[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 46
CHƯƠNG 46. ĐỨA NHỎ SẠCH SẼ.
Cửa hàng tiện lợi ở đối diện tiểu khu Hảo Danh Phụng mở cửa 24/7, Thư Nguyện ở quầy thanh toán trả tiền hai chai coca, đi tới sau quán chia cho Lê Hủ một chai.
“Đi dạo nhé?” Lê Hủ hỏi.
Thư Nguyện gật đầu: “Ừm.”
Hai người đi về phía quảng trường, không gian xung quanh vắng vẻ, nếu đi mệt có thể ngồi nghỉ trên băng ghế dài.
“Thư Nguyện, đừng trách tớ.” Lê Hủ sắp xếp đống câu chữ lộn xộn thật lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn thẳng thắn, “Tớ ở cùng cậu cũng lâu như vậy rồi, ít nhiều cũng có thể đoán được một số chuyện.”
Thư Nguyện phóng tầm mắt ra xa.
Đường phố ngày hè nắng chói chang, vạn vật đều bị ánh sáng mặt trời chiếu rọi đến rõ ràng, lộ ra bộ dáng vốn có của chúng.
Mà bí mật của cậu cũng vậy.
Có lẽ cũng không thể xem là bí mật, Lê Hủ vì cậu mà đánh gãy chân Cường tử, Lê Hủ nhìn thấy bộ dáng mất khống chế của cậu, Lê Hủ biết cậu phải dùng tới thuốc an thần.
Vốn dĩ đã không thể giấu nổi.
“Cậu đoán ra được cái gì?” Thư Nguyện áp chai coca lạnh lên má, cậu phải tỉnh táo, đem mọi chuyện nói rõ ràng cho đối phương biết, sau này cũng sẽ không cần trốn tránh.
Lê Hủ ôm lấy gương mặt Thư Nguyện, để cậu nhìn hắn: “Vốn dĩ tớ muốn chờ cậu chủ động nói ra, nhưng có lẽ là không thể, một là cậu rất dễ bị kích động, hai là… tớ không nỡ khiến cậu khó chịu.”
Thư Nguyện quay mặt đi, trốn tránh ánh mặt trời kia.
Trước đây cậu chưa từng biết, ánh mặt trời có thể khiến người ta sinh ra kích động muốn rơi nước mắt.
“Tớ đã suy nghĩ rất nhiều, làm thế nào mới có thể kéo cậu ra khỏi quá khứ.” Lê Hủ nói, “Không phải là cậu không muốn thoát khỏi nó, mà là trên người đã bị dây thừng trói chặt, khiến cậu không thể giãy giụa.”
“Chúng ta tới nơi khác nói chuyện đi.” Thư Nguyện nhẹ giọng nói.
Quá khứ xấu xí một lần nữa sắp bị xé rách, cậu hy vọng, chỉ người mà cậu tín nhiệm nhất được nhìn thấy.
Xa hoa hay đơn sơ, nơi nào cũng được.
Trái ngược khách sạn Tây Di Tư, nhà trọ mà Thư Nguyện mang Lê Hủ tiến vào khắp nơi lộ ra mùi vị rẻ tiền, ngoài cửa sổ là nhà cao tầng san sát nhau, tường không cách âm, ở trong phòng cũng có thể nghe rõ ràng tiếng còi xe cùng còi cảnh sát.
Mùi thuốc lá ám ách, ngay cả mùi thuốc tẩy cũng không át được, chăn đệm trắng tinh bị giặt qua nhiều lần biến thành màu ố vàng.
Thư Nguyện ngược lại cảm thấy hoàn cảnh nơi này vô cùng tốt, đem thân thể rách nát này phơi bày trước mặt Lê Hủ, chỗ này là phù hợp nhất.
Cậu kéo lại rèm cửa sổ, ánh sáng trong phòng liền tối đi không ít.
“Tớ là một tên rác rưởi.” Thư Nguyện xoay người, thẫn thờ đi tới trước mặt Lê Hủ, hai tay vòng lên ôm lấy cổ đối phương, “Là một tên phế vật không có tình d*c.”
Đôi môi Thư Nguyện ở rất gần, chỉ cần Lê Hủ hơi cúi đầu là có thể hôn lên môi đối phương. Thế nhưng hai tay Thư Nguyện lại ở sau gáy hắn siết chặt, Lê Hủ có thể cảm nhận được lòng bàn tay lạnh lẽo của cậu.
