[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 36
CHƯƠNG 36. LÀ CẬU KHÔNG TỪ BỎ.
Học kì này nhà trường có thêm quy định mới, nghỉ giữa giờ của ba khối đổi thành thời gian chạy bộ. Nếu không phải trường hợp đặc biệt, toàn bộ học sinh đều phải tham gia, nếu xuống muộn cả lớp sẽ bị phạt chạy thêm hai vòng.
Học sinh trong lớp một bên oán giận một bên đẩy nhau nhanh chóng xuống sân, sợ liên lụy cả lớp bị phạt. Thư Nguyện đã lâu không vận động, buồn bực mà rời khỏi chỗ ngồi, theo chân mọi người ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa liền bị Lê Hủ từ đâu xông tới đẩy lại cửa.
“Thư Nguyện,” Lê Hủ đỡ khung cửa, thân thể cao lớn đem ánh sáng từ bên ngoài chặn lại hơn nửa, “Cậu gạt tôi.”
Người bị lừa thế mà không hề có chút tức giận, đổi lại khuôn mặt đầy ý cười: “Cậu không tới lớp trọng điểm, là vì tôi phải không?”
Tiếng bước chân hỗn loạn của học sinh dần biến mất, lớp học yên tĩnh không hề có một tiếng động.
“Xuống chạy.” Thư Nguyện muốn đi ra ngoài, Lê Hủ vội vàng nâng tay phải chặn ngang khung cửa, chắn lại đường thoát cuối cùng: “Trước trả lời tôi.”
Thư Nguyện tinh mắt, nhìn rõ ràng sắc máu đỏ sẫm trên tay Lê Hủ: “Tay làm sao?”
“Không có chuyện gì.” Lê Hủ liền thu tay lại, tâm tư căn bản không đặt trên cái này, “Cậu trước tiên trả lời tôi. Vì tôi, nên cậu mới ở lại phải không?”
Thư Nguyện lúc này không hề chạy trốn, kéo tay Lê Hủ tới trước mặt, chỉ mới nhìn thôi đã thấy choáng váng, cố gắng bình tĩnh mới đem tâm tư kéo về thực tại.
“Đánh nhau?” Thư Nguyện hỏi.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng của đối phương nghiêm túc nhìn mình, Lê Hủ không tiếp tục truy hỏi, trả lời, “Không phải, bị ngã xe.”
“Chỗ khác có bị thương không?” Thư Nguyện lại hỏi.
Đầu gối phải theo phản xạ mà giật giật, Lê Hủ bất đắc dĩ cười cười: “Không, chỉ bị thương tay mà thôi.”
“Tới phòng y tế.” Thư Nguyện bỏ tay Lê Hủ, lách qua đối phương đi ra ngoài, đi vài bước mới phát hiện Lê Hủ vẫn đứng bất động, vì vậy quay người hỏi: “Có đi hay không?”
Câu hỏi ngắn gọn không hề mang theo chút cảm xúc lại giống như thuốc tiên đắp lên miệng vết thương của Lê Hủ, hắn không để ý tới đầu gối đau rát, giả bộ bình thường nhanh chân đuổi tới: “Đi.”
Giáo y ở Thanh Hòa cực nhàn rỗi, bình thường cửa phòng y tế luôn mở rộng nhưng người lại chẳng thấy bóng. Đại khái tới đây đều là mấy bệnh vặt, đau bụng thì xức dầu gió, mệt mỏi thì đo nhiệt độ, hắt hơi xổ mũi thì pha thuốc cảm uống, giáo y cũng không thèm khóa tủ thuốc, ai muốn thuốc gì thì tự lấy sổ ghi lại.
Lúc này phòng y tế không một bóng người, Lê Hủ ngồi trên sofa, tay phải bị Thư Nguyện cưỡng ép kéo qua đặt trên đùi, cậu cũng rất tốt bụng mà nhắc nhở một câu: “Có chút đau, nhịn một chút.”
Miếng bông tẩm cồn lập tức dán lên miệng vết thương chưa được xử lý kia.
Lê Hủ hít vào một ngụm khí lạnh: “Nhẹ chút nhẹ chút, cái tay này của tôi còn phải đánh đàn cho cậu nghe a.”
