[ĐAM MỸ] ÁM HỎA – CHƯƠNG 6
CHƯƠNG 6. THÍCH AI?
Sau khi trở về khách sạn, Lăng Chước nhận được thông báo về lịch quay phim ngày mai.
Phần diễn của cậu không ít, cả sáng và chiều đều có lịch. Đoàn phim chia thành hai tổ quay A và B, buổi sáng cậu sẽ quay ở tổ B cùng với mấy vai phụ khác, buổi chiều chuyển sang tổ A cùng với nam nữ chính.
Thật ra, đối diễn cùng cậu trong bộ phim này nhiều nhất chính là Dụ Phỉ.
Sau khi Lăng Chước xem lại kịch bản diễn cho ngày mai một lần, lúc cậu tắm xong đã là 9 giờ tối.
Trọng Nhất Nhiên nhắn tin tới hỏi cậu đã ngủ chưa, Lăng Chước trả lời: “Vẫn chưa, em vừa mới tắm xong, một chút nữa mới ngủ.”
Lúc trước Trọng Nhất Nhiên hỏi quan hệ của cậu với Lục Trì Hiết thế nào, Lăng Chước nhắn lại một câu “Bình thường, giống như mọi người khác trong đoàn phim mà thôi”, đối phương cũng không hỏi nhiều, Lăng Chước thất thần nghĩ, Trọng Nhất Nhiên sẽ để ý chuyện cậu thân thiết với người khác sao?
Người đầu tiên cậu quen biết khi gia nhập công ty là Trọng Nhất Nhiên. Trọng Nhất Nhiên trầm ổn, thành thục, vẫn luôn là vị đội trưởng đáng tin cậy trong lòng bốn người bọn họ. Trọng Nhất Nhiên đối xử với cậu rất tốt, nhưng anh đối xử tốt với tất cả mọi người, có đôi khi Lăng Chước cảm thấy cậu là người đặc biệt trong lòng Trọng Nhất Nhiên, có đôi khi lại cảm thấy là do bản thân tự mình đa tình.
Lo được lo mất, quanh đi quẩn lại, nhưng trước sau vẫn không dám mạo hiểm chọc thủng tầng giấy mỏng kia, sợ bản thân thật sự là tự mình đa tình, cuối cùng ngay cả làm bạn bè cũng không được.
Trọng Nhất Nhiên gửi tới một tin nhắn: “Đóng phim có mệt không?”
Lăng Chước: “Mệt ạ, một cảnh mà NG tới mấy lần, xấu hổ muốn chết.”
Trọng Nhất Nhiên: “Không cần xấu hổ, em là người mới nên tất nhiên phải cần thêm thời gian, dừng tạo áp lực cho bản thân.”
Được Trọng Nhất Nhiên an ủi, trong lòng Lăng Chước thoải mái hơn không ít: “Đội trưởng, anh có thời gian tới tham ban em không? Bảo mọi người cùng đi cũng được ạ.”
Trọng Nhất Nhiên: “Nếu có thời gian anh sẽ đi, em chuyên tâm đóng phim, không cần suy nghĩ những chuyện linh tinh khác.”
Lăng Chước: “Vâng ạ.”
Tuy rằng Trọng Nhất Nhiên chưa nói gì nhưng cậu sẽ xem như anh đã đồng ý rồi.
Hai người nói thêm vài câu, Trọng Nhất Nhiên nhắc nhở Lăng Chước nên đi ngủ sớm, đừng có chơi điện thoại, lại chúc cậu ngủ ngon.
Lăng Chước chưa buồn ngủ, thấy wechat nhảy tới mười mấy cái thông báo liền thuận tay nhấn vào. Tất cả thông báo đều từ một người, Lục Trì Hiết đang like từng bài đăng của cậu.
Lăng Chước: “…”
Tài khoản wechat cá nhân này cậu đã dùng từ hồi chưa debut, trong danh sách đều là người nhà, bạn bè cùng vài người bạn tốt từ thời đi học. Thật ra Lăng Chước rất thích đăng ảnh lên vòng bạn bè, mỗi khi nhìn thấy chuyện thú vị sẽ chụp ảnh đăng lên chia sẻ với mọi người, tất nhiên, không hề dính dáng tới công việc.
