[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 35
CHƯƠNG 35. CHƯA TỪNG NGHĨ TỚI
Lần tranh cãi này dữ dội hơn tất cả những lần trước.
“Thanh minh hàng năm ông đến thăm mẹ tôi cũng không nói gì, một năm một lần, dù sao chút thời gian ngắn ngủi ấy bà cũng có thể nhịn được.” Giọng Lê Hủ rất trầm, tất cả phẫn nỗ nghẹn ứ ở cổ, “Đầu xuân năm mới ông tới nhìn cái rắm a. Mẹ tôi khi còn sống đã muốn ly hôn với ông kia, ông ở đây còn muốn mẹ tôi nhìn bộ mặt giả vờ giả vịt ấy sao?”
“Tiểu Hủ.” Lê Văn Trưng nói, “Con bình tĩnh một chút, lễ tết cha không muốn chúng ta cãi nhau.”
“Ông có thể cãi nhau với tôi. Không liên quan, tôi tình nguyện.” Lê Hủ lui về sau một bước, dồn toàn lực vào chân phải, đổi tay cầm điện thoại, mạnh mẽ đạp một cước, “Nhưng ông muốn cãi nhau với tôi thì cãi, đừng nhảy nhót trước mộ mẹ tôi.”
“Tiếng gì vậy?” Lê Văn Trưng cuống lên, “Con đang làm gì?”
“Đạp cửa.” Lê Hủ giận dữ cười, “Ông đoán ông về nhanh, hay tôi phá nhanh?”
“Lê Hủ!” Lê Văn Trưng rốt cuộc cũng giận dữ gọi thẳng tên con trai, “Con dừng tay cho ta.”
Khi Lê Văn Trưng về tới nhà Lê Hủ đã đem cửa phòng phá tan. Thím Điền cùng dì Ngô đứng bên ngoài vẻ mặt gấp gáp nhưng ai cũng không khuyên được Lê Hủ vẫn đang đập phá đồ đạc bên trong. Dù sao Lê Văn Trưng từng nói không cho bất cứ ai bước vào căn phòng này một bước, ngay cả Diêu Dĩ Lôi cùng Lê Quyết cũng chưa từng tới gần nơi này.
Mà ngày hôm nay, Lê Hủ quyết đem tất cả những gì Lê Văn Trưng muốn bảo vệ trong nhiều năm này, di vật của Bạch Sương, tự tay phá hủy từng cái một.
Trang sức của Bạch Sương, đồ gốm tự làm, tranh sơn dầu, tất cả đều bị Lê Hủ hủy không còn một mảnh.
Cuối cùng là khung ảnh dày nặng, bên trong là ảnh chụp khi kết hôn của Bạch Sương và Lê Văn Trưng mười lăm năm trước.
“Lê Hủ! Bỏ xuống!” Lê Văn Trưng hét to, người trước nay dù đối mặt với chuyện lớn hay nhỏ đều bình tĩnh quyết đoán giờ lộ vẻ thất kinh, ông lảo đảo chạy vào phòng, nghĩ muốn bảo vệ đoạn tình cảm chính mình đã đánh mất khi còn trẻ.
Lê Hủ đứng giữa phòng, ánh mặt trời ban trưa phủ lên người hắn. Hắn cười, đôi mắt giống hệt Bạch Sương lộ ra thần sắc dửng dưng.
“Ầm lang_____” khung ảnh vỡ thành hai nửa, mặt kính vỡ vụn, khuôn mặt người trong ảnh mơ hồ nhìn không rõ.
“Ba!” Lê Hủ nhận một cái tát, miễn cưỡng mới đứng vững.
Từ khi sinh ra tới giờ, vô luận hắn nghịch ngợm bao nhiêu, làm sai nhiều ít, Lê Văn Trưng cũng chưa từng đối với hắn động tay động chân dù chỉ một lần.
Ngày hôm nay, Lê Văn Trưng dùng cái bạt tai vang dội kia đánh cho hắn biết, hắn không phải được cưng chiều vô điều kiện.
Lê Hủ bị Lê Văn Trưng tát đến nghiêng mặt, bên tai truyền tới tiếng ong ong hỗn độn, thật lâu sau hắn mới nghe được Lê Văn Trưng đang nói cái gì.
