[ĐAM MỸ] ÁM HỎA – CHƯƠNG 23
CHƯƠNG 23. XEM PHÁO HOA
Lăng Chước hoàn thành xong cảnh quay cuối cùng đã là chạnh vạng, cậu lập tức về phòng nghỉ thay y phục và trang sức, tiện tay nhắn tin cho Trọng Nhất Nhiên.
Cửa phòng nghỉ không đóng, lúc Lục Trì Hiết bước vào Lăng Chước đương nhắm mắt tháo tóc giả, bỗng ai đó thay cậu từ từ lột mớ tóc giả dính trên đầu xuống.
Lục Trì Hiết dựa lên bàn trang điểm nhìn cậu hồi lâu, Lăng Chước mặc kệ hắn, tẩy trang xong thì ngồi xuống sofa nhanh chóng xử lý phần cơm hộp mà Dương Minh mới tới, sau đó lấy chìa khóa xe từ chỗ Dương Minh, trong lòng cậu có hơi kích động, vừa muốn bỏ đi thì bị Lục Trì Hiết ngăn lại.
Lục Trì Hiết nắm cánh tay cậu: “Hôm nay là Thất Tịch, thầy Lăng vội vàng như thế này là muốn đi đâu đây?”
Lăng Chước nhíu mày: “Tôi đi đâu cũng không cần báo cáo với thầy Lục.”
Hai ngày nay cậu lại bắt đầu tránh mặt Lục Trì Hiết, chỉ sợ không cẩn thận lại chọc người này tái phát bệnh điên.
Lục Trì Hiết siết chặt tay cậu, Lăng Chước căng mặt, không hề dao động.
Giằng co một hồi, Lục Trì Hiết nhẹ “A” một tiếng, buông tay ra: “Thầy Lăng, quà của tôi đâu?”
Lăng Chước lúng túng nói: “Mấy ngày nữa mới gửi tới.”
Lục Trì Hiết: “Không phải hôm nay à?”
Lăng Chước lắc đầu, không tiếp tục nói chuyện với hắn, nhanh chân chạy đi.
Buổi chiều, Trọng Nhất Nhiên tới công ty, hơn 6 giờ anh ở công ty ăn xong bữa tối, đang chuẩn bị rời đi thì trùng hợp Lưu Đào gọi điện thoại tới, nói có chuyện cần bàn riêng với anh.
“Quý một đầu năm sau Thượng Tấn muốn quay một chương trình thi đấu vũ đạo Street Dance, hiện tại bọn họ đang tìm huấn luyện viên vũ đạo, anh có quen biết với đạo diễn chương trình, trưa nay lúc ăn cơm với nhau thì có nhắc tới chuyện này, bọn họ cảm thấy cậu rất phù hợp, trình độ chuyên nghiệp có, lưu lượng cao, hỏi cậu có muốn tham gia hay không. So với các chương trình tương tự thì mức catse tương đối cao, anh cảm thấy đây là cơ hội rất tốt đấy.”
Trọng Nhất Nhiên hơi ngạc nhiên, sau đó lại hỏi: “Quý một năm sau? Cụ thể là khi nào vậy anh?”
Lưu Đào: “Cuối tháng giêng, hai tuần sau tết Nguyên Đán thì bắt đầu quay tập đầu tiên, tổng cộng có mười hai tập, cơ bản là mỗi tuần quay một hoặc hai tập, sẽ mất khoảng hai tháng ghi hình.”
Trọng Nhất Nhiên im lặng, cuối tháng giêng, cũng chính là thời gian tổ chức concert nhóm.
Lưu Đào đoán được anh đang suy nghĩ điều gì, thở dài khuyên bảo: “Nhất Nhiên, lúc trước cậu từ chối thử vai “Truyền thuyết Minh Dung”, anh biết cậu không hứng thú với đóng phim nên cũng không khuyên cậu thêm, nhưng cơ hội được tham gia chương trình kĩ nghệ như này quả thực rất hiếm, Thượng Tấn cũng rất coi trọng, bằng không cũng không cần tuyển huấn luyện viên sớm thế này. Street Dance cũng là thế mạnh và đam mê của cậu, đừng bỏ lỡ.”
