[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 48
CHƯƠNG 48. SÓI CON LẠC ĐƯỜNG.
Tuần cuối cùng của tháng tám, trung học Thanh Hòa chính thức chào đón nhóm học sinh năm nhất, sau khi kết thúc giờ học, đám học sinh khối mười hai thích nhất là tụ tập bên cạnh thao trường vây xem nhóm tân sinh tập quân sự, hưởng thụ bọn nhóc ngoan ngoãn gọi học trưởng học tỷ, còn có nhỏ giọng bàn luận xem đứa nào đẹp đứa nào xinh, âm thầm ghi nhớ bọn nó học lớp nào.
Lúc Thư Nguyện cùng Lê Hủ ăn cơm trong căn-tin đều có thể nghe được nữ sinh ở bàn bên cạnh vui vẻ thảo luận, nào là học đệ này đứng thủ khoa được xếp vào lớp trọng điểm, lúc chào hỏi ánh mắt cực ngoan, nào là cùng họ Lê mà sao em trai thì trông dịu ngoan mà giáo bá lại hung dữ như vậy.
“Mẹ kiếp, bọn họ coi tớ không tồn tại đấy à?” Lê Hủ ăn cũng không ngon, nói hắn hung ác dữ tợn thì cũng thôi, nhưng lại dám so sánh hắn với cái thứ rác rưởi kia thì sao hắn nuốt trôi cơn giận này được.
Thư Nguyện gắp mấy miếng cà tím xào trong hộp cơm của hắn, đổi thành miếng thịt lớn trong hộp của mình: “Bọn họ nói không sai, cậu rất hung dữ.”
“Tớ có hung dữ với cậu đâu?” Lê Hủ đụng đụng mu bàn tay Thư Nguyện.
“Không có.” Thư Nguyện chọc chọc đĩa cơm, đem cà tím trộn lẫn bên trong, ăn ngon.
“Không hung dữ với cậu mà cậu chê tớ.” Lê Hủ gắp miếng thịt thả lại vào bát Thư Nguyện, “Đừng lo tớ chết đói, tớ còn lo cậu ăn mà chả lên được tí thịt nào đây, lúc ôm chả có cảm giác gì.”
Ăn cơm xong, còn chưa tới giờ ngủ trưa nên hai người ôm theo sách tiếng anh đi tới sân bóng, lúc này nhóm tập quân sự vừa được giải tán, tiếng còi vừa vang lên, một đám tân sinh mặc đồng phục xanh liền chạy ào tới nhà ăn, thoắt cái trên sân vắng ngắt.
“Ngồi đây này.” Lê Hủ vỗ vỗ lên thảm cỏ, “Chỗ này không bị nắng.”
Chỗ ngồi đó Thư Nguyện đã từng hìn thấy một đôi tình nhân hôn nhau vào buổi tối, cậu không chịu đi sang, ôm sách hỏi: “Tại sao không về kí túc xá làm bài?”
“Tớ về đến kí túc xá là thấy buồn ngủ a.” Lê Hủ kéo người tới bên cạnh mình, “Ở đây rất tốt, non xanh nước biếc.”
“Non xanh nước biếc ở đâu ra?” Thư Nguyện hỏi.
Lê Hủ nói tới đúng tình hợp lý: “Lưng của tớ không phải là chỗ dựa của cậu? Trong mắt cậu không phải là một hồ nước xuân ư?”
Trước khi Thư Nguyện không nhịn được há mồm mắng hắn đã nhanh chóng lấy đi sách trong tay đối phương: “Được rồi tớ không ầm ĩ nữa, lưng tớ đây, chúng ta viết văn thôi.”
Đều nói yêu đương ảnh hưởng học tập, nhưng đối với hai người bọn họ thì lại không ứng nghiệm, hơn nữa hiệu suất học tập còn rất cao, ngay cả môn tiếng Anh mà Lê Hủ ghét nhất dưới sự giám sát của Thư Nguyện hắn cũng có thể miễn cưỡng đọc trôi chảy cả một bài văn.
Vì giờ học của đám học sinh mới trái giờ với khối mười hai nên mấy ngày nay ngoại trừ nghe được mấy nữ sinh bàn luận về Lê Quyết, còn lại Lê Hủ một lần cũng chưa chạm mặt nó.
Học sinh năm nhất học muộn tan sớm, buổi tối thứ sáu Thư Nguyện cùng Lê Hủ như thường lệ đi hóng gió ở sân bóng. Trên sân lúc này có không ít người, đa số đều là học sinh năm nhất đang mặc đồng phục màu rằn ri.
“Ngày mai là kết thúc huấn luyện quân sự rồi nhỉ.” Lê Hủ nhìn mấy đôi tình nhân nhỏ đang đi dạo xung quanh, “Nhanh thật đấy.”
