[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT- CHƯƠNG 67
CHƯƠNG 67. TỚ ĐÃ CHO RẰNG TỚ CÓ THỂ TIN TƯỞNG CẬU
Ngày công bố điểm thi đại học, Thư Nguyện rất bình tĩnh, cậu biết rõ năng lực của mình, bởi vậy khi nhận được kết quả thi thực tế cao hơn mười điểm so với dự đoán cậu cũng không ngạc nhiên.
Cậu tắt máy tính, tầm mắt yên lặng nhìn bức tranh gốm treo trên tường, hồi lâu sau cậu tháo khung tranh xuống, đặt nó trong tủ cùng với đống cúp và huy chương thi nhảy, khóa lại.
Thi đại học xong phải điền nguyện vọng, Thư Nguyện bỏ qua sự phản đối của mẹ, trên mục nguyện vọng một điền tên đại học A, đồng thời điền luôn chuyên ngành chính*.
(*) Raw là 服从分配 (phục tùng phân phối), hiểu nôm na là nếu điểm thi của bạn trên điểm sàn của trường, muốn vào chuyên ngành 1 nhưng sợ không đủ điểm thì chọn chuyên ngành 2 thấp điểm hơn để có tỷ lệ trúng cao hơn. Nếu chuyên ngành 1 đủ điểm thì nội dung điền trong chuyên ngành 2 không ảnh hưởng tới việc bạn được học CN1.
Vì chuyện này mà cậu và Ti Liễu tranh cãi một hồi, vì chuyện trước kia, Ti Liễu vẫn luôn nghĩ cậu không đủ năng lực tự bảo vệ mình.
“Nếu con không học cách tự lập một lần nữa, con sẽ trở nên vô dụng.” Thư Nguyện không nghe khuyên bảo, không điền nguyện vọng theo ý mẹ, “Mẹ, để con ra ngoài tự lập đi.”
Cùng lúc đó, Lê Hủ vừa hoàn thành thủ tục đăng kí học lại, bước ra từ một ngôi trường xa lạ. Lê Văn Trưng đi cùng hắn, ông vỗ vỗ lưng hắn: “Đến trường học lại lớp mười hai rất khó khăn, sao con không tự học ở nhà?”
“Nội quy trường nghiêm khắc, như vậy mới có thể đốc thúc bản thân.” Lê Hủ nói, “Ở nhà quá thoải mái, con sợ bản thân sẽ buông thả, quên mất mục tiêu của mình.”
Vừa về đến nhà Lê Hủ đã nhận được tin nhắn của Thi Thành Cẩn trong nhóm chat của Trầm Mê, nói rằng tối nay là buổi ghi hình vòng chung kết thi hát toàn quốc, bây giờ hắn đang cực kì hoảng lọa, cần em anh cổ vũ.
Sân khấu chung kết không ghi hình tại thành phố này, trong đám anh em cũng chỉ có Cố Vãng là rảnh rỗi, bởi vậy đêm thi chung kết chỉ có hắn, Nhậm Liêu và Thẩm Chiêu Thời bay tới cổ vũ.
“Sợ cái gì, mày đã nổi tiếng như vậy rồi, chắc trên Weibo tăng không ít fan nhỉ?” Hàn Khải Vân sau khi hoàn thành công việc thì trêu Thi Thành Cẩn.
Tống Duyệt Niên đoán: “Sau khi kết thúc thi chung kết, chắc sẽ có công ty giải trí liên hệ với em thôi.”
“Cố lên.” Lê Hủ @Thi Thành Cẩn.
Thi Thành Cẩn hi hi ha ha lần lượt đáp lại từng cái, đến phiên Lê Hủ, hắn suy nghĩ một chút, không tiếp tục giận dỗi nữa: “Tuân mệnh, bác Lê.”
Hắn chụp màn hình những tin nhắn trong group chat, lại cùng người bên cạnh chụp ảnh chung rồi đăng hết lên vòng bạn bè: “Đêm nay nhất định sẽ dốc hết toàn lực~”
Thư Nguyện vừa vặn lướt xem vòng bạn bè của Thi Thành Cẩn, nhìn thấy avatar của Lê Hủ trong đó, trong lòng nhói lên một cái. Cậu đặt di động xuống, tiếp tục công việc đang làm dở___
Gần đây cậu có sở thích mới là học làm resin* từ các video trên mạng. Loại hình thủ công này chủ yếu thu hút nữ sinh, hồi lớp 11 cậu đã từng thấy bạn học làm, thành quả nhìn rất đẹp.
