[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 37
CHƯƠNG 37. LÀM CHO TRÓT.
Khách sạn Tây Di Tư nằm ở gần sông Đào, buổi tối từ tầng tám, qua cửa sổ sát đất, nhìn ra bên ngoài sẽ thấy toàn bộ ánh đèn thành phố phản chiếu dưới sóng nước lấp lánh, khung cảnh đẹp không sao tả xiết.
Gần như tại lúc Lê Hủ vừa đỗ xe bên ngoài khách sạn, Thẩm Chiêu Thời cùng Thi Thành Cẩn cũng tới. Lê Hủ cởi mũ bảo hiểm, chậm rãi chờ, chờ một hồi thật là lâu mà hai người kia thế mà còn chưa xuống nổi xe.
“Ôi chao.” Lê Hủ gõ gõ lên kính xe, chờ sau khi kính được hạ xuống, hắn cúi đầu nhìn về Thi Thành Cần ngồi bên ghế lái với đôi môi hồng nhạt, “Trước khi ăn cưới còn phải tranh thủ hôn một cái cơ à?”
“Không vừa mắt thì mày cũng tìm người khác thử xem.” Thi Thành Cẩn tháo dây an toàn xuống xe, sau khi nhìn thấy lễ phục của Lê Hủ mắt liền sáng lên, “Được đó chú Lê, rất ra dáng a, ban đầu sao tao lại không coi trọng mày nhỉ?”
Thẩm Chiêu Thời sau khi xuống xe chuyện đầu tiên làm chính là ấn đầu Thi Thành Cẩn xuống: “Mắt nhìn đi đâu đấy, hả?”
Đám huynh đệ hẹn nhau trước cửa khách sạn, cả đám kéo nhau đi thang máy lên hội trường tầng tám. Thi Thành Cẩn nhìn Hàn Khải Vân đang khoác tay Kiều Hoa, lại nhìn Cố Vãng cùng Nhậm Liêu mặc âu phục đôi, không sợ chết mà ôm lấy vai Lê Hủ: “Em trai à, bằng không đổi một cái khác đi, tiểu Thư Nguyện xem chừng khó thu phục a.”
Kiều Hoa nghe được lời này liền quay đầu nhìn lại: “Còn chưa đem người đuổi tới tay?”
“Ai mẹ nó muốn theo đuổi cậu ta a.” Lê Hủ hất cái tay Thi Thành Cẩn, “Bọn mày cũng không phải không biết tao nhiệt tình không đủ, đã từ bỏ lâu rồi.”
Từ khi nhập tiệc hẵn vẫn luôn giả vờ bình tĩnh rốt cuộc cũng giả vờ không nổi nữa. Đồ ăn chưa được vài miếng đã nốc tới năm, sáu chén rượu. Phục vụ rót rượu nhìn hắn, lại nhìn mọi người trên bàn, tiến thoái lưỡng nan, vừa vặn lúc này cô dâu chú rể lại tới chúc rượu. Lê Hủ trực tiếp đoạt lấy, đổ đầy chén rượu của mình: “Có biết phục vụ khách hàng không hả?”
Trên mặt hắn, vệt đỏ nhẹ nhàng nhợt nhạt, ngoài ra cũng không có gì khác thường, ngay cả nói chuyện cũng rất rõ ràng. Tống Duyệt Niên dắt cô dâu đi tới lại nhìn ra Lê Hủ đã say rồi, thấp giọng nói với vợ hai câu, sau đó bước nhanh vòng tới bên người Lê Hủ, khoác vai hắn cùng mọi người chạm cốc.
“Tống ca.” Lê Hủ đôi mắt trong trẻo, “Anh kết hôn rồi.”
“Kết hôn rồi vẫn là Tống ca của mi a.” Lê Hủ là đứa cao lớn nhất trong bọn, Tống Duyệt Niên lại chăm sóc cho hắn nhất, anh đè lên vai Lê Hủ, ấn người ngồi xuống ghế, vừa định đứng thẳng dậy đối phương liền giữ lại cánh tay.
“Tống ca, anh nói xem sau này em có thể hạnh phúc giống như anh hay không?”
Thiếu niên mười tám tuổi lộ ra ánh mắt mê man. Ba năm trước, mẹ mất đi khiến cho tính tình của hắn đại biến, tất cả mọi người không có cách nào trị được tính phản nghịch của hắn. Chỉ có sau khi ở trong quán bar gặp gỡ đám bằng hữu này, mọi người mới được nghe lại chuyện cũ của hắn, nhưng không ai không biết, ở trước mặt hắn nhắc tới hai chữ “hạnh phúc”, giống như dùng búa hung hăng nện lên tấm mặt nạ hung hăng này.
