[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 66
CHƯƠNG 66. TỚ KHÔNG ĐỒNG Ý
Gọi điện thoại xong Thư Nguyện lại không ngủ được, cậu muốn hỏi Thi Thành Cẩn có biết Lê Hủ ở đâu không nhưng đêm đã khuya, sợ lại quấy rầy đối phương, chỉ có thể quấn chăn nằm trằn trọc trên giường, thực sự không ngủ được liền bò lên ngồi vào bàn học bên cạnh, mở đèn bàn, thẫn thờ nhìn tranh gốm.
Cậu không hề biết đã xảy ra chuyện gì vào một ngày trước kì thi đại học, lời đồn đại qua miệng mọi người đều rất khoa trương, không thể tin tưởng, huống chi nhà trường còn phong tỏa tin tức. Nhưng Thư Nguyện có thể xác định Lê Hủ có liên quan, bởi nếu không giáo viên chủ nhiệm của bọn họ chỉ im lặng mà không hề giải thích bất cứ điều gì?
Cậu ngồi trước bàn sách rất lâu, cũng không biết bản thân thiếp đi từ lúc nào, khi tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ, Ti Liễu cũng không gọi cậu, đoán chừng là mới thi xong nên muốn cậu nghỉ ngơi nhiều hơn.
Thư Nguyện lôi di động dưới gối đầu lên xem, chỉ toàn thông báo từ ứng dụng. Cậu thở dài, nhét di động vào lại túi.
Thư Nguyện rửa mặt, ăn sáng, thay quần áo rồi ra ngoài đi dạo. Bác gái chủ cửa hàng tiện lợi ở tiểu khu đối diện thấy cậu đến gần bèn cười híp mắt, hỏi cậu có phải tới mua Coca không. Thư Nguyện lắc đầu, lấy một hộp kem socola hạt phỉ trong tủ lạnh.
Hôm nay là tết Đoan Ngọ, trên quảng trường rất nhiều người, đa phần là những người đang nhàn nhã tản bộ. Thư Nguyện ngồi xuống băng ghế dưới bóng râm, dùng muỗng gỗ múc kem đưa vào miệng, vị ngọt tan trên đầu lưỡi, dường như có thể khiến cho đau đớn trong lòng cậu nhạt đi một chút.
Cậu chưa đủ hiểu về Lê Hủ, ngoài địa chỉ nhà ra, cậu chẳng biết phải đi đâu để tìm hắn —— có lẽ “Trầm Luân”? Nhưng Lê Hủ nói chỗ kia rất hỗn tạp, không cho phép cậu một mình tới đó.
Thư Nguyện hai ba miếng giải quyết xong hộp kem, cậu liếm liếm khóe miệng, gọi một chiếc taxi ven đường, quyết định tới Trầm Luân nhìn thử một chuyến.
Trầm Luân không giống các quán bar khác ban ngày vắng vẻ ban đêm đông đúc, còn chưa tới 10h sáng trong quán đã đông nghịt, đa số khách đều ngồi trên ghế dài, đoán chừng là học sinh được nghỉ hè hoặc vừa thi đại học xong, rảnh rỗi tụ tập với nhau.
Trước kia khi Thư Nguyện bị Lê Hủ mang tới đây đều chỉ ăn hoa quả uống nước ép, bởi vậy khi phục vụ đi tới hỏi cậu uống gì, cậu co quắp nói: “Tôi muốn tìm người.”
Phục vụ đầu tiên là sững sờ, sau đó hỏi lại: “Bạn cậu đặt phòng riêng hay sao?”
“Không phải,” Thư Nguyện nói, “Trước đây bạn tôi chơi ghita-bass ở đây, nên tôi đến xem cậu ấy có ở đây không.”
“À,” Phục vụ đã hiểu, nhấc tay chỉ về quầy bar, “Cậu hỏi thử bartender ở đằng kia xem, anh ấy làm ở đây lâu rồi, chắc là biết người cậu muốn tìm người đó.”
Thư Nguyện không thích giao tiếp với người khác, đặc biệt là người lạ. Mà nếu cái giá phải trả cho việc làm rùa rụt cổ này là mãi mãi mất đi Lê Hủ, vậy cậu thà tự đập vỡ mai của mình.