Đôi khi cậu sẽ đăng ảnh selfie, ảnh chụp chung với mọi người, nhưng phần lớn là ảnh chụp cùng anh em trong nhóm. Thật ra cậu có tư tâm, chụp riêng với Trọng Nhất Nhiên có vẻ không ổn lắm, nên thường xuyên lôi kéo mọi người cùng nhau chụp.
Lục Trì Hiết dường như đã hạ quyết tâm phải like từng bài viết của cậu, Lăng Chước khẽ nhíu mi, ở phần cài đặt chuyển thành chế độ chỉ cho phép xem ba ngày gần nhất.
Hai phút sau, Lục Trì Hiết gửi tin nhắn đến: “Tại sao lại sửa chế độ?”
Lăng Chước: “Không stalk* vòng bạn bè của người khác, đây là phép tắc xã giao cơ bản, thầy Lục không biết sao?”
* Rình mò, săn trộm, lén lút theo dõi thông tin cá nhân của người khác.
Lục Trì Hiết: “Thế à?”
Lăng Chước không muốn nhắn tin với hắn.
Bên kia lại nhắn tới: “Thầy Lăng, cùng ăn khuya đi.”
Lăng Chước: “Không cần, cảm ơn.”
Ngoài cửa vang lên tiếng chuông.
Lăng Chước giả vờ không nghe thấy, nhưng người bên ngoài không chịu buông tha, tiếng chuông cửa vang lên không ngừng, cậu chỉ có thể đứng dậy mở cửa.
Lục Trì Hiết xách theo một hộp giấy: “Tôm hùm đất sốt cay, muốn ăn không?”
Không đợi Lăng Chước từ chối, Lục Trì Hiết cong khóe môi: “Tôi thấy trên vòng bạn bè của em thường xuyên đăng cái này, thích ăn à? Liên hoan tối cũng không thấy em ăn được mấy miếng, không đói hử?”
Tiếp tục cười nói: “Thầy Lăng này, cùng ăn đêm mà thôi, không tính là quy tắc ngầm đâu.”
Bị Lục Trì Hiết chế nhạo như vậy, trên mặt Lăng Chước có chút không nhịn được, do dự một lúc cuối cùng vẫn để Lục Trì Hiết đi vào.
Buổi tối cậu thực sự ăn không no, mà nguyên nhân chủ yếu là cái người cứ ở bên cạnh nhìn cậu chằm chằm: Lục Trì Hiết.
Hơn nữa, tôm hùm đất sốt cay này… thơm quá.
Lăng Chước ngồi xuống, thuận miệng nói: “Thầy Lục cũng không sợ tôi dùng di động livestream* à?”
* Bé khịa vụ LTH dạy bảo vị diễn viên muốn leo lên giường ổng.
Lục Trì Hiết cười một tiếng, nâng mắt: “Thầy Lăng à, tôi phát hiện, em một chút cũng không thèm khách khí đối với tôi a?”
Lăng Chước nhìn hắn, Lục Trì Hiết cũng không thèm để ý: “Tùy em vậy.”
Lăng Chước ngậm miệng, yên lặng cúi đầu ăn tôm.
Ăn xong bữa khuya nhưng Lục Trì Hiết cũng không hề có ý muốn rời đi, lia mắt nhìn kịch bản Lăng Chước đặt trên bàn trà, cầm lên nhìn, hỏi cậu: “Ngày mai em phải quay mấy cảnh?”
Lăng Chước: “Buổi sáng có hai cảnh ở tổ B, buổi chiều quay ở tổ A cùng anh và chị Phỉ.”
Lục Trì Hiết cẩn thận lật xem kịch bản trong tay, buồn cười nói: “Em muốn tìm phương pháp thể hiện cảm xúc, nên đánh dấu riêng từng đoạn?”
Lăng Chước ngượng ngùng giải thích: “Tôi không phải diễn viên chuyên nghiệp, chỉ có thể dùng phương pháp này, không giống thầy Lục, kĩ thuật diễn rất tốt.”
Lục Trì Hiết liếc cậu một cái: “Em cảm thấy tôi diễn rất tốt?”
“Ừm.” Lăng Chước thành thật gật đầu, “Anh học diễn xuất từ nhỏ sao?”
Lục Trì Hiết thuận miệng nói: “Lúc nhỏ thường xuyên theo mẹ tôi tới phim trường xem bà đóng phim, xem nhiều rồi tự mình bắt chước, trước khi học đại học thì chưa từng được đào tạo chính quy.”
