[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 51
CHƯƠNG 51. TỚ GIẶT GIÚP CẬU.
Thư Nguyện thay một chiếc quần sạch khác, quần bị Lê Hủ làm bẩn bị vứt ngâm trong nước.
“Tớ giặt giúp cậu.” Lê Hủ từ phía sau đặt đầu lên vai Thư Nguyện, lại bị đẩy ra: “Ngâm trước đã, kết thúc tự học buổi tối trở về giặt sau.”
Trên đường tới lớp học, Thư Nguyện một mình đi phía trước trầm mặc không lên tiếng, Lê Hủ theo sau, hắn biết Thư Nguyện xấu hổ nên rất biết điều không làm phiền đối phương, để cậu bình tĩnh lại.
Tiết tự học buổi tối ngày chủ nhật chủ yếu là để học sinh làm bài tập, Lê Hủ ngồi rảnh tới phát chán, mở giấy ra viết này kia, Thư Nguyện tình cờ liếc qua một lần, tới tận sáng ngày thứ hai, vào giờ kéo cờ đầu tuần mới biết đấy là bản kiểm điểm.
Tình huống tương đồng, Lê Hủ mặc đồng phục trường Thanh Hòa, bước lên bục kéo cờ, dưới tiếng ồn ào của đám học sinh bên dưới, mở bản kiểm điểm ra.
“Tôi, Lê Hủ, lớp 12/1, thứ sáu tuần trước xuất phát từ lí do cá nhân tôi đã đánh học sinh năm nhất lớp 10/1 là Lê Quyết, quấy rối trật tự khóa tập huấn quân sự, đối với hành vi này…”
Một bản kiểm điểm viết tới nghiêm chỉnh, đương lúc Thư Nguyện cho rằng lần này hắn sẽ ăn năn xin lỗi cùng kiểm điểm bản thân thì Lê Hủ lại đem mảnh giấy gập thành hai mảnh, nhét vào túi quần, khóe miệng nổi lên ý cười nhạt: “Cuối cùng, đừng giẫm lên giới hạn của tao, bằng không bản kiểm điểm này vô hiệu lực.”
Sau khi giải tán, Thư Nguyện sóng vai cùng Lê Hủ, cậu rút mảnh giấy từ túi quần đối phương ra, kết quả bên trên nào có mấy ngôn từ nghiêm chỉnh kia, rõ ràng chỉ lặp đi lặp lại một câu ‘Lê Quyết là rác rưởi’.
“Ấu trĩ!” Thư Nguyện chế giễu hắn.
Lê Hủ vò loạn tóc Thư Nguyện: “Tớ sao có thể viết kiểm điểm nghiêm túc chứ.”
“Cậu phải đọc bản kiểm điểm trước toàn trường bao nhiêu lần?” Thư Nguyện đương muốn gập mảnh giấy lại, lại bị Lê Hủ thò tay qua đoạt lấy, ném vào thùng rác bên cạnh: “Không nhiều lắm, chắc bảy, tám lần gì đó.”
“Thế nên bị gọi là giáo bá?” Thư Nguyện hỏi.
“Không phải vì cái này.” Lê Hủ cười nói, “Cậu nghĩ là tớ thích cái tên gọi này lắm à?”
Chờ khi Thư Nguyện nhớ tới muốn hỏi Lê Hủ bị gọi như thế từ khi nào đã là hai ngày sau, lúc ăn cơm cậu vô tình nghe được hai nam sinh lớp mười thảo luận chuyện Lê Hủ đánh em trai mình trong khóa tập huấn, lúc này mới biết đã mấy ngày rồi Lê Quyết không đi học.
“Em trai cậu chuyển trường rồi à?” Thư Nguyện hỏi.
Lê Hủ gắp thịt thả trong hộp cơm của Thư Nguyện: “Không chuyển, chắc là mặt vẫn sưng, sĩ diện nên chưa dám đi thôi.”
Sau khi đọc xong nhật kí của Bạch Sương cha hắn vô cùng tức giận, không quản Diêu Dĩ Lôi đồng giường cộng chẩm hơn mười năm, đem tất cả đồ vật của đối phương ném khỏi Lê gia, cũng không biết trong tay ông nắm được nhược điểm nào của Diêu Dĩ Lôi, lúc bị đuổi ra khỏi nhà bà ta ngay cả nửa chữ “Không” cũng không dám nói.