Mặc dù hắn ước ao cuộc sống như thế, bất kể là cùng người nhà hay bạn bè, người hắn thực sự thích, cũng rất ít.
“Được chứ, tất nhiên là phải vậy rồi.” Tống Duyệt Niên chắc nịch đáp, dường như động viên mà xoa xoa gáy Lê Hủ, “Mặc tây trang rất nóng phải không? Nhìn xem, người chú mày toàn mồ hôi, để mấy đứa kia đem chú đi hóng gió một lát a.”
Anh liếc nhìn Cố Vãng đang ngồi gần nhất, người sau hiểu ý, cùng Nhậm Liêu mỗi người một bên dắt Lê Hủ xuyên qua hành lang đi tới phòng nghỉ.
Phòng nghỉ không phải cửa sổ sát đất, Cố Vãng mở cửa, để gió mang theo hơi nước mát mẻ ùa vào, thổi tan không khí oi bức ngột ngạt.
“Bộ dạng này của mày sợ không lái được xe về.” Nhậm Liêu vỗ vỗ mặt Lê Hủ, “Anh em, tỉnh táo không đấy?”
“Tỉnh.” Lê Hủ đẩy tay hắn ra.
“Tỉnh, nhưng thần trí không rõ.” Nhậm Liêu thiếu đòn mà tiếp tục vỗ vai hắn, “Thuê phòng cho mày đánh một giấc tới sáng luôn ha. Nghe nói phòng ở Tây Di Tư này thoải mái cực luôn, anh em, tao với mày ngủ chung ha.”
“Nhậm Liêu anh bị bệnh không đấy? Người say thành như vậy rồi mà còn đùa giỡn, phòng nghỉ ở đây đắt cỡ nào anh biết không hả?” Cố Vãng đánh rớt cái tay Nhậm Liêu, đưa cốc nước ấm cho Lê Hủ uống, Nhậm Liêu ngồi xổm ở một bên buồn bực: “Trong túi thằng nhóc này có bao nhiêu tiền em không biết hả? Vãng Vãng, em quát anh, anh muốn khóc quá.”
Cuối cùng ý kiến của Nhậm Liêu vẫn bị gạt bỏ, Tống Duyệt Niên quẹt thẻ, đám anh em có Thi Thành Cẩn thứ hai không cần đi làm đi học, Thẩm Chiêu thời nhịn đau cắt máu đồng ý ở lại cùng hắn chăm sóc Lê Hủ.
***
Hôm sau, Thư Nguyện đi học, trước khi đặt cặp sách xuống liền không tự chủ được liếc nhìn chỗ ngồi của Lê Hủ ___ Thói quen này từ sau khi Lê Hủ không còn là bạn cùng bàn của cậu nữa liền hình thành. Mỗi lần nhìn cậu đều thầm nghĩ trong lòng còn nhìn nữa thi giữa kì này sẽ tụt hạng. Nếu ý nghĩ này có thể trở thành hiện thực, phòng chừng cậu sẽ đứng thứ nhất đếm từ dưới lên mất.
Tiết tự học, lần thứ hai tự rủa mình thi tụt hàng, Thư Nguyện từ ngăn nhỏ cặp sách lấy ra điện thoại di động, nhét vào túi áo.
Đồng Đồng phát hiện động tác nhỏ của cậu, nghịch ngợm dùng bút đâm đâm cùi chỏ Thư Nguyện: “Ôi chao, nghịch điện thoại hả?”
“Muốn gọi điện thoại.” Thư Nguyện nói.
“Há. Vậy tới phòng rửa tay đi, bên đó tín hiệu tốt.” Đồng Đồng hạ thấp giọng, “Yên tâm, không ai phát hiện đâu, thầy cô đều đi họp cả rồi.”
Tín hiệu ở phòng rửa tay cũng không tốt hơn chỗ khác bao nhiêu, ngược lại quả thực là không có ai.
Thư Nguyện đứng trước một cái vòi nước chưa được vặn chặn, tiếng nước chậm rãi rơi. Một giọt, hai giọt, tích thành một vũng nước nhỏ bên trong, tròng lòng Thư Nguyện không ngừng lo lắng.
