[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 50
CHƯƠNG 50. NGHẸN CHẾT TỚ RỒI.
Cảnh báo: có yếu tố 18+ (nhẹ nhàng)
“Không!!” Thanh âm Diêu Dĩ Lôi đột ngột vang lên, đâm thủng bầu không khí đặc quánh,, Lê Quyết đang thút tha thút thít ở một bên cũng bị bà ta dọa sợ tới mở to mắt, vẻ mặt rất khôi hài.
Lê Văn Trưng theo bản năng muốn cướp lấy cuốn sổ đang lắc lư trước mặt nhưng Lê Hủ đã nhanh nhẹn rụt tay về, hắn mở trang đầu tiên, mang theo giọng điệu châm chọc đọc lên: “Ngày 17 tháng 7 năm 1993, hôm nay là ngày nghỉ, mình vừa từ bệnh viện trở về…”
“Rầm” một tiếng, Diêu Dĩ Lôi mang theo khuôn mặt giàn giụa nước mắt, khóc lóc quỳ gối trước mặt Lê Hủ: “Tiểu Hủ, đừng nói nữa, dì xin con, đừng nói nữa…”
“Mẹ, sao mẹ lại quỳ trước mặt nó chứ!” Lê Quyết không phục, nó lau mặt, khom lưng tiến lên muốn đỡ Diêu Dĩ Lôi dậy nhưng bà liều mạng hất tay nó ra: “Tiểu Hủ, đừng nói nữa…”
Lê Văn Trưng giống như không nghe lọt bất cứ điều gì, lực chú ý đều đặt trên quyển sổ ố vàng kia.
Nếu như ban đầu ông còn nghi ngờ Lê Hủ giở trò thì khi hắn vừa nói ra mốc thời gian kia ông không tuyệt đối không còn nghi ngờ gì nữa.
Mười chín năm trước, ngày 17 tháng 7 năm 1993, chính là ngày ông gặp tai nạn. Ông hôn mê hai ngày, sau khi tỉnh lại thì gặp Bạch Sương. Hai người từ quen biết tiến tới yêu đương, dù kết hôn chưa lâu nhưng vì Diêu Dĩ Lôi chen chân vào khiến hôn nhân dần xuống dốc, dần dần ông cũng không đoán được suy nghĩ trong lòng vợ mình, sau khi chia phòng ngủ, mỗi nửa đêm khi ông cẩn thận từng li từng tí muốn tới gần đều sẽ đánh thức Bạch Sương.
Cô ấy hận mình, hận đến mức sau khi qua đời, ngay cả trong giấc mơ thôi cũng không muốn xuất hiện.
“Đều nói lương y như từ mẫu, trên đường gặp người sắp chết mình không thể làm như không thấy, Dĩ Lôi…”
“Không cần nói! Không được nói!” Diêu Dĩ Lôi giống như điên rồi, giãy giụa từ dưới đất bò dậy muốn cướp lấy nhật kí trong tay Lê Hủ, Lê Hủ đóng lại, thương hại nhìn bà ta: “Được, không đọc. Năm đó xảy ra chuyện gì, sự thật như thế nào, trong lòng tôi và bà đều rõ ràng. Bà nên tới trước mộ mẹ tôi mà quỳ lạy, đừng ở trước mặt tôi lạy lục, tôi nhận không nổi.”
Lê Văn Trưng dường như đã đoán được điều gì đó, trơ mắt nhìn Lê Hủ làm vẻ do tình thế bắt buộc, quơ quơ nhật kí trước mặt ông, sau đó ôm máy tính đi lên tầng. Cuối cùng ông cũng hiểu, căn phòng trưng bày di vật của Bạch Sương bị Lê Hủ phá hủy đó chẳng là gì cả, so với cuốn nhật kí ghi lại tất cả sự việc xảy ra những năm đó, quả thực giống như lời Lê Hủ nói, mới là thứ quý giá nhất.
Lê Hủ cầm theo đồ vật trở về phòng, cửa vừa đóng lại hắn liền thở phào nhẹ nhõm.
