[ĐAM MỸ] ÁM HỎA – CHƯƠNG 10
CHƯƠNG 10. THỬ VỚI TÔI XEM SAO
Vì hôm sau Trọng Nhất Nhiên vẫn còn lịch trình nên chỉ đi ăn với Lăng Chước xong liền rời đi. Lăng Chước về tới khách sạn đã là mười giờ tối, tắm rửa xong liền đi ngủ, ngày mai phải quay phim cả ngày, sáng sớm chưa tới năm giờ còn phải có mặt để trang điểm.
Cũng may, nhìn lịch thông báo thì phần lớn là cảnh quay chung, phân cảnh của cậu không nhiều lắm, mỗi phân cảnh cũng chỉ có hai ba câu thoại, còn lại đứng làm nền là được.
Ba giờ chiều, cậu lăn lộn từ tổ B sang tổ A chuẩn bị quay ngoại cảnh, sau đó là cảnh quay đôi với Lục Trì Hiết.
Nơi quay ngoại cảnh có chút xa, lái xe đi cũng mất hơn bốn mươi phút, Lăng Chước ở trên xe ngủ bù, thẳng đến khi Dương Minh gọi dậy: “Anh Chước, đến nơi rồi.”
Lăng Chước uống một ngụm nước, vừa xuống xe liếc mắt liền nhìn thấy Lục Trì Hiết, hắn đến trước cậu, lúc này đang đứng dưới ô che nói chuyện với Hà Tĩnh Bình.
Lăng Chước đi qua chào hỏi Hà Tĩnh Bình, Lục Trì Hiết chỉ liếc một cái, cũng không để ý tới cậu nữa.
Vài phút sau, thầy chỉ đạo võ thuật đi tới.
Phân đoạn này là cảnh Lâm Lam Ngọc một lần nữa thử Huyền Giáng, hai người ở phía sau núi không người giao thủ, tuy rằng Huyền Giáng không có linh lực, chỉ dựa vào tay không nhưng có thể cản lại hơn mười mấy chiêu của y.
Lời kịch chỉ có vài câu, còn lại đều là cảnh đánh võ, Hà Tĩnh Bình muốn bọn họ nắm chắc từng thế võ, lúc diễn lại càng thật.
Lăng Chước chăm chỉ tập luyện cùng thầy võ thuật, khi diễn thử với Lục Trì Hiết người này lại một bộ thảnh thơi tùy ý, từng chiêu từng chiêu giống như đang đùa giỡn với cậu, nhưng lại tìm không ra động tác sai nào.
“Sao thầy Lục lại không nghiêm túc tập vậy?” Lăng Chước dừng lại, nhịn không được mở miệng hỏi.
Lục Trì Hiết đảo mắt, không cho là đúng mà đáp: “Còn chưa chính thức quay mà, em gấp làm gì.”
Lăng Chước nhớ tới ngày hôm qua mình bị người này bới lông tìm vết, liền ngậm miệng, chỉ hy vọng đối phương hôm nay giống như bình thường, vì cậu không muốn quay đến tận tối mà vẫn chưa được tan làm.
Nhưng trời không chiều lòng người, còn chưa bắt đầu quay bỗng nhiên đã nghe từng trận sấm rền vang. Thấy trời sắp mưa, vì suy xét tới vấn đề an toàn, đoàn phim quyết định tạm thời rời khỏi núi, muốn chờ trận mưa dông này qua đi.
Lăng Chước ngồi lại xe bảo mẫu, dù sao cũng không buồn ngủ bèn lấy kịch bản ra đọc lại, trên tay cậu cầm một túi pudding chậm rãi hút, đây là đồ ăn vặt mà hôm qua Trọng Nhất Nhiên mua cho cậu.
Dương Minh lên xe, nhắc nhở cậu: “Anh Chước ơi, thầy Lục muốn diễn thử với anh một lần để lát nữa quay sẽ tiết kiệm thời gian hơn, bảo anh qua xe bên đó á.”
Lăng Chước nhìn ra bên ngoài, xe bảo mẫu của Lục Trì Hiết đỗ ở phía đối diện, người nọ đang dựa vào cửa xe, trong miệng ngậm điếu thuốc, ánh mắt hắn cũng đang nhìn về phía cậu.