Bartender rất bận, hai tay thuần thục không ngừng múa dụng cụ pha chế, cocktail đủ màu sắc liên tục được đặt lên khay, sau đó được phục vụ bưng đi.
“Cậu muốn uống gì?” Bartender xoay đầu, hỏi vị khách duy nhất ngồi ở quầy bar.
Thư Nguyện dáng ngồi đoan chính, vẻ mặt lại sốt sắng: “Làm phiền anh, tôi muốn hỏi thăm một người.”
“Cậu nói đi.” Bartender thả cốc thủy tinh đã được lau sạch xuống, cánh tay gác lên quầy bar.
“Anh có biết Lê Hủ không?” Thư Nguyện khoa tay múa chân, “Trước đây cậu ấy chơi ghita-bass trong ban nhạc ở đây, người rất cao, rất đẹp trai…”
Không đợi cậu nói xong, bartender liền nở nụ cười: “Cậu và cậu ấy có quan hệ gì thế?”
Không ngờ đối phương hỏi trực tiếp như vậy, Thư Nguyện thoáng đỏ mặt, nhưng rất thẳng thắn trả lời: “Cậu ấy là bạn trai của tôi.”
“Người đến đây tự nhận là bạn trai của Lê Hủ nhiều lắm, sao tôi biết là cậu nói thật được chứ?”
“Chỉ có tôi là bạn trai của cậu ấy thôi.” Thư Nguyện vội vàng đáp lại.
Bartender đánh giá gương mặt của Thư Nguyện, trắng nõn nà, rõ ràng là bộ dạng của một đứa trẻ ngoan.
“Lê Hủ thích uống gì nhất?” Bartender hỏi.
Thư Nguyện bật thốt lên: “Coca.”
Bartender mỉm cười, đáp án của những nam sinh trước kia toàn là tên các loại rượu, duy có mình cậu trả lời là Coca.
“Lâu rồi cậu ấy không đến đây, nếu cậu không tìm được cậu ấy, vậy hẳn là cậu ấy có chuyện phải giấu cậu.” Bartender lắc lắc tay, thấy có khách đến quầy rượu, hắn bèn quay đầu đi tiếp tục bận rộn.
Thư Nguyện ngồi trên ghế suy nghĩ về câu trả lời của bartender, chờ đối phương rảnh tay, cậu mới truy hỏi: “Xin hỏi… Lê Hủ thích uống gì nhất?”
“Coca,” Bartender nhìn chằm chằm Thư Nguyện, “Cậu ấy nói với cậu là Coca, vậy chính là Coca.”
“Anh, uống Coca không?” Lê Quyết gõ cửa phòng ngủ của Lê Hủ.
Chỉ nghe bên trong truyền ra một câu “Cút ngay”, Lê Quyết không nghe, một tay cầm chai Coca lạnh mới lấy từ tủ lạnh, một tay vặn cửa phòng ngủ của hắn.
Anh trai nó ngồi trên giường đọc sách, trong ngực ôm một nhóc mèo đen, bên chân lại thêm một nhóc mèo trắng, có lẽ vì béo quá nên bị chủ nhân ghét bỏ.
“Anh ơi, uống coca này.” Lê Quyết khẽ áp chai coca lạnh lên cánh tay Lê Hủ, bị người sau giật lấy: “Tao đã bảo mày đừng xuất hiện trước mặt tao cơ mà, phiền chết.”
“Em xin lỗi,” Lê Quyết nhỏ giọng nói, trong phòng ngủ của Lê Hủ có rất nhiều chỗ để ngồi, nó lại khép nép đứng trước mặt đối phương, “Anh ơi, em xin lỗi.”
Từ khi Lê Hủ xuất viện, lúc nào nó cũng kề tai hắn nói ba chữ này, Lê Hủ về nhà ba ngày thì nó nói ba ngày. Lê Hủ chửi nó phiền, một ánh mắt cũng không bố thí cho nó, nhiều lần đuổi nó ra khỏi phòng, thế nhưng mấy ngày sau nó vẫn lóng ngóng tới lấy lòng anh trai.