“Đây đều là di vật của mẹ con! Con làm sao hạ thủ được! Có phải con cho rằng mình đang bảo vệ cho bà ấy? Có phải nghĩ mình rất vĩ đại phải không?” Lê Văn Trưng rất ít khi nổi giận, nhưng bộ dạng thành thục cẩn trọng từ khi bước vào gian phòng này liền nháy mắt tan nát, “Lê Hủ, bình thường con làm loạn như thế nào ta cũng được, đi theo sau thu dọn hậu quả cho con cũng không sao, nhưng ngày hôm nay ___ ngày hôm nay nhất định con phải xin lỗi cho ta. Sau đó dọn dẹp sạch sẽ căn phòng này, ngoan ngoãn về phòng đóng cửa tự suy nghĩ lại xem. Ngày nào còn chưa nghĩ ra mình đã làm sai ở đâu, ngày đó đừng bước chân ra khỏi cửa.”
“Nghe xem, nghe xem chính ông có bao nhiêu vô lý!” Lê Hủ ngậm một miệng máu tanh, hàm răng chạm tới quai hàm liền đau, nhưng hắn không muốn cha hắn thấy hắn là một thằng ngoài mạnh trong yếu, “Chính là ông phụ lòng mẹ tôi, dựa vào cái gì tôi phải xin lỗi? Cho dù hôm nay tôi thiêu rụi căn phòng này, đó cũng là đáng đời ông, là báo ứng của ông!”
Kìm nén bao lâu, hôm nay rốt cuộc cũng nói ra khỏi miệng. Hắn chỉ biết, thấy biểu tình đau lòng của ông ta khi nhìn căn phòng khắp nơi đều bị phá hủy này, trong lòng không giải thích được mà sảng khoái. Cho dù hôm nay có bị đánh chết, hắn cũng cảm thấy đáng giá.
“Ta không muốn cãi nhau với con.” Lê Văn Trưng phất tay một cái, “Con đi ra ngoài, về phòng, đừng xuất hiện trước mặt ta.”
“Đó là ông không nói lại tôi.” Lê Hủ nói, “Ông biết tôi nói đúng, chỉ là không muốn thừa nhận.”
Bí thư thị ủy ngày thường phong quang đạo mạo, giờ phút này đổ xụp thân thể giữa căn phòng đổ nát, nắm một góc ảnh bị đè dưới mảnh vỡ, cẩn cẩn dực dực mà rút ra.
Trên ảnh kết hôn, Bạch Sương cười rạng rỡ lóa mắt, có thể tưởng tượng ra ngày đó khi đeo lên mạng che mặt của cô dâu bà đã mang theo tâm tình như thế nào. Sau khi bà qua đời, không ngày nào hắn không nhớ tới người vợ đã khuất của mình, cũng không ngày nào không thống khổ suy nghĩ phương thức bù đắp những sai lầm của mình.
***
Không cần Lê Văn Trưng nói, Lê Hủ cũng tự giác nhốt mình trong phòng.
Thím Điền yêu thương đứa nhỏ này, mỗi ngày khi đem cơm lên cho hắn đều khuyên bảo đôi lời: “Tiểu Hủ, con cũng biết Lê tiên sinh là người cao ngạo, nhưng kì thực trong lòng rất thương con, con đừng cùng ông ấy bướng bỉnh.”
Lê Hủ là thím Điền nhìn hắn lớn lên, so với Lê Văn Trưng hắn còn khách khí với bà hơn: “Con không bướng bỉnh với ông ấy, là ông ấy làm sai.”
“Đó đều là chuyện của hai người bọn họ, con vẫn là đừng nên để bụng.” Thím Điền nói, “Rãnh rổi thì nói chuyện với Lê tiên sinh nhiều một chút, cũng thử nói cho ông ấy nghe một chút con nghĩ gì, ông ấy sẽ hiểu.”
Hiểu hay không Lê Hủ còn chưa nghĩ thông, Diêu Dĩ Lôi cùng Lê Quyết đã kéo vali từ quê trở về. Lê Quyết mang theo một cái vali to nặng, điện thoại di động mở loa ngoài đang xem chương trình giải trí phát sóng trực tiếp, Lê Hủ cách một cánh cửa vẫn có thể nghe thấy.
Mấy ngày này Lê Hủ vẫn luôn suy nghĩ, nhưng hắn cho rằng hắn và cha mình không có cách nào hiểu được nhau, Lê Văn Trưng không hiểu vì sao hắn lại luôn ngỗ nghịch, hắn lại không thể hiểu vì sao ông ấy rõ ràng là yêu Bạch Sương nhưng vẫn qua lại với Diêu Dĩ Lôi, tại sao dù phải sống trong ăn năn dày vò vẫn muốn duy trì mối quan hệ với hồ ly tinh kia.
Phòng ngủ của Lê Quyết và Lê Hủ nằm ở hai phía, Lê Hủ nhịn hồi lâu vẫn như cũ không đợi được thứ âm thanh ồn ào kia biến mất.
