[ĐAM MỸ] ÁM HỎA – CHƯƠNG 27
CHƯƠNG 27. SINH NHẬT
Một ngày trước sinh nhật Lăng Chước, fan hâm mộ được phép tới phim trường tham quan.
Mấy fanclub lớn liên kết với nhau, thuê một đoàn xe tiếp ứng* sinh nhật cho cậu, nhân viên đoàn phim đều được thơm lây, ăn ngon uống ngon, còn có quà tặng kèm.
(*) Xe tiếp ứng: xe có biển quảng cáo hình thần tượng, chạy dọc theo các tuyến đường/lộ trình lên sẵn. Ở đây giống như là xe đồ ăn miễn phí hơn.
Thời gian nghỉ, Lăng Chước ra ngoài gặp mặt và chụp ảnh với fan, còn thu một đống lớn thư tay và quà tặng, xe bảo mẫu phải vòng đi vòng lại ba lần mới chở được hết đồ về khách sạn.
Đóng phim, đón sinh nhật cùng fan, cậu vẫn luôn bận rộn cho tới tận chạng vạng tối mới có thời gian để thở, liền trở về phòng nghỉ ăn cơm chiều. Một chốc nữa cậu còn phải livestream, để những fan không tới được tận nơi cũng có thể nhìn thấy cậu trong ngày này.
Để tiết kiệm thời gian, Dương Minh đã chuẩn bị xong thiết bị livestream, cậu trực tiếp mở live, vừa ăn cơm vừa nói chuyện với fan.
“Lát nữa mình còn phải quay đêm nên chỉ có thể tranh thủ vừa ăn vừa livestream luôn, mọi người đã ăn cơm tối chưa?”
“Đoàn làm phim rất hào phóng, đạo diễn nói ngày mai là sinh nhật mình, cho mình nghỉ một ngày.”
“Mọi người muốn xem cái gì cơ? Đồ ăn của mình thì có gì thú vị chứ…”
Nói được vài câu, nhìn màn hình toàn spam đòi xem cậu đang ăn gì của fan, Lăng Chước bất đắc dĩ chuyển ống kính nhắm ngay bàn ăn, bốn món mặn một món canh, dù chỉ nhìn màu sắc thôi cũng thấy rất tinh xảo, cho dù phần là phần cơm của hai người nhưng cũng rất xa xỉ.
Trên màn hình lập tức có người hỏi đây không phải cơm hộp của đoàn làm phim đúng không, đoàn làm phim sao có đồ ăn ngon như vậy? Lăng Chước hơi do dự, cuối cùng vẫn nói thật: “Không phải, là đặt từ đầu bếp của thầy Lục, tôi chia tiền cơm với anh ấy.”
Thật ra là ăn không uống không, nhưng nếu nói chuyện chia tiền với Lục Trì Hiết, người này nhất định sẽ trở mặt.
Lời vừa ra khỏi miệng, trên màn hình lập tức xuất hiện tiếng thét chói tai của đảng CP Lăng Trì, nhưng mà dù sao nhóm fan CP cũng không đông đúc, chớp mắt đã bị bình luận của fan Lăng Chước đẩy trôi đi.
Khi được hỏi ngày mai được nghỉ dự định sẽ làm gì, Lăng Chước suy nghĩ một chốc, nói: “Mình không làm gì cả, chỉ nghỉ ngơi thôi, hoặc là xem kịch bản, học thuộc lời thoại.”
Cũng có fan hỏi cậu có định đi gặp các thành viên khác không, phần lớn đều là fan nhóm và fan CP của cậu với Trọng Nhất Nhiên, Lăng Chước trả lời: “Gần đây mọi người đều rất bận, chưa chắc đã có thời gian rảnh, nói chung là mình phải xem tình hình thế nào đã.”
Sau đó, tất cả các câu hỏi về đồng đội đều bị cậu bỏ qua.