Về phần Lê Quyết, niệm tình nó vẫn là máu mủ của mình nên Lê Văn Trưng vẫn để nó ở lại Lê gia, chỉ có điều trong nhà nhiều thêm một vị quản gia nghiêm nghị, chuyên giám sát sinh hoạt hàng ngày của Lê Quyết.
Lê Hủ đối với chuyện này không để ý lắm, Lê Quyết bị hắn hận là do Diêu Dĩ Lôi liên lụy nó, giờ Diêu Dĩ Lôi đã bị đuổi đi, hắn chẳng thèm so đo, xem Lê Quyết như người trong suốt là được.
Lê Hủ kể mấy chuyện này cho đám anh em nghe, Thi Thành Cẩn cực cao hứng, hung hăng cổ động Lê Hủ ra ngoài ăn chơi: “Thế thì nên ăn mừng cái nhỉ, cuối tuần đi ăn nướng đi?”
Lê Hủ không vội đồng ý, cả ngày nhắn tin hỏi thăm cha hắn tình hình tiến triển chuyện ngân hàng phi pháp của Trịnh Từ Hoài. Thứ sáu, hắn nhận được email nặc danh, rốt cuộc chứng cứ về ngân hàng phi pháp lớn nhất Bách Giang đã lấy được, thủ phạm là vợ chồng Trịnh Từ Hoài bị bắt, đồng thời tra ra thêm 37 người liên quan, tài sản tịch thu lên tới cả trăm triệu nhân dân tệ, trong email chứng cứ vô cùng đầy đủ.
Thứ chân chính chống đỡ, che giấu cho vụ việc bạo lực học đường, sụp đổ.
Lê Hủ ở trên lớp nhìn thấy tin nhắn này, nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Hắn ngây người nhìn tin nhắn trong chốc lát, ngón tay lướt trên bàn phím, lời ít ý nhiều: “Cảm ơn cha.”
Hắn đem tin tốt gửi cho Thẩm Chiêu Thời, sau đó đặt di động trước mặt Thư Nguyện.
Sau khi xem xong Thư Nguyện hoảng hốt hồi lâu, đột nhiên thở phào một hơi, khóe miệng không nhịn được giương thành một nụ cười, phản ứng giống hệt Lê Hủ.
“Cảm ơn…” Dưới ngăn bàn, Thư Nguyện lặng lẽ nắm tay Lê Hủ.
Xế chiều hôm đó, tòa lập án, ngày hôm sau Thư Nguyện cùng Lê Hủ đi tới văn phòng luật sư tìm Thẩm Chiêu Thời, hỏi thăm những thứ cần biết khi lên tòa.
“Luật sư thẩm.” Thư Nguyện kéo ống tay áo Lê Hủ, “Lúc mở phiên tòa, cậu ấy có thể tới nghe không?”
“Có thể, mang theo chứng minh thư là được.” Thẩm Chiêu Thời cười sâu xa.
Lê Hủ cũng cảm thấy bất ngờ, lúc rời khỏi văn phòng luật sư vỗ vỗ cặp sách của Thư Nguyện: “Sao vậy, còn muốn mang tớ theo à?”
“Có cậu ở đó, tớ sẽ không sợ.” Thư Nguyện đội mũ bảo hiểm, gạt kính lên: “Đưa tớ về nhà đi.”
“Tớ tới nhà cậu ăn trực được không.” Lê Hủ ngồi lên xe, “Không muốn về nhà, vừa nhìn thấy thằng em trai thối kia tớ lại muốn cãi nhau.”
Thư Nguyện ngồi phía sau hắn, giang hai tay ôm eo Lê Hủ: “Vậy phải hỏi mẹ tớ có đồng ý hay không.”
Đây xem như lần đầu tiên Lê Hủ chính thức tới làm khách nhà Thư Nguyện, so với lần đầu tiên bị Ti Liễu quan sát từ đầu tới chân, hay lén lén lút lút trong phòng ngủ của Thư Nguyện hồi tết, lần này hắn thư thả thích ý hơn nhiều lắm.
