[ĐAM MỸ] ÁM HỎA – CHƯƠNG 5
CHƯƠNG 5. KHÔNG THỂ ĐẮC TỘI.
Nghỉ ngơi vài phút lại tiếp tục quay, lần này Hà Tĩnh Bình cũng không kêu diễn lại nữa.
Lâm Lam Ngọc mang theo kiếm nghiêng ngả lảo đảo xông vào ma điện, Gia Cát Du nhìn thấy hắn liền giãy giụa muốn xuống giường, lại một lần nữa bị linh lực của Huyền Giáng trói lại.
Huyền Giáng ngồi bên giường, hứng thú dạt dào nhìn Lâm Lam Ngọc phẫn nộ lại khổ sở bước từng bước đến gần, Lâm Lam Ngọc nâng mũi kiếm, chút linh lực còn xót lại hướng Huyền Giáng bay tới, Huyền Giáng ung dung nâng tay, hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm, lòng bàn tay tụ lại linh lực, trong tiếng khóc nức nở cùng kinh hô của Gia Cát Du đem Lâm Lam Ngọc tàn nhẫn đánh bay ra ngoài.
Lâm Lam Ngọc vốn không phải đối thủ của Huyền Giáng, lại bị trọng thương, một chưởng này đánh hắn ngã ra, miệng phun một búng máu to.
Trên người Lăng Chước được móc dây kéo, căn đúng thời điểm cậu bị đánh mà kéo cậu bay về phía sau, lúc này cậu còn phải căn thời gian, cắn nát túi máu trong miệng.
Lần đầu tiên Lăng Chước không khống chế được lực, góc độ ngã không đúng, hoảng loạn cắn rách túi máu giả, không cẩn thận còn nuốt xuống hơn phân nửa chất lỏng trong túi, ngọt tới khé cổ, khiến cậu nuốt được nửa đường mà muốn nôn ra.
Hà Tĩnh Bình hô dừng, Dương Minh lập tức chạy tới đưa nước cho cậu.
Cậu uống non nửa chai nước khoáng mới hoà tan được một chút vị ngọt ghê tởm kia, thầy chỉ đạo võ thuật chạy tới dạy cậu ngã như thế nào, Lăng Chước ép mình tỉnh táo nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng lại nghĩ đến ánh mắt Lục Trì Hiết chăm chú theo dõi mình khi đang quay ban nãy.
Diễn xuất của Lục Trì Hiết quả thật rất tốt, vẻ mặt Huyền Giáng nghiền ngẫm cùng ánh mắt khinh thường kia được hắn tái hiện quá chân thực, Lăng Chước bị nhìn tới da đầu đều tê dại, cả người phát run, bởi vậy một giây cuối cùng kia cậu bị phân tâm.
Lục Trì Hiết vẫn đang dựa trên giường bỗng nhiên gọi cậu: “Thầy Lăng.”
Lăng Chước quay đầu.
Lục Trì Hiết tuỳ tiện cười: “Ban nãy cậu nghĩ cái gì vậy?”
Ánh mắt Lăng Chước hơi mơ hồ, cũng không trả lời mà quay lại gật đầu với Hà Tĩnh Bình: “Đạo diễn Hà, có thể bắt đầu quay rồi ạ.”
Lần này cậu không mắc lỗi, dựa theo chỉ đạo của thầy võ thuật, Lăng Chước ngã xuống vị trí chỉ định, cắn túi máu, hộc ra một búng lớn.
Lâm Lam Ngọc giãy giụa, vài lần dựa vào kiếm muốn chống đỡ thân thể đứng lên nhưng phí công, Huyền Giáng đứng dậy, chậm rãi đi tới bên người cậu, vẻ mặt đầy hứng thú từ trên cao nhìn xuống.
Lâm Lam Ngọc chống kiếm, nửa quỳ trên mặt đất, Huyền Giáng bỗng nhiên khom người, ngón tay hắn dán lên khuôn mặt tuấn tú bê bết máu của cậu.