Tin nhắn trên màn hình trôi quá nhanh, Lăng Chước chọn ra vài câu hỏi để trả lời.
“Buổi chiều mình đã ăn bánh sinh nhật rồi, ước nguyện gì thì phải bí mật, nói ra liền không linh nghiệm nữa.”
“Bộ phim này có lẽ phải cuối tháng sau mới quay xong, sau đó sẽ phát hành album. Phong cách album lần này của mình sẽ có đột phá, cụ thể thì mình không thể tiết lộ quá nhiều được, đến lúc đó mọi người sẽ biết.”
“Mình sẽ tiếp tục đóng phim, gần đây mình cảm thấy đóng phim cũng rất thú vị, muốn diễn thử nhiều kiểu nhân vật khác nữa, đương nhiên vẫn sẽ tiếp tục theo con đường ca hát, mọi người yên tâm.”
Phong cách livestream của Lăng Chước trước giờ vẫn luôn như vậy, thong thả nói chuyện phiếm với fans, fan của cậu cũng quen rồi, bắt đầu sôi nổi spam giục cậu đừng chỉ lo nói chuyện, nhanh ăn cơm đi.
Lăng Chước khẽ cười: “Mọi người chỉ xem mình ăn cơm thôi mà không thấy chán à?”
Sau đó trên màn hình xuất hiện một hàng câu trả lời đồng thanh “Không chán”. Đối với fan mà nói, cho dù cả ngày chỉ ngồi xem Lăng Chước livestream ăn cơm thì cũng không chán.
Lăng Chước nhìn đồng hồ, đã sắp tới giờ quay phim, quả thực là nên ăn xong cơm thật nhanh.
Dương Minh ăn xong trước nên đã ra ngoài giúp cậu lấy đồ trong xe bảo mẫu, lúc Lục Trì Hiết đi vào chỉ còn một mình Lăng Chước ngồi đó. Lục Trì Hiết ngồi xuống đối diện cậu, hỏi: “Lát nữa có đi ăn khuya không?”
Lăng Chước ho nhẹ một tiếng nhắc nhở: “Thầy Lục, tôi đã livestream.”
Lục Trì Hiết nhướng mày, chú ý tới iPad đặt trước mặt Lăng Chước, hắn đứng dậy, khom lưng thò mặt lại gần. Gương mặt được phóng đại của hắn thình lình xuất hiện trên màn hình, cười nói chào hỏi với fan của Lăng Chước. Trên màn hình một loạt hô hào tên hắn, Lục Trì Hiết chọn ra một câu hỏi, đọc lên: “Thầy Lục ơi, quan hệ của thầy với Tiểu Chước của bọn em rất rốt đúng không?”
Hắn cười, nhìn về phía Lăng Chước: “Tiểu Chước?”
Lăng Chước mắt nhìn thẳng, Lục Trì Hiết lại bật cười, trả lời vấn đề của fan: “Tôi cảm thấy quan hệ giữa chúng tôi khá tốt, hay là hỏi thầy Lăng của mấy người một chút, xem cậu ấy thấy tốt hay là không nhỉ.”
Lăng Chước hơi xấu hổ, gật đầu một cái: “… Chúng tôi là bạn tốt.”
Lục Trì Hiết lùi ra khỏi khung hình, dùng khẩu hình nhắc nhở cậu: “Là bạn trai.”
Lăng Chước làm bộ không nhìn thấy.
Cậu đã ăn cơm xong, nói đã đến giờ phải quay phim liền chào tạm biệt fan, rồi tắt livestream.
Lục Trì Hiết hỏi lại cậu: “Tối nay đi ăn khuya nhé?”
Lăng Chước: “Sao cũng được.”
Lục Trì Hiết: “Vậy đi thôi.”
Đêm nay chỉ quay hai cảnh, hơn 9 giờ, Lục Trì Hiết tự mình lái xe chở Lăng Chước rời khỏi trường quay.