Thư Nguyện đang sợ.
“Những kẻ chỉ biết tới tình d*c mới là phế vật thối nát.”Lê Hủ vuốt ve lưng Thư Nguyện, “Cậu là đứa nhỏ sạch sẽ nhất.”
Quá trình tự tay xé rách bí mật dâng lên tựa như hình phạt tàn khốc nhất, Thư Nguyện đẩy Lê Hủ lên giường, cố gắng duy trì một tia tỉnh táo ép bản thân không rơi vào trạng thái mất khống chế.
Chăn nệm cũ kĩ bốc lên mùi thuốc tẩy, bọn họ ở phía trên kịch liệt hôn môi, động tác của Thư Nguyện không giống như trước kia ngây ngô, cậu nằm trên người Lê Hủ, dùng kĩ xảo đối phương dạy mình tới dụ dỗ hắn.
Lê Hủ là một nam sinh có sinh lý bình thường, dưới tình huống như vậy thân thể tự nhiên sinh ra phản ứng, hắn luồn tay vào dưới lớp áo vướng víu, vòng eo Thư Nguyện trắng trẻo nhẵn mịn, khiến hắn không tự chủ được mà tăng thêm lực đạo vuốt ve.
“A…” Thư Nguyện đẩy vai Lê Hủ, cưỡng ép bản thân dứt khỏi nụ hôn.
Hơi thở quấn quýt, Thư Nguyện lăn sang một bên, không dám nhìn vào mắt Lê Hủ: “Cậu có phản ứng?”
Lê Hủ có chút tức giận: “Cậu nhất định phải dùng cách này để nói cho tớ biết ư?”
Thư Nguyện nhẹ cười: “Cậu thấy rồi, cho dù ở trước mặt người mình thích, tớ cũng không có phản ứng.”
Một lời nói nhẹ nhàng đem d*c vọng của Lê Hủ hoàn toàn đánh nát.
Thư Nguyện thừa nhận cậu thích hắn khiến Lê Hủ không kịp chuẩn bị, nhưng Lê Hủ lại tình nguyện không phải lúc này. Hắn ngồi xuống, từ phía sau ôm lấy Thư Nguyện: “Xin lỗi.”
“Lúc đó, tớ đã ước gì mình chết đi, cũng không biết tại sao còn có thể tỉnh lại.” Thư Nguyện hai mắt trống rỗng, “Lúc đó tớ căn bản không thể phản kháng, một đám người bọn họ vây quanh tớ, cái tên Dũng ca kia khí lực rất lớn, gã…”
Thư Nguyện cắn răng, ngẩng đầu lên, nhắm chặt mắt lại.
“Đừng nói, đừng nói.” Lê Hủ hối hận tại sao lại ép Thư Nguyện nói ra, hắn nắm chặt tay Thư Nguyện, giúp cậu chà xát, dùng nhiệt độ cơ thể của chính mình sưởi ấm cho đối phương, “Cậu không sai, cậu không làm gì sai cả. Nếu cậu còn sống, chính là ông trời cho cậu cơ hội trả thù tất cả bọn họ.”
Tiểu khủng long dựa vào vai hắn run rẩy khóc, Lê Hủ biết không nên tiếp tục kích thích đối phương, nhưng mà có những thứ không thể không nói, chỉ có thể tàn nhẫn mà tiếp tục.
“Cậu muốn những thằng đó vào tù không?” Lê Hủ nghiêng đầu, hôn lên vành tai Thư Nguyện, “Có muốn không?”
“Vô dụng…” Thư Nguyện hít mũi, mùi thuốc tẩy nồng nặc ngược lại khiến nước mắt càng chảy, cậu chỉ là một người nhỏ bé, giống như đồ vật rẻ tiền trong căn phòng này, tôn nghiêm của cậu ở trong mắt những kẻ bạo hành cùng lãnh đạo trường muốn nịnh nọt mà lấp liếm kia chỉ như một hạt cát, “Nhà tớ không đấu lại gã…”
“Tớ giúp cậu.” Lê Hủ bên tai Thư Nguyện thấp giọng nói, “Chỉ cần cậu đồng ý, tớ sẽ giúp cậu, bằng mọi giá.”