Cậu có thể cảm giác được một tháng này thái độ Lê Hủ đối với cậu dần lạnh nhạt, nhưng cậu cũng không có lập trường tới chỉ trích đối phương.
Không cho phép đối phương tới gần, chính là cậu.
Nhận lòng tốt của đối phương nhưng không muốn báo đáp lại, cũng chính là cậu.
Tiếng nước vọng lại rõ ràng, dường như đang thúc giục cậu. Tay Thư Nguyện để trong túi nắm chặt di động hồi lâu, xoắn xuýt một lúc lâu mới quyết định, một tay đóng chặt vòi nước, một tay móc điện thoại di động, dường như chính cậu cũng sợ mình đổi ý liền nhanh chóng bấm xuống dãy số của Lê Hủ.
“Tắt báo thức.”
“Thời Thời, tắt báo thức đi a.”
“Thời Thời _____ tắt… Đệt!” Thi Thành Cần rơi khỏi ghế sofa, mở bừng mắt, lúc này mới nhớ tối qua bản thân thuê phòng tại khách sạn Tây Di Tư, nào có ở cạnh Thẩm Chiêu Thời.
Đánh thức hắn là tiếng chuông điện thoại của Lê Hủ, hắn vỗ vỗ cái trán, bò trên thảm trải sàn tới tủ đầu giường, cầm di động lên bắt máy: “Ai vậy?”
“Anh…” Thư Nguyện ở đầu bên kia kinh ngạc nhìn lại số điện thoại, “Xin hỏi Lê Hủ có ở đó không?”
Vẫn đang nửa tỉnh nửa mê, Thi Thành Cẩn lúc này mới nhìn lại tên người liên lạc, toàn bộ say ngủ trên người đều bị đánh bay sạch sẽ: “Tiểu Thư Nguyện sao. Là tôi, Thi Thành Cẩn nè.”
Vừa nói vừa bò lên giường đạp mông Lê Hủ, hắn bịt loa, ở bên tai Lê Hủ nhỏ giọng nói: “CMN tỉnh lại a, người trong lòng mày tìm mày đây này.”
Chuông tan học rất không đúng lúc mà vang lên, Thư Nguyện xoay người chạy vào phòng rửa tay, trốn trong phòng vệ sinh riêng, sốt ruột hỏi: “Lê Hủ có ở đó không?”
“Chết rồi.” Ngủ như chết, đạp không tỉnh, “Hôn mê hơn mười hai tiếng rồi. Khách sạn Tây Di Tư, tầng 1 phòng 188, cậu rảnh rỗi thì chạy tới giúp hắn tỉnh lại đi.”
“Khách sạn gì…” Thư Nguyện gấp đến độ giơ chân, Lê Hủ trước đó gặp tai nạn bị thương thành như vậy mà hắn cứ dửng dưng như không, cậu liền biết người kia căn bản không xem tính mạng hắn là chuyện gì to tát lắm, “Ở đâu a?”
“Tôi bảo Thời Thời tới đón cậu.” Thi Thành Cẩn không thèm đạp Lê Hủ nữa, yên tâm lăn sang một bên trò chuyện cùng Thư chuẩn bị mắc câu Nguyện: “Giờ nghỉ trưa cậu có thể ra ngoài được không?”
“Bây giờ, bây giờ cũng có thể.” Thư Nguyện nói.
“Được, vậy cậu chờ trước cổng trường.” Thi Thành Cẩn đang muốn cúp máy, chợt nhớ tới cái gì lại gọi đối phương, “Ôi này Tiểu Thư Nguyện, hai ta thêm bạn tốt đi*, thuận tiện liên hệ.”
(*): có thể là wechat, hoặc trao đổi sđt gì đó.
Lê Hủ bất động làm ổ trong chăn. Thi Thành Cẩn một bên thêm bạn tốt với Thư Nguyện, một bên gọi điện cho Thẩm Chiêu Thời, xong xuôi mới kích động lay lay Lê Hủ: “Em trai, dậy dậy, tiểu Thư Nguyện sắp tới rồi.”
Âu phục bị lăn lộn tới nhàu nhĩ, Lê Hủ nhấc lên mí mắt nặng trĩu, vừa thấy chói mắt liền lập tức nhắm chặt lại.
Thi Thành Cẩn quen biết Lê Hủ hai năm còn không biết hắn lại có thể bám giường tới trình độ này luôn. Thi Thành Cẩn quăng di động sang một bên, bò lên nhéo tai Lê Hủ, vừa mới đụng tới hắn liền rút tay về: “Đệt. Em trai ngoan, mày phát sốt!”.