Di động đặt trên giá sách báo có tin nhắn, đám anh em giống như đang muốn oanh tạc hắn, một đống đều là tin nhắn hẹn hắn ra ngoài quẩy nốt những ngày cuối cùng kì nghỉ đông.
Sách vở cùng bài thi bày ngổn ngang trên giường, mặt bàn, ngay cả mặt đất cũng có. Lê Hủ căn góc, chụp một tấm ảnh gửi qua, bắt đầu gõ chữ: “Không muốn đi, đang làm bài tập.”
“Rốt cuộc cũng chịu trả lời? Tuốt lão nhị thì tao tin, chứ làm bài tập? Không tin.” Hàn Khải Vân trực tiếp mở chế độ cuộc gọi nhóm.
“Hàn Khải Vân mày lăn đi. Ăn nói lịch sự tí thì chết hả?” Thi Thành Cẩn mở miệng dạy bảo, “Mày xem A Hủ cũng giống mày sao? Cái tên thô lỗ nhà mi.”
Chỉ có Cố Vãng nhớ tới trọng điểm: “A Hủ, hai cái rác rưởi nhà mày trở về chưa?”
“Về rồi. Rác lớn ở dưới nhà, rác nhỏ đang ở ngoài hành lang xem chương trình trực tiếp, đánh đánh giết giết cũng không sợ dao kiếm từ màn hình bay ra đụng vỡ đầu nó.” Lê Hủ một bên nói một bên đứng dậy, “Tới, tao cho bọn mày xem điện thoại di động nhảy lầu, bản phát sóng trực tiếp.”
Hắn thoát khỏi màn hình gọi, mở chế độ quay video, cứ như vậy giương điện thoại di động mở cửa, thẳng hướng đi tới trước mặt Lê Quyết.
Lê Quyết hiển nhiên không nghĩ tới hắn ở nhà, hạ chân xuống hỏi: “Không phải đã đi ra ngoài rồi sao?”
Ngữ khí Lê Hủ còn rất ôn hòa: “Điện thoại di động này của mày là mới mua? Âm thanh cũng không tệ lắm.”
“Há, đúng vậy, là quà năm mới baba mua cho tôi.” Lê Quyết đắc ý dào dạt mà lắc lắc di động, “Sao vậy, không mua cho anh à? Thật đáng thương a___”
Âm cuối đột nhiên biến cao, điện thoại di động của hắn bị Lê Hủ lấy đi, lúc hắn còn chưa kịp phản ứng lại, điện thoại di động mới dùng chưa tới nửa tháng liền thẳng tắp bị ném xuống lầu, Lê Quyết chỉ kịp nhìn thấy hình ảnh cuối cùng trước khi điện thoại vỡ tan tành.
“A, trượt tay.” Lê Hủ giọng điều bình thản mà nói, sau đó ung dung xoay người trở về phòng ngủ của mình.
Từ đầu nghỉ tết đến sờ, tất cả bất mãn của hắn cuối cùng cũng có chỗ phát tiết. Lê Hủ nằm ngửa trên giường, cắt nội dung trọng điểm của video xong gửi cho cả đám.
“Sảng khoái.” Lê Hủ đánh chữ, “Thật CMN sảng khoái.”
***
Lê Văn Trưng kết thúc chiến tranh lạnh với hắn vào sáng sớm ngày khai giảng. Lê Quyết trọ ở trường, ngày hôm qua tài xế đã đưa tới trường học. Lê Hủ kể từ lúc bước khỏi phòng ngủ không đụng mặt em trai đáng ghét kia liền mừng rỡ huýt sáo.
Lê Văn Trưng vừa ăn xong bữa sáng chuẩn bị đi làm, nhìn thấy Lê Hủ tay chuẩn bị đặt đũa xuống lại cầm lên, vẫn ngồi lại bàn: “Ăn sáng đi, sau đó bảo chú Trần đưa con tới trường.”
Lê Hủ vẫn là vẻ mặt hờ hững: “Không cần, tôi tự đi được.”
“Lại đây ăn bữa sáng.” Lê Văn Trưng gọi lại Lê Hủ đang đi giày, thẳng lưng ngồi dậy.
Nhưng Lê Hủ từ đầu tới cuối đều không phản ứng lại, đi giày xong liền cầm lấy mẩu bánh mì, chỉ ném cho ông bóng lưng lạnh lùng.
