[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 65
CHƯƠNG 65: KHÔNG ĐÁNG ĐỂ CHỜ
Lê Hủ bị gậy gỗ đánh tới hôn mê, mặc dù sau đó hắn có tỉnh lại vài lần nhưng thời gian tỉnh táo rất ngắn, nằm ngẩn trên giường bệnh chưa đầy mười phút lại thiếp đi, cũng không để ý người bên giường là Lê Quyết hay Lê Văn Trưng, không nói chuyện với ai, ngay cả thím Điền mang canh và đồ ăn tới cũng không ăn không uống.
Bác sĩ nói đây là tình trạng hôn mê hoặc lãng quên ngược khi đầu bị ngoại lực mạnh tác động, điều này là bình thường, chỉ cần nghỉ ngơi là có thể khôi phục trở lại.
Lê Văn Trưng vẫn không yên lòng, hủy bỏ tất cả sự vụ trong tay, canh giữ bên cạnh giường bệnh của hắn, Lê Quyết thậm chí còn săn sóc hơn, giúp Lê Hủ xoa bóp hay là ở bên tai hắn liên miên nói chuyện, so với trước kia gặp mặt là châm chọc khiêu khích nhau thì hoàn toàn khác biệt.
Kì thi tốt nghiệp năm nay đã kết thúc, Lê Hủ chuẩn bị lâu như vậy, cuối cùng vì cứu Lê Quyết mà bỏ lỡ kì thi cực kì quan trọng trong đời. Lê Quyết vừa hổ thẹn vừa hối hận, nhận thấy thái độ của Lê Văn Trưng với mình càng lạnh nhạt cũng không dám lên tiếng, chỉ mong Lê Hủ nhanh chóng tỉnh lại để nói xin lỗi hắn.
So với những lần trước, hiện tại Lê Hủ tỉnh lại trạng thái tinh thần đã tốt hơn nhiều, nằm trên giường vài phút liền vén chăn xuống giường, nhưng hoàn toàn hồi phục là không thể nào, chân vừa mới bước đi một cái liền lảo đảo.
“Anh, anh muốn đi đâu, em dìu anh.” Lê Quyết vội vàng bước tới, chống đỡ trọng lượng nửa người hắn, Lê Văn Trưng nhanh chóng nhấn chuông gọi y tá, sau đó cầm di động gọi cho thím Điền, dặn bà chuẩn bị đồ ăn mang tới bệnh viện.
Sắc mặt Lê Hủ cũng không tốt, hắn gạt tay Lê Quyết, từ chối để đối phương giúp đỡ, ôm đầu đi vào phòng vệ sinh.
Phòng bệnh VIP có đầy đủ đồ dùng hàng ngày, dụng cụ vệ sinh cá nhân và dao cạo râu được đặt trên giá vô cùng chỉnh tề. Bồn rửa mặt được lau sạch tới nỗi có thể soi gương, gường treo tường không một hạt bụi. Lê Hủ đỡ bồn rửa mặt nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình, đầu quấn băng gạc, tóc tai rối như tơ vò, trên cằm tua tủa râu xanh, bộ dạng chán chường muốn có bao nhiêu liền có bấy nhiêu.
Có thể không chán chường sao.
Sau gáy, vị trí bị đập một gậy vẫn âm ỉ đau, Lê Hủ thất thần nửa ngày, khi cảm giác đau đớn không còn quá rõ ràng nữa lại đột nhiên cho mình một bạt tai.
Mày làm gì vậy? Bây giờ còn thời gian rảnh để mà phiền não ư?
Nghĩ đến Thư Nguyện, cơ thể tiều tụy của Lê Hủ không biết lấy đâu ra động lực, hắn vọt đi tắm, gột sạch bộ dạng lôi thôi nhếch nhác của bản thân từ đầu đến chân, sau đó mở cửa, nằm trở lại trên giường.
Y tá đã chờ ở bên ngoài hồi lâu, sau khi kiểm tra tình trạng của hắn liền thông báo đêm nay phải ở bệnh viện để quan sát thêm, nếu như không xuất hiện dị thường thì ngày mai là có thể xuất viện.
Lê Hủ làm sao chờ nổi tới ngày mai, chân trước y tá vừa rời đi chân sau hắn lập tức xuống giường tìm quần áo và giày, Lê Văn Trưng và Lê Quyết khuyên thế nào cũng không được.
“Y tá bảo con phải nằm viện quan sát nốt đêm nay đã, con ngoan ngoãn nằm nghỉ ngơi đi.” Lê Văn Trưng đè vai con trai lại.