(*) Raw 晶滴胶, dịch ra là keo pha lê, nhưng t tìm thì thấy giống cách làm resin (một dạng hợp chất trong suốt kết dính vào khuôn, thêm vật trang trí và chờ khô)
Trong kỳ nghỉ hè, Thư Nguyện vừa lên mạng xem video vừa nghịch với một đống dụng cụ, còn đối chiếu giáo trình làm ra rất nhiều đồ chơi nhỏ, chỉ cần gói đẹp là có thể bán được kha khá.
Sau khi quen tay, cậu thử tăng độ khó, định làm cho Lê Hủ một phần mô hình đảo Mataking.
Bên dưới làn nước biển xanh lam là dải san hô rực rỡ, đàn cá và rùa biển thong dong bơi lội, trên bờ biển là bãi cát và ngôi nhà gỗ. Chỉ cần một lỗi nhỏ Thư Nguyện cũng sẽ không hài lòng, cậu làm rất tỉ mỉ, mỗi lần hủy đi một cái bán thành phẩm cậu sẽ kiểm tra ngày trên di động, chỉ sợ sẽ lỡ mất ngày sinh nhật của Lê Hủ.
Ngày thư thông báo trúng tuyển đại học gửi đến, Thư Nguyện cũng vừa vặn hoàn thành tác phẩm của mình.
Tuy ngoài miệng Ti Liễu nói không muốn Thư Nguyện đi học quá xa nhà, nhưng khi mở bưu kiện chuyển phát nhanh ra, nhìn thấy thư thông báo được thiết kế đặc biệt, bà vẫn mừng cho Thư Nguyện: “Tiểu Nguyện, con lại đây xem này!”
“Vâng.” Thư Nguyện cẩn thận đặt mô hình đại dương khối lập phương vào hộp chống sốc, sau đó đặt gọn trong túi giấy.
Cậu nhận thư thông báo trúng tuyển, nhìn lướt qua rồi để trên bàn, nhấc theo túi đi ra ngoài: “Mẹ ơi, con tới nhà Lê Hủ một chút.”
“Thằng bé thi trường nào vậy?” Tơ Liễu hỏi.
“Con không biết.” Thư Nguyện nói, “Con đang muốn đi hỏi cậu ấy.”
Từ sau khi Lê Hủ đơn phương chia tay cậu, đã nhiều ngày Thư Nguyện chưa ra khỏi nhà. Hôm nay thời tiết rất tốt, những đám mây tầng tầng trải mình trên bầu trời xanh nhạt nhìn như những miếng bọt trắng muốt đang hấp thụ nắng, khiến cho cảnh vật vừa được bao phủ trong ánh sáng vừa giúp cho không khí không đến nỗi quá nóng nực.
Tâm trạng đã nặng nề nhiều ngày cũng nhờ thời tiết mà chuyển biến tốt hơn, Thư Nguyện mang theo túi ngồi lên xe buýt, trên đường đi ngang qua trung học Thanh Hòa, cậu bỗng dưng nhớ khi Lê Hủ uy phong lái xe chở theo cậu mà chạy khỏi cửa trường.
Cậu thậm chí không cảm thấy mình đã tốt nghiệp, như thể chỉ cần qua hết mùa hè này, cậu vẫn sẽ trở lại Thanh Hòa, ban ngày sẽ ngồi cùng bàn với Lê Hủ rồi tình cờ được đối phương nắm tay dưới bàn, tối đến cậu và Lê Hủ sẽ chen chúc trên chiếc giường đơn chật chội rồi ôm nhau ngủ.
Bảo an của khu biệt thự Hoan Du từ xa nhìn thấy mặt cậu, liền mắt nhắm một mắt mở một mắt cho cậu đi vào, Thư Nguyện cảm thấy rất ngại, cảm ơn bảo vệ rất nhiều lần, sau đó mới đi nhanh về phía nhà họ Lê.
Tuy rằng cách sinh nhật Lê Hủ còn cả một tuần lễ, nhưng Thư Nguyện lại muốn lập tức nhìn thấy hắn, tặng quà cho hắn, sau đó trịnh trọng nói cho hắn biết, cậu không muốn chia tay.
Cậu phải ngủ trên chiếc giường mây do Lê Hủ làm, phủ đầy kí ức mềm mại, cùng Lê Hủ ngắm mặt trời, xem trăng đếm sao, vùi trong lồng ngực Lê Hủ, nỉ non những lời âu yếm kiềm diễm chỉ mình đối phương nghe thấy.
Sân trước nhà họ Lê đang có người làm cỏ, Thư Nguyện chạy dọc theo đường nhỏ tới, lễ phép lên tiếng chào hỏi: “Dì Ngô ơi, Lê Hủ có ở nhà không ạ?”