“Trước kia cậu tới sân bóng cũng giống như bọn họ ư?” Thư Nguyện nhìn chằm chằm đôi tình nhân nhỏ đang nắm tay nhau đi phía trước.
“Giống thế nào?” Lê Hủ thuận theo tầm mắt Thư Nguyện nhìn sang, nhất thời nở nụ cười, “Không có, trước kia tớ đâu rảnh rỗi vậy, huấn luyện quân sự xong sẽ phóng xe về nhà… Không đúng, cậu đang điều tra tớ hả?”
Thư Nguyện không nói gì, Lê Hủ lại muốn phạm quy, đẩy cậu vào dưới tán cây, nắm tay cậu: “Tớ không dám nói thật, sợ cậu ăn dấm* mất.”
* Ăn dấm: ghen.
“Không thích nói thì thôi.” Thư Nguyện muốn gạt tay hắn lại gạt không được, Lê Hủ nắm chặt quá: “Cậu xem cậu lại vừa ăn dấm đấy thôi. Cậu có lòng tin đem giáo bá dạy dỗ trở thành học bá, sao lại không có tự tin nắm chặt trái tim của tớ chứ.”
Xung quanh có nhiều người, giọng nói Thư Nguyện cuống lên: “Ở bên ngoài đừng có như thế.”
“Hai chúng ta đều là nam cậu sợ cái gì hả?” Lê Hủ đè thấp thanh âm, “Hơn nữa có tớ ở đây rồi, bọn họ dám nói gì chứ.”
Gió đêm thổi tới đầu Lê Hủ cũng cảm thấy choáng, hắn dùng thân thể chặn Thư Nguyện, khẩn thiết nói: “Ở chỗ này, hôn một chút thôi, được không?”
“Không được.” Thư Nguyện bị che dưới bóng Lê Hủ, lúc nói chuyện cũng có chút lộn xộn, “Về kí túc xá đi, chỗ này không được…”
“Không có chuyện gì…” Lê Hủ lấy xuống bao tay treo trước ngực, dùng tay kia nâng sau gáy Thư Nguyện, tạo cảm giác như một mái tóc dài, cúi đầu ngậm môi đối phương.
Ở nơi lúc nào cũng có thể bị phát hiện nhưng Lê Hủ hôn cực kì chậm rãi, Thư Nguyện tận lực đè nén tầng ranh giới cuối cùng của mình, để mặc Lê Hủ đối với cậu muốn làm gì thì làm.
Kệ đi.
Cách đó không xa có ánh đèn vụt lóe vụt tắt, Thư Nguyện giật mình tỉnh lại, cả người hướng phía sau thân cây trốn tránh, Lê Hủ lập tức che chắn phía trước, xoay người lại nhưng không hề thấy bất kì kẻ khả nghi nào.
Ngày tập huấn cuối cùng, tất cả tân sinh đều vui vẻ đứng dưới nắng gắt chịu đựng những giây phút huấn luyện cuối cùng, buổi chiều sau khi xếp hạng và đánh giá các lớp xong xuôi là có thể chính thức kết thúc kì tập huấn một cách mỹ mãn.
Là lớp trọng điểm, từ khi nhập học tới nay thì đây là lần tiên
Đây là lần xếp hạng đầu tiên kể từ khi nhập học tới nay, lớp trọng điểm tất nhiên không thể thua các lớp thường khác. Lớp Lê Quyết tuy ít người nhưng lúc hô khẩu hiệu đều chỉnh tề như một.
Thật vất vả mới tới giờ giải lao, một đám người cởi mũ ngồi dưới đất, mười mấy huấn luyện viên tập trung dưới đài kéo cờ nghe huấn luyện viên trưởng phân bố nhiệm vụ, Lê Quyết chớp thời cơ, móc di động ra lướt xem album.
Có nữ sinh đến bên cạnh nó, ghé đầu lại gần hỏi: “Cậu nhìn cái gì đấy?”
Nữ sinh này bình thường rất thích tìm nó nói chuyện, Lê Quyết mặc dù không có cảm giác với nàng nhưng vẫn ôn hòa cười: “Không có gì, là ảnh chụp ở sân tập tối qua thôi, cậu muốn xem không?”
Điện thoại di động còn chưa đưa tới bên cạnh liền truyền tới thanh âm ầm ĩ, Lê Quyết chỉ vừa thấy bóng đen che trên đầu, di động liền bị người đoạt đi.
“Thích quản việc không đâu đúng không?” Lê Hủ vung tay, di động bay theo một đường cong tuyệt đẹp đáp xuống nền xi măng bên kia sân tập, “Không dạy dỗ mày thì mày ngứa đòn đúng không?”