Lăng Chước kinh ngạc ngẩng đầu, động tác này không có trong kịch bản, nhưng mà Hà Tĩnh Bình cũng không kêu dừng, lúc này người trước mặt thổi mạnh lên miệng vết thương trên mặt cậu, ánh mắt rất hứng thú đánh giá khuôn mặt cậu, tiếp tục thoại: “Ngươi muốn đoạt người với ta?”
Lăng Chước cả người không ổn, nhưng Hà Tĩnh Bình không có ý định dừng quay, cậu chỉ có thể căng da đầu tiếp tục bồi diễn.
Đoạn sau là Huyền Giáng ở trước mặt tình địch bộ dáng chật vật khuất nhục đắc ý mà khoe khoang, thù lớn đã báo, mỹ nhân đã ôm trong ngực, kế tiếp lại cười nhạo Lâm Lam Ngọc không biết tự lượng sức, lấy trứng chọi đá, Lâm Lam Ngọc ngoài mặt là thù hận, phẫn nộ, không cam lòng cùng chán ghét, đồng thời trong lòng yên lặng tích tụ nội lực, trước đó y đã ăn một viên linh đan, chờ linh lực đủ mạnh, tại thời khắc đối phương đắc ý nhất sẽ cho hắn một đòn trí mạng.
Hà Tĩnh Bình rốt cuộc cũng hô dừng, nhắc nhở Lăng Chước: “Cậu không nhập diễn, trước tiên chỉnh trang y phục lại một chút, đây là cảnh quan trọng đấy.”
Chuyên viên trang điểm ngay tại chỗ tác nghiệp, Lục Trì Hiết cũng không đi, đứng chờ ở một bên.
Trước khi bắt đầu quay một lần nữa, Lục Trì Hiết bỗng nhiên duỗi tay, kéo cánh tay Lăng Chước, không đợi cậu giãy giụa liền nói: “Lúc đóng phim đừng nghĩ nhiều, cậu là Lâm Lam Ngọc, tôi là Huyền Giáng, tôi còn có thể ăn thịt được cậu à?”
Lăng Chước nhíu mày, cũng quên mất phải tránh thoát khỏi hắn: “Thầy Lục vì sao phải thêm vào động tác kia?”
Lục Trì Hiết bình tĩnh thu hồi tay: “Đối với Huyền Giáng, vết thương trên người Lâm Lam Ngọc cũng giống như chiến lợi phẩm của hắn, sờ vào chiến lợi phẩm của mình thì có vấn đề gì? Thầy Lăng không thấy thế à?”
Lăng Chước cảm thấy bản thân không thể nói lại hắn.
Quay phim tiếp tục, Lăng Chước đè xuống những hỗn độn trong lòng, cố gắng để chính mình hoà vào nhân vật, dần dần cậu cũng tìm được chút cảm giác, phối hợp với Lục Trì Hiết cũng tự nhiên hơn.
Linh lực của Lâm Lam Ngọc đã khôi phục ba phần, rốt cuộc cũng chờ được tới lúc Huyền Giáng quá đắc ý khinh địch mà đem điểm yếu bại lộ trước mặt y, nắm chặt cơ hội, y cầm kiếm nhảy lên.
Cảnh quay đến đây là dừng, đoạn sau yêu cầu chỉ đạo võ thuật khá khắt khe nên tạm thời gác lại.
Chạng vạng, đoàn phim cùng nhau ăn liên hoan, địa điểm là một quán nướng gần khách sạn, đại diện nhà đầu tư Cao Thừa chủ chi, tự xuất tiền túi mời tất cả nhân viên của đoàn phim.
Hoá trang của Lăng Chước có chút phiền phức nên cậu trở lại khách sạn tắm rửa qua một lần, lúc đến đã hơi muộn, chỉ có thể ngồi vào vị trí còn trống duy nhất bên cạnh Lục Trì Hiết.