Tầm mắt đụng nhau, Lăng Chước theo bản năng tránh đi, sau đó nghĩ tới người ngoài không thể nhìn vào trong xe bảo mẫu thì không khỏi nhíu mày.
Dương Minh: “Anh Chước?”
Lăng Chước hít vào một hơi, bước xuống xe.
Lục Trì Hiết nhìn theo Lăng Chước ngày càng đến gần, đôi con ngươi phía sau màn khói hiện lên một thứ cảm xúc không tên.
Lăng Chước tiến len, trong tay vẫn cầm túi bánh pudding, tay khác cầm theo kịch bản, bình tĩnh hỏi: “Phải diễn trước sao?”
Lục Trì Hiết ném tàn thuốc, mũi chân nghiền nát chúng, nói với cậu: “Lên xe đi.”
Lăng Chước có hơi chần chừ, Lục Trì Hiết nhìn cậu, lặp lại một lần nữa: “Lên xe.”
Lăng Chước vừa lên Lục Trì Hiết lập tức sải bước theo sau, “Phanh” một tiếng đóng chặt cửa xe, ngăn Dương Minh muốn theo bọn họ ở bên ngoài.
Tiếng sấm nổ vang, mưa như trút lập tức rơi xuống.
Lăng Chước vẻ mặt cảnh giác: “Anh làm gì vậy?”
Ánh mắt Lục Trì Hiết rơi xuống bánh pudding trong tay cậu: “Em thích ăn cái này?”
Lăng Chước khẽ nhíu mày, không muốn trả lời hắn.
Trong xe chỉ có hai người bọn họ, tài xế, trợ lý, vệ sĩ của Lục Trì Hiết một người đều không có, Lăng Chước có chút hối hận, người trước mặt bỗng nhiên sáp lại gần, cậu theo bản năng lui về phía sau, bàn tay đặt lên thành xe phía sau. Lục Trì Hiết vươn tay, ở phần tóc mai của cậu nhẹ nhàng chạm vào, rồi lại lui ra.
Trong bàn tay tựa như có vô vàn phiến lá khô, bụng ngón tay Lục Trì Hiết xoa vào nhau, nghiền nát từng phiến lá. Hắn nhẹ giọng cười, Lăng Chước lúng túng nói: “….. Anh có thể lui về phía sau một chút không?”
Bên ngoài trời mưa tầm tã, ánh sáng tối tăm, bọn họ ở trong xe gần như dán với nhau thành một khối, hô hấp dây dưa quấn quýt, bầu không khí như vậy khiến Lăng Chước cực kì không thoải mái, lặp lại một lần: “Thầy Lục, anh đàng hoàng một chút đi.”
Lục Trì Hiết bật cười thành tiếng, khẽ thối lui tạo một khoảng cách, giơ tay bật đèn trong xe lên.
Lăng Chước ngồi thẳng dậy, trong mắt tràn ngập sự đề phòng, Lục Trì Hiết cúi đầu lật kịch bản: “Thả lỏng đi, tôi cũng không muốn ăn em.”
Lăng Chước sửng sốt, lời muốn nói ra lại nuốt trở về. Được rồi, tính toán với kẻ bị điên cũng chả có ý nghĩa.
Lúc sau, hai người bắt đầu diễn thử, Lục Trì Hiết cuối cùng cũng thu liễm bộ dáng bất cần đời, lộ ra sự nghiêm túc. Lăng Chước nhẹ nhàng thở ra, đè lại suy nghĩ trong lòng, đem lực chú ý đặt lên kịch bản.
Phân đoạn muốn quay thật ra chỉ có vài lời thoại, rất nhanh đã xong.
Cơn mưa vẫn không hề có dấu hiệu ngừng lại, ngày mai bọn họ có cảnh quay đơn, tuy rằng chưa có lịch thông báo cụ thể nhưng diễn cảnh nào thì vẫn có thể nắm được đại khái.
“Bắt đầu từ tuần này thời gian quay của tôi mỗi ngày sẽ dài hơn, còn phải quay đêm, có lẽ buổi tối không có quá nhiều thời gian dạy cho em.” Lục Trì Hiết nói.