Từ sắc mặt của Lê Văn Trưng hắn liền biết, thắng cược rồi.
Hắn gửi tin nhắn cho Thư Nguyện cùng Thẩm Chiêu Thời, sau đó ôm nhật kí đã ố vàng ngồi lên giường.
Sau khi Bạch Sương qua đời không biết cuốn sổ này đã bị hắn lật xem bao nhiều lần, thậm chí không cần nhìn cũng có thể đọc ra nội dung bên trong, cho nên hắn mới có thể căm hận Diêu Dĩ Lôi và Lê Quyết tới như vậy.
Trước khi gặp Lê Văn Trưng, Bạch Sương và Diêu Dĩ Lôi vẫn luôn là bạn thân, hai người đã quen nhau từ hồi cấp ba. Tai nạn xe năm đó xảy ra trên đường Hoàn Sơn, người gây tai nạn đã bỏ trốn, vừa vặn lúc đó Bạch Sương lái xe đi qua, ngồi bên ghế phụ còn có Diêu Dĩ Lôi.
Nếu như không gặp được vụ tai nạn đó có lẽ hai người đã có một chuyến du lịch vui vẻ, nhưng vận mệnh lại từ ngày đó mà thay đổi.
Vì việc cứu hay không cứu người mà Bạch Sương và Diêu Dĩ Lôi tranh chấp vài câu. Bạch Sương là bác sĩ, không thể thấy chết mà không cứu, mà Diêu Dĩ Lôi nghĩ rằng mình từ thành phố xa xôi chạy tới đây đi chơi với Bạch Sương, dựa vào cái gì mà phải tốn thời gian cho một người không đâu.
Cuối cùng Bạch Sương vẫn quyết tâm xuống xe, nàng vừa kiểm tra thương thế của Lê Văn Trưng vừa gọi điện cho bệnh viện, thế nhưng lại nhận được tin báo xe cứu thương đang bị tắc đường. Sau đó xe của cảnh sát giao thông đuổi tới, mọi người cùng nhau đem Lê Văn Trưng bị thương tới hôn mê lên xe Bạch Sương, có xe cảnh sát mở đường, thuận lợi đưa người tới bệnh viện. Vốn dĩ là ngày nghỉ, cuối cùng Bạch Sương vẫn chủ động đảm nhiệm vị trí bác sĩ điều trị chính cho Lê Văn Trưng.
Về sau, Diêu Dĩ Lôi khi chăm sóc Lê Văn Trưng vẫn còn nằm trên giường bệnh làm thế nào nói dối đối phương, bóp méo sự thật, tất cả đều trở thành tâm bệnh cả một đời Bạch Sương. Có một lần, khi Bạch Sương và Lê Văn Trưng cãi nhau, vào lúc tức giận bà đã hỏi: “Rõ ràng là em cứu anh, vì sao anh lại dám làm chuyện có lỗi với em?”
Lê Văn Trưng lúc trẻ ấy không hề suy nghĩ mà phản bác: “Bác sĩ cứu người là chuyện thiên kinh địa nghĩa*, nếu như không phải em hăng hái làm việc nghĩa thì em có ý nghĩa gì trong cuộc đời của anh chứ?”
* Thiên kinh địa nghĩa: ý là chuyện đương nhiên.
Lê Hủ khép sổ lại, nhét dưới gối.
Thím Điền mang cơm cho hắn, Lê Hủ đã sớm đói lả, từ trên giường nhảy xuống liền nhanh chóng ngồi ăn, vừa ăn vừa hỏi: “Thím Điền, thím nói xem có phải cha cháu rất ngu không?”
Tận mắt nhìn thấy trò khôi hài của nhà họ Lê, nhưng dù sao thím Điền cũng chỉ là người làm thuê, cũng không thể tùy ý phê phán chủ nhân, bà hiền hòa cười: “Đều là chuyện rất lâu trước kia rồi, thím cũng không tiện nói cái gì, ngược lại là cháu, thím nhìn cháu lớn lên, hy vọng bất cứ chuyện gì cháu làm đều xứng đáng với bản thân, vậy là được rồi.”