Trong lúc chờ đèn đỏ, Lăng Chước cúi đầu, ngửi ngửi cánh tay Lục Trì Hiết: “Anh dùng nước hoa à?”
Lục Trì Hiết thuận miệng đáp: “Là fan tiếp ứng của em đưa cho, tùy tiện thử một chút thôi.”
Lăng Chước: “À.”
Hôm nay fan của cậu tới trường quay tổ chức sinh nhật cho cậu, mỗi bạn diễn của cậu đều có quà, hợp đồng đại diện cho nước hoa T&G của cậu vừa được thông báo, fan của cậu liền mua tặng mỗi người một lọ, mùi hương mà Lục Trì Hiết được tặng cũng khá dễ chịu.
Lại nói, hợp đồng này cũng là lấy phúc của Lục Trì Hiết.
Nghĩ tới chuyện Lục Trì Hiết nói tới lần trước, Lăng Chước hỏi hắn: “Mẹ của anh… Không biết chuyện của chúng ta đúng không? Anh đã hứa là sẽ không nói cho ai biết rồi đấy nhé.”
Lục Trì Hiết liếc nhìn cậu một cái: “Nói với mẹ tôi cũng không được à?”
Lăng Chước: “Nói với mẹ anh không phải là càng kì hơn sao?”
Lục Trì Hiết: “Em có vẻ rất để tâm tới cái nhìn của mẹ tôi đấy nhỉ?”
Lăng Chước thẳng thắn thừa nhận: “Bà ấy là thần tượng của tôi mà.”
Lục Trì Hiết: “Thần tượng?”
Lăng Chước: “Ừm, anh có thể giúp tôi hỏi xin chữ kí của bà ấy không?”
Lục Trì Hiết đầu tiên là có chút ngạc nhiên, sau đó liền bật cười.
Lăng Chước bị hắn cười tới đỏ mặt: “Có được không?”
Đèn đỏ đã chuyển sang màu xanh, Lục Trì Hiết không trả lời cậu, tiếp tục lái xe, nói ra một câu: “Đợi sau này em gặp bà ấy thì tự mình hỏi đi.”
Thấy không lấy được chữ kí của thần tượng, khóa miệng Lăng Chước hơi xìu xuống, nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận. Thấy Lục Trì Hiết dường như đang lái xe trở về thành phố, liền hỏi: “Chúng ta đi đâu ăn tối vậy?”
Lục Trì Hiết: “Em đi rồi sẽ biết.”
Xe dừng lại trước tòa nhà thương mại xa hoa nhất trung tâm thành phố, nhà hàng cao cấp nằm ở tầng cao nhất tòa nhà đã bị Lục Trì Hiết đã bao trọn, ngoài hai người thì không còn vị khách nào khác.
Nói là ăn khuya, nhưng càng giống tiêu chuẩn một bữa tối sang trọng.
Lúc chiều muộn, Lăng Chước vừa livestream vừa tranh thủ ăn cơm nên cũng chẳng ăn được bao nhiêu, bây giờ quả thực có hơi đói bụng, cậu không quá để ý, ngồi xuống chỉ nói một câu: “Thái tử gia quả thực rất phô trương.”
Lục Trì Hiết: “Nếu em không ngại bị người ta biết em đi ăn sinh nhật với tôi, đi chỗ khác cũng được thôi. Tôi thì chẳng ngại đâu.”
Lăng Chước ngậm miệng lại.
Đồ ăn lần lượt được mang lên, Lục Trì Hiết rót cho Lăng Chước một ly rượu vang đỏ, hỏi cậu: “Sinh nhật năm trước của em thế nào?”
Lăng Chước suy nghĩ một chút, năm trước à… năm trước năm người bọn họ ở cùng nhau, sau khi kết thúc livestream sẽ cùng nhau ra ngoài ăn cơm, sau khi trở về kí túc xá cậu và Trọng Nhất Nhiên ngồi trên ban công trò chuyện suốt một đêm.
Chỉ mới một năm thôi nhưng dường như đã qua cả một đời.