“Đáng đời.” Thư Nguyện thay một miếng bông khác, rũ mắt, cẩn thận vệ sinh vết thương cho Lê Hủ.
Lê Hủ một bên hút khí một bên giải thích: “Cậu nghĩ tôi muốn hả. Là tên kia không có mắt đâm vào tôi, không đâm tới chấn thương sọ não là phúc đức mấy đời rồi.”
Bàn tay đột nhiên đau xót, Thư Nguyện dùng miếng bông dùng sức ấn ấn: “Ít nói vài câu.”
Cuối cùng vẫn cảm thấy bản thân nói bậy, Lê Hủ không trách đối phương ra tay tàn nhẫn, tiếp tục hỏi rõ nghi vẫn trong lòng: “Nói đi, có phải là vì tôi không?”
“Lúc đó tôi cũng không nói sẽ tới lớp trọng điểm.” Thư Nguyện mí mắt không thèm nhấc một chút, đầu ngón tay lạnh lẽo bôi thuốc sát khuẩn lên vết thương của Lê Hủ, “Học ở đâu đều giống nhau, tôi chỉ không muốn lại phải làm quen môi trường mới.”
Cậu muốn thi vào lớp trọng điểm ____ tất cả đều là Lê Hủ phỏng đoán. Nếu không để Lê Hủ nghĩ cái này là thật, gia hỏa đối với học tập đều tùy tâm tùy tính này sao có khả năng tập trung toàn bộ tinh lực mà thi?
Vết thương được xử lý tốt, Thư Nguyện giúp Lê Hủ quấn băng gạc: “Xong rồi. Trước khi vết thương khỏi không cho phép chơi bóng, cũng không được để dính nước.”
Cậu buông tay Lê Hủ, kết quả Lê Hủ ngại đau chưa đủ, nắm chặt lại: “Thư Nguyện.”
Đã trải qua một lần, Thư Nguyện không khó đoán được Lê Hủ muốn làm gì. Bên này gần khu phòng học, sau khi kết thúc giờ chạy nhất định sẽ có học sinh đi qua, giáo y lúc nào cũng có thể trở về. Coi như Lê Hủ không sợ, Thư Nguyện cũng không để Lê Hủ làm loạn.
“Trở về phòng học.” Lúc này cậu cũng không màng đối phương có đau hay không, dùng sức thoát khỏi khống chế của Lê Hủ, ra khỏi phòng y tế, “Lý do vì sao không xuống chạy cậu nhớ tìm giáo viên nói rõ ràng, tránh liên lụy tới cả lớp bị phạt.”
“Thư Nguyện!” Lê Hủ khấp khểnh đuổi tới, “Tại sao cậu không thể nghe tôi nói chứ?”
Nói cái gì? Có gì hay để nghe?
Thư Nguyện bước nhanh về phía trước, hai tay đút trong túi áo siết chặt thành quyền. Thời điểm đi tới khu phòng giáo viên, bước chân phía sau chậm lại, cậu không yên tâm, rốt cuộc vẫn quay đầu nhìn lại.
Trời rất lạnh, hai bên thái dương Lê Hủ lại thấm đẫm mồ hôi, tay chống đầu gối đau đến nhíu mày. Cách một hành lang không tính là rộng, hắn vẫn cho đối phương đủ không gian mà chạy trốn: “Thư Nguyện, có thể ở bên tôi không?”
***
Tại sao không dám tiếp nhận?
Cả một ngày Thư Nguyện đều tự hỏi mình.
“Tôi không muốn tiến thêm một bước nữa.” Dưới ánh mắt mong đợi của Lê Hủ, cậu đem câu này lặp lại một lần nữa.
Thư Nguyện dựa vào tường phòng tắm, dòng nước ấm áp từ đỉnh đầu chảy xuống, bao phủ thân thể lạnh tới phát run của cậu.