So với thím Điền, dì Ngô không quen lắm với Thư Nguyện, bà chỉ trên lầu, nói: “Cậu ấy ở phòng ngủ đó, mỗi ngày đều nhốt mình trong phòng, cũng không ra ngoài đi chơi.”
Thư Nguyện nói cám ơn, chạy đến cửa lớn của biệt thự, mới vừa bước lên bậc tam cấp, cửa đã mở ra, Lê Quyết vừa bấm di động vừa đi ra, vừa bước xuống bậc tam cấp, vừa vặn đối mắt với Thư Nguyện.
“Sao anh lại tới đây?” Lê Quyết cất điện thoại di động đi.
Đã từng có tiền lệ, Thư Nguyện không muốn phản ứng Lê Quyết, sát vai Lê Quyết muốn đẩy cánh cửa chưa hoàn toàn khép lại, Lê Quyết vội vàng kéo tay cầm đóng cửa lại: “Anh tôi không ở nhà.”
“Dì Ngô nói cậu ấy ở trên lầu.” Thư Nguyện phản bác.
Lê Hủ chặn ở trước cửa: “Tôi nói là không có.”
“Sao cậu lại ngây thơ vậy.” Thư Nguyện nghiêng nghiêng đầu đã nhìn thấy trong nhà để xe có xe của Lê Hủ, “Xe của cậu ấy kia kìa.”
“Anh ấy nói không muốn để cho bất kỳ ai quấy rầy.” Lê Quyết hết nhìn sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt của Thư Nguyện, ánh mắt lại chuyển đến cái túi Thư Nguyện đang cầm, “Anh tặng quà cho anh tôi à, tôi đưa giúp cho.”
Nói xong nó vươn tay ra muốn lấy, Thư Nguyện nhanh tay đem túi giấu sau lưng: “Tôi tự đưa, cậu cho tôi vào đi.”
“Anh ấy nói không muốn gặp——” Tiếng mở cửa vang lên từ phía sau cắt ngang lời Lê Quyết, Lê Hủ ôm cánh tay dựa vào cạnh cửa, nhìn về phía Thư Nguyện bằng ánh mắt xa cách: “Cậu về đi.”
Đau đớn mà cậu cố tình lờ đi giờ phút này tựa như hàng vạn cây châm nhỏ đâm chọc lung tung trong lồng ngực, Thư Nguyện dường như có thể cảm nhận được máu tươi đang trào ra.
Lê Quyết, thủ phạm chính gián tiếp chia rẽ hai người, nhìn Lê Hủ và Thư Nguyện im lặng không lên tiếng, khó khăn mở miệng: “Nếu không…”
“Làm chuyện của mày đi, đừng xía vào chuyện của tao.” Lê Hủ liếc nó một cái.
Lê Quyết gật gật đầu, vội vội vàng vàng chạy đi.
Thư Nguyện như bị đóng đinh tại chỗ, túi quà mà cậu hao hết tâm tư là cho Lê Hủ lúc này nặng tựa ngàn cân, suýt chút nữa cậu đã không cầm nổi.
“Cậu về đi, đừng tới tìm tớ nữa.” Lê Hủ lặp lại một lần nữa, giọng nói càng thêm quả quyết.
Rõ ràng khuôn mặt và giọng nói đều không thay đổi, nhưng Thư Nguyện lại cảm thấy Lê Hủ trước mặt cực kì xa lạ. Những ảo tưởng đẹp đẽ trên đường tới đây hoàn toàn bị đánh nát, cậu đứng ở dưới thềm, ngửa đầu nhìn Lê Hủ, khuôn mặt lộ vẻ bi thương; “Cậu không thích tớ sao?”
Lê Hủ theo bản năng muốn phủ nhận, nhưng lời đến đầu môi lại kìm lại, quay đầu không đáp.
“Tớ đã cho rằng tớ có thể tin tưởng cậu.” Thư Nguyện khẽ thì thầm, cậu không nhìn Lê Hủ, cụp mắt nhìn chằm chằm mũi giày vì bồn chồn mà khẽ nhấp lên nhấp xuống của mình.
“Đây là quà sinh nhật sớm tặng cho cậu, nếu cậu không thích thì…” Một câu ‘không thích thì vứt đi’ Thư Nguyện không thốt ra được, cậu dụng tâm như thế, dựa vào cái gì mà Lê Hủ nói không thích là vứt đi? Cậu sửa miệng, ngẩng đầu, tự cho là hung ác mà nói: “Không thích thì trả cho tớ.”
Dường như sợ Lê Hủ sẽ thật sự trả lại quà, cậu quay đầu bỏ chạy, băng qua sân, chạy trốn không còn bóng dáng, cậu không hề quay đầu lại, cho nên không phát hiện được vẻ mặt Lê Hủ còn khó coi hơn so với chính mình.