Một hồi ba chân bốn cẳng, Thi Thành Cẩn nhìn qua là một người không đáng tin, chăm sóc bệnh nhân thế mà lại rất có kinh nghiệm. Thi Thành Cẩn thay hắn lau người rửa mặt, lại gọi phục vụ mang đồ ăn tới, vốn đang muốn sai bảo Thẩm Chiêu Thời tiện đường mua thuốc, quay đầu liền đem tin tức này nhắn cho bạn tốt mới: Thư Nguyện.
Lúc Thẩm Chiêu Thời dẫn Thư Nguyện tới trước cửa, Thi Thành Cẩn vừa vặn đem Lê Hủ vừa được ăn no nhét vào trong chăn, đắp khăn lạnh lên cái trán nóng muốn bốc khói, bộ dáng muốn bao nhiêu ốm yếu liền có bấy nhiêu.
“Đã làm thì làm cho trót.” Thi Thành Cẩn cười hì hì nói, “Anh đây chỉ có thể giúp mày tới mức này thôi.”
“Thiệt thòi mày còn cười được.” Lê Hủ hữu khí vô lực đẩy Thi Thành Cần đang ghé đầu tới, “Mày đây không phải ép cậu ấy trốn học sao, không khéo sau này lại oán trách tao cũng nên.”
Chờ tới khi Thư Nguyện đứng trước mặt hắn, Lê Hủ trái lại không còn lo sợ cậu giận mình, oán mình. Thẩm Chiêu Thời vội vội vàng vàng xin nghỉ đưa thư Nguyện tới, cửa còn chưa được bước vào đã bị Thi Thành Cẩn đẩy ra ngoài, đem không gian riêng tư trả lại cho hai vị kia.
Phòng ngủ của Tây Di Tư ánh sáng rất tốt, vị trí kê giường đón lấy ánh nắng ấm áp, đem trạng thái của Lê Hủ chiếu lên rõ rõ ràng ràng.
“Chết rồi? Hôn mê hơn mười hai tiếng?” Thư Nguyện đứng ở bên giường, không xa không gần, vừa vặn để Lê Hủ không thể với tới, “Tôi trốn học chạy tới đây, có phải cậu muốn cười nhạo tôi không?”
Thư Nguyện đứng ở ranh giới giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối, cậu một mặt giữ lại tấm áo giáp kiêu ngạo, một mặt lại không vứt bỏ được nỗi tự ti. Cậu muốn từ trong mắt Lê Hủ nhìn thấy chút quan tâm, nhưng lại sợ sự quan tâm kia lại từ chính mình, phản chiếu trong đôi mắt đối phương.
“Tôi lấy đâu tinh lực mà cười nhạo cậu chứ?” Lê Hủ hướng cậu giơ tay lên, “Cậu không đến tôi thật sự đã chết rồi. Khổ sở muốn chết rồi.”
Hơn một tháng, đây là lần đầu tiên hai người chính thức nói chuyện. Thư Nguyện cúi đầu, thấp thỏm nhìn chằm chằm bàn chân, do dự không biết nên tiến tới hay không. Cậu rõ ràng lần trốn học này có ý nghĩa gì, nếu cậu lại bước thêm một bước, chỉ sợ rằng phòng tuyến tâm lý mỏng manh cuối cùng cũng sẽ sụp đổ.
Vào lúc cậu vẫn đang do dự, Lê Hủ bật ngồi dậy, nắm lấy cánh tay Thư Nguyện, nhưng vì động tác quá nhanh khiến hắn đầu váng mắt hoa, cuối cùng kéo đối phương ngã xuống người mình.
Thư Nguyện căn bản không thể khống chế, cả người nhào lên Lê Hủ, may mắn cậu kịp thời dùng khuỷu tay chống đỡ mới không bị ngã quá thảm.
Hô hấp của Lê Hủ đột nhiên trở nên ồ ồ, khuôn mặt được phóng to tựa tiếu phi tiếu, Thư Nguyện lúc này đã không duy trì nổi vẻ mặt lạnh lùng, trong đầu cậu vang lên giọng nói như gần như xa ____ Đừng che dấu nữa, cho hắn biết đi.
Vốn là một mình giấu kín quá khứ u ám, giờ phút này, để hắn tới chia sẻ cùng mày đi.
Hết chương 37.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-