Biểu tình thất vọng cùng mất mát sau khi bị cự tuyệt của Lê Hủ khiến Thư Nguyện cũng tự dưng sinh ra mấy phần oan ức. Ánh mắt đối phương thẳng tắp nhìn về phía cậu, trong tích tắc ấy, Thư Nguyện thậm chí gọi không ra tên của Lê Hủ, lời nói thật lòng tựa xương cá mắc nghẹn trong cuống họng.
“Có thể ở bên…” Chỉ ở thời điểm tiếng nước chảy nhấn chìm thanh âm của chính mình, Thư Nguyện mới dám nói ra đáp án từ sau trong lòng. Tại thế giới của mình, cậu không sợ bí mật bị nhìn thấu, không sợ bị Lê Hủ chán ghét, cũng không sợ gặp phải bất kì sự phản đối của người nào.
Cậu nhắm chặt hai mắt, không muốn suy nghĩ trượt xuống từ khóe mắt là nước hay là lệ. Bàn tay tìm tới hạ thân làm động tác quen thuộc, trong kí ức phóng đại một cách rõ ràng hình ảnh Lê Hủ đè lên hôn môi cậu.
Không cảm giác.
Cho dù làm bao nhiêu lần đều không cảm giác.
Thư Nguyện gia tăng cường độ, tiếng trầm thấp nghẹn ngào tràn qua khóe môi. Cậu giơ cánh tay ở trên mặt lau một cái, thất bại mà ngồi xổm trên đất, đem đầu vùi giữa hai đầu gối.
Thế giới của cậu tại mùa đông kia đã sớm bị người ta sơn thành màu đen, là cậu không từ bỏ, sau khi quen biết Lê Hủ lại vọng tưởng như họa sĩ tìm lại cọ vẽ đã bị ném mất.
***
Từ sau đó một thời gian dài Lê Hủ cũng không tìm Thư Nguyện nói chuyện, thậm chí lúc Thôi Thiền Quyên xếp lại chỗ ngồi còn chủ động xin đổi.
Chỗ ngồi trong lớp được Thôi Thiền Quyên cùng Tân An sắp xếp, Thư Nguyện từ bàn cuối chuyển lên bàn ba, trở thành bạn cùng bàn với Đồng Đồng.
“Cậu với giáo bá học kì này không ngồi cùng nhau?” Đồng Đồng hỏi, “Trước đây không phải hắn rất che chở cho cậu hả?”
“Cãi nhau.” Thư Nguyện nói.
Đồng Đồng một bộ biểu tình không ngoài dự đoán: “Lúc đó tớ đã nhắc cậu đừng đắc tội hắn mà cậu không nghe.”
Băng gạc trên tay Lê Hủ sau khi đổi được hai lần liền bị ném đi, lúc tan học đi qua phòng giáo viên Thư Nguyện còn có thể nhìn thấy thân ảnh hắn ở phía xa chơi bóng.
Thời tiết đang ấm lên, thiếu niên vì vận động mà cởi bỏ áo khoác, áo T-shirt cộc tay làm lộ ra đường cong cơ bắp mượt mà. Thư Nguyện đứng ngoài sân, nhớ tới cảm xúc khi được cánh tay kia ôm lấy bả vai, ánh mắt bình tĩnh cật lực che giấu ý nghĩ bản thân đã động tâm từ lâu.
Lần thứ hai tung bóng vào rổ, quần chúng vây xem vang lên một mảnh hô hào, Lê Hủ túm vạt áo kéo lên lau mồ hôi, nhận lấy chai nước từ nữ sinh năm nhất đưa tới, phất tay với đám người trong sân: “Thay người đi, tao về đây.”
Tầm mắt hắn cố định mục tiêu liếc nhìn ra ngoài sân, vừa vặn bắt được bóng lưng Thư Nguyện vừa rời đi. Vết thương vốn đã tốt lên giờ lại trở nên đau nhức, thế nhưng hắn vẫn cố chấp siết chặt, dường như làm như thế có thể bắt lại chút ấm áp còn sót lại của Thư Nguyện. Lê Hủ không cam tâm, nhìn chằm chằm cái người lừa gạt mình kia đi ra khỏi cổng trưởng mới lưu luyến thu hồi ánh mắt.