Học sinh bốn phía sợ hãi thét lên, đối tượng được đông đảo nữ sinh bàn luận trong kì tập huấn lúc này bị Lê Hủ siết cổ áo xách lên: “Mày thật sự cho rằng tao không dám đánh chết mày?”
Tính tình nóng nảy của Lê Hủ ở trước mặt Thư Nguyện được hắn thu liễm cực tốt, hiện tại toàn bộ lộ ra. Lê Quyết muốn nháo thế nào cũng được, nhưng nếu dám động đến Thư Nguyện, hắn nhất định sẽ đánh chết thằng em trai rác rưởi này.
“Sợ à.” Lê Quyết mạnh miệng cãi sống cãi chết, mặt nín đến đỏ bừng, “Không phải anh không sợ trời không sợ đất sao, lúc này lại biết sợ rồi?”
Đã có học sinh chạy đi báo cho huấn luyện viên, Lê Hủ lười dây dưa dài dòng, túm cổ Lê Quyết ấn trên mặt đất: “Tuần trước mẹ mày còn tới cầu xin tao đừng tìm mày gây khó dễ, mày ngược lại chạy tới muốn gây chuyện với tao.”
Hai mắt hắn đỏ lên, trong tiếng thở đầy sợ hãi của đám nữ sinh cho Lê Quyết một cái tát, người sau bị đánh tới hoa mắt ù tai, phải mất mấy giây sau mới nhìn thấy được ánh mặt trời nắng gắt: “Anh đập vỡ di động của tôi cũng vô dụng thôi, ảnh chụp tôi đã gửi cho ba…”
“Ba___” Bên mặt còn lại của nó lại trúng một bàn tay, Lê Hủ lạnh lùng nói: “Để ba mày đây dạy mày làm người như thế nào!”
Hai huấn luyện viên vội vã chạy tới muốn kéo Lê Hủ ra, ai ngờ lực tay hắn lớn, bóp lấy cổ Lê Quyết không chịu buông: “Đệt CMN cho mày thích chõ mũi vào chuyện người khác! Hôm nay tao đánh cho mày phải bò ra khỏi cửa nhà họ Lê!”
“Lê Hủ! Dừng tay!” Sân tập gần khu dạy học, lớp trọng điểm khối mười hai ở gần nhất, Thư nguyện vừa nghe được động tĩnh liền từ trong lớp xông ra ngoài, chạy tới chỗ đám người, cậu thở hổn hển chen giữa hai huấn luyện viên kéo cánh tay Lê Hủ, “Lại đây.”
Hai huấn luyện viên làm thế nào cũng không kéo nổi hắn, nhưng tay Thư Nguyện vừa chạm tới hắn liền quăng Lê Quyết mặt sưng vù nằm trên đất.
Huấn luyện quân sự tạm thời không thể tiếp tục, huấn luyện viên cùng giáo viên đỡ Lê Quyết bị đánh tới sưng mặt đưa tới phòng y tế, những người khác nghe lời nghỉ ngơi tại chỗ.
Dù sao gia đình hai đương sự cũng không phải bình thường, ngay cả hiệu trưởng bình thường không thấy mặt cũng xuất hiện, chủ nhiệm lớp ở lại phòng y tế chăm sóc Lê Quyết, Lê Hủ thì bị gọi lên phòng hiệu trưởng.
Cửa phòng hiệu trưởng nằm đối diện đài kéo cờ, Thư Nguyện nằm nhoài trên lan can nhìn lá quốc kì bị gió thổi bay, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn cánh cửa phòng hiệu trưởng vẫn đóng chặt.
So với chuyện bị phát tán ảnh chụp đang hôn môi với Lê Hủ, Thư Nguyện càng lo lắng cho bản thân hắn, cậu mang tới cho Lê Hủ quá nhiều phiền phức, nếu như không phải vì cậu Lê Hủ sẽ không đánh người, sẽ không kinh động tới tận hiệu trưởng, không biết…
Thư Nguyện không dám nghĩ tiếp, cậu đi tới đi lui trên hành lang, muốn nằm úp sấp trên cánh cửa nghe lén một chút, lại sợ người bên trong đột nhiên mở cửa đi ra.
Tiếng chuông tan học vang lên, Thư Nguyện gấp đến hoảng loạn, áp hai bàn tay vì khẩn trương mà lạnh cóng lên má. Sau lưng truyền tới âm thanh vặn nắm cửa, cậu vội vàng quay đầu lại, Lê Hủ hai tay đút túi quần, bộ dáng cà lơ phất phơ đi ra, sau khi đóng cửa lại thì vẫy tay gọi cậu: “Đi thôi, tiểu khủng long.”
