[ĐAM MỸ] ÁM HỎA – CHƯƠNG 4
CHƯƠNG 4. BẤM MÁY.
Ngày hôm sau, mọi người vẫn tiếp tục đọc kịch bản, Lục Trì Hiết chỉ đến nửa buổi sáng, buổi chiều liền xin nghỉ, nghe nói là phải đi chụp quảng cáo.
Lăng Chước tạm thời thở phào.
Tối hôm qua sau khi về phòng cậu đã follow một loạt weibo từ nhà sản xuất, đạo diễn, diễn viên, cũng follow lại Lục Trì Hiết. Tuy rằng đối với chuyện của Lục Trì Hiết vẫn cảm thấy lúng túng nhưng cậu vẫn hy vọng có thể thuận lợi mà quay xong bộ phim này.
Việc phối diễn mất ba ngày rưỡi, vào buổi chiều ngày thứ tư tất cả mọi người sẽ cùng tham gia nghi thức cúng khai máy trước khi khởi quay.
Qua giờ trưa, tất cả diễn viên bắt đầu trang điểm, trước khi nghi thức khai máy bắt đầu, bọn họ cần phải hoàn thành trang phục và tạo hình nhân vật để xuất hiện trước phóng viên.
Lăng Chước vừa hoá trang xong liền thấy Dương Minh xách theo mấy túi đồ uống đi vào, đưa cho Lăng Chước cùng chuyên viên trang điểm mỗi người một ly: “Thầy Lục vừa trở về, có mua đồ uống cho mọi người.”
Lăng Chước thuận tay cầm lên, là tiệm cafe bên ngoài phim trường, cậu cảm thấy không muốn uống lắm liền đặt qua một bên.
Dương Minh nhắc nhở cậu: “Anh Chước uống thêm vài ngụm đi, hôm nay nóng lắm, lát nữa phải mặc cổ trang đứng ngoài trời chắc sẽ rất khó chịu, uống cafe cho tỉnh táo.”
Buổi tối Lăng Chước ngủ không ngon lại phải dậy sớm nên chả có tinh thần, mà trời lại nóng nực, toàn thân đều ủ rũ.
Thế là miễn cưỡng uống hai ngụm.
Dương Minh ngồi xuống bên cạnh, thuận miệng nói: “Tính cách thầy Lục xem ra cũng không đến nỗi xấu như trong truyền thuyết, còn mua đồ uống mời mọi người.”
Chuyên viên trang điểm đứng phía sau Lăng Chước cười nói: “Tính cách thầy Lục không xấu như vậy, lời đồn đều là khoa trương mà thôi, tôi làm việc với thầy Lục mấy bộ phim rồi, không phải là dạng thích cố ý làm khó người khác, chỉ cần không đắc tội với hắn thì hắn cũng chẳng làm gì.”
Lăng Chước không hé răng.
Cậu không hiểu con người Lục Trì Hiết, không biết hành vi của mình tối hôm đó có bị xem là đắc tội với Lục Trì Hiết hay không, cậu chỉ muốn an ổn quay phim, hy vọng vị thái tử gia kia là kẻ quân tử, đừng vì thế mà gây khó dễ.
Ba giờ mười tám phút, nghi thức bấm máy chính thức bắt đầu.
Án gian* đặt ở ngoài trời, bên trên phủ vải nhung đỏ, hai bên đặt tượng thờ quan nhị gia, lư hương lớn đặt chính giữa, bên cạnh cúng thêm lợn sữa nướng và hoa quả, diễn viên mỗi người theo nhau thắp ba nén hương.
* Bàn thờ
Xung quanh có rất nhiều phóng viên và các trưởng fanclub tới ủng hộ, nhiều nhất là fan của Lăng Chước.
Thời tiết nóng bức, trang phục của Lăng Chước vừa dày vừa nặng, trên đầu đội tóc giả cùng trang sức, cả người đều không khoẻ.
Đến lượt cậu dâng hương, cả người bị hun đến sặc, cậu ho vài tiếng, cái trán đổ đầy mồ hôi, hơi choáng váng, vừa ra phía sau Dương Minh liền chạy nhanh tới đưa nước, quạt mini vù vù chạy tán bớt chút nóng nực.