Ti Liễu sớm đã muốn Thư Nguyện mời Lê Hủ tới, bà đối đãi với ai cũng khách khí, mời trà, gọt hoa quả, Lê Hủ biết vì sao bà làm thế, trong lòng nói thoải mái cũng không phải mà không thoải mái cũng không đúng, dù sao Thư Nguyện đã quyết định ở bên cạnh hắn, sau này vẫn còn một cửa ải phải vượt qua.
Ngược lại, Lê Hủ ở chung với Thư Thiệu Không lại vô cùng hòa hợp. Hồi trẻ cha Thư Nguyện thích nhạc Rock&Roll, biết được Lê Hủ là tay ghita-bass của ban nhạc liền hăng say thảo luận cùng hắn, Ti Liễu ở bên cạnh muốn chen vào cũng không được.
“Tiểu Nguyện.” Ti Liễu kéo con trai tới góc nhà, “Cái ông cha lắm lời của con một khi đã nói là không ngừng được, đợi chút nữa con mang Tiểu Hủ vào phòng, nói với cậu ấy gia đình chúng ta muốn mời bí thư Lê một bữa cơm, biết chưa?”
“Con…” Thư Nguyện chần chờ, một là trong lòng cha Lê Hủ chưa chắc đã có thể tiếp nhận sự thật, hai là một khi bước vào phòng ngủ, Lê Hủ sẽ cho cậu cơ hội để nói chuyện hay sao?
Không chờ Thư Nguyện nghĩ xong Ti Liễu đã đẩy cậu ra ngoài, cậu bị đẩy vọt tới trước mặt Lê Hủ, người sau ngẩng đầu hỏi: “Làm sao vậy?”
“Làm bài tập.” Thư Nguyện cầm balo của Lê Hủ lên, quay người liền vào phòng.
“Bố mẹ cậu rất thích tớ đấy nhé.” Cửa phòng vừa đóng Lê Hủ liền ngã lên giường Thư Nguyện.
Giường của Thư Nguyện đặt đối diện bàn học, bước tranh gốm Lê Hủ tặng được cậu đặt trên bàn. Lê Hủ thưởng thức món quà của chính mình, Thư Nguyện vừa nghe vừa sắp xếp vở bài tập, mắng hắn: “Tự luyến.”
“Cậu nói xem, chúng ta cũng chỉ mới quen biết nhau một năm mà tớ cảm thấy như chúng ta đã ở bên nhau rất lâu vậy.” Lê Hủ nhổm người về phía đầu giường, vươn tay cầm lấy hộp nhạc giơ trước mặt, “Nếu như tớ của bây giờ đứng trước mặt tớ của ngày xưa, vậy chắc chắn bản thân tớ cũng không nhận ra chính mình nữa.”
Sách bài tập vương đầy bàn học, một quyển trong số đó bị lật ra, tên của Lê Hủ được viết bằng bút đen ngay giữa trang bìa, nét chữ viết ngoáy rất dễ nhận ra.
Ấn tượng đầu tiên của cậu đối với Lê Hủ là từ trong miệng của bạn học ____ Giáo bá, chớ chọc vào.
Mà hiện tại thì, chính là một cảnh khuyển dính người, nhưng lúc hung dữ cũng sẽ cắn người.
“Vẫn là dáng vẻ này mà,” Thư Nguyện phản bác, “Sao lại không nhận ra được.”
“Thật sự không nhận ra.” Lê Hủ lên dây cót cho hộp nhạc, “Trước đây tớ rất chán đời, coi trời bằng vung, nếu có ngày nào đó ngay cả Diêm Vương cũng không nhìn nổi mà bắt xuống tớ cũng sẽ buông tha tất cả, vui vẻ nhắm mắt xuôi tay.”
Tượng tí hon ôm đàn ghita chậm rãi xoay tròn, âm nhạc du dương theo vòng xoay phát ra, Lê Hủ đàn bài hát này cho Thư Nguyện rất nhiều lần, bản thân hắn cũng rất lâu rồi mới bình thản cảm nhận giai điệu này.
Thư Nguyện dừng động tác trên tay, cậu xếp bài tập ngay ngắn sang một bên, cởi dép leo lên giường, nằm xuống cạnh Lê Hủ: “Trước đây cậu thật sự rất đáng ghét.”
“Sao lại đáng ghét chứ?” Lê Hủ nhét hộp nhạc vào tay Thư Nguyện, chính mình thì nghiêng người duỗi tay để cậu gối lên, một cánh tay khác đem cậu ôm vào trong lòng mình.