Kiêng kị trạng thái thân thể hắn không thể chịu được những ngôn từ đả kích.
Cảm xúc trong lòng Lê Hủ phút chốc bùng cháy: “Mẹ kiếp nằm cái rắm, ngày mai tôi còn phải thi đại học!”
Trong phòng bệnh, hai người còn lại trố mắt nhìn nhau, Lê Quyết mấp máy môi không dám nói ra chân tướng, mà sắc mặt Lê Văn Trưng đã sầm đi: “Tiểu Hủ…”
“Hai người dùng vẻ mặt buồn nôn gì đây?” Giọng Lê Hủ vô cùng kích động, “Đồng phục học sinh của tôi đâu? Điện thoại di động đâu? Các người giấu đi đâu rồi?”
Đầu đau như có ai bổ ra, Lê Hủ cắn chặt răng, viền mắt cũng đỏ lên: “Các người nói chuyện đi chứ!”
“Tiểu Hủ,” Lê Văn Trưng bước tới, dùng sức đem người ấn về trên giường, “Con nghe cha nói… Bây giờ là 11h tối ngày mùng 8, kì thi đại học năm nay đã kết thúc rồi.”
“Nói dối*!” Lê Hủ đấm một quyền lên giường, “Ai CMN có thể ngủ liền hai ngày? Cha muốn tôi nghỉ ngơi thì cũng nên tìm lý do nào hợp lý chứ!”
(*) Gốc là 放屁, vừa là câu chửi thề, vừa có nghĩa là nói dối, nói điêu.
Hắn thở hổn hển, đứng dậy vọt tới tay nắm cửa, vặn một cái, khuôn mặt của thím Điền xuất hiện bên ngoài.
“Tiểu Hủ, cháu làm sao___”
“Thím Điền…” Trong giọng nói của Lê Hủ mang theo một tia run rẩy khó nhận thấy, “Thím nói đi, hôm nay là ngày mấy?”
Năm ngón tay lạnh lẽo của Lê Hủ nắm lấy cánh tay gầy guộc của thím Điền, bà nhìn đứa nhỏ này lớn lên, rõ ràng cảm nhận được hắn đang sợ hãi, mặc dù Lê Hủ nhìn cao to cường hãn, nhưng thực ra rất dễ bị ảnh hưởng bởi những chuyện nhỏ nhặt.
“Hôm nay là ngày mùng 8…” Thím Điền trở tay nắm ngược lại cánh tay Lê Hủ, nhẹ nhàng xoa xoa hai lần như đang an ủi, “Ngoan, về giường nằm nghỉ nhé, thím Điền nấu cho cháu đồ ăn ngon___”
“Ngay cả thím cũng lừa tôi!” Hy vọng của Lê Hủ rốt cuộc bị dập tắt, ngoại trừ vọng tưởng tất cả mọi người đang lừa hắn, hắn không cách nào đối mặt với hiện thực.
(*) Đoạn này tâm trạng Lê Hủ rất kích động nên t sẽ để cậu ấy xưng hô với mọi người là “tôi” nhé.
Sau khi Bạch Sương qua đời, đây là lần đầu tiên mọi người thấy hắn khóc, hắn khóc tới đau lòng, người ngồi xổm ở góc tường, vùi mặt giữa hai cánh tay, hai vai khẽ rung, tiếng khóc không ngừng mang theo những giọt nước mắt đập xuống đất, cũng đập tới trong lòng mọi người.
Công việc của Lê Văn Trưng rất bận, bình thường rất ít quản thúc Lê Hủ, lúc này ông mới kinh ngạc phát hiện, con trai không hề học xấu giống trong suy nghĩ của mình. Lê Hủ tự mình trưởng thành, quật cường lại tùy hứng, vì bản thân mà tự đắp lên một bức tường thành kiên cố, nhưng khi tuyệt vọng lại để lộ ra trái tim thuần khiết mà những năm đó Bạch Sương đã cẩn thận mà bảo vệ.
Ông cầm lấy hộp giữ nhiệt trên tay thím Điền, lặng lẽ đặt lên bàn, ngồi xổm xuống bên cạnh con trai, xoa xoa lưng hắn.
Dường như thím Điền là người càng có lập trường nói chuyện với hắn, bà xoa đầu Lê Hủ, trước nay đều đối xử với hắn như một đứa nhỏ: “Tiểu Hủ, thời gian này cháu đã chịu khổ rồi, phải nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng cho lại sức, cháu còn rất trẻ, vẫn còn rất nhiều thời gian để cháu cố gắng mà.”