Tiểu nữ sinh bên cạnh không biết từ bao giờ đã đổi thành Cố Vãng cùng Nhậm Liêu, người sau vỗ vỗ lưng Lê Hủ, lớn tiếng nói: “Anh em à, hoàn hồn!”
“Sách, khống chế lực tay mày chút.” Lê Hủ dẫm nát chai nước, quăng vào thùng rác, túm áo khoác trên ghế dài vắt lên vai: “Hai người bọn mày chuẩn bị xong chưa?”
“Vẫn đang.” Cố Vãng nói, “Chúng tao không phải tới rủ mày mua đồ mới sao. Dù gì cũng là Tống ca kết hôn, không thể để mất thể diện được, đúng không?”
“Đúng, nhất định phải ăn diện chứ.” Lê Hủ móc điện thoại di động, gửi thông tin cho hai người bọn họ, “Tao đã liên hệ với chủ cửa hàng may rồi, bọn mày hẹn ngày qua là được, đợi chút nữa tập trung.”
Tống Duyệt Niên tháng ba du lịch xong trở về, sắp tới dự định sẽ công bố tin kết hôn ở Trầm Mê. Đám anh em bị dọa cho phát sợ, mồm năm miệng mười trách mắng không gặp mặt nói rõ ràng liền không thoải mái, vì vậy thẳng thắn hẹn cuối tuần đầu tháng tư tụ tập một bữa.
Lúc gặp mặt Tống Duyệt Niên mang theo vị hôn thê của mình, thế mà lại chính là cô gái bị Hàn Khải Vân gọi là “người cổ đại” lần đó.
Cô gái kia gọi là A Nhất, tính cách hoạt bát ngay thẳng, nghe nói là một người mẫu hán phục nổi danh trên mạng, thời điểm quay ngoại cảnh tìm cảm hứng trùng hợp quen biết Tống Duyệt Niên, mấy tháng qua cùng Tống Duyệt Niên đi ngao du sơn thủy cũng là cô.
“Tao đã nói mà.” Hàn Khải Vân ra oai dựa vào người Lê Hủ, “Lúc đó Tống ca ở trên sân khấu ánh mắt hai người này nhìn nhau đã không đúng lắm, chúng mày còn không tin.”
“Mày là thần yêu hay sao, kinh nghiệm đầy mình như thế?” Lê Hủ đẩy Hàn Khải Vân.
“Ngừng. Cảm phiền mày nhận rõ ai mới đích thực là thần yêu.” Hàn Khải Vân hất cằm về phía Thi Thành Cẩn đang nói chuyện cùng A Nhất, “Nhuận tinh, không phải mày muốn mỗi người bọn mình đều có đối tượng đi dự lễ cưới cùng nhau sao? Đã tìm đủ người hay chưa a?”
“Không phải còn có tiểu Thư Nguyện hay sao?” Thi Thành Cẩn nhanh mồm nhanh miệng đã quen, nói xong mới ý thức không đúng, “Đừng ủ rũ u uất a chú Lê, cố lên, người chiến thắng nhất định là mày.”
Mắt thấy bầu không khí có chút cứng ngắc, Tống Duyệt Niên cầm thiệp mời phát cho mọi người, lúc đưa tới Lê Hủ liền dừng lại động tác: “A Hủ, nếu không gọi Tiểu Nguyện cùng tới?”
Bên kia Thi Thành Cẩn vui vẻ giơ thiệp mời, duỗi chân: “Oa, khách sạn Tây Di Tư cơ á!”
Cố Vãng trêu ghẹo hắn: “Sau này mày với luật sư Thẩm kết hôn cũng tổ chức tiệc rượu ở đấy đi.”
Tống Duyệt Niên vẫn giữ tư thế đưa thiệp mời cho Lê Hủ, ôn hòa nhìn đối phương chờ đợi câu trả lời.
“Chà.” Lê Hủ cầm lấy thiệp mời trong tay Tống Duyệt Niên, quơ quơ, “Mình em đi là được, gọi cậu ấy làm gì.”
Hết chương 36.
Editor: Tùy Tiện
-2 Comments-
úi chad, gay cấn đí, tớ hóng chap mới lắm đó, hehe :>
mấy chap tới cũng GAY cấn lắm :)))