“Không thoải mái à?”
Nghe thấy tiếng nói, Lăng Chước theo bản năng quay đầu lại, Lục Trì Hiết không biết tự khi nào đã đứng bên cạnh, đang cười với cậu.
Lăng Chước lại nghiêng đầu ho một tiếng, gật đầu, không muốn nói chuyện với hắn.
“Cứ thế này sẽ cảm nắng đấy.” Lục Trì Hiết chậc một tiếng.
Hắn lấy dầu cù là trong tay trợ lý, chấm một chút, giương ngón tay trực tiếp thoa lên hai bên huyệt thái dương giúp Lăng Chước.
Lăng Chước cả kinh, bản năng muốn tránh đi lại bị một cánh tay khác của Lục Trì Hiết đè eo lại, kéo cậu tới gần: “Đừng nhúc nhích.”
Bụng ngón tay của Lục Trì Hiết dán lên một bên thái dương của cậu, nhẹ nhàng xoa, vùng da tiếp xúc truyền tới cảm giác lạnh lẽo, Lăng Chước giật mình, đầu óc mơ hồ nháy mắt tỉnh táo lại: “Cảm ơn thầy Lục, để tôi tự làm…”
Lục Trì Hiết lùi lại, đem dầu cù là đưa cho cậu, đôi con ngươi đen láy đong đầy ý cười chăm chú nhìn cậu.
Lăng Chước vươn tay nhận lấy, khi đầu ngón tay cậu tiếp xúc với Lục Trì Hiết liền nhanh chóng cầm đồ rồi rụt lại.
Ý cười trong mắt Lục Trì Hiết càng nhiều, Lăng Chước không nhìn hắn, đem dầu xức lên thái dương xong liền muốn trả về.
“Cậu cầm đi.” Lục Trì Hiết nói.
Một lọ dầu mà thôi, Lăng Chước cũng không từ chối, nói cảm ơn xong liền đưa đồ cho Dương Minh, cũng thu hồi tầm mắt.
Lục Trì Hiết bị Hà Tĩnh Bình gọi đi, lúc này thần kinh luôn căng chặt của Lăng Chiết mới thả lỏng.
Dương Minh nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh Chước, vùa nãy có rất nhiều fan chụp được động tác giữa anh với thầy Lục.”
Lăng Chước khẽ nhíu mi nhưng cũng không nói gì.
Sau nghi lễ cúng bái là lúc chụp ảnh và trả lời câu hỏi của truyền thông.
Có lẽ dầu cù là thực sự phát huy tác dụng, Lăng Chước cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều, khi bị hỏi về cảm xúc khi lần đầu tiên đóng phim cũng trả lời trôi chảy những điều đã nghĩ sẵn từ trước.
May mắn là không phát ngôn ra điều gì tai hại.
Nghi thức khởi quay cuối cùng là đạo diễn và nam nữ chính sẽ cùng nhau lật vải đỏ phủ trên máy quay, sau đó quay một cảnh diễn chung của hai người.
Cảnh quay của Lăng Chước ngày mai mới bắt đầu, vốn là cậu có thể tháo phục trang rồi rời đi, do dự một lúc cuối cùng vẫn quyết định ở lại, quan sát cảnh quay đầu tiên này.
Cảnh quay đầu tiên chính là thời điểm sau khi chân tướng bị vạch trần, Huyền Giáng bắt cóc Gia Cát Du từ trong hôn lễ với Lâm Lam Ngọc, Gia Cát Du sau khi tỉnh lại thì hai người liền giằng co trên giường.
Tổ đạo cụ vẫn đang chuẩn bị, Hà Tĩnh Bình đang giảng diễn cho Dụ Phỉ và Lục Trì Hiết, mong bọn họ có thể nhanh chóng tìm được cảm giác. Lăng Chước ngồi trong sân uống nước, cúi đầu nghịch di động, lúc này phân nửa là Trọng Nhất Nhiên đang luyện vũ đạo, cậu không tiện quấy rầy liền thoát wechat, thuận tay mở weibo.