Cậu không trả lời, nâng ly rượu đặt bên môi, khẽ nhấp một ngụm.
Lục Trì Hiết nhìn cậu, khóe môi khẽ nhếch: “Không muốn nói? Thôi được rồi, nể tình hôm nay là sinh nhật em, không so đo với em.”
“…” Lăng Chước cúi đầu ăn tối.
Lục Trì Hiết: “Ban nãy em nói mẹ tôi là thần tượng của em đúng không?”
Lăng Chước ngượng ngùng thừa nhận: “Ừm, từ nhỏ đã thích rồi.”
Lục Trì Hiết: “Sao lại thích bà ấy?”
Lăng Chước: “Diễn xuất của cô rất tuyệt, còn rất đẹp nữa.”
Lục Trì Hiết: “Vậy ư? Diễn xuất của tôi cũng khá tốt, người khác đều nói tôi lớn lên giống với mẹ, thế sao em lại không thích tôi?”
Lăng Chước: “… Hai chuyện này đâu có giống nhau đâu.”
Lục Trì Hiết: “Cho nên em vừa thừa nhận em vẫn không thích tôi.”
Lăng Chước cực kì bất đắc dĩ: “Anh cưỡng từ đoạt lý*, ban nãy còn nói là sinh nhật tôi nên tha cho tôi mà.”
(*) Cưỡng từ đoạt lý: ngụy biện một cách áp đặt, vô lý nhưng cãi thành có lý.
Lục Trì Hiết nhẹ than một tiếng.
“Thầy Lục,” Lăng Chước hạ giọng, “Sinh nhật tôi mà, không phải anh nên nhìn sắc mặt tôi à?”
Lục Trì Hiết nhìn cậu một chốc, sau đó duỗi tay, dùng sức nhéo mặt cậu một cái.
Lăng Chước đánh bay tay hắn.
Một bữa này ăn gần hai tiếng đồng hồ, gần mười hai giờ, Lục Trì Hiết bảo Lăng Chước nhìn ra bên ngoài.
Lăng Chước nghi hoặc quay đầu, bên ngoài cửa kính sát đát là nhà cao tầng san sát nhau, giờ này thành phố đã tắt đèn, chỉ còn lại thưa thớt một chút ánh sáng, cậu không rõ Lục Trì Hiết muốn cậu nhìn cái gì.
Lục Trì Hiết nhìn đồng hồ: “Còn 30 giây.”
Vừa điểm 0 giờ, thành phố đang ngủ say đột nhiên bị đánh thức, tất cả tòa nhà cao tầng dù gần hay xa đều đồng loạt sáng lên.
Đó là ngọn lửa hồng rực sáng, không ngừng biến ảo thành những màu sắc rực rỡ trên các tòa nhà, tựa như pháo hoa đang nở rộ, phản chiếu trong đôi mắt ngạc nhiên của Lăng Chước.
Đỏ, là màu sắc tiếp ứng* của riêng cậu.
(*) Màu sắc tiếp ứng: mỗi idol, nhóm nhạc sẽ có màu sắc đặc trưng riêng. Ví dụ Bigbang là màu vàng, Suju màu xanh,…
Màn trình diễn ánh sáng kéo dài khoảng nửa giờ, tới tận khi kết thúc, Lăng Chước gần như không nói nên lời. Sau khi tỉnh táo lại, cậu vừa muốn nói điều gì đó thì di động đột nhiên vang lên.
Nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, cảm xúc rung động trong nháy mắt bị kéo trở về, Lăng Chước nhấn nghe, dành nói trước: “Đội trưởng…”
Trọng Nhất Nhiên gọi điện thoại tới chúc cậu sinh nhật vui vẻ, từ Thất Tịch bọn họ đã thật lâu không liên lạc riêng nữa, Lăng Chước có hơi hoảng hốt, thậm chí còn có một cảm giác xa lạ không nói được thành lời, cảm ơn Trọng Nhất Nhiên.
