[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 32
CHƯƠNG 32. CẬU ĐỪNG QUÁ PHẬN.
“Lại tới mua coca hả?” Cửa hàng tiện lợi đối diện tiểu khu, ông chủ híp mắt cười, không chờ Thư Nguyện nói chuyện liền từ trên kệ hàng hóa cầm lốc coca mang tới, “Không muốn uống cái khác sao?”
“Ăn gà phải uống Coca ạ.” Thư Nguyện trả tiền, đem chai coca ôm trong tay.
Về tới nhà, không tránh được lại bị Ti Liễu cằn nhằn một trận: “Sao lại mua coca nữa rồi, thứ này uống nhiều không tốt cho sức khỏe!”
Thư Nguyện không nói tiếng nào đóng cửa nhà vệ sinh, lúc vặn nắp bình đổ coca trong chai vào bồn cầu còn nghe tiếng mẹ ở bên ngoài lầm bầm: “Nghỉ hè xong lúc nào cũng mua coca, thực sự là…”
Chai thứ mười bảy.
Thư Nguyện một bên cọ rửa nắp chai vừa nghĩ, dùng khăn mặt cẩn thận lau khô nắp chai, bình rỗng bị ném vào thùng rác.
Ngăn kéo thứ hai bàn học giấu một dây treo nắp chai coca, Thư Nguyện lấy mũi khoan, tại chính giữa nắp chai khoan một lỗ nhỏ, đem nó móc lên sợi dây, phía dưới thắt lại một nút kết, ngừa nắp chai trượt xuống.
Thư Nguyện nhấc dây treo quơ quơ trước mặt, một chuỗi nắp chai đỏ đỏ hồng hồng tựa như bánh pháo nhỏ, không biết phải tích nhiều hay ít nữa mới có thể nhen được chút dũng cảm.
Chuỗi pháo bùm bùm nổ vang theo nhịp, một bánh pháo thật dài dần dần nổ hết, trên cửa treo câu đối đỏ, mấy con mèo trốn dưới gầm xe lúc này lao ra, chơi đùa đám giấy đỏ trên mặt đất.
Lê Hủ cởi mũ bảo hiểm, hướng tiệm cơm nhà họ Cố ngoắc ngoắc tay: “Mai mới giao thừa đấy, giờ đã đốt pháo?”
“Pháo đỏ đốt lấy may a, làm ăn phát tài.” Cố Ương đem bao lì xì phát trong nhóm bạn bè, “Làm xong ngày mai sẽ được nghỉ ngơi, thấy vui vẻ.”
Cố thúc vội vàng ôm mấy con mèo vào trong tiệm, lấy chổi quét đám giấy vụn: “Tiểu Hủ lên tầng ngồi một lúc đi, đợi lúc nữa để dì làm đồ ăn trưa mang lên cho.”
“Không cần đâu ạ.” Lê Hủ ôm cổ Cố Vãng vừa từ trong đi ra, “Con tới tìm Vãng Vãng hỏi bài tập mà thôi, buổi trưa phải về nhà ăn cơm ạ.”
Trên lầu chỉ có Cố Vãng với Lê Hủ, Cố Vãng ghét bỏ đẩy tay hắn, tức giận nói: “Trước đây sao không phát hiện mày đáng ghét như thế nhỉ. Mỗi ngày đều chạy tới nhà tao, Nhậm Liêu mà biết chắc sống còn với mày một trận quá.”
“Nói không chừng hắn chỉ có thể trốn sau lưng mày khóc anh anh anh.” Lê Hủ từ trong balo lấy ra bài thi, “Thật sự lần này tới là muốn hỏi bài, xin ngài thương xót.”
“Có người còn gọi mày là học bá rồi a, còn hỏi cái gì.” Cố Vãng cầm bài thi nhìn nhìn, liền trả lại, “Sao không đi mà hỏi Thư Nguyện.”
“Mày đùa tao đấy à?” Lê Hủ đẩy Cố Vãng vào phòng, “Không phải đã bảo mày cả nửa kì nghỉ đông này không nói chuyện cùng cậu ấy rồi hay sao.”