Khi hoàng hôn buông xuống, rốt cuộc Lê Hủ cũng chờ được Lê Văn Trưng tới gõ cửa phòng hắn, hắn ngẩng đầu từ trong đống sách bài tập, hướng phía cửa đáp: “Cứ đẩy cửa vào đi ạ.”
Qua một buổi trưa, tâm trạng của Lê Văn Trưng có sự thay đổi rất lớn, sau khi đi vào ông cũng không nói gì, chỉ ngẩn người ngồi trên băng ghế cuối giường nhìn hai nhóc mèo đang chơi đùa ngoài ban công, cuối cùng tầm mắt rơi xuống đồ vật treo cạnh cửa sổ: “Đó là cái gì?”
Lê Hủ ngước mắt lên: “À, đó là dây pháo Thư Nguyện tự làm bằng nắp chai.”
“Đứa bé kia bây giờ như thế nào?” Lê Văn Trưng lại hỏi.
Lê Hủ gác bút, nghiêng người, khoát tay lên lưng ghế: “Cuộc sống bị bao phủ trong bóng tối, nửa đem sẽ bị ác mộng đánh thức, phải dùng tới thuốc mới có thể ngủ được.”
“Trao đổi đi.” Lê Văn Trưng nói một câu không đầu không đuôi, Lê Hủ lại thở phào nhẹ nhõm.
Sáng chủ nhật, gia đình Thư Nguyện có hẹn với Thẩm Chiêu Thời. Sau khi trao đổi xong, Thẩm Chiêu Thời tổng hợp lại tất cả chứng cứ một lần nữa, giúp bọn họ phân tích toàn bộ vụ án, đồng thời đưa ra những tình huống có thể xuất hiện sau khi khởi tố cũng như tại phiên toàn xét xử.
“Bỏ qua trách nhiệm của một luật sư, lấy thân phận là bạn bè anh muốn an ủi em một câu.” Thẩm Chiêu Thời vỗ vai Thư Nguyện, “Em không cần lo lắng vụ kiện này sẽ thua, Lê Hủ đã thuyết phục được Lê bí thư, chuyện kinh doanh ngân hàng trái phép của Trịnh Từ Hoài chỉ là một phần nhỏ, quan trọng là một khi mất đi chỗ chống lưng này hắn không thể bao che vụ việc bạo lực kia được nữa, lúc đó dù luật sự của gã có muốn bao biện như thế nào cũng chỉ là vô căn cứ mà thôi.”
“Cảm ơn anh.” Thư Nguyện nói.
“Không có gì.” Thẩm Chiêu Thời nói, “Sau khi nộp đơn kiện, sẽ mất bảy ngày để tòa án lập án, mọi người trở về kiên nhẫn chờ thông báo là được.”
Trước khi rời đi, Thư Nguyện kéo Thẩm Chiêu Thời sang một bên, ấp úng hỏi: “Lê Hủ cậu ấy… Làm thế nào thuyết phục được cha cậu ấy vậy?”
“Bí mật.” Thẩm Chiêu Thời nói, “Em tự mình đi hỏi nó đi.”
Thư Nguyện dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn anh, Thẩm Chiêu Thời không nhịn được cười: “Con người anh công tư phân minh, em đừng tưởng ở chỗ này moi được thông tin gì.”
“Thôi được rồi.” Thư Nguyện gật đầu, “Em đi đây.”
“Được.” Thẩm Chiêu Thời tiễn cậu tới cửa văn phòng luật sư, “Liên quan tới vụ án, em đừng quá sốt sắng, phải giữ tâm trạng tốt nhất, chờ tới khi phiên tòa bắt đầu mới có thể có kết quả tốt nhất được.”
Bóng ma lâu nay vẫn đeo bám chính mình rốt cuộc cũng chịu nhả ra răng nanh, Thư Nguyện cảm thấy toàn thân thoải mái, tựa như mặt trời ló rạng sau rặng mây. Trước khi đi học Ti Liễu đưa cho cậu một túi lớn đồ ăn vặt và nước trái cây bảo cậu mang cho Lê Hủ, Thư Nguyện không chịu: “Cậu ấy không ăn cái này đâu.”