Lăng Chước nhanh nhảu nói: “Vậy thì đừng làm nữa, quá phiền cho thầy Lục…”
Lục Trì Hiết: “Sau này phân cảnh lớn hoặc quan trọng thì tôi sẽ giúp em diễn thử trước, mỗi tối chỉ cần hai mươi phút là đủ, thầy Lăng đây cũng không cần thấy ngại.”
Trong lúc nhất thời Lăng Chước không biết nên nói gì, nửa ngày sau mới khô cần hộc ra một câu: “Cảm ơn.”
Lục Trì Hiết giương mắt nhìn cậu: “Thật sự ngại à? Cũng không muốn lén lút qua lại với tôi hay sao?”
Không đợi Lăng Chước trả lời, hắn hạ giọng: “Thầy Lăng, người em thích, là người hôm qua đúng không?”
Lăng Chước đột nhiên biến sắc.
Lục Trì Hiết nhìn cậu chằm chằm, Lăng Chước hoảng loạn nói: “Anh ấy là nhóm trưởng của tôi, anh đừng nói hươu nói vượn.”
Lục Trì Hiết cười nhạt: “Thật à?”
Lăng Chước: “Không liên quan tới anh.”
Lục Trì Hiết: “Em thích anh ta ở điểm nào? Lớn lên cũng đẹp trai đấy, nhưng tính cách như cái hũ nút, ở cùng với loại người này không cảm thấy nhàm chán sao?”
Lăng Chước nghe xong trong lòng cảm thấy không thoải mái, Trọng Nhất Nhiên có thế nào cũng không tới lượt người này bình phẩm.
Vì thế thanh âm cũng lạnh đi: “Tôi nói rồi, không liên quan tới anh.”
Lục Trì Hiết: “Em thích anh ta, anh ta có thích em không?”
Sắc mặt Lăng Chước càng thêm khó coi, Lục Trì Hiết nhìn biểu tình của cậu liền biết đáp án: “Không tỏ tình à?”
Lại châm chọc: “Em sao lại đáng thương thế hả?”
Lăng Chước không có hứng thú đôi co với hắn, duỗi tay muốn đẩy cửa lại bị Lục Trì Hiết nắm chặt tay kéo lại: “Bên ngoài trời vẫn mưa, chạy cái gì mà chạy.”
Lăng Chước tránh không được, nhíu chặt mi: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Lục Trì Hiết: “Thật sự thích anh ta?”
Lăng Chước tránh đi, không đáp.
“Em và anh ta quen biết cũng bảy, tám năm nhỉ? Lâu như vậy vẫn chơi trò yêu thầm? Là em không được hay anh ta không được đấy? Bảy tám năm mà còn không tu thành chính quả, chi bằng nhân lúc còn sớm thì hết hy vọng đi.”
Lực đạo trên cánh tay cậu tăng dần, Lục Trì Hiết một lần nữa sáp lại gần, hô hấp phả bên tai Lăng Chước: “Thầy Lăng này, bằng không thử ở bên tôi xem sao?”
Lăng Chước cũng không giãy giụa, dù sao cũng tránh không thoát, cậu lạnh giọng cười: “Chẳng lẽ anh thích tôi? Chỉ là tôi không đồng ý nên anh mới không cam lòng mà thôi. Nếu như tôi giống những người khác, chỉ cần anh vẫy tới là tới, sợ là qua vài ngày anh chơi chán liền đá đi, đúng không?”
Lục Trì Hiết: “Thầy Lăng lại quên rồi, tôi đã nói tôi không tùy tiện chơi đùa.”
Lăng Chước quay mặt đi.
Lục Trì Hiết: “Không tin?”
Lăng Chước: “Liên quan gì đến tôi chứ?”
Lục Trì Hiết: “Thật sự không tin à?”
Giằng co một chốc, hắn buông tay Lăng Chước, khi lùi ra dường như còn thở dài một tiếng: “Sao em cứ không tin chứ.”
Lăng Chước sửng sốt.
Ngoài cửa xe mưa đã gần tạnh, mưa rào, mặc dù có sấm chớp lớn nhưng đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Lục Trì Hiết đẩy cửa xe, Lăng Chước hoàn hồn, cũng theo xuống.
Phía trước, cầu vồng vắt ngang đường chân trời, sương cùng nắng chiều phủ lên, khiến nó như ẩn như hiện. Lăng Chước đứng trước cửa xe, ngước mắt yên lặng ngắm nhìn, Lục Trì Hiết cũng xuống xe, im lặng đứng bên cạnh cậu, hai người lần lượt giơ di động lên chụp lại.