“Đánh lén lại còn vọng tưởng con nhà người ta chủ động đi tìm mày?” Cố Vãng đem bài thi đặt lên mặt bàn, “Em trai à, tỉnh lại đi.”
Lê Hủ như thường lệ ngốc ở nhà Cố Vãng tới trưa, trên đường về nhà lại suy nghĩ buổi chiều đi đâu giết thời gian, kết quả vừa chạy tới cổng liền thấy Diêu Dĩ Lôi mang vali đi ra, Lê Quyết cõng balo theo sau, chú Trần lái xe đi ở sau cùng, hai tay trái phải đều kéo theo hành lý.
Chạm tới ánh mắt không chút thiện cảm của Lê Hủ, Lê Quyết cũng trừng lại: “Tránh qua một bên, cản đường rồi!”
“Nhá, con riêng vẫn cây ngay không sợ chết đứng a.” Lê Hủ nâng tay, tại dưới mũi làm động tác phẩy phẩy, “Khẩu khí không nhỏ, không biết sáng nay ăn bao nhiêu sh*t a?”
Đừng nói là động thủ, cho dù đấu võ mồm Lê Quyết cũng không phải đối thủ của Lê Hủ, chỉ hai câu đã khiến cậu ta không cãi lại nổi. Diêu Dĩ Lôi kéo cậu ta đi: “Chớ cãi nhau với anh trai con, lên xe đi.”
“Cũng phải ha.” Lê Quyết ném balo vào cốp sau, “Nhắm mắt làm ngơ, hà tất tự làm bản thân buồn bực chứ.”
“Có năng lực không phụ thuộc Lê gia liền vĩnh viễn đừng có trở lại, phế vật.” Lê Hủ cười nhạo một tiếng, đóng sầm cửa đi vào nhà.
Lê Văn Trưng ngồi bên bàn ăn ngược lại cũng không bị hắn làm kinh sợ, dường như tập mãi thành quen, sau khi bình ổn tâm tình thì ôn hòa nhấc tay gọi hắn tới: “Tới ăn cơm.”
“Sao cha không đi cùng bọn họ?” Lê Hủ kéo ghế ngồi xuống, “Không nghe con trai nhỏ của ngài khẩu khí không phục sao?”
“Nó không phục ta không đưa nó đi hay vì không cãi lại con?” Lê Văn Trưng hỏi ngược lại, vẫn là nụ cười văn nhã, lại gọi thím Điền múc cho Lê Hủ một bát canh.
Hồ ly tinh cùng con trai bà ta về quê ăn tết, Lê Hủ cũng không cần bày ra vẻ mặt âm trầm, thời gian ngồi ở bàn ăn cũng lâu hơn lúc thường.
Lê Văn Trưng bình thường đều là ăn cơm không nói chuyện, nhưng lúc có hai người cũng phá lệ mà nói thêm vài câu, mà mở miệng đều là chuyện học tập của con trai: “Con thật sự không cân nhắc tới lớp trọng điểm học sao? Không khí học tập ở chỗ đó tốt hơn nhiều, tiến độ học cũng nhanh hơn lớp thường.”
“Hừ, con ngài là tự giác học, ở đâu chả thế.” Lê Hủ khịt mũi coi thường.
Lê Văn Trưng cười cười: “Con cũng đừng bốc đồng mà làm mấy chuyện gì đó như mang bạn trai về nhà, học tập cho tốt, ta có thể sắp xếp cho con một chỗ tốt.”
Đây mới thực sự là Lê Văn Trưng, ôn nhu văn nhã cũng chỉ là một trong những tấm mặt nạ của ông mà thôi.
Thời điểm Lê Hủ đem Đàm Hiên Lâm về nhà, hồ ly tinh đang ở trước mặt Lê Văn Trưng vẻ mặt thâm tình, trước đó sinh nhật Diêu Dĩ Lôi, Lê Hủ nhìn thấy cha hắn tặng cho bà ta một chiếc nhẫn kim cương.
Lê Văn Trưng sao không đoán được Lê Hủ là đang chọc tức ông, đánh không đánh, chính là đem thẻ sinh hoạt phí của hắn khóa lại, đồng thời tại lúc Lê Hủ không hay biết đem xe của hắn bán đi.