“Sao lại không ăn chứ, hiện tại mấy đứa nhóc con trai như con đều thích cái này.” Ti Liễu đem túi quà vặt nhét vào sau cặp, “Phải rồi, nếu có thời gian thì bảo cậu ấy và Lê bí thư cùng ăn một bữa cơm nhé, cho dù cuối cùng vụ kiện này có thắng hay không thì ân tình này cũng quá lớn, chúng ta vẫn phải cảm ơn nhà họ.”
Cảnh khuyển hung hăng kia có lẽ sẽ vui tới bay lên trời.
Thư Nguyện ậm ừ đáp lời, cầm đồ đi ra khỏi cửa, lúc tới trường, xem thấy còn cách giờ tự học buổi tối một khoảng thời gian, cậu bèn mang đồ về kí túc xá trước.
Không nghĩ tới đèn trong phòng kí túc xá lại sáng, Lê Hủ ngồi trên ghế ấn điện thoại di động, hai chân đặt lên mặt bàn bày đầy sách giáo khoa, dáng vẻ cực kì vô tư.
“Mẹ tớ mua cho cậu này.” Thư Nguyện đem túi đồ ăn vặt đặt lên bàn Lê Hủ, xoay người sắp xếp đồ đạc của mình.
Lê Hủ ngồi thẳng dậy, lật qua lật lại túi đồ: “Khách sáo như vậy làm gì, tớ xem một chút… Tất cả đều là đồ tớ thích ăn này, dì hiểu tớ quá đi.”
“Mấy thứ cậu không thích sẽ không mua.” Thư Nguyện nói thầm.
Thanh âm không lớn không nhỏ, Lê Hủ vừa vặn có thể nghe thấy, hắn đặt di động xuống, đi tới ôm lấy Thư Nguyện: “Yêu cậu nhất.”
“Ở trường học đừng nói thế.” Thư Nguyện muốn đẩy hắn ra lại bị đè lên cửa tủ: “Không phải cậu nói ở kí túc xá thì có thể sao?”
“Tớ chưa từng nói…” Thư Nguyện không có sức mà phản đối, âm cuối bị nhấm chìm trong tiếng môi lưỡi quấn quýt.
Ngày chủ nhật, trước giờ tự học buổi tối người ở kí túc xá sẽ không nhiều, trên hành lang tối om chỉ có phòng bọn họ sáng đèn, cửa phòng đóng chặt, Lê Hủ ôm Thư Nguyện, một bên hôn môi một bên bước tới sau cửa, bàn tay vươn ra nhấn công tắc, nhất thời trong phòng liền chìm trong bóng tối.
“Tự học buổi tối…” Thư Nguyện thấp giọng nói, một giây sau lại bị Lê Hủ chặn miệng.
Tự học buổi tối còn chưa bắt đầu.
Kí túc xá đối diện phòng học của khối 11, giữa tiếng hôn môi ám muội Thư Nguyện có thể mơ hồ nghe thấy thanh âm ồn ào của đám học sinh, cậu có cảm giác tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm mình hôn môi cùng Lê Hủ, trong đầu nghĩ muốn phản kháng nhưng thân thể lại luân hãm trong cảm giác kích thích ấy.
Lê Hủ ôm cậu rất chặt, toàn bộ lưng Thư Nguyện kề sát ván cửa, cửa phòng kí túc xá không thể so với ở nhà, va chạm nhỏ cũng phát ra âm thanh nặng nề.
Thanh âm quen thuộc trong quá khứ khiến thân thể Thư Nguyện cứng đờ, khi cậu bị đánh, cũng bị bọn chúng đè trên ván cửa sắt rỉ sét kia.
Mỗi một phản ứng của Thư Nguyện đều không thoát khỏi ánh mắt Lê Hủ, hắn hiểu ý đem người ôm tới cạnh bàn học, một tay ôm thân thể đối phương một tay trượt xuống mông, dùng sức bế Thư Nguyện đặt lên bàn học.