Vẻ mặt hắn như thường, Thư Nguyện nhìn không ra manh mối, vội đuổi theo kéo áo hắn: “Hiệu trưởng nói gì với cậu vậy?”
“Quan tâm tớ à?” Lê Hủ cười hỏi.
Thư Nguyện theo hắn xuống lầu: “Cuối cùng thì thế nào rồi?”
“Vẫn thế thôi, mắng xong thì muốn gọi điện cho cha tớ.” Lê Hủ đứng ở chiếu nghỉ cầu thang, chờ Thư Nguyện đuổi tới liền ôm vai đối phương, cùng nhau đi, “Ông ấy không gọi được, tớ nói cha tớ đi công tác, chắc không rảnh để nghe điện thoại.”
“Sau đó thì sao?” Thư Nguyện nhìn hắn, “Chuyện này xử lý thế nào?”
Đến tầng một, học sinh tan học về nhà đều liếc nhìn bọn họ một cái, chắc chắn chuyện xấu truyền xa ngàn dặm, giống như sự việc đánh gãy chân lần trước, học sinh trong trường e là đều đã biết.
Từ lâu Lê Hủ đã quen với loại ánh mắt này, nhưng nghĩ tới Thư Nguyện chắc chắn sẽ không muốn trở thành tâm điểm của sự chú ý, ai dám nhìn lén hắn liền trừng người ta.
Sau khi tránh xa tầm mắt của đám đông, Lê Hủ tiếp tục trả lời câu hỏi của Thư Nguyện: “Tớ bảo là trước tiên đi xem vết thương của Lê Quyết ra sao, sau khi trở về tớ sẽ tự giải thích với cha.”
Một đám người tụ tập trước cửa phòng y tế xem náo nhiệt, giáo y cùng chủ nhiệm lớp làm thế nào cũng không đuổi được, vài người còn ngại chuyện chưa đủ lớn: “Hủ ca trâu bò quá, nhìn gương mặt của tiểu học đệ xem, chậc chậc, thật đáng tiếc.”
“Để Hủ ca cho mày ăn mấy cái bạt tai nhé, nháy mắt mày cũng sẽ trở thành tiêu điểm của toàn trường đấy.”
“Ai dám chọc giận cậu ta chứ, chán sống à?”
Lê Hủ đứng phía sau bọn họ, nghe xong liền muốn cười: “Tao đáng sợ như thế cơ à?”
Đám người lập tức giải tán, Lê Hủ cũng chẳng thèm cản, bước vào phòng y tế, Lê Quyết đang nằm trên giường bệnh, hai má sưng đỏ, đôi mắt vô thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Còn tốt chán, cũng không nghiêm trọng lắm.” Lê Hủ trào phúng nói, hắn ra tay coi như nhẹ, không đem người đánh vỡ đầu đã là may mắn của nó. Chủ nhiệm khối muốn kéo hắn tới bên cạnh nói chuyện, Lê Hủ liền làm thủ thể dừng: “Chủ nhiệm à, lời thầy muốn nói em đã nghe ở phòng hiệu trưởng rồi, em đảm bảo, cha em sẽ không truy cứu trách nhiệm của nhà trường đâu.”
“Vậy trò nói xem bây giờ phải làm thế nào?” Chủ nhiệm chỉ chỉ mặt Lê Quyết, “Thầy làm sao mà giải thích với cha mẹ của mấy em đây? Hả?”
“Thì bảo em bị điên nên đánh người a.” Lê Hủ không để ý lắm, “Không phải bình thường em vẫn hay phát điên sao?”
Hắn còn muốn nói nữa nhưng bị Thư Nguyện trầm mặc lôi cánh tay kéo ra khỏi phòng.
Xảy ra chuyện như vậy, giáo viên chủ nhiệm đối với con trai của bí thư thị ủy bình thường cũng chỉ có thể nuốt giận vào bụng, nhưng thái độ của Lê Hủ chọc cho thầy giáo không thể không phát hỏa.
“Tiểu khủng long, đừng lo.” Lê Hủ tùy ý để đối phương kéo mình đi tới phía sau phòng thí nghiệm, “Không có chuyện gì đâu.”
Ở nơi không có ai, Thư Nguyện đột nhiên xoay người ôm lấy Lê Hủ.
Cái người đầy giận dữ mà phải giả vờ bình tĩnh giờ phút này giống như sói con lạc đường, chỉ muốn được ôm ấp an ủi.
“Lê Hủ.” Thư Nguyện dựa vào vai đối phương, nhỏ giọng nói, “Tớ không muốn vì tớ mà cậu biến thành loại người như vậy.”
Hết chương 48.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-