Ngón tay Thư Nguyện chậm rãi xoay quanh bé tí hon ôm đàn ghita, giống như đang lật tìm hình ảnh trong hồi ức cách đây một năm trước.
“Ngông cuồng tự đại, gây chuyện còn làm như người khác đang thiếu nợ mình, thái độ với bạn học rất kém, hung dữ, tất cả mọi người đều nói cậu không dễ chọc.” Thư Nguyện đem nợ cũ từng cái từng cái liệt kê ra, “Ép tớ uống coca, trộm bài thi vật lí của tớ, còn không cho tớ đi lấy nước…”
“Không có điểm nào tốt sao?” Lê Hủ cười ngắt lời cậu.
Thư Nguyện dừng lời, ngón tay đặt trên đàn ghita nhỏ nâng lên, chạm tới nốt ruồi nhỏ dưới mắt trái của Lê Hủ: “Nếu như không phải ghét cậu rồi lại đến gần cậu, tớ cũng sẽ không phát hiện ra kì thực cậu là người rất tốt.”
Đối với người hướng nội như Thư Nguyện, lời này có thể xem là một lời tỏ tình trắng trợn và thẳng thắn.
Bàn tay Lê Hủ ôm lấy khuôn mặt Thư Nguyện, ngón tay nhẹ vuốt ve đuôi mắt đối phương, hắn từ bên dưới Thư Nguyện trượt lên, ngậm lấy châu môi no đủ của người trong lòng.
Nếu là trong phim động tác này chính là đùa giỡn lưu manh, nhưng thực tế hắn ngay cả dùng sức lớn một chút cũng không dám, Thư Nguyện không nhúc nhích, nằm im mặc hắn dằn vặt, ngoan đến nỗi hắn không dám nảy sinh ý đồ xấu.
“Tớ không có nghĩa vụ phải đối tốt với tất cả mọi người.” Lê Hủ nói, “Nhưng cậu không giống, ánh mắt của cậu khiến tớ cảm thấy nếu tớ bắt nạt cậu, dù chỉ một chút thôi, chính là tội ác tày trời.”
Hộp nhạc trong tay Thư Nguyện trượt đi lăn tới một góc nào đó, bọn họ ôm nhau ở trên giường hôn môi, mãi tới khi không biết là ai không cẩn thận đạp rớt gối xuống nền nhà, Thư Nguyện mới đột nhiên nghĩ tới chuyện quan trọng.
“Ngày nào đó cậu bảo chú ra ngoài cùng ăn một bữa cơm đi.” Thư Nguyện đẩy lồng ngực Lê Hủ ra, “Cha mẹ tớ muốn trực tiếp cảm ơn ông ấy.”
“Nhanh như thế đã gặp mặt phụ huynh rồi cơ à.” Lê Hủ ngồi xuống nhặt gối lên, “Tớ sao cũng được, cậu nói được là được.”
“Đứng đắn một chút.” Thư Nguyện vỗ cánh tay hắn.
“Không cần cảm ơn cha tớ, muốn cảm ơn cũng là cảm ơn tớ này.” Lê Hủ ngược lại rất thẳng thắn, “Cậu có biết tớ đã lấy cái gì để đổi lấy sự giúp đỡ của ông ấy không?”
Thư Nguyện lắc đầu.
Lê Hủ nói: “Dùng cuốn nhật kí mẹ tớ viết khi còn sống để đổi.”
Nói tới chuyện này, cuốn nhật kí của Bạch Sương không chỉ đổi lấy sự trợ giúp của Lê Văn Trưng, còn đem ả đàn bà luôn lừa dối ông ấy, Diêu Dĩ Lôi, đuổi cổ khỏi Lê gia, nhất cử lưỡng tiện*.
* Nhất cử lưỡng tiện: một công đôi việc.
Lê Văn Trưng trước nay cao cao tại thượng, sau khi biết được sự thật bị che giấu nhiều năm, quỳ trước mộ Bạch Sương một buổi trưa, nhưng sự hối lỗi muộn màng không thể đổi lấy một lời tha thứ của người vợ mất sớm.
Năm đó tại lễ đường đồng ý cùng nhau một đời một kiếp, giờ quay đầu lại, một hồi ân tình cùng ái tình, chỉ còn lại sự phụ bạc.
Hết chương 51.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-