Chờ cảm xúc của Thư Nguyện bình tĩnh lại, Lê Hủ đưa cậu về nhà. Trước khi tạm biệt ở dưới lầu, hắn cong ngón tay cọ lên khóe mắt Thư Nguyện: “Cậu suy nghĩ xong thì nói với tớ, nếu như không biết phải nói chuyện với người nhà như thế nào, thì để tớ nói chuyện với cô chú, đừng sợ.”
“Ừm.” Thư Nguyện xoa xoa mắt, đem chai coca còn nguyên vẹn đưa cho hắn, “Cái này cho cậu.”
“Được.” Lê Hủ nhận lấy, “Ngày mai gặp lại.”
Xử lý xong mọi chuyện đã gần cuối buổi chiều, Lê Hủ sau khi về nhà đầu tiên là nhanh chóng làm xong bài tập, sau khi ăn cơm chiều xong liền dắt mèo đi dạo, tiện thể thu dọn đống suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Muốn khởi tố vụ án lấp liếm bạo hành học đường cần có sự đồng ý của cha mẹ Thư Nguyện.
Muốn nhờ Lê Văn Trưng giúp đỡ, đầu tiên phải thẳng thắn thừa nhận quan hệ giữa mình và Thư Nguyện.
Vụ án này cần được khởi tố càng sớm càng tốt, đối phương không phải nhân vật tầm thường, mà chuyện hoãn tố cáo nhất định sẽ tạo thành ảnh hưởng xấu đối với việc thi đại học của Thư Nguyện.
Kế hoạch này của hắn liệu có thực sự có hiệu quả không?
Lê Hủ dắt mèo dạo hai vòng, sau khi về nhà liền đưa mèo cho dì Ngô, bản thân cầm điện thoại chạy ra ngoài.
Lúc Lê Văn Trưng nhận được điện thoại của hắn thì rất kinh ngạc, không đợi hắn mở miệng liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì.” Lê Hủ ngồi xuống vườn hoa, “Cha có rảnh không?”
“Vừa mới về tới khách sạn.” Lê Văn Trưng hỏi, “Có phải không đủ tiền tiêu vặt không?”
Lê Hủ cười nhạo một tiếng: “Lời này ngài hỏi hai thứ rác rưởi kia thì thích hợp hơn đấy.”
Nghe giọng điệu này thì không phải là gây sự, Lê Văn Trưng đang đi công tác thở phào nhẹ nhõm: “Cha rảnh, con nói đi.”
Số lần hai cha con bọn họ nói chuyện điện thoại đàng hoàng có thể đếm trên đầu ngón tay, Lê Hủ có chút không quen, chuyện chính còn chưa đề cập tới, tự hắn đã phá lên cười.
“Có thể nói cho con, chuyện giữa cha và mẹ không?” Cười xong, Lê Hủ nói.
Một câu này suýt nữa khiến Lê Văn Trưng không giữ nổi bình tĩnh.
Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, còn ngồi ở vị trí này, có chuyện gì là chưa từng thấy? Chỉ khi nhắc tới người vợ đã khuất của mình, nội tâm của ông mới không khống chế được mà dậy sóng.
“Sao tự dưng con lại muốn biết chuyện này?” Lê Văn Trưng hỏi.
Lê Hủ ngắt một đóa hoa dại, kẹp giữa đầu ngón tay đùa giỡn: “Nhớ bà ấy.”
Lê Văn Trưng thở dài, hiếm thấy con trai không làm ầm ĩ mà yên lặng nghe ông nói vài câu.
“Cha và mẹ của con a…”
Lúc quen biết Bạch Sương, Lê Văn Trưng vừa trải qua một vụ tai nạn giao thông.
Khi đó ông còn chưa ngồi lên chức bí thư thị ủy, đi công tác cũng không có tài xế riêng đưa đón, sau khi đi làm đều lái chiếc xe cũ mua từ khi mới tốt nghiệp đại học.
Năm đó, trong lúc đi công tác gặp tai nạn ở quốc lộ Hoàn Sơn, tài xế bỏ trốn, vừa vặn Diêu Dĩ Lôi lái xe đi qua gặp được, liền đưa ông đang hôn mê vì trọng thương tới bệnh viện.