#Phẫn tình bấm máy# đã leo lên top 1 bảng hotsearch, nhưng khi click vào lại hiện ra hình ảnh Lục Trì Hiết đang thoa dầu cho cậu, bên dưới đều là fan của cậu hoặc Lục Trì Hiết cố gắng điều hướng bình luận, thỉnh thoảng cũng sẽ có người qua đường tới hồ ngôn loạn ngữ: “Cỏ cũng là một loại thực vật, sao tự dưng cảm giác couple lại tràn trề thế này?”
Bình luận này còn được khá nhiều người like, còn có người đáp lại.
“Lăng Chước với Lục Trì Hiết? Sự phối hợp kì diệu gì thế này? Nhưng mà thật sự rất xứng đôi a, gấp đôi visual nha nha nha.”
“Cảnh cáo lầu trên, đại ma vương sẽ mắng chết mi *mặt chó* nhưng mà tui cũng cảm thấy rất xứng đôi *mặt chó* *mặt chó*”.
“Đây là lần đầu tiên đại ma vương chủ động đúng không? Trước kia đã thấy anh ấy giúp ai xức dầu cù là đâu nào? Mà trước đó có phải ảnh còn khen tạo hình của Lăng Chước đẹp mắt không?”
“Oa, đại ma vương lần này thật sự diễn đại ma vương này, tự diễn bản thân aaaaa.”
“Lăng Chước đẹp ghê, tuy rằng là idol nhưng mà tạo hình cổ trang cũng không hề thua kém diễn viên thực thụ đâu. Mị có xem qua nguyên tác, nam chính và nam phụ có gian tình à?”
“Gian tình cái rắm, đâm kiếm, huỷ nguyên đan, là cái loại tình địch tao chết mày sống đó!”
“Còn ai nhớ rõ bộ này đi theo hướng nữ chủ không?”
Lăng Chước bối rối, có chút không biết nói gì.
Cậu tắt máy, không còn hứng thú tiếp tục xem, vừa ngước lên liền đụng phải ánh mắt của Lục Trì Hiết.
Hà Tĩnh Bình nói tới nước miếng bay đầy trời, Dụ Phỉ bên cạnh nghiêm túc lắng nghe, chỉ có Lục Trì Hiết là thất thần, ánh mắt quét về phía Lăng Chước đang ngồi, nhận thấy đối phương cũng nhìn mình thì nhẹ cong khoé môi.
Lăng Chước nhìn qua cái khác.
Chờ Hà Tĩnh Bình nói xong, Lục Trì Hiết thuận miệng đề nghị: “Đạo diễn Hà, ngay sau cảnh này là đoạn Lâm Lam Ngọc xông tới, đánh gãy Huyền Giáng đang muốn cưỡng hôn Gia Cát Du, một mạch cảm xúc này nếu phải tách ra quay sợ hiệu quả sẽ không tốt, dù sao thầy Lăng cũng đang ở đây, không bằng quay luôn đi.”
Dụ Phỉ: “Tôi đồng ý.”
Ngày mai mới chính thức bắt đầu, nghi thức khởi quay cũng chỉ cần diễn một phân cảnh này, nhưng nếu nam nữ chính đều không ngại tăng ca thì Hà Tĩnh Bình tự nhiên càng mừng.
Chỉ có Lăng Chước đột nhiên bị gọi tới là vẫn mơ hồ, nhưng mà phân đoạn này dù sao cũng dự kiến quay trong hai ngày tới, lời kịch cậu đã học thuộc, cũng không phải chưa có chuẩn bị gì.
Nếu Hà Tĩnh Bình đã nói muốn quay luôn, vậy thì quay thôi.
Nam nữ chính quay trước, Lăng Chước ngồi bên ngoài đang được trang điểm hiệu ứng đặc biệt, ánh mắt dõi theo từng chuyển động của máy quay.
Huyền Giáng toàn thân bận hắc y ngồi bên giường, bên trong tròng mắt đen thâm thuý là sự chiếm hữu vô tận, ngón tay chậm rãi vuốt ve gò má Gia Cát Du vẫn đang hôn mê.