Lăng Chước hiểu, cậu đã xem tất cả những bộ phim mà mẹ Lục Trì Hiết đóng, khi còn nhỏ trong phòng cậu còn dán đầy poster của bà, lúc ấy trong lòng cậu vừa hâm mộ vừa ghen tị cái tên Lục Trì Hiết chỉ lớn hơn mình hai tuổi, nhưng lúc nào cũng được xuất hiện trên mặt báo cùng An Hân.
Lục Trì Hiết: “Em viết mấy thứ này có ích lợi gì, còn không bằng để tôi bồi diễn giúp em.”
Lăng Chước: “Như vậy rất phiền…”
Lục Trì Hiết ngắt lời cậu: “Không phiền, bắt đầu đi.”
Lời cự tuyệt đã tới bên miệng, Lăng Chước nhanh chóng sửa miệng: “Cảm ơn anh.”
Hai cảnh quay buổi sáng, cảnh một là Lâm Lam Ngọc nói chuyện sự vụ trong môn với trưởng bối, một cảnh là cậu dụng tâm chuẩn bị quà sinh nhật cho Gia Cát Du. Lục Trì Hiết cùng Lăng Chước đối diễn, thỉnh thoảng sẽ nhắc nhở cậu phải thu phóng cảm xúc ra sao, phải thể hiện ngôn ngữ hình thể thế nào.
“Thầy Lăng này, em thật sự chưa từng yêu đương à? Chuẩn bị quà sinh nhật cho người mình yêu mà sao chẳng có chút mong chờ hay vui sướng gì vậy?” Lục Trì Hiết ngồi dựa trên sofa, ngón tay đánh nhịp, ngắt lời cậu.
Lăng Chước khẽ mím môi: “Tôi thử lại một lần.”
Nếu đem Gia Cát Du biến thành Trọng Nhất Nhiên, dường như cậu thật sự biết chính xác mình phải diễn như thế nào.
Lục Trì Hiết nhìn ánh mắt đột nhiên trở nên sinh động của cậu, ý cười bên khóe môi dần nhạt, hơi híp mắt.
Lăng Chước diễn xong cũng không nghe được âm thanh của Lục Trì Hiết, quay đầu lại nhìn hắn: “Thầy Lục, tôi diễn như vậy có được không?”
Lục Trì Hiết: “Lúc diễn, em nghĩ tới ai?”
Lăng Chước: “… Không ai cả.”
Lục Trì Hiết mỉm cười: “Thầy Lăng lại không thành thật rồi.”
Bị Lục Trì Hiết nhìn chằm chằm, Lăng Chước không tự nhiên mà dời tầm mắt, khô khốc đáp: “Tôi không yêu đương.”
Hai người giằng co trong chốc lát, Lục Trì Hiết lần nữa cầm lấy kịch bản: “Cảnh tiếp theo.”
Buổi chiều Lăng Chước cũng có hai cảnh quay, một là Gia Cát Du tới tìm Lam Lâm Ngọc xin thảo dược cứu người, Lam Lâm Ngọc biết nàng mang một người trở về, sau đó theo nàng đi xem người kia, trùng hợp lúc này Huyền Giáng tỉnh dậy, Lâm Lam Ngọc bất động thanh sắc quan sát Huyền Giáng, giữa hai người nổi lên sóng ngầm kích động.
Tình cảm của Lâm Lam Ngọc đối với Gia Cát Du chính là thích mà không ngừng được, dung túng nàng, quý trọng nàng. Lúc trước Lăng Chước vẫn luôn lo lắng làm thế nào mới có thể diễn tả trọn vẹn cảm xúc này, đêm nay nhờ một câu của Lục Trì Hiết mà ngộ ra.
Thay thế nhân vật này bằng hình ảnh của một người khác có lẽ không phải phương thức diễn tốt, nhưng với cậu mà nói, đây lại là biện pháp tốt nhất hiện giờ.
Sắc mặt Lục Trì Hiết ngày càng âm trầm, nhưng Lăng Chước không hề phát hiện.
Bọn họ bắt đầu đối diễn phân cảnh cuối cùng.
“Ngươi là ai?” Lâm Lam Ngọc đầy cảnh giác, trong giọng nói không thể che dấu sự bài xích, nhìn nam tử xa lạ vừa tỉnh lại trong phòng Gia Cát Du.