Trọng Nhất Nhiên do dự nói: “Thời gian ghi hình chắc chắn sẽ không thay đổi chỉ vì một mình em, đúng không? Thời gian dự kiến tổ chức concert cũng đã xác định xong, vạn nhất hai bên trùng lịch thì sao? Hơn nữa, có rất nhiều thứ phải chuẩn bị cho concert, em là đội trưởng, trách nhiệm càng lớn hơn mọi người, em sợ em sẽ làm ảnh hưởng tới concert.”
Lưu Đào bất đắc dĩ: “Hiện tại concert cũng chỉ mới xác định trước mấy buổi, thời gian có thể thay đổi, nếu thật sự không được, concert cứ hoãn lại luôn hai tháng, như vậy tiện cho cả em lẫn Lam Lạc.”
Trọng Nhất Nhiên: “Nếu cứ tiếp tục lùi lịch thì quản lý của Lăng Chước chắc chắn sẽ không đồng ý, đẩy hết lịch của Lăng Chước tới ngoài tháng Giêng đã là nhượng bộ lớn nhất của chị Tĩnh rồi, hơn nữa sau đó hợp đồng của vài người bọn em cũng sẽ lục tục đến hạn, không ai chắc chắn tới lúc đó sẽ còn xảy ra chuyện gì, concert này… Em muốn làm, còn phải làm cho thật tốt, Lăng Chước và mọi người cũng như vậy, bọn em đều không muốn việc này cuối cùng sẽ trở thành tiếc nuối.”
Lưu Đào: “Nhưng bỏ lỡ chương trình này rồi sẽ không còn cơ hội thứ hai, em không tiếc sao?”
Đương nhiên là đáng tiếc, Trọng Nhất Nhiên cúi thấp đầu, không trả lời được.
Di động trong tay sáng lên, hiển thị tin nhắn wechat Lăng Chước vừa gửi tới: ‘Đội trưởng, hôm nay em quay xong rồi, ăn cơm xong thì bắt đầu xuất phát, khi nào thì anh tới vậy?’
Trọng Nhất Nhiên trả lời: ‘Anh tới ngay.’
Thị lực Lưu Đào tốt, thoáng nhìn qua tin nhắn giữa anh và Lăng Chước, nhíu mày hỏi: “Em có hẹn với Lăng Chước à?”
Trọng Nhất Nhiên khóa màn hình, gật đầu.
Lưu Đào: “Hôm nay là Thất Tịch, em với cậu ta đi hẹn hò?”
Nghe ra nghi ngờ trong giọng Lưu Đào, yết hầu Trọng Nhất Nhiên khẽ chuyển: “Anh Lưu, bọn em chỉ tới công viên Bắc Sơn xem pháo hoa thôi.”
Lưu Đào nhìn thẳng mắt anh: “Chỉ xem pháo hoa thôi?”
Trọng Nhất Nhiên trầm mặc.
Qua một hồi, biểu tình của Lưu Đào trở nên nghiêm túc, lần nữa mở miệng: “Cho dù không suy nghĩ cho mình, tốt xấu gì em cũng nên suy nghĩ cho Lăng Chước chứ. Em cũng biết gần đây ban lãnh đạo công ty có biến động lớn, sắp tới sẽ có một vị mới trở thành đại cổ đông, nghe nói người này và Chu tổng khá thân thiết, đã từng kín đáo phê bình chuyện Lăng Chước không dễ quản. Nhìn ý tứ của bọn họ, anh đoán nếu Lăng Chước không nghe lời thì bên trên sẽ đổi người, trong công ty hiện tại có rất nhiều thực tập sinh có tài năng, mấy năm trở lại đây các chương trình sống còn cũng rất hot, nếu có thể bồi dưỡng ra một, hai tiểu lưu lượng thì tài nguyên cũng sẽ rót về phía ấy. Đương nhiên, Lăng Chước hiện tại là đỉnh lưu, người khác không uy hiếp được cậu ta, nhưng nếu cậu ta dính phải scandal không dễ nghe, vậy thì tình huống sẽ không giống nữa.”
“Chắc em cũng hiểu rõ, fan có thể ồn ào ghép CP, nhưng nếu thật sự đồng tính luyến ái thì lại là chuyện khác.”
Nghe được một câu cuối cùng, Trọng Nhất Nhiên dùng sức siết chặt nắm tay, gian nan nói: “Không phải và cũng không có chuyện đó, em và em ấy không phải loại quan hệ này, anh Lưu đã nghĩ nhiều rồi.”