Đạo lý này Lê Hủ hiểu, nhưng đây là vấn đề chỉ cần cố gắng phấn đấu là được ư? Kế hoạch tương lại của hắn có thể trả bằng sức lực và thời gian, nhưng không có Thư Nguyện, hắn lấy cái gì để chiến đấu đây?
Bụng đói hai ngày lúc này phát ra thanh âm kháng nghị, Lê Hủ lành làm gáo vỡ làm muôi* ôm gối ngồi trên đất, tức giận nhìn bức tường trắng trước mặt.
(*) Lành làm gáo vỡ làm muôi: ý nói không sợ đụng chạm hay hỏng việc, sẵn sàng chấp nhận mọi tình huống/kết quả.
Lê Văn Trưng giúp hắn dọn đồ ăn lên xong, đi tới kéo tay hắn: “Ăn cơm trước đã, ăn xong rồi suy nghĩ thật kỹ xem sau đó phải làm thế nào.”
Lê Hủ bất động, giống như bị đóng đinh trên mặt đất, không nói một câu.
Lê Văn Trưng thấy thế bất đắc dĩ nói: “Hay là cha bón cho con ăn nhé? Như ngày con còn bé?”
“Không cần.” Lê Hủ khàn giọng từ chối.
Lê Quyết im lặng đứng bên cạnh giường, lúc này nơm nớp lo sợ mà bưng bát cơm trắng lên, bên trên làm mấy miếng đùi gà rút xương: “Anh ơi, ăn một chút đi.”
“Cút đi.” Lê Hủ không thèm liếc nó một cái.
Lê Quyết mặt nóng dán mông lạnh*, chân tay luống cuống, lúng túng đứng ở một bên. Lê Văn Trưng thở dài, đứng dậy cầm bát trong tay Lê Quyết đặt lại trên bàn, đẩy nhẹ Lê Quyết cùng thím Điền ra ngoài: “Tiểu Hủ, chúng ta ra ngoài một lát, con bình tĩnh lại, nghĩ thông suốt rồi thì hãy ăn cơm.”
(*) Mặt nóng dán mông lạnh: ý chỉ một người thì nhiệt tình nhưng người kia chỉ hờ hững, lạnh nhạt
Cửa nhẹ nhàng khép lại, Lê Hủ bị ngăn lại trong không gian yên tĩnh. Gào thét lâu như vậy đã hao hết toàn bộ thể lực của hắn, hắn chống tay lên mặt đất, hai ba lần mới đứng vững được, nhào tới bên bàn, giống như hổ đói sói đói ăn sạch một bàn cơm, ngay cả canh cũng không để thừa một giọt, bấy giờ mới thỏa mãn chùi sạch miệng.
Hắn mở ngăn kéo tủ đầu giường tìm di động, góc trái màn hình có một vết nứt nhỏ, không biết có phải bị rơi lúc đánh nhau hay không.
Di động đang tắt, hắn khởi động máy, may mà vẫn chưa bị hỏng, không lâu sau liền nhảy liền tù tì vô số thông báo cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc. Tin nhắn chưa đọc trên wechat hiện lên khiến di động rung lên điên cuồng, góc phải logo app hiện lên một vòng tròn với dấu chấm than đỏ chót.
Nhìn thấy tên Thư Nguyện nổi lên trong thông báo, Lê Hủ lại không có dũng khí đọc nội dung bên trong tin nhắn. Hắn không biết phải dùng tâm tình nào để đối mặt với Thư Nguyện, sau khi hôn mê tỉnh lại, tất cả hẹn ước lúc trước đều vô hiệu, hắn có tư cách gì để nói với Thư Nguyện sẽ mãi mãi bảo vệ cho cậu chứ?
Dù sao cũng sắp hết pin, Lê Hủ tự giận mình, đúng lúc đầu ngón tay đặt lên nút nguồn chuẩn bị tắt máy thì di động điên cuồng rung lên, hắn theo bản năng muốn ném đi, nhìn rõ người gọi tới là ai mới thở phào nhẹ nhõm.
Lê Hủ nhấn nghe, tức giận nói: “Buổi tối ồn ào cái gì?”
“Đệt, mày sao thế, giọng khàn vậy?” Thi Thành Cẩn hỏi, “Mày không thi đại học à?”