Gia Cát Du chậm rãi mở mắt, khi đối diện với con ngươi của Huyền Giáng, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó liền nâng tay tung chiêu, Huyền Giáng nhẹ nhàng phất tay một cái, tứ chi nàng liền bị linh lực của hắn trói chặt trên giường không thể động đậy, nàng phẫn nộ quát: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Lục Trì Hiết cùng Dụ Phỉ đua diễn, hai người đều là diễn viên trẻ có thực lực không tồi, đạo diễn vừa hô bắt đầu liền nhanh chóng bắt được trạng thái. Lăng Chước ngồi bên cạnh xem rất nghiêm túc, ban đầu lực chú ý của cậu ở trên người Dụ Phỉ, về sau bất giác liền rơi xuống Lục Trì Hiết. Trạng thái của Dụ Phỉ vẫn chưa đạt tới hoàn hảo, Lục Trì Hiết ngược lại cảm xúc càng no đủ, diễn vô cùng chân thực.
Lăng Chước khẽ mím môi, cậu không phải diễn viên chính quy, nửa năm trước cậu mới bắt đầu tham gia các lớp đào tạo, mặc dù thầy giáo nói thiên phú của cậu không tồi, nhưng đứng trước diễn viên có thực lực xuất xắc như vậy, vẫn tự cảm thấy xấu hổ.
Phân cảnh cuối cùng, Huyền Giáng muốn cưỡng hôn Gia Cát Du, Gia Cát Du dùng toàn lực thoát khỏi khống chế linh lực của Huyền Giáng, ngực hắn bị nàng đánh một chưởng, hai người đều phun một búng máu tươi. Huyền Giáng dùng lòng bàn tay lau đi vết máu trên khoé miệng, ánh mắt hung dữ trợn lên, sát khí lạnh lẽo hướng về phía cửa điện.
Phần sau chính là Lâm Lam Ngọc một thân toàn máu xông vào.
Lục Trì Hiết với Dụ Phỉ NG một lần, vì lời thoại của Dụ Phỉ khá phức tạp phải quay đến lần thứ hai mới thuận lợi thống qua, lúc này liền đến lượt Lăng Chước lên sàn.
Toàn thân cậu lúc này đã được hoá trang, trên mặt trên người có rất nhiều vết thương dính máu, trong phân cảnh này cậu sẽ cầm kiếm xông vào trong tẩm điện của ma giới.
Chỉ là quay chưa đầy nửa phút Hà Tĩnh Bình đã kêu dừng, ông nhíu mày nhắc nhở Lăng Chước: “Sai rồi, trước đó Lâm Lam Ngọc đã giao chiến với tứ đại trưởng lão của ma giới, toàn thân trọng thương, đi không vững, thở dốc nặng nè, cảm xúc lo lắng và nôn nóng thì được rồi, nhưng mà chưa đủ chật vật, quay lại một lần nữa.”
Lăng Chước gật đầu, nói xin lỗi.
Lần thứ hai, Hà Tĩnh Bình vẫn nói chưa được.
Lần thứ ba như cũ.
Hà Tĩnh Bình: “Chưa được, phải thở dốc, thở dốc.”
Thật ra quay phim truyền hình không cần quá khắt khe đến mức đó, nhưng mà hôm nay là ngày bấm máy, tất cả mọi người đều muốn hướng tới sự hoàn mỹ cao nhất, lấy may, sau này công chiếu kiếm nhiều tiền.
Lăng Chước một lần nữa cúi đầu xin lỗi, Hà Tĩnh Bình có chút bất đắc dĩ, an ủi cậu: “Được rồi, không cần khẩn trương như thế đâu, nghỉ ngơi vài phút đi, cậu uống nước điều chỉnh lại trạng thái đi.”
Lăng Chước ngồi qua một bên uống nước, cảnh quay đầu tiên thôi mà đã NG ba lần, quả thực khiến cậu cảm thấy hơi thất bại.
“Thầy Lăng.”
Giọng Lục Trì Hiết vang lên từ phía sau.
Lăng Chước quay đầu lại, Lục Trì Hiết cũng đang dựa lên tường uống nước, ánh mắt chăm chú nhìn cậu, cười như không cười, chậm rãi mở miệng: “Thầy Lăng à, tôi dạy em cách thở dốc, có muốn học không nào?”
Lăng Chước sửng sốt, quay phắt đi, không thèm để ý tới hắn.
Hết chương 4.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-