Hà Tĩnh Bình cao hứng phấn chấn, rót rượu cụng ly với từng người một, đến lượt Lăng Chước liền hỏi cậu muốn uống rượu hay là bia, Lăng Chước vội vàng đứng dậy: “Cảm ơn đạo diễn Hà, cứ để tôi tự rót.”
“Không cần không cần, cậu cứ ngồi xuống, khách khí cái gì, tôi rót cho tất cả mọi người.”
Hà Tĩnh Bình cười tủm tỉm ấn cậu ngồi xuống, Lăng Chước vẫn còn do dự thì Lục Trì Hiết bên cạnh đã nắm chặt tay cậu kéo xuống: “Ngồi đi, đạo diễn Hà thích rót rượu cho mọi người mà, cậu câu nệ như vậy làm gì.”
Hà Tĩnh Bình rót bia cho Lăng Chước, Lăng Chước lần nữa nói cảm ơn, đối phương không thèm để ý khoát khoát tay, lại bay sang chỗ khác nói chuyện.
Một bàn mọi người đều vui vẻ, Lăng Chước cơ bản là không chen được lời nào, dứt khoát cúi đầu tập trung ăn uống.
Người bên cạnh lại hỏi: “Thầy Lăng a, tốt xấu gì cũng là một đại lưu lượng*, so ra thì cả đoàn phim không ai hot bằng cậu, mặc dù là lần đầu đóng phim nhưng cũng đâu cần cẩn thận như vậy chứ, hả?”
* Ý nói rất hot, rất nhiều fan.
Lục Trì Hiết nói chuyện một tay còn khoác lên lưng ghế của Lăng Chước, ngữ khí không một điểm đứng đắn. Lăng Chước nhịn xuống cảm giác muốn buông đũa đứng dậy, nghiêng đầu nhìn hắn: “Thầy Lục cũng nói là lần đầu tiên đóng phim mà, cẩn thận một chút không phải là việc nên làm sao?”
Lục Trì Hiết cười cười: “Dụ Phỉ là nữ chính nên không muốn đắc tội, Hà Tĩnh Bình là đạo diễn cũng không thể đắc tội, thế sao lại không ngại đắc tội với tôi, hử?”
Thanh âm của hắn cực thấp, mọi người đều đang nói chuyện, cho nên không có người thứ ba nghe được.
Lăng Chước bình tĩnh hỏi hắn: “Tôi đắc tội với thầy Lục ư?”
Lục Trì Hiết: “Không phải sao?”
Lăng Chước quay đầu lại tiếp tục ăn, hoàn toàn không muốn phản ứng lại người này.
Mọi người trò chuyện đủ loại chủ đề, vòng vo một hồi lại bất giác rơi đến trên người Lăng Chước, Hà Tĩnh Bình cười ha hả nói lúc làm lễ bấm máy fan của Lăng Chước cực nhiệt tình, còn tặng quà cho đoàn làm phim: “Có Tiểu Lăng ở đây, nhiệt độ của phim từ lúc quay đến lúc công chiếu chắc chắn không thể thấp nổi đâu.”
Dụ Phỉ cũng thuận miệng trêu ghẹo: “Buồi chiều lúc em tới đây có mấy cô gái nhỏ đón tiếp em nhiệt tình lắm, em còn tưởng là fan của mình cơ, ai ngờ mấy cổ lại nói cảm ơn em đã chăm sóc Tiểu Lăng, em mù mờ chả hiểu gì, sau đó mới biết hôm qua Tiểu Lăng livestream, cậu ấy nói với fan chuyện ngày đầu tiên vào đoàn em đã tặng điểm tâm cho tất cả mọi người, làm em ngại muốn chết. Nhưng mà đạo diễn Hà nói rất đúng, có nhiều người chú ý như vậy, bộ phim này của chúng ta về sau nhất định không thể không nổi.”