Thời gian trước đó Lê Hủ cũng không có thời gian nói chuyện với đám anh em, mọi người cũng ăn ý không quấy rầy hắn, lúc này Thi Thành Cẩn đột nhiên hỏi, Lê Hủ chỉ cần hơi động não một chút là có thể đoán được hắn lấy tin tức từ đâu: “Thư Nguyện tìm mày à?”
“Không thì sao? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Thi Thành Cẩn ngáp một cái, gần tới bán kết cuộc thi tuyển tú toàn quốc, mỗi ngày hắn đều cùng huấn luyện viên dàn dựng và tập luyện tiết mục, vừa trở về khách sạn nghỉ ngơi mới nhận được thông báo gọi nhỡ từ Thư Nguyện, giữa đêm hôm khuya khoắt đánh thức đối phương dậy, hỏi han tâm sự một hồi sau đó quay đầu gọi cho Lê Hủ, muốn hỏi rõ nguyên nhân: “Người trong lòng của mày khóc đến nghẹn cả giọng, mày bỏ rơi cậu ấy hả? Không thể nào? Mất bao nhiêu công sức mới theo đuổi được người ta cơ mà?”
“Không phải…” Lê Hủ xóa mi tâm, không cần Thi Thành Cẩn nói hắn cũng có thể đoán được Thư Nguyện đã lo lắng tới mức nào ___ Có đôi khi, thoạt nhìn Thư Nguyện không quan tâm tới bất cứ điều gì, nhưng thực tế cậu vô cùng để tâm tới mối quan hệ giữa bọn họ. Mà cũng bởi vì nguyên nhân này, hắn cảm thấy mình đã khiến đối phương thất vọng, sao có thể mở miệng bảo Thư Nguyện chờ mình một năm chứ? Đây không phải là đùa giỡn với tương lai của Thư Nguyện hay sao?
“Tao gặp chuyện, giờ đang nằm trong bệnh viện, không kịp thi đại học.” Lê Hủ kể rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện cho Thi Thành Cẩn nghe, cơn buồn ngủ của đối phương bị đánh tan không còn xót lại chút gì, trực tiếp mắng hắn là thằng ngu: “Mày quản ai không quản, sao lại đi quản thằng rác rưởi kia, nó bị đánh chết tao càng mừng!”
Tâm trạng Lê Hủ không tốt, không có sức lực đi phản bác Thi Thành Cẩn. Hắn im lặng nghe đối phương mắng xối xả, người bên kia mắng mệt rồi, hỏi hắn tính toán như thế nào, hắn trầm giọng nói ra quyết định của mình: “Tao muốn chia tay với Thư Nguyện.”
Thi Thành Cẩn bị hắn làm cho cạn lời: “Đầu mày bị đánh hỏng rồi à? Nói chia tay là chia tay luôn? Mày có nghĩ tới cảm giác của cậu ấy không?”
“Nghĩ kĩ rồi nên tao mới muốn chia tay.” Lê Hủ xoa xoa phần gáy đau nhức, “Cậu ấy phải học đại học, lẽ nào tao còn bắt cậu ấy chờ tao.”
“Chờ một năm thì có sao đâu?” Thi Thành Cẩn không hiểu, “Ngắn như vậy mà cậu ấy không chờ nổi à?”
“Chờ được cũng không đáng để chờ.” Lê Hủ dựa vào đầu giường, nắm lấy góc chăn rồi quấn nó giữa hai ngón tay, “Cậu ấy phải tới đại học A, sau đó trở thành du học sinh, học xong quay về làm thực tập sinh, tìm việc, tao không thể làm lỡ cậu ấy.”
“Lê Hủ, tao không biết từ bao giờ mà mày trở thành người bao dung như thế đấy.” Thi Thành Cẩn bị hắn chọc tức tới nở nụ cười, “Tùy mày nghĩ sao thì nghĩ, tao thật sự thấy thương thay cho cậu ấy.”
Cuộc gọi bị ngắt truyền tới tiếng “đô đô”, Lê Hủ ném di động lên giường, thống khổ nhắm hai mặt, giơ tay lau đi khóe mắt ẩm ướt lạnh lẽo.
※※※
Lời tác giả: tag ngọt sủng, sẽ không ngược lâu quá đâu ha?
Hết chương 65.
Editor: Tùy Tiện
-1 Comment-
Trời ơi đừng có chia tay nha, một năm thôi mà, tự dưng chia tay rồi hối hận đó nha Hủ ơi, chia rồi không quay lại được đâu.