Lưu Đào: “Anh cũng hy vọng không phải, vì cậu ta, cũng vì chính em. Nói thật, sau này nếu nhóm giải tán, giữa năm người, trừ Lăng Chước, người anh xem trọng nhất là em, cho nên anh hy vọng em không quyết định theo cảm tính, chậm trễ tiền đồ của chính mình hoặc người khác.”
Trọng Nhất Nhiên: “Em biết, em hiểu ý anh Lưu…”
Lưu Đào: “Vậy em nghĩ cho kĩ, không cần vì lúc này nhất thời xúc động mà phải hối hận về sau.”
Lưu Đào cảm thấy nói đủ liền dừng lại, rời đi trước, để lại anh nghiêm túc suy nghĩ về chuyện chương trình tổng nghệ.
Trong Nhất Nhiên dựa tường ngẩn người, đột nhiên có người tới, là Đặng Lam Lạc.
Đặng Lam Lạc dựa lên cửa: “Cơ hội tốt như vậy, vì sao cậu không cần?”
Trọng Nhất Nhiên nhìn lên: “Cậu nghe được à?”
Đặng Lam Lạc: “Nghe được, thật ra ba năm trước, cuộc nói chuyện giữa cậu và anh Lưu tôi cũng nghe được.”
Vẻ mặt Trọng Nhất Nhiên rất khó coi, Đặng Lam Lạc vẫn tiếp tục nói: “Lúc ấy anh Lưu đã nhìn ra cậu có tình cảm với Lăng Chước, Chu tổng lại đang có ý muốn chọn Lăng Chước tham gia chương trình sống còn, nhắc nhở cậu và Lăng Chước nếu phát triển quan hệ trên mức đồng đội thì công ty sẽ từ bỏ hai cậu, mà cơ hội sẽ thuộc về tôi, cho nên cậu mới nhẫn nhịn, dù những năm này tình cảm của Lăng Chước giống như cậu, cũng thể hiện rã rõ mồn một, cậu vẫn luôn giả vờ không biết.”
Trọng Nhất Nhiên nhíu mày càng sâu, không hé răng.
Đặng Lam Lạc tự giễu nói: “Thật ra, nói tôi không ghen tỵ với Lăng Chước là giả, tôi và em ấy đều là vocal, khắp nơi đều bị người ta lấy ra so cao đạp thấp, tôi có thể đứng ở C vị chẳng qua cũng chỉ vì vào công ty sớm hơn em ấy mà thôi, thực lực của tôi không bằng em ấy, nếu không lúc đó Chu tổng cũng không chọn em ấy mà bỏ qua tôi. Nhưng tôi cũng rất cảm kích em ấy, nếu không có em ấy chúng ta cũng không được ra mắt, mà bằng thực lực của tôi có lẽ cũng không thể tự mình đi được tới ngày hôm nay.”
“Thằng nhóc Tề Lương Lịch kia tuổi nhỏ khí thịnh, chỉ nghĩ năm người chúng ta vĩnh viễn sẽ không tách ra, nhưng hiện thực là hiện thực, Trương Tầm là hiện thực, tôi cũng là hiện thực. Tôi biết, cậu và Lăng Chước có thể thông cảm cho chúng tôi, nhưng trong lòng nhất định sẽ không thoải mái, đồng dạng, tôi có thể hiểu cậu, cậu cũng không dễ dàng gì, vì nhóm mà dám hy sinh lợi ích bản thân, tôi rất khâm phục cậu, nhưng tôi giống anh Lưu, muốn khuyên cậu một câu, thôi bỏ đi.”
“Cho dù người hôm nay đứng đây là Lăng Chước, khẳng định em ấy cũng không muốn nhìn thấy cậu một lần nữa từ bỏ cơ hội, cậu làm những chuyện này cũng chỉ vô nghĩa mà thôi.”
Bảy rưỡi tối, Lăng Chước một mình lái xe lên núi.
Du khách đến công viên đông như nêm, cậu lái xe tới đài quan sát phía sau núi, nơi mà cậu hẹn với Trọng Nhất Nhiên.
Vốn dĩ nơi này buổi tối đã rất vắng vẻ, đêm nay công viên Bắc Sơn còn dựng một sân khấu ở cửa trước nên lại càng không có người. Lăng Chước dừng xe, cách thời gian hẹn còn nửa tiếng, cậu đi xuống, vòng tới đầu xe, tựa lên nắp capo nhìn ánh đèn thành phố ở phía xa, yên lặng chờ đợi.