“Anh, anh quyết định đi học lại à?” Lê Quyết chỉ vào quyển sách phân tích đề thi trên tay Lê Hủ.
“Không đi học chẳng lẽ chờ sau này mày nuôi à?” Lê Hủ liếc mắt, đeo tai nghe, rõ ràng không muốn nói nhiều với Lê Quyết.
Chờ Lê Quyết thức thời rời đi, Lê Hủ tháo tai nghe xuống, vội vàng đọc tin nhắn Thư Nguyện gửi tới đang hiện trên màn hình chờ của di động.
‘Hôm nay là lễ tốt nghiệp, tớ vẫn không nhìn thấy cậu, mọi người trong lớp đều bảo nhờ bối cảnh gia đình mà cậu được học ở đại học nổi tiếng, nhưng tớ không tin đâu.’
‘Đồ đạc của cậu ở kí túc xá vẫn chưa dọn đi, tớ nghĩ cậu sẽ đến nên vẫn đợi ở trong phòng, nhưng chờ đến lúc bảo vệ tới nhắc phải về tớ vẫn không nhìn thấy cậu.’
‘Mấy hôm trước tớ đến Trầm Luân tìm cậu, bartender kia nói nếu tớ không tìm được vậy chắc hẳn cậu có chuyện muốn giấu tớ.’
‘Khuyển khuyển, cậu hỏi tớ đi, hỏi tớ có muốn gặp cậu không đi.’
‘Tớ nhớ cậu lắm, rất muốn gặp cậu.’
Lê Hủ đặt tay lên ngực, nơi đó nổi lên thứ cảm xúc kì lạ, tựa như sóng biển, khi lên khi xuống, cọ sạch toàn bộ quyết tâm mà hắn khó khăn lắm mới đưa ra được.
Hắn biết, đó là thứ cảm xúc mang tên bất đắc dĩ.
Chậm rãi nhưng tàn nhẫn đục khoét trái tim hắn, đào thành một cái hố sâu đen ngoẳm, sau đó dùng mũi dao sắc lẹm, ở nơi sâu nhất khắc lên tên của Thư Nguyện.
Tiểu Tiểu Tô đang nằm úp sấp trong ngực hắn đột nhiên bật dậy, Lê Hủ vội đè nó lại, sờ thấy trên lông mao mềm mại của nó bị thấm ướt một mảng nhỏ.
Bỗng, một giọt chất lỏng trong suốt đập lên mu bàn tay của chính mình, Lê Hủ ảo não kéo chăn che mặt, hắn chưa từng yếu đuối như bây giờ.
Tiểu Tiểu Tô không biết gì, hồn nhiên dùng miệng cắn chăn, muốn xem chủ nhân trốn bên trong chơi trò gì, kết quả từ trong chăn thò ra một bàn tay, túm lấy nhóc mèo nghịch ngợm kéo vào.
“Nhóc này,” Giọng mũi của Lê Hủ rất nặng, hắn vừa ôm Tiểu Tiểu Tô vừa dùng mũi ủi ủi lỗ tai của nó, “Chắc sẽ rất lâu mày mới được gặp lại cậu ấy đấy.”
Di động im lặng hồi lâu rốt cuộc cũng vang lên tiếng thông báo.
Thư Nguyện ném phắt khăn tắm đang lau tóc sang một bên, nhào tới tủ đầu giường, giựt lấy di động đang sạc.
Mở khóa, nhấn vào ứng dụng nhắn tin, trước khi bấm vào khung chat với Lê Hủ, cậu để ý thấy hàng chữ nhỏ đỏ chót, biểu thị có một tin nhắn chưa đọc.
Tin nhắn của Lê Hủ rất ngắn, ngắn đến mức cậu không cần nhấn vào cũng có thể đọc hết nội dung.
Trái tim Thư Nguyện thắt lại, nụ cười trên miệng cứng đờ. Ngón tay cái do dự đặt trên nút nguồn điện thoại, cuối cùng Thư Nguyện cũng không tắt đi, nhấn vào khung chat, đọc lại tin nhắn một lần nữa.