Dì Ngô vừa nhổ cỏ về thì thấy Lê Hủ vẫn ngẩn người đứng tựa ở cửa, nhạc nhiên hỏi: “Cháu định ra ngoài hay sao?”
“Không phải.” Lê Hủ đứng thẳng người, bước tới nhặt lấy cái túi Thư Nguyện đặt trên mặt đất, “Đọc sách hơi mệt nên ra ngoài ngắm cây cối một lúc thôi ạ.”
Đồ vật trên tay khá nặng, Lê Hủ không phát hiện bước chân lên cầu thang của hắn so với bình thường gấp gáp, sau khi ngồi lên giường, hắn mới cẩn thận lấy hộp quà vuông ra từ trong túi giấy.
Màu xanh lam lấp lánh chiếm trọn tầm mắt của hắn. viền mắt Lê Hủ nóng lên, trong hoảng hốt, hắn dường như trở lại tháng bảy năm ngoái, gió biển mang theo hơi ẩm thổi lên mặt, dưới chân là cát mịn ấm áp, Thư Nguyện ở dưới đáy biển vẽ cho hắn một trái tim, còn có cảm giác thỏa mãn khi hai người nắm tay chậm rãi đi dọc bờ biển.
Đẩy đồ đạc lộn xộn trên bàn ra, Lê Hủ đặt khối lập phương ở nơi dễ thấy nhất. Động lực duy nhất trong cuộc đời hắn cũng chỉ có vậy, nếu như… Nếu như sau này bọn họ có thể gặp lại, hắn vẫn muốn là người sánh vai cùng Thư Nguyện, cần thận mà ôm người ấy một lần nữa.
Tiết trời tháng tám nắng chang chang, Lê Hủ kéo theo hành lý lần nữa học lại cấp ba. Đám anh em biết hắn đi học lại, A Nhất, người có kinh nghiệm nhất trong lĩnh vực này, nói với hắn, muốn học lại nhất định phải có ý chí mạnh mẽ, bằng không sẽ dễ dàng trở nên chán nản, có khi điểm thi lại còn không cao bằng điểm thi lần trước.
Đây là lần đầu tiên Lê Hủ có cảm giác cô độc, hắn tự đưa mình vào lao tù, không biết tháng sáu năm sau sẽ thế nào.
Đồng dạng một mình đi tới thành phố xa lạ còn có Thư Nguyện, vé tàu cao tốc đi thành phố A cậu đã đặt xong vào giữa tháng tám, trước ngày 30 phải hoàn thành thủ tục nhập học, vì ngày 31 là bắt đầu thời gian tập huấn quân sự nửa tháng của tân sinh viên.
Thư Nguyện muốn tới trường báo danh sớm trước vài ngày, cậu và Thư Thiệu Không cùng nhau đi đến trạm tàu cao tốc, Ti Liễu bận việc không thể ra tiễn, nhưng dù không tới, bà vẫn gọi điện dặn dò cậu rất nhiều.
Thư Thiệu Không lại không dông dài như Ti Liễu, trước cửa soát vé, ông nhét vào túi con trai một cái thẻ ngân hàng, nói: “Nghe nói vật giá bên đó đắt đỏ hơn thành phố này của chúng ta nhiều, con đừng quá tiết kiệm, không đủ thì nói với cha mẹ, biết chưa?”
“Vâng, con biết.” Thư Nguyện sờ sờ túi, muốn đem thẻ ngân hàng trả lại cho ông, “Hôm qua mẹ đã chuyển tiền cho con rồi.”
“Không sao, con cứ giữ lại, đây là quỹ học đại học của con.” Thư Thiệu Không vỗ vai cậu, “Đi đi, đừng để lỡ tàu, đến nơi thì gọi điện về nhà cho cha mẹ.”
Qua cổng soát vé, Thư Nguyện vừa đi vừa liên tục quay đầu nhìn lại, cho tới khi khuôn mặt của cha cậu bị đám đông che khuất hoàn toàn. Cậu đeo cặp sách, kéo theo hai valy một to một nhỏ chen chúc leo lên tàu cao tốc, mồ hôi nhễ nhại.
Xung quanh là tiếng trẻ con khóc trộn lẫn tiếng cắn hạt hướng dương tanh tách, ồn ào huyên náo. Thư Nguyện dựa vào cửa sổ, nhìn cảnh vật nhanh chóng lướt qua ngoài khung cửa, tâm trí cậu như bị mê hoặc, vang lên giọng nói trong trẻo của Lê Hủ.
“Cậu đừng bỏ rơi tớ.”
Hết chương 67.
Editor: Người muốn giấu tên
Beta: Tùy Tiện
-0 Comment-