Hơn mười phút sau, phía sau truyền tới động cơ ô tô, Lăng Chước quay đầu lại, nụ cười trên môi lập tức cứng lại.
Mặc dù cậu không hiểu nhiều nhưng có thể nhận ra được đó là một chiếc siêu xe.
Xe dừng lại bên cạnh cậu, Lục Trì Hiết từ trên xe bước xuống, dựa vào cửa xe, chậm rãi châm một điếu thuốc. Giữa là khói thuốc trắng, Lăng Chước nhìn đôi mắt mang nụ cười ẩn ý của hắn, sầm mặt cúi đầu.
Lục Trì Hiết: “Thầy Lăng ở đây một mình ngắm cảnh đêm à? Thật là, sao lại không gọi tôi đi cùng với?”
Lăng Chước: “Sao anh lại biết tôi ở đây?”
Lục Trì Hiết nhướng mày, buồn cười nói: “Đây là nơi công cộng nha, em tới được, còn tôi thì không hả?”
Lăng Chước lạnh lùng nhìn hắn.
Lục Trì Hiết: “Được rồi, em đừng dùng vẻ mặt ấy chằm chằm nhìn tôi, tôi biết em ở đây, thậm chí còn biết em có hẹn với tên đội trưởng kia nữa kìa.”
Lăng Chước nhíu mày.
Lục Trì Hiết nói: “Thầy Lăng à, tối hôm đó em uống say, trong tay vẫn nắm chặt tờ rơi, hôm nay lại còn đi một mình, dùng đầu gối cũng biết em sẽ đến đây, phía trước quá đông người, tôi đoán em chạy tới chỗ này.”
Lăng Chước: “Vậy anh tới đây làm cái gì?”
Lục Trì Hiết: “Xem náo nhiệt.”
Lăng Chước lạnh giọng: “Anh muốn xem náo nhiệt gì chứ?”
Lục Trì Hiết: “Thầy Lăng, chúng ta đánh cược đi.”
Hắn cong khóe môi: “Tôi cược, cái vị đội trưởng kia của em, đêm nay khẳng định sẽ không tới.”
Lăng Chước phớt lờ hắn, xoay người lại, lần nữa nhìn về phía xa.
Trọng Nhất Nhiên dừng xe dưới chân núi, anh kéo phanh tay, đôi mắt nhắm nghiền, mệt mỏi đổ ụp người lên tay lái.
Gió đêm trên núi bắt đầu thổi, tiếng di động của Lăng Chước đột ngột cắt qua đêm tối tĩnh lặng, hiển thị người gọi là Trọng Nhất Nhiên.
Lăng Chước nhấn xuống phím nghe, đầu dây bên kia không có tiếng nói, cậu theo bản năng ngừng thở: “… Đội trưởng?”
Một lát sau, cậu nghe được thanh âm khàn khàn của Trọng Nhất Nhiên từ bên kia điện thoại: “Xin lỗi Lăng Chước, tối nay anh bận, có lẽ phải thất hẹn với em rồi.”
Trái tim đang treo cao của Lăng Chước nháy mắt rơi xuống đáy vực: “Có chuyện gì sao ạ?”
Trọng Nhất Nhiên: “Ừ, có chút chuyện, anh xin lỗi.”
“Được rồi.” Lăng Chước khó khăn tìm lại thanh âm, “Bỏ đi, anh bận việc của mình trước đi.”
Lăng Chước không biết mình đã cắt đứt cuộc điện thoại này thế nào, mơ mơ hồ hồ nhấn kết thúc, sau lưng có người gọi tên cậu.
“Lăng Chước.”
Cậu quay đầu lại, đôi mắt ẩn sau làn khói của Lục Trì Hiết nhìn cậu: “Xem pháo hoa đi.”
Phía trước bên trái, trên sườn núi của công viên, pháo hoa phóng lên cao, nổ tung giữa bầu trời đêm đầy sao.
Lăng Chước ngẩn ngơ nhìn.
Từng chúm pháo hoa nở rộ trên bầu trời, cậu vẫn ngẩng đầu, pháo hoa rực rỡ phản chiếu trong đôi mắt đen láy.
Cuối cùng chiếu đỏ cả mắt.
Hết chương 23.
Editor: Tùy Tiện
Spoil: chương sau yêu thử nha σ(≧ε≦σ) ♡
-0 Comment-