Trọng Nhất Nhiên: “Anh có mua quà sinh nhật cho em đấy, đã gửi đến khách sạn của em rồi.”
Lăng Chước: “Lần sau gặp anh đưa cho em cũng được mà, không cần phiền toái như vậy đâu.”
Trọng Nhất Nhiên: “Anh đã gửi đi rồi, ngày mai là em có thể nhận được.”
Lăng Chước: “…Cảm ơn anh.”
Sau đó là một khoảng im lặng.
Lăng Chước bỗng giật mình, di động trong tay đã bị người khác rút ra, Lục Trì Hiết một câu cũng không nói, trực tiếp giúp cậu tắt máy.
Lăng Chước nhíu mày: “Anh làm gì vậy?”
Lục Trì Hiết mỉm cười nói: “Thầy Lăng à, nói chuyện điện thoại với một thằng đàn ông khác trước mặt bạn trai em thì không tốt lắm đâu.”
Lăng Chước muốn giải thích, lại không biết phải nói gì, có hơi giận.
Cũng không biết là giận Lục Trì Hiết ngắt điện thoại của cậu, hay giận vì cái khác.
Lục Trì Hiết trả điện thoại cho cậu, Lăng Chước cũng không bật lại máy, hỏi: “Màn trình diễn ánh sáng ban nãy là anh làm đúng không?”
Lục Trì Hiết: “Đẹp không?”
Lăng Chước gật đầu: “Ừm.”
Nhân viên phục vụ mang bánh kem tới, Lục Trì Hiết thắp nến, đèn trong nhà hàng cũng đã tắt, hắn nhắc nhở Lăng Chước: “Em ước một điều đi.”
Lăng Chước khẽ im lặng, nói: “Tôi không muốn ước gì cả.”
Lục Trì Hiết: “Vì sao?”
Lăng Chước: “Không sao, tôi cũng không phải trẻ con, mấy cái này đều là lừa gạt cả.”
Trên livestream cậu không nói thật với fans, buổi chiều khi fans tổ chức sinh nhật cho mình, thật ra cậu không ước nguyện bất kì điều gì cả.
Bảy năm trước, mỗi năm cậu đều ước một nguyện vọng, là muốn người mà cậu thích cũng thích cậu, cuối cùng đều là công dã tràng, cậu sẽ không tin nữa.
Lục Trì Hiết: “Nguyện vọng có thể thành hiện thực hay không không phải do ông trời, nhân định thắng thiên*.”
(*) Nhân định thắng thiên: thành công không do trời mà do con người làm nên.
Lăng Chước sửng sốt, Lục Trì Hiết nhìn cậu: “Em không muốn thì để tôi ước nguyện thay em nhé, xem xem năm sau điều ước này có thể thành hiện thực được hay không.”
Lăng Chước gật đầu.
Lục Trì Hiết nhìn thẳng mắt cậu: “Vậy tôi ước, người thích em, em cũng sẽ thích hắn.”
Lăng Chước hoàn toàn không còn lời nào để nói.
Thôi, cứ thế đi.
Cậu hít sâu một hơi, thổi tắt ngọn nến.
Trong bóng đêm, Lục Trì Hiết nắm tay cậu, đeo cho cậu một chiếc đồng hồ.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Ánh đèn trên đỉnh đầu lần nữa sáng lên, Lăng Chước cúi đầu nhìn, là một chiếc đồng hồ đôi với đồng hồ của Lục Trì Hiết.
Cậu không từ chối: “Cảm ơn anh.”
Rạng sáng, 1 giờ, Lục Trì Hiết lái xe chở Lăng Chước, hướng đi hoàn toàn ngược lại với phim trường.
Lăng Chước uống rượu, có hơi choáng đầu, nằm dựa lên ghế không nói gì, cũng không hỏi Lục Trì Hiết muốn dẫn cậu đi đâu.
Nhắm mắt cũng không ngủ được, dứt khoát mở di động lên.