—— Chia tay đi, đừng nói nữa.
Thư Nguyện không cầm chắc di động, mặc nó rơi xuống giường. Cậu ngồi ngơ ngác, chăm chú nhìn bức tranh gốm trên tường, trước mắt ngày càng mơ hồ, giống như hòa tan trong nước.
Cậu đột nhiên đứng dậy, đi dép lê kéo cửa chạy ra ngoài, dọa Ti Liễu đang xem ti vi giật mình: “Sao vậy con? Sao lại khóc?”
Thư Thiệu Không nghe tiếng nhìn sang, chờ con trai từ bên trái ông vụt tới huyền quan, ông mới giữ cánh tay cậu lại: “Tiểu Nguyện, còn bình tĩnh một chút, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Đã gần chín giờ tối, Ti Liễu và Thư Thiệu Không cũng không yên tâm để con trai đi khỏi nhà, mỗi người một bên giữ Thư Nguyên lại: “Có phải là kết quả thi không được như ý không?”
Thư Nguyện lắc đầu, điểm thi không cao có thể thi lại, nhưng nếu cậu đồng ý chia tay, sẽ không còn Lê Hủ thứ hai trên đời này nữa.
Nhưng cha mẹ sao có thể hiểu được những chuyện này, Thư Nguyện ngồi co ro trên ghế sofa, ôm khư khư di động, bị cha mẹ luân phiên hỏi mới vừa nghẹn ngào vừa nói: “Con muốn đi tìm Lê Hủ.”
“Hai đứa cãi nhau à?” Ti Liễu đưa khăn giấy cho Thư Nguyện lau mặt, “Ngày mai hẵng gặp, giờ này khuya rồi.”
“Bạn bè cãi nhau là chuyện bình thường, gọi điện thoại xin lỗi là được thôi, hồi đi học ba còn đánh nhau với đám anh em thân thiết kìa.” Thư Thiệu Không vỗ vỗ cánh tay Thư Nguyện, “Đứng lên rửa mặt đi.”
Thư Nguyện cũng ý thức được bản thân quá kích động, cậu vừa rửa mặt vừa nghĩ, cậu sợ mình sẽ trở thành Đàm Hiên Lâm thứ hai, sau đó Lê Hủ sẽ coi đoạn tình cảm này của bọn họ như một câu chuyện cũ bình thường, có thể dễ dàng đem ra nói cười với người khác, mà bản thân cậu vẫn đem Lê Hủ trở thành ánh sáng xua tan bóng tối cuộc đời mình.
Tiếng nước ngừng lại, Thư Nguyện dựa vào bồn rửa mặt gọi điện thoại cho Lê Hủ, đối phương không bắt máy, cậu liền gửi tin nhắn tới: ‘Tớ không đồng ý.’
‘Tớ không đồng ý, dù là bất cứ lý do nào. Dựa vào cái gì mà cậu muốn hẹn hò thì hẹn hò, muốn chia tay thì chia tay?’
Tin nhắn thứ hai vừa gửi đi, Thư Nguyện đã gõ tin thứ ba vào khung thoại: ‘Có phải cậu cảm tớ rất dễ bắt nạt không?’
Dấu chấm than màu đỏ hiện lên trên màn hình, tin nhắn gửi đi thất bại, Thư Nguyện không dám tin bấm xem vòng bạn bè của Lê Hủ, phát hiện Lê Hủ đã chặn số liên hệ của cậu, cậu tiếp tục gọi điện thoại cho đối phương, không ai tiếp, chỉ có giọng nữ máy móc thông báo đường dây đang bận.
Thư Nguyện ngây ngốc đặt di động qua một bên, giọng nói trong ống nghe không ngại phiền phức lặp lại cùng một câu nói, cho đến khi tự động cúp máy.
Cậu biết rõ điều này có nghĩa là gì___
Lê Hủ cắt đứt mọi phương thức liên lạc giữa hai người họ, không muốn để cậu tìm được hắn.
Hết chương 66.
Editor: Người muốn giấu tên
Beta: Tùy Tiện
-0 Comment-