“Đạo diễn Hà với chị Phỉ đừng trêu em, mấy cô ấy không gây phiền tới đoàn phim là tốt rồi.” Lăng Chước cười làm lành.
Cậu là đại diện thương hiệu, ngày hôm qua quả thực là có một hoạt động livestream, bởi thuận miệng đề cập đến việc đóng phim nên MC liền hỏi mấy câu cơ bản như cảm xúc sau khi vào đoàn ra sao, cậu khách khí nói vài câu, thể hiện quan hệ mọi người trong đoàn rất tốt, còn lấy việc của Dụ Phỉ ra làm ví dụ cụ thể.
Lục Trì Hiết: “Vậy à? Thế thì lần sau lúc thầy Lăng livestream, có phải cũng nên kể với fan chuyện tôi tặng đồ uống cho mọi người hay không?”
Mọi người đều cười lên, Lăng Chước thật sự xấu hổ nhưng cũng chỉ có thể cười theo, cũng may đề tài rất nhanh liền rời khỏi cậu.
Cậu lấy cớ đúng dậy đi toilet, vừa ra đến ngoài liền thở phào nhẹ nhõm, cũng không muốn trở lại nên dứt khoát dựa lên hành lang, dù sao chỗ này cũng không có ai.
Tề Lương Lịch lúc chiều đã chụp lại hotsearch weibo gửi lên nhóm, còn tag cậu, cả nhóm mỗi người một câu ồn ào qua lại, hỏi cậu với Lục Trì Hiết quan hệ thật sự tốt như thế không, sao Lục Trì Hiết lại nhiệt tình và chủ động với cậu thế.
Lăng Chước bất đắc dĩ nhắn lại: “Sao mấy người lại hứng thú với đại ma vương như thế?”
Tề Lương Lịch: “Anh Chước rốt cuộc cũng hiện thân. Không phải bọn em thấy hứng thú, mà là mọi người. Anh xem, ảnh chụp chiều nay vừa tung ra đã có người bắt đầu ghép couple anh với đại ma vương, đúng là làm bậy, anh Nhiên của chúng ta phải làm sao a?”
Nửa phút sau, Trọng Nhất Nhiên cả buổi chiều không lên tiếng đột nhiên nhắn lại: “Đừng nói hươu nói vượn.”
Lăng Chước nhìn mấy chữ này, chậm rãi xoá đi dòng kí tự vừa gõ.
Một câu này của Trọng Nhất Nhiên, là nói Tề Lương Lịch ồn ào chuyện của cậu với người khác, hay là với y?
Tề Lương Lịch: “Em có nói gì sai đâu, anh Chước với anh Nhiên mới là couple soái ca* mà chúng ta nên đẩy thuyền, phù sa không thể chảy ruộng ngoài được.”
* QT là hỏa tạc nam hài, ý nói Lăng Chước và Trọng Nhất Nhiên mới có cảm giác couple, đẹp đôi theo kiểu hình mẫu được nặn thành khuôn.
Trương Tầm: “Đã bảo không được gọi là soái ca, có im đi hay không?”
Tề Lương Lịch: “Vốn chính là soái ca mà, sao phải lừa mình dối người?”
Nhóm chat phút chốc im lặng, Lăng Chước do dự, nhìn chằm chằm ảnh đại diện wechat của Trọng Nhất Nhiên, Trọng Nhất Nhiên không lên tiếng, cậu cũng không biết phải nói gì.
Tề Lương Lịch có lẽ cảm thấy không khí trong nhóm hơi sai sai, lại nhắn thêm một tin: “Sao không ai nói gì vậy? Em nói sai cái gì à?”
Đặng Lam Lạc: “Biết mình hay nói sai thì bớt bớt cái miệng hộ anh mày.”
Tề Lương Lịch: “Cái gì chứ?”