Nhốt mình trong phòng hơn mười ngày, bước ra khỏi nhà cũng không khiến Lê Hủ thả lỏng hơn là bao. Chỉ cần nhớ tới khuôn mặt giả vờ tươi cười ôn hòa kia hắn liền khó chịu. Hắn chán ghét cái thứ tình cảm chân thành mà Bạch Sương đã dành cho kẻ dối trá như Lê Văn Trưng, cũng không thích nổi thím Điền luôn nhắc tới người kia như ông ta là một người cha đức hạnh lắm.
Giờ cao điểm, trên đường xe cộ đông đúc, Lê Hủ trong lòng có tâm sự, khi tới ngã tư không tránh kịp mà bị xe phía sau tông vào.
Tiếng còi, tiếng phanh đồng loạt vang lên, vẫn luôn tự hào đi xe chưa từng gặp tai nạn giao thông Lê Hủ lần này rốt cuộc cũng không tránh được. Lực đâm từ phía sau khiến hắn bị hất văng lên trước, tay phải dùng lực chống lên mặt đất mới khiến bản thân không bị văng càng xa.
Lòng bàn tay cùng đầu gối truyền tới cảm giác bỏng rát đau nhói, cho dù quen với các vết thương ngoài da nhưng Lê Hủ vẫn đau đến cắn chặt răng.
Cảnh sát giao thông cùng chủ xe kia lần lượt chạy tới đỡ hắn, luôn miệng hỏi thăm.
“Tê___” Lê Hủ thổi thổi vết thương trên tay, giương mắt liếc về phía chủ xe, “CMN mắt mù à, không biết phải giữ khoảng cách với xe đi trước hay sao?”
Khuôn mặt trẻ tuổi kiêu căng, ánh mắt hùng hổ dọa người, chủ xe là người có lỗi, khom lưng nhận sai: “Thật xin lỗi, bằng không tôi đưa cậu tới bệnh viện kiểm tra trước đã nhé, phí tổn bao nhiêu tôi đều chịu?”
“Tôi thiếu chút tiền này chắc? Lần sau cảm phiền trước khi ra khỏi nhà nhớ mang theo mắt, không phải ai cũng mệnh lớn như tôi đâu.” Lê Hủ hoạt động gân cốt, may là ngã không nặng, vẫn ổn. Chỉ là lòng bàn tay bị trầy cả mảng lớn, máu chảy nhiều có chút dọa người, phỏng chừng đầu gối tình trạng cũng tương tự.
Chủ xe không còn mặt mũi, chạy về xe lấy nước cùng khăn sạch tới: “Trước tiên rửa vết thương đã.”
Cảnh sát giao thông kiểm tra hiện trường, xác nhận người bị tông vào thương tích không qua nặng, sau khi ghi chép biên bản xong, xác nhận trách nhiệm hai bên xong liền để bọn họ rời đi.
Sự cố nhỏ kết thúc, nhưng xe của Lê Hủ mạng không lớn như chủ nhân, bị đưa tới cửa hàng sửa xe gần đó trùng tu lại. Hắn xoa xoa đầu gối, không khách khí chút nào ngồi trên xe kẻ gây họa, chỉ huy đối phương đưa hắn tới trường.
Thời điểm tới trường thì đã muộn, Lê Hủ bỏ qua cái tay đau đi vào cổng, sân trường vắng vẻ, bóng hắn đổ dài trên mặt đất.
Bảng thông báo thành tích đã được hạ xuống, hiện tại là thông báo về lớp trọng điểm, danh sách học sinh cùng xếp hạng tổng điểm. Lê Hủ tự biết có một số việc không thể né tránh được, liếc mắt nhìn qua, cuối cùng chỉ là càng thêm khẳng định khoảng cách giữa hắn và Thư Nguyện ngày một xa thêm mà thôi.
Huống chi từ đầu tháng giêng này Thư Nguyện đã không còn liên lạc với hắn, đoán chừng là cho hắn thời gian chuẩn bị tâm lý ___ Lê Hủ tự giận mình mà nghĩ, bị thương thành như vậy, cũng không có người để ý hắn, hắn tự tay xát thêm muối lên có lẽ càng nhanh tỉnh ngộ.
Tầm mắt hắn cực kì không tình nguyện rồi lại không khống chế được mà quét về phía bảng tên danh dự. Đầu tiên là sửng sốt, dí sát tới cẩn thận xác nhận lại một lần, cuối cùng khiếp sợ đứng nguyên tại chỗ.
Hết chương 35.
Editor: Tùy Tiện
-2 Comments-
uhuhu hóng chap của cô lắm lunnn
cảm ơn cô vẫn kiên nhẫn theo dõi T^T tui sẽ cố gắng cuối tuần lên chương mới he