Trùng hợp, tỉnh lại sau hôn mê, người đầu tiên ông nhìn thấy là Bạch Sương. Bạch Sương là bác sĩ điều trị chính của ông, Diêu Dĩ Lôi khi ấy là bạn bè, mỗi ngày đều ngồi bên giường bệnh chăm sóc cho ông.
Tính tình Diêu Dĩ Lôi phóng khoáng lại thẳng thắn, những ngày ông nằm viện Diêu Dĩ Lôi đều ở bên cạnh, tri kỉ ghé tai nói rất nhiều chuyện thú vị, mỗi lần nhìn ông cũng không che dấu sự thưởng thức và ái mộ trong ánh mắt.
Nhưng Lê Văn Trưng lại có tình cảm với bác sĩ điều trị của mình. Bạch Sương vóc người cao gầy, khí chất ôn nhu, giọng nói rất dịu dàng, lúc giúp ông đổi thuốc lại không có nửa điểm lúng túng, là một người phụ nữ vừa tao nhã, vừa có năng lực.
Lê Văn Trưng vốn định chờ tới ngày xuất viện sẽ tỏ tình với Bạch Sương, không ngờ trước khi xuất viện một ngày Diêu Dĩ Lôi tỏ tình với ông.
Ngày đó, nữ nhân bày tỏ lòng ngưỡng mộ của mình với nam nhân cần rất nhiều dũng khí, nhưng Lê Văn Trưng vì Bạch Sương mà từ chối lời tỏ tình của Diêu Dĩ Lôi.
Mặc dù trong lòng cảm thấy hổ thẹn với Diêu Dĩ Lôi, cuối cùng Lê Văn Trưng cũng thuận theo trái tim mình, tỏ tình với Bạch Sương, sau đó yêu đương, cầu hôn, cuối cùng nắm tay nhau tiến vào lễ đường.
Chuyện bất ngờ xảy ra vào hai năm sau khi bọn họ kết hôn.
Hôm đó là sinh nhật Lê Văn Trưng, Bạch Sương bởi vì phải phẫu thuật cho một thai phụ mà không thể về kịp dự sinh nhật cùng ông, bữa tối dưới ánh nến cùng rượu vang tự tay chuẩn bị cẩn thận lại không có người cùng ăn, Lê Văn Trưng buồn bực nốc rất nhiều rượu.
Rượu say mất trí, trùng hợp đêm đó Diêu Dĩ Lôi tới nhà tìm Bạch Sương, Lê Văn Trưng nhận lầm người, sau khi tỉnh lại, tất cả mọi chuyện đã không thể cứu vãn được nữa rồi.
Bạch Sương vừa khóc vừa đòi ly hôn, cũng lập tức rời nhà, muốn ly thân ngay lập tức, Lê Văn Trưng khuyên can mãi mới kéo được người về nhà, cuối cùng cuộc hôn nhân này cũng không thể kết thúc, Bạch Sương vì đứa nhỏ, mà ông là vì không nỡ.
Nhưng ai ngờ một đêm đó lại khiến Diêu Dĩ Lôi mang thai, sau khi sinh đứa bé xong lại chạy tới trước cửa nhà ông.
“Cho nên ông liền nghe theo bà ta? Cho bà ta vào trong nhà? Để ông hưởng thụ cuộc sống một thê một thiếp sung sướng thoải mái?” Lê Hủ bóp nát cánh hoa, “Người cha tốt của tôi này, có phải ông quá cặn bã rồi không?”
“Dì Diêu của con cũng rất khó xử.” Lê Văn Trưng nói, “Đời này là cha có lỗi với cả hai người, cô ấy…”
“Dì Diêu cái rắm!” Lê Hủ kích động đứng bật dậy, mạnh mẽ vung tay một cái, “Cả đời này người ông cần xin lỗi nhất chính là mẹ tôi! Mẹ nó, Diêu Dĩ Lôi chính là một ả kĩ nữ! Ông vì một ả kĩ nữ mà hại chết mẹ tôi! Tôi đệt!”
Hết chương 46.
Editor: Tùy Tiện
Spoil phiên bản hàm xúc: Mọi người hãy lạc quan, tin tưởng tác giả và editor.
Spoil phiên bản bớt hàm xúc: Sớm muộn chó săn cũng ăn thịt khủng long :))))
-0 Comment-