Chước, bên trong lều nghỉ của Lăng Chước là trợ lý cùng một nam nhân lạ mặt.
Trọng Nhất Nhiên đến gần Lăng Chước, Lăng Chước còn chưa trang điểm xong, ngoan ngoãn ngồi im không nhúc nhích, cười chào anh: “Đội trưởng, anh đến rồi.”
Trọng Nhất Nhiên gật đầu, chăm chú nhìn mặt cậu đánh giá một chút, nói: “Gầy đi rồi.”
Lăng Chước: “Đóng phim rất mệt a.”
Trọng Nhất Nhiên cười, đem túi đồ ăn vặt lớn cho Dương Minh cầm giúp: “Mang cho em đấy, gầy đi rồi, ăn chút đồ ăn vặt thì chị quản lý cũng không nói gì đâu.”
Lăng Chước cong khóe môi: “Cảm ơn anh, đội trưởng.”
Hai người trò chuyện vui vẻ, không chú ý tới Lục Trì Hiết ở đối diện vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bọn họ, vẻ mặt dần trở nên khó lường.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Hà Tĩnh Bình nhắc nhở mọi người chuẩn bị tiếp tục, hoàn thành nốt cảnh quay cuối cùng của ngày hôm nay.
Phân đoạn đầu tiên là Lâm Lam Ngọc độc diễn với Huyền Giáng, sau khi dưỡng thương Huyền Giáng rốt cuộc cũng có thể xuống giường, Lâm Lam Ngọc trước giờ vẫn luôn nghi ngờ lai lịch của hắn, tìm cơ hội Gia Cát Du không có ở đó tới thăm dò hắn. Đứng trước sự chất vấn của Lâm Lam Ngọc, Huyền Giáng trước sau vẫn luôn trầm mặc, về sau Lâm Lam Ngọc ép Huyền Giáng phải ra tay vì muốn thử linh lực của hắn, Huyền Giáng tiếp hai chiêu liền hộc máu ngã xuống đất, đúng lúc này Gia Cát Du xuất hiện, nàng vội chạy tới đỡ lấy Huyền Giáng, cũng là lần đầu tiên nổi giận với Lâm Lam Ngọc.
Tối qua khi diễn tập phân cảnh này quả thực khá dễ vượt qua, lúc ấy Lục Trì Hiết nhắc nhở Lăng Chước cách ngắt nghỉ câu xong liền thôi, cũng không nhiều lời. Lăng Chước tưởng rằng hôm nay quay phim cũng sẽ thuận lợi như vậy, ngặt nỗi Lục Trì Hiết lại không giống bình thường. Lúc Lâm Lam Ngọc ra chiêu muốn thử võ công của Huyền Giáng vốn là đánh vào bả vai, người kia quả thực nhận một chiêu nhưng giây tiếp theo liền giơ tay nắm lấy cổ tay Lăng Chước.
Lăng Chước sửng sốt, Lục Trì Hiết nhìn cậu nói: “Thầy Lăng hôm nay vui vẻ thế ư? Thế nào mà đánh người lại mềm như bông vậy, giống như vuốt mèo cào người ta a.”
Lăng Chước vội vàng rụt tay lại.
Hà Tĩnh Bình ở đầu sân bên kia cũng giơ loa lên nhắc nhở: “Tiểu Lăng, một chiêu vừa rồi lực không đủ, lúc này Huyền Giáng đang che dấu tung tích, lúc giằng co với cậu hoàn toàn ở thế hạ phong, cậu phải áp chế hắn.”
Lăng Chước thu liễm cảm xúc, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Đối diện với ánh mắt của Lục Trì Hiết, người này tuy rằng đang cười nhưng ánh mắt lạnh lẽo, chờ nhân viên bên cạnh đều chạy ra phía sau, Lục Trì Hiết hạ giọng nói: “Tôi đâu có dạy em lúc đóng phim thì nghĩ tới việc khác?”
Ngữ khí của hắn rất nghiêm khắc, khóe môi Lăng Chước giật giật, hoàn toàn không có ý định đáp lời.