“Thầy Lăng nói muốn đi vệ sinh mà, hóa ra là trốn ra ngoài nghịch điện thoại à?”
Thanh âm Lục Trì Hiết từ phía sau truyền tới, Lăng Chước quay đầu lại, người kia dựa vào tường, châm thuốc, híp mắt nhìn về phía cậu.
Lăng Chước thật sự không muốn nói chuyện với hắn, xoay người muốn rời đi lại bị Lục Trì Hiết kéo lại.
Lăng Chước bực bội nói: “Rốt cuộc anh muốn gì?”
Lục Trì Hiết: “Không muốn gì khác, thầy Lăng làm người thì nên chân thành một chút, tôi cho cậu số wechat riêng tư mà cậu lại lấy wechat công việc tới muốn lừa tôi, có phải không thích hợp lắm không?”
Lăng Chước lạnh mặt, Lục Trì Hiết nâng cằm, buông tay: “Tức giận? Sao mới ghẹo một chút đã không chịu nổi thế?”
Cậu thật sự không đắc tội nổi vị thái tử gia này.
Lăng Chước nhịn xuống xúc động muốn trở mặt với hắn, dứt khoát nói rõ ràng: “Thầy Lục, ngày đó tôi nói với anh những gì anh không hiểu sao? Tôi biết trong cái giới này có rất nhiều quy tắc ngầm, anh có thể tùy tiện mà lựa chọn một bộ phim tới chơi, nhưng tôi không phải người như vậy, cũng không muốn như vậy, đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa, được không?”
Lục Trì Hiết vẫn là câu nói kia: “Thêm wechat.”
Lăng Chước: “…..”
Cậu thực sự không muốn dây dưa với người này nữa, liền lấy di động ra.
Lục Trì Hiết nhìn chằm chằm động tác của cậu, cười nói: “Ảnh đại diện này đẹp đấy.”
Ảnh đại diện này là hình selfie của cậu, Lăng Chước hơi nghiêng đầu, tránh đi mùi khói thuốc, Lục Trì Hiết: “Không thích mùi thuốc lá?”
Lăng Chước: “Không ngửi quen.”
Lục Trì Hiết cười một tiếng, dụi tàn thuốc lên thùng rác bên cạnh.
Lăng Chước nhìn di động, chậm rì rì đem Lục Trì Hiết thêm vào vòng bạn bè, có thể nhìn ra được là cậu không tình nguyện.
Vừa hay Trọng Nhất Nhiên gửi tin nhắn tới, tay cậu lướt qua màn hình, không cẩn thận trực tiếp nhấn mở.
Trọng Nhất Nhiên: “Em với cái vị thái tử gia Thượng Hân kia ở chung có ổn không?”
Lăng Chước nhanh chóng muốn tắt đi nhưng người bên cạnh đã kịp nhìn thoáng qua.
“Thái tử gia của Thượng Hân?” Lục Trì Hiết đọc lại mấy chữ này, cười một tiếng, “Nói về tôi à?”
Lăng Chước vô cùng ảo não: “Xin lỗi.”
Lục Trì Hiết nhìn biểu tình biến hóa của cậu, cảm thấy thật sự rất thú vị, kề sát vào, nói: “Thầy Lăng à, bạn bè của em quan tâm nhiều quá nhỉ? Chúng ta ở chung với nhau tốt hay không thì liên quan gì đến gã?”
Lăng Chước tắt màn hình di động.
Lục Trì Hiết thấp giọng: “Thật ra thầy Lăng hiểu lầm tôi rồi.”
Lăng Chước nghe xong có chút không hiểu, nhìn hắn: “Cái gì?”
Ánh mắt Lục Trì Hiết rơi xuống châu môi mượt mà của cậu, khẽ ngừng lại: “Tôi cũng không phải người như vậy, sẽ không tùy tiện chơi đùa.”
Hết chương 5.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-