Lần đó hai bên đều chạm tới giới hạn của đối phương, Lê Văn Trưng nổi giận nhưng cũng không đối Lê Hủ trách mắng nhiều, mà Lê Hủ đoạn thời gian đó cũng hạn chế ra ngoài. Mặt khác, Lê Hủ đối với Diêu Dĩ Lôi càng là hận thấu xương, chỉ kém một bước đem ngón tay đeo nhẫn kim cương của Diêu Dĩ Lôi chặt xuống giải hận.
Nghĩ tới đây Lê Hủ một chút khẩu vị cũng không có, hắn quăng đũa, lúc rời đi lạnh lùng nói: “Tôi dù yêu thích ai, chắc chắn cũng không giống ngài thay đổi thất thường.”
To to nhỏ nhỏ cãi nhau giữa cha con hai người đã phát sinh rất nhiều lần, nhưng cãi nhau trước đêm giao thừa nghĩ lại hình như còn chưa có. Lê Hủ từ đó mãi tới tận đêm giao thừa cũng không nhìn thấy bóng dáng Lê Văn Trưng, trời mới biết lại cùng vị quyền cao chức trọng nào dùng tiệc.
Năm nay Tống Duyệt Niên đi du lịch, Lê Hủ không có chỗ ăn vạ, hai ngày đều nằm trên giường ôm laptop mà sống. Tiểu Tiểu Tô càng lớn càng dính người, Lê Hủ ngồi xếp bằng ở đầu giường nó liền chui vào ngực hắn nằm sưởi ấm, nhìn thấy hình dán trên mặt bàn Lê Hủ sẽ meo meo hai tiếng.
Hình dán chính là Thư Nguyện đang khiêu vũ. Thư Nguyện mặc quần áo bó sát, tôn lên vóc dáng thon dài, động tác tựa như thiên nga giữa hồ, ánh mắt khẽ rũ xuống lại dấu không được sự kiêu ngạo của thiếu niên mười sáu.
Đây là ảnh được cắt ra từ video Thư Nguyện lúc mười sáu tuổi tham gia giải khiêu vũ toàn quốc, Lê Hủ đã tinh tế mà xử lý qua.
Lê Hủ hai ngày không lên võng du, toàn bộ thời gian hắn đều lục tìm mấy video thi đấu của Thư Nguyện, nỗ lực tìm hiểu quá khứ của cậu. Mỗi lần nhìn đều không dấu được sự kinh diễm, lại càng đau lòng hơn một phần.
Thư Nguyện mà hắn không quen biết tự tin lại kiêu ngạo, tại sao có người nỡ chà đạp cậu?
Trời bắt đầu tối, bên ngoài biệt thự vang lên tiếng pháo, Tiểu Tiểu Tô run run lỗ tai, nằm trong ngực Lê Hủ mơ màng tỉnh lại, mở to mắt nhìn về phía ban công.
Khu đô thị Hoan Du bình thường đều cực kì yên tĩnh, dịp Tết này hiếm thấy mọi người đều hướng về khu biệt thự bên cạnh xem đốt pháo hoa, tiếng vỗ tay reo hò ngay cả bên này cũng nghe được. Lê Hủ ngồi không yên, đóng máy tính, ôm lấy Tiểu Tiểu Tô nhét vào balo thú cưng, một tay cầm áo khoác chạy xuống lầu.
Tiểu Tiểu Tô ít khi được ra ngoài, thời điểm được Lê Hủ mang ra đường chạy như bay, nó vui mừng dùng mũi ngửi ngửi mấy cái lỗ thông khí, có lẽ mơ hồ cảm thấy được chút nữa sẽ được gặp ai đó.
Lần trước đã tới nhà Thư Nguyện, lần này Lê Hủ không đem xe gửi bên ngoài nữa mà trực tiếp chào hỏi bảo vệ tiểu khu, đối phương liếc mắt nhìn xe của hắn một cái liền trực tiếp cho qua.
Bởi lo lắng gửi tin nhắn Thư Nguyện có thể không nhìn thấy, Lê Hủ suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn bấm số của cậu.