Trọng Nhất Nhiên sau đó gọi lại cho cậu hai cuộc điện thoại, còn nhắn wechat hỏi cậu làm sao vậy, trong lòng Lăng Chước không thoải mái, nhắn lại một câu “Vừa nãy di động hết pin”, đối phương nhanh chóng nhắn lại, nhắc nhở cậu nên ngủ sớm đi, cậu không đáp lại.
Trong nhóm chat chung năm người, những người còn lại cũng gửi tin nhắn chúc mừng sinh nhật cậu, Lăng Chước đồng loạt trả lời lại bằng một emoji mặt cười, sau đó thoát khỏi wechat.
Cậu nhàm chán mở weibo, vừa làm mới ứng dụng liền phát hiện trạm DarkFire có một bài viết mới, Lăng Chước mất hai giây mới nhớ ra, đó là trạm CP của cậu với Lục Trì Hiết mà cậu mới chú ý gần đây.
Sau khi nhìn rõ nội dung bài đăng, Lăng Chước giật mình, men say cùng cơn buồn ngủ lập tức bay mất.
Trong bài đăng là video quay lại toàn bộ màn trình diễn ánh sáng chúc mừng sinh nhật cậu lúc 0h kia.
Khu bình luận và chia sẻ tất cả đều là tiếng hú hét, hô hào thần trạm, không những chuyên nghiệp mà còn siêu siêu giàu. Mà cũng phải thôi, địa điểm quay là khu thương mại phồn hoa bậc nhất trung tâm thành phố, còn có màn trình diễn ánh sáng của hàng trăm tòa nhà lân cận, thời gian kéo dài tới cả nửa tiếng đồng hồ, số tiền phải bỏ ra sẽ lớn tới chừng nào chứ?
Khu bình luận có người đùa giỡn nói: “Đừng bảo cái trạm này là Đại ma vương tự lập ra nha.”
Một lời trúng đích.
Lăng Chước quay đầu nhìn người đang chăm chú lái xe bên cạnh: “Thầy Lục, cái trạm DarkFire này là tự anh lập ra ư?”
Lục Trì Hiết: “Tôi sao còn sức lực mà làm cái này chứ?”
Lăng Chước không tin: “Kể cả thế thì chắc chắn cũng là một trong những người của anh, Tiền Trinh phải không? Hay là người khác?”
Lục Trì Hiết: “Ừ.”
Lăng Chước: “…”
Lăng Chước: “Thầy Lục, anh như vậy thật đáng sợ.”
Lục Trì Hiết liếc nhìn cậu.
Lăng Chước ngoài miệng nói vậy nhưng lại không hề tức giận, ngược lại còn nở nụ cười.
“Tự mình tạo trạm CP cho mình, anh còn không đáng sợ ư? Được rồi, tôi đổi cách nói, anh thật nhàm chán, còn ấu trĩ.”
Lục Trì Hiết giơ tay, nhéo mặt cậu lần nữa.
Lăng Chước ngăn lại động tác của hắn, vừa cười vừa hỏi: “Vậy lúc tới sinh nhật anh thì sao? Cũng bỏ tiền làm tiếp ứng hoành tráng như thế này? Nhưng tự mình tiếp ứng cho mình xấu hổ lắm, nhưng không làm khéo còn bị người ta mắng nữa? Anh đừng mong tôi cũng tiếp ứng cho anh khoa trương vậy nhé, tôi có tiền nhưng mà sẽ không tiêu hoang phí thế đâu.”
Lục Trì Hiết: “Chuyện này thầy Lăng không cần bận tâm.”
Lăng Chước: “Ừm, nhưng mà, cảm ơn anh rất nhiều.”
Lục Trì Hiết nhìn cậu một cái, Lăng Chước ánh mắt chân thành, gương mặt còn hơi đỏ lên.
Lục Trì Hiết gật đầu: “Ừ.”
Hết chương 27.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-