Lục Trì Hiết cười nhạt, hướng Hà Tĩnh Bình ý bảo quay lại thêm một lần.
Lăng Chước hít sâu một hơi, đem những suy nghĩ lung tung rối loạn áp xuống, toàn bộ tinh thần tập trung vào việc quay phim.
Nhưng vẫn không hề thuận lợi. Lục Trì Hiết tựa như cố ý, không ngừng vạch lá tìm sâu, diễn đi diễn lại nhiều lần, về sau chính Hà Tĩnh Bình cũng cảm thấy không đúng, phải đứng ra hòa giải nói chất lượng cảnh phim đã không tệ, dù sao đã quay lại tới sáu, bảy lần.
Trọng Nhất Nhiên vẫn luôn đứng bên ngoài theo dõi, nhìn Lăng Chước quay đi quay lại một cảnh thì nhíu mày hỏi Dương Minh: “Mỗi ngày bọn họ đều đóng phim như thế này?”
Dương Minh xấu hổ giải thích: “Cũng không phải, lúc thuận lợi thì chỉ cần quay một, hai lần liền qua, có lẽ trạng thái của anh Chước hôm nay không tốt nên mới vậy.”
Trọng Nhất Nhiên chỉ nhìn chứ không nói thêm gì nữa.
Cảnh quay này rốt cuộc cũng kết thúc, Lăng Chước nhẹ nhàng thở phào, bây giờ đã là 8 giờ tối. Cậu ở trong phòng nhanh chóng thay đồ, sau đó cùng Trọng Nhất Nhiên rời đi, vừa ra tới cửa liền đụng phải Lục Trì Hiết.
Lục Trì Hiết đang nói chuyện với người khác, lúc Lăng Chước đi qua ánh mắt hắn liền chuyển sang người cậu, Lăng Chước gật đầu một cái xem như chào hỏi, vừa muốn rời đi thì Lục Trì Hiết lại lên tiếng: “Thầy Lăng không giới thiệu bạn của em một chút sao?”
Lăng Chước không quá tình nguyện, Trọng Nhất Nhiên bình tĩnh nhìn Lục Trì Hiết, chủ động giới thiệu: “Tôi là Trọng Nhất Nhiên, đồng đội của Lăng Chước.”
Lục Trì Hiết ngược lại không để ý đến anh, hỏi Lăng Chước: “Ngày mai em có mấy cảnh quay?”
Lăng Chước: “Tôi đi ăn cơm với bạn, có lẽ sẽ về trễ, đêm nay không cần làm phiền tới thầy Lục đâu.”
Lục Trì Hiết sầm mặt, Lăng Chước vẻ mặt không được tự nhiên: “….. Chúng tôi đi trước đây.”
Sau khi ngồi lên xe bảo mẫu người bên cạnh mới hỏi: “Người kia, lúc đóng phim vẫn luôn tìm em gây khó dễ à?”
Lăng Chước: “Không có, hôm nay là trạng thái của em không tốt, thật ra mỗi tối anh ta đều sẽ giúp em đối diễn, chỉ dạy cho em không ít.”
Trọng Nhất Nhiên: “Các em rất thân thiết?”
Lăng Chước lúng túng nói: “Cứ coi là vậy đi.”
Trọng Nhất Nhiên gật đầu, không tiếp tục truy hỏi: “Anh đã nói chuyện với hội Tề Lương Lịch rồi, nhắc nhở bọn họ về sau không nên trêu đùa em trong nhóm, nhóc kia cũng chỉ là buồn chán thôi, thích chà trộn trong nhóm fan, nhìn thấy gì mới mẻ đều thích đăng lên nhóm chat, em đừng để trong lòng.”
Lăng Chước: “Vâng, em biết ạ.”
Tối qua, Tề Lương Lịch cùng Trương Tầm ở trong nhóm chat lấy việc trạm couple kia để trêu chọc cậu, Trọng Nhất Nhiên vẫn luôn không lên tiếng, về sau khi đùa quá mức Lăng Chước mới bất đắc dĩ phải giải thích quan hệ giữa mình với Lục Trì Hiết thật sự là trong sáng, lúc này Trọng Nhất Nhiên và Đặng Lam Lạc cũng hỗ trợ “bịt mồm” hai người kia. Nhưng Tề Lương Lịch cũng không nói sai, Lục Trì Hiết thực sự đánh chủ ý lên người cậu, nhưng cậu không muốn nói chuyện này với Trọng Nhất Nhiên, không muốn anh hiểu lầm.