Khó có được phút giây bình thản, thẳng đến khi đạo diễn cho người tới thúc giục bọn họ chuẩn bị quay.
Lúc kết thúc trời đã tối, trên đường trở về Lăng Chước thuận tay đăng ảnh cầu vồng lên vòng bạn bè, nghĩ nghĩ một lát lại đăng lên Weibo, đề thêm một cái emoji cầu vòng nhỏ bên cạnh.
Năm phút sau, tường nhà được làm mới, Lục Trì Hiết cũng đăng Weibo, ảnh chụp giống cậu, emoji nhỏ cũng giống cậu.
Lăng Chước: “…..”
Ngón tay do dự dừng trên nút xóa bài đăng khoảng hai giây lại thôi, xóa đi càng có vẻ như cậu đang chột dạ, cứ để đó vậy.
Dương Minh ở bên cạnh bỗng nhiên kêu một tiếng: “Ôi đệt, cái trạm này rốt cuộc mọc ra từ chỗ nào vậy? Ảnh này mà cũng có thể chụp được?”
Lăng Chước nhìn di động của cậu ta, chính là trạm couple mới thành lập hôm trước của cậu và Lục Trì Hiết, lúc này cũng mới đăng Weibo.
‘Đẹp nhất không phải là ngày mưa, mà là sau cơn mưa cùng người đó sóng vai ngắm cầu vồng dưới hoàng hôn.’
Ảnh chụp chỉ có một bức, được chụp từ mặt bên, chính là lúc cậu và Lục Trì Hiết cùng tựa lên cửa xe ngắm hoàng hôn. Không thể không nói, ảnh chụp không tồi, không chỉnh sửa khoa trương, rất tự nhiên.
Dương Minh: “Người này tay nghề chụp không tồi a. Nói thật, trước đó fan couple của anh Chước với thầy Lục căn bản chẳng được mấy người, phần lớn là người qua đường xem náo nhiệt thôi, nhưng mà cái Weibo này có tốc độ share tăng nhanh chóng mặt nha.”
Lăng Chước nhìn tới sốt ruột.
Cậu hỏi: “Hôm nay quay ngoại cảnh cũng có trạm tỷ đi theo à?”
Dương Minh: “Em cũng không chú ý, nhưng mà dù đến thì cũng ở phụ cận thôi, nhưng ảnh chụp này rất rõ ràng, chẳng lẽ là nhân viên trong đoàn chụp lén?”
Suy đoán này cũng không quá kì quái, nhân viên công tác ở đoàn phim không ít người có nghề tay trái, đưa tin, quản lý fanpage, thậm chí là trạm tỷ, dù sao cũng là một con đường phát tài không tồi.
Lăng Chước mơ hồ cảm thấy không thích hợp, lúc này Lục Trì Hiết lại gửi cho cậu bài Weibo kia: ‘Chụp cũng đẹp đấy, nhỉ.’
Lăng Chước: ‘Thầy Lục biết ai chụp sao?’
Lục Trì Hiết: ‘Để ý cái đó làm gì.’
Lăng Chước: ‘Sao anh lại đăng Weibo giống tôi vậy?’
Lục Trì Hiết: ‘Thầy Lăng à, em nói đạo lý chút đi, Weibo chúng ta đồng thời đăng, người trước người sau còn chưa đến mười giây, hơn nữa tôi đăng trước đấy nhé.’
Lăng Chước mở lại Weibo, nhìn kĩ thời gian hai bài đăng, quả thực là Lục Trì Hiết đăng bài trước.
Lăng Chước: ‘Tôi có đăng lên vòng bạn bè trước, anh nhìn vòng bạn bè của tôi nên mới đăng theo đúng không, trước giờ anh đăng bài Weibo có dùng emoji bao giờ đâu.’
Lục Trì Hiết: ‘Hóa ra thầy Lăng cũng stalk Weibo của tôi đấy à?’
Lăng Chước thật sự không muốn để ý đến hắn.
Lục Trì Hiết lại gửi tới một tin khác: ‘Thầy Lăng à, suy nghĩ suy nghĩ chút đi, thử với tôi xem sao.”
Hết chương 10.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-