Huyền Giáng giương mắt, một đôi mắt trắng đen rõ ràng không cảm xúc, không hề dao động, ánh mắt bình tĩnh lướt qua Lâm Lam Ngọc, rơi xuống trên người Gia Cát Du.
Kịch bản là như vậy, nhưng Lục Trì Hiết vẫn chằm chằm nhìn Lăng Chước, biểu tình khó đoán, ánh mắt chưa từng rời khỏi người cậu.
Lăng Chước: “… thầy Lục?”
Lục Trì Hiết bỗng nhiên duỗi tay, Lăng Chước đứng trước sofa không hề phòng bị, bị hắn kéo tay liền lảo đảo hai bước, ngã lên người Lục Trì Hiết. Giây tiếp theo Lục Trì Hiết ấn cậu xuống, ôm cậu xoay người, đem cậu đè lên sofa.
Lăng Chước theo bản năng muốn giãy giụa nhưng Lục Trì Hiết lại dùng cả người đè lên.
Sự trói buộc mạnh bạo cùng hơi thở xa lạ ép sát khiến Lăng Chước giãy giụa càng lợi hại hơn: “Anh buông tôi ra!”
Lục Trì Hiết nhìn chằm chằm người dưới thân, ngón tay chậm rãi vuốt ve gò má cậu, dừng lại bên khóe môi, trầm giọng hỏi: “Vừa nãy, rốt cuộc em nghĩ đến ai?”
Lăng Chước càng tức giận: “Liên quan gì đến anh?”
Lục Trì Hiết: “Cho nên, em thật sự đã nghĩ tới một người khác? Em thích ai?”
Lăng Chước: “Anh điên rồi phải không?”
Tính tình cậu rất tốt, cũng biết nhẫn nhịn, nhưng đến lúc này rốt cuộc cũng không chịu nổi.
Vẻ mặt Lục Trì Hiết càng đen, bụng ngón cái cọ qua môi cậu, dừng lại trên châu môi, nhẹ nhàng xoa nắn. Lăng Chước tránh không được, há mồm dùng sức cắn xuống.
Lăng Chước tàn nhẫn cắn xuống ngón tay cái Lục Trì Hiết, Lục Trì Hiết vẫn như cũ không buông, thậm chí mày cũng không thèm nhăn, thâm trầm nhìn chằm chằm người bên dưới, tùy ý để cậu cắn mình.
Trong miệng nếm được vị máu tươi, lúc này Lăng Chước mới nhụt chí buông ra, giận đến đỏ mắt.
Lục Trì Hiết nhìn ngón cái bị cắn tới chảy máu, không thèm để ý mà đưa lên miệng, ánh mắt dán chặt lên Lăng Chước bị đè bên dưới, chậm rãi liếm đi vệt máu trên tay.
“Rốt cuộc anh muốn cái gì?” Lăng Chước bị hắn nhìn tới da đầu tê dại, càng thêm bực bội, “Tôi không đắc tội nổi với anh, anh muốn thế nào thì mới có thể buông tha cho tôi đây?”
Lục Trì Hiết cúi người, ở bên tai cậu nhẹ nhàng thở ra ba chữ: “Không buông được.”
Lăng Chước muốn đá hắn nhưng lại bị Lục Trì Hiết áp chế không thể cử động nổi: “Nhưng tôi thật sự không có hứng thú với anh, anh nghe không hiểu tiếng người à?”
Lục Trì Hiết: “Vậy em có hứng thú với ai?”
Lăng Chước: “Tôi nói rồi, không phải chuyện của anh!”
Bị Lăng Chước trừng mắt tức giận, Lục Trì Hiết chậc một tiếng, rốt cuộc cũng buông tay, cuối cùng hắn nhẹ nhàng nhấn lên đuôi mắt đỏ bừng: “Trêu em một chút thôi, đừng dùng vẻ mặt bị chọc tới khóc này nữa.”
Hắn buông Lăng Chước ra, đứng lên: “Hôm nay đến đây thôi, về sau mỗi tối tôi đều sẽ giúp em đối diễn. Đây là sắp xếp của đạo diễn Hà, em chỉ có thể nghe lời.”
Hết chương 6.
Editor: Tùy Tiện
P/S: Đổi xưng hô luôn nhe mn, chứ tôi – cậu thì ko thể diễn tả cái sự gợi đòn của cha Hiết được. Thêm nữa, đoạn nào là kịch bản thì t sẽ để xưng hô cổ trang nhé.
-0 Comment-