Nhưng đột nhiên Trọng Nhất Nhiên lại nói muốn tới tham ban, Lăng Chước thầm nghĩ, có phải thật ra anh ấy rất để ý chuyện này hay không?
Cậu nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, Trọng Nhất Nhiên cũng đang nhìn cậu.
Bốn mắt giao nhau, Trọng Nhất Nhiên cười dịu dàng, mặt Lăng Chước khẽ đỏ lên, may mắn vì trời tối nên có thể che giấu đi, sau đó cậu cũng cười.
Ngồi trong nhà hàng lẩu, vừa thả đồ ăn Lăng Chước vừa nhớ tới lúc trước Trọng Nhất Nhiên có nhắc tới một chương trình thực tế, hỏi: “Anh Lưu để cho nhóm mình nhận chương trình gì thế ạ? Đã có quyết định chưa anh? Thời gian cụ thể là khi nào vậy?”
Trọng Nhất Nhiên gắp đồ ăn cho cậu: “Cuối tháng này, là chương trình ‘Trời nam đất bắc’, chúng ta là khách mời cho kì này.”
Lăng Chước: “Là chương trình thực tế của Thượng Tinh ạ?”
Trọng Nhất Nhiên: “Em cũng muốn tham gia sao? Anh Lưu nói chương trình có ý muốn để em cùng quay, chị Tĩnh có nói để em tới không? Hơn nữa có thể xin phép đoàn làm phim bên này không?”
Lăng Chước do dự nói: “Để em hỏi thử.”
Nói tới đây lại nghĩ tới chuyện vui: “Lúc trước chị Tĩnh luôn nhắc tới hãng nước hoa CL kia muốn chọn em là người phát ngôn của bọn họ, hợp đồng bàn luận chắc cũng không sai biệt lắm, về sau chắc sẽ phải xin nghỉ vài ngày để đi quay quảng cáo.”
Trọng Nhất Nhiên chúc mừng cậu: “Vậy thì tốt, là tài nguyên lớn đó.”
Gần 9 giờ Lục Trì Hiết mới rời khỏi phim trường, trợ lý lập tức báo cho hắn Lăng Chước đang đi ăn lẩu cùng người khác, Lục Trì Hiết dựa lên ghế xe bảo mẫu, thờ ơ lướt di động, bấm vào siêu thoại couple ‘Chước Nhiên’.
Siêu thoại này đứng top 3, người theo dõi có hơn mười vạn, gần như mỗi giây đều có bình luận hoặc bài đăng mới, dù sao fan của Lăng Chước cắm rễ trước cửa phim trường rất nhiều, Trọng Nhất Nhiên tới tham ban xong lại cùng cậu đi ăn tất nhiên sẽ có người chụp được, một đám người ở trong siêu thoại gào thét chói tai.
Dưới bình luận đều là ảnh chụp thân mật của Lăng Chước và người kia, Lục Trì Hiết lạnh mặt nhìn một hồi, dứt khoát tắt đi: “Nhóm nhạc và công ty của em ấy tình hình thế nào, nói một chút xem.”
Tiền Trinh: “Công ty giải trí Hải Thiên chỉ được tính là quy mô tầm trung, phía sau không có ai chống lưng, là công ty tư nhân, nhưng thời gian thành lập khá lâu, một chút thực lực vẫn xem là có, mấy năm trước bọn họ bắt đầu đào tạo theo kiểu idol Hàn Quốc, thầy Lăng cùng mấy người kia được tuyển chọn trong thời gian này.”