Dường như vẫn còn kiêng kị nụ hôn trước khi nghỉ đông kia, Thư Nguyện không có bắt máy. Lê Hủ ngắt máy, nghiêng người đem balo thú cưng ôm lên trước, kéo khóa ôm Tiểu Tiểu Tô ra ngoài, lần thứ hai nhấn gọi.
Chờ đợi thật lâu, nhưng lần này rốt cuộc cũng bắt máy, Lê Hủ thở phào nhẹ nhõm, lúc nói chuyện cũng giấu không nổi ý cười: “Năm mới vui vẻ, đã ngủ chưa?”
Bên kia truyền tới tiếng lật sách, Thư Nguyện mở mắt nói dối: “Ngủ rồi.”
“Bây giờ mới hơn chín giờ mà thôi.” Lê Hủ ngẩng đầu, từ vị trí này vừa vặn có thể nhìn thấy cửa sổ phòng ngủ của Thư Nguyện, “Tôi đang ở dưới nhà cậu.”
Rèm cửa sổ bị người lặng lẽ vén lên, có bóng người dáo dác trốn ở đó nhìn lén.
Lê Hủ làm bộ không chú ý, cúi đầu gãi cằm Tiểu Tiểu Tô, nhóc con kia thoải mái tới mức meo một tiếng.
“Xuống đây đi, Tiểu Tiểu Tô nói nhớ cậu.”
Ti Liễu đã lôi kéo Thư Thiệu Không đi dạo phố, Thư Nguyện lúc này không cần suy nghĩ nhiều mà có thể tự nhiên ra khỏi cửa. Ban đêm gió lớn, cậu không nỡ rời đi hơi ấm liền mặc nguyên đồ ngủ khủng long, chân mang dép bông chạy xuống lầu.
Khi tới gần Lê Hủ, Thư Nguyện dừng lại, cậu hai tay đút trong túi, mượn ánh đèn đường yếu ớt mà đánh giá đối phương, trong lòng nổi lên sự căng thẳng khó lý giải.
Cậu cũng muốn như Lê Hủ nói, sau nụ hôn kia đi hận đối phương. Như vậy, mỗi ngày cậu không cần hy vọng hão huyền về tương lai, cũng không cần lo lắng đối phương dùng ánh mắt thương hại mà dò xét thân thể tàn tật của cậu.
Ôn nhu của Lê Hủ giống như cát lầy giữa lòng sông, mà dưới đáy chính là thứ tình cảm mà cậu không còn dám chạm tới.
“Cậu dám mặc như vậy xuống gặp tôi, là khẳng định tôi không dám làm gì cậu a.” Lê Hủ ôm Tiểu Tiểu Tô đến gần, trước tiên đem nó nhét vào lồng ngực Thư Nguyện, sau đó nghiêng người ôm hai vai đối phương, “Làm sao bây giờ, vốn là không muốn quấy rầy cậu, nhưng năng lực tự chủ của tôi thật sự không ra làm sao cả.”
Cứ mặc cho gió lạnh, hơi thở Lê Hủ phả ra đều là ấm áp, gương mặt đông cứng của Thư Nguyện lúc này dường như cũng lấy lại cảm giác. Cậu đè lại móng vuốt đang muốn lộn xộn của Tiểu Tiểu Tô, dùng cùi chỏ đẩy lồng ngực Lê Hủ một cái: “Đừng ở chỗ này.”
“Vậy ở chỗ nào thì có thể?” Lê Hủ vẫn treo trên người Thư Nguyện. “Nhà cậu có người không?”
Tiếng pháo hoa từ xa vọng lại dường như đánh lên trái tim Thư Nguyện, Lê Hủ ôm cậu càng chặt, Tiểu Tiểu Tô bị kẹp ở giữa bất mãn mà kêu một tiếng.
“Lê Hủ, cậu đừng quá phận.” Thư Nguyện hoảng loạn mà nói, “Tôi không muốn như thế.”
“Không muốn cái gì?” Lê Hủ dùng cái mũi áp lên cần cổ ấm áp dễ chịu của Thư Nguyện, “Cho tôi lên nhà đi, sắp lạnh chết rồi.”
Hết chương 32.
Editor: Tùy Tiện
Spoil C33: Hôn thật! HÔN THẬT NHA!!!!!
-0 Comment-