Hai tay chống tại mép bàn, thân thể nghiêng về phía trước rút ngắn khoảng cách giữa cả hai: “Tiểu khủng long, cậu có biết cậu đã hoạt bát hơn rất nhiều không?”
Sẽ làm nũng, sẽ nói đùa, cũng sẽ chủ động ôm hắn.
Trước kia chỉ biết trốn tránh hắn, cũng không biết đùa giỡn.
“Giờ tự học chủ nhật là tự nguyện, cậu sợ cái gì hả?” Lê Hủ xoa nắn đầu gối Thư Nguyện, “Không tới lớp không phải càng tốt hơn ư, sẽ không ai quấy rầy bọn mình.”
“Không được.” Thư Nguyện không giống Lê Hủ có thói quen trốn tiết, cậu vỗ rơi cái tay của đối phương, dùng đầu gối đẩy Lê Hủ ra nhưng đối phương vẫn đứng bất động, “Lên lớp.”
“Cậu đừng lộn xộn.” Thanh âm Lê Hủ biến hóa, đè lại hai đùi Thư Nguyện, thở ra một hơi: “Nghẹn chết tớ rồi, không lên lớp, đè cậu được không?”
Lời vừa nói ra Lê Hủ liền cảm thấy không đúng. Thư Nguyện không nói gì, nhưng Lê Hủ đã biết câu trả lời của cậu, hắn nản lòng, bàn tay chạm lên mặt Thư Nguyện, nói: “Cậu tới phòng học trước đi, tớ đến sau.”
Hắn lùi về sau một bước, vừa định xoay người đi vào phòng tắm, Thư Nguyện đột nhiên nắm lấy cánh tay hắn: “Tớ… tớ giúp cậu.”
Lời này không khác gì một quả bom đánh nổ lý trí của Lê Hủ, hắn kinh ngạc quay đầu, Thư Nguyện nhảy khỏi bàn, hai tay vươn tới, sờ lên cạp quần của hắn.
Gần như cùng lúc, khi Thư Nguyện chạm vào nơi đó, dương vật bị Lê Hủ kìm nén trong thời gian dài sưng to một cách không thể kiểm soát.
“Cậu có biết mình đang làm gì không?” Thanh âm Lê Hủ tràn đầy dục vọng bị đè nén, “Tiểu Thư Nguyện, cậu không cần miễn cưỡng chính mình.”
Thư Nguyện có thể cảm nhận được vật trong tay mình to lớn kinh người, không dám dùng sức quá lớn, mặt đỏ bừng ngập ngừng đưa tay ôm trọn lấy nó: “Tớ không phải đứa ngốc.”
“Mẹ kiếp..” Lê Hủ siết chặt bả vai Thư Nguyện, “Sớm muộn gì tớ cũng bị cậu giết chết.”
Tự mình làm không giống được người khác làm cho, huống chi đây là Thư Nguyện giúp hắn. Lê Hủ dựa vào người Thư Nguyện, hôn lên dái tai cậu, sau đó ôm lấy cậu, cảm nhận khoái cảm sung sướng.
Mới đầu Thư Nguyện có chút trúc trắc, không dám mạnh tay, nhưng tiếng thở hổn hển của Lê Hủ càng ngày càng nặng, cậu mới bắt đầu mạnh dạn di chuyển lên xuống.
Chỉ một hành động lặp đi lặp lại cũng có thể mang tới cho Lê Hủ vô vàn khoái cảm, mỗi nơi bàn tay Thư Nguyện chạm tới mang theo hơi lạnh khiến toàn bộ tế bào như run lên, Lê Hủ thẳng lưng, muốn đạt được càng nhiều khoái cảm từ trong tay Thư Nguyện.
Khoảnh khắc ấy giống như một giấc mơ mà hắn vĩnh viễn không muốn tỉnh dậy.
Bàn tay hắn lần tới phía say, siết chặt eo Thư Nguyện, một bàn tay khác không kiểm soát được xoa bóp cánh mông Thư Nguyện, lực xoa nặng nề, Lê Hủ “Uh” một tiếng, bắn đầy quần Thư Nguyện.
Hết chương 50.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-