“Nhưng ông chủ của bọn họ sợ đầu tư thua lỗ, không chịu đập tiền cho thực tập sinh, lãng phí rất nhiều thời gian, nhiều người lục tục rời đi, cuối cùng chỉ còn lại mấy người bọn họ. Năm ngoái cao tầng Hải Thiên thay máu*, giám đốc quản lý nghệ sĩ mới là người rất lợi hại, đã từng làm ở công ty lớn, vừa vặn chọn thầy Lăng đi tham gia cuộc thi tuyển, sau đó để cho thân tín của mình là Trương Tĩnh kia làm người đại diện của thầy Lăng, tìm phòng làm việc cho anh ấy. Sau này khi thầy Lăng nổi tiếng đám người cũ trong công ty cũng muốn chia tiền hoa hồng nên để thầy Lăng ra mắt trong nhóm nhạc năm người, nhóm nhạc cũng có quản lý riêng.
* Ý nói thay đổi lại bộ máy nhân sự cấp cao.
Mấy năm nay nội bộ công ty vẫn luôn ta tranh ngươi cướp, thầy Lăng bị kẹp ở giữa đoán chừng cũng rất khó khăn, quản lý của thầy Lăng vẫn luôn muốn anh ấy tách ra solo nhưng dường như anh ấy không thích, hoạt động cá nhân hay hoạt động nhóm đều không hề vắng mặt. Người nổi tiếng nhất trong nhóm là thầy Lăng, nhưng mà quản lý nhóm nhạc với quản lý riêng của anh ấy ở hai phe khác nhau thế nên kì thật anh ấy cũng không được coi trọng, C vị* cũng là của người khác, có thể nói là túi máu lớn*.
* C vị: Vị trí center, trong nhóm nhạc thường chọn ra một người làm center, người này thường được đứng ở vị trí nổi bật nhất trong các màn biểu diễn của nhóm.
* Ý nói những người còn lại là “hút máu” của Lăng Chước để nổi tiếng.
“Em ấy là thằng ngốc à?” Lục Trì Hiết nhíu mày, “Những người khác thì sao? Chẳng lẽ bọn họ không có suy tính riêng? Quan hệ trong nhóm thì sao?”
Tiền Trinh: “Nghe nói quan hệ giữa thầy Lăng với đồng đội rất tốt, tất nhiên, mỗi người đều sẽ có suy tính riêng cho mình, mấy người kia hiện tại cũng bắt đầu có hoạt động cá nhân, cái người hôm nay tới tham ban thầy Lăng gọi là Trọng Nhất Nhiên, là đội trưởng, Đặng Lam Lạc là center, cũng là một vocal giống thầy Lăng. Hai người này hiện tại hẳn là thành viên được công ty đầu tư, độ nổi tiếng cũng chỉ sau thầy Lăng. Đặc biệt là Trọng Nhất Nhiên, nhân khí của anh ta kì thật còn có nguyên nhân vì được ghép couple với thầy Lăng. Nói chung, thầy Lăng chính là túi máu bự của nhóm bọn họ.”
Lục Trì Hiết cười nhạo: “Thầy Lăng của chúng ta đây là chưa gặp phải nhân tâm hiểm ác à?”
Trong một nhóm, cho dù là quan hệ tốt, khi đứng trước lợi ích cùng tài nguyên dồi dào, có mấy người có thể nghĩ tới cái gọi là tình cảm anh em, đồng đội?
Tiền Trinh: “Có lẽ hiện tại trong nhóm bọn họ cũng không có tài nguyên lớn để mà tranh cướp đi. Dù sao hát nhiều hay ít đi vài câu thì thời gian lên hình cũng chẳng khác biệt mấy, hẳn là thầy Lăng sẽ không để bụng, dù sao bản thân anh ấy cũng có tài nguyên.”
Lục Trì Hiết mân mê bật lửa trong tay, nhìn chằm chằm ngọn lửa đang không ngừng nhảy múa kia.
Đáy mắt hắn phản chiếu lại ánh lửa, một trận trầm mặc qua đi, hắn nói: “Vậy thì để thầy Lăng học một bài học lớn đi.”
Hết chương 9.
Editor: Tùy Tiện
Chương 10
P/S: Thật ra t cảm thấy phần cuối edit không thoát ý lắm, nhưng t sẽ beta lại sau nhé :((( đợt này bận quá
-0 Comment-