[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 31
CHƯƠNG 31. CẬU HẬN TÔI ĐI.
Gió đông lạnh lẽo khiến không khí trong nghĩa trang càng trở nên hiu quạnh thê lương. Bầu không khí vui vẻ khi Tết chuẩn bị tới gần dường như một chút cũng không thể lọt vào đây.
Hai người mặc trang phục đen, một trước một sau leo lên đồi, dừng lại trước mộ của Bạch Sương. Lê Hủ dùng khăn lau sạch bụi bẩn trước bia mộ, thay một bình hoa cúc trắng mới, lại lấy ra bật lửa châm hương, đưa một nén cho Lê Văn Trưng.
Thắp hương xong Lê Hủ liền lui lại, hắn không muốn nghe những điều mà Lê Văn Trưng muốn nói với Bạch Sương, cũng không muốn nhìn vẻ mặt thâm tình của ông đối với bức hình đen trắng trên mộ.
Rất nực cười.
Hắn không phải chờ quá lâu, Lê Văn Trưng rất nhanh liền đi tới, mang theo một thân mùi hương khói.
“Không nói chuyện với mẹ sao?” Lê Văn Trưng hỏi.
Lê Hủ kéo mũ chụp đầu, tay đút túi áo đi xuống đồi: “Hôm qua trong mơ đã nói rồi.”
“Thật không?” Lê Văn Trưng kinh ngạc, “Bà ấy nói gì?”
Nhìn dáng vẻ này Bạch Sương nhất định là không có xuất hiện trong mộng của Lê Văn Trưng. Lê Hủ còn rất vui vẻ, cười một cái rồi nói: “Tự ngài đi hỏi bà ấy a.”
Hai người buổi trưa chọn một quán cơm mà giải quyết, Lê Văn Trưng hiếm có được một lần ở cùng Lê Hủ như thế này, mặc dù không nói gì nhưng ông vẫn muốn có cơ hội ở cùng đứa con trai này lâu thêm một chút: “Bảo tàng năm nay có triển lãm mới, có muốn đi tham quan một chút hay không?”
“Không đi.” Lê Hủ không chút suy nghĩ mà từ chối, vẫy tay gọi phục vụ tới thanh toán, Lê Văn Trưng đè tay hắn, “Để cha.”
Lúc tới nhà hàng Lê Văn Trưng nhận được điện thoại của Diêu Dĩ Lôi, ông tùy tiện đáp lại vài câu, cúp máy trước: “Bây giờ tôi trở về.”
“Mới một buổi trưa không gặp, hồ ly tinh kia gọi tới kiểm tra sao?” Lê Hủ dùng mấy lời khó nghe chọc ông, “Lo lắng ngài ra ngoài lêu lổng?”
Lê Văn Trưng đao thương bất nhập: “Tiểu Quyết phát sốt, cha trở về nhìn nó một chút.”
“Ngài trở lại thì giúp được cái gì, cũng không phải bác sĩ.” Lê Hủ mở cửa ghế phụ, “Tới viện bảo tàng đi, tự dưng lại muốn đi nhìn một chút.”
Lê Văn Trưng biết Lê Hủ đang giận dỗi, nhưng nếu Lê Hủ cùng Diêu Dĩ Lôi phát sinh xung đột, ông nhất định sẽ thuận theo Lê Hủ. Không tại sao, chỉ bằng Diêu Dĩ Lôi không phải một người người vợ thực sự, càng là trong lòng ông vẫn yêu thương đứa con lớn này nhất.
Thực tế, Lê Hủ đối với việc tham quan viện bảo tàng này không có hứng thú, hắn nhìn chỗ này chỗ kia, thỉnh thoảng sẽ chụp hình gửi cho Thư Nguyện.
Lê Văn Trưng đại khái có thể nhìn ra được Lê Hủ mất tập trung, tại phòng triển lãm vắng vẻ, ông dừng bước chỉ vào một thanh kiếm trong hộp thủy tinh: “Con đã từng nghe qua chuyện xưa về thanh kiếm này hay chưa?”
Lê Hủ nhấc lên mí mắt: “Không hiểu rõ lắm.”
“Xem con vẫn luôn chụp ảnh.” Lê Văn Trưng cúi người nhìn phần giới thiệu về thanh kiếm, “Cảm thấy hứng thú sao?”
“Cũng được.” Lê Hủ tiếp tục cúi đầu đánh chữ, “Con gửi cho bạn cùng bàn xem, cậu ấy thích lịch sử.”
“Bạn cùng bàn?” Lê Văn Trưng dời mắt khỏi thanh kiếm, “Là nam sinh lần trước cùng Cố Vãng tới nhà chúng ta?”
“Là cậu ấy.” Lê Hủ dừng một chút, nhớ tới chính mình chưa từng nhắc tới tên Thư Nguyện với Lê Văn Trưng, cũng không rõ ông có liên tưởng tới người hắn từng nhờ tra tin tức hay không, “Cậu ấy học rất giỏi.”
“Cha biết.” Lê Văn Trưng cười nói, “Cô Thôi của mấy đứa nói trong học tập cậu ấy giúp con rất nhiều, nghe nói cuối kì con còn muốn cùng cậu ấy so cao thấp.”
Thôi Thiền Quyên từ chỗ nào đưa ra được kết luận này Lê Hủ không rõ lắm, ai cao ai thấp, chỉ cần nhìn bảng vàng thành tích liền hiểu.
Ngày đi học lại, khu vực náo nhiệt nhất sân trường chính là bảng thành tích. Trên bảng là tên 100 học sinh có thành tích thi đứng đầu, mà ba mươi người đầu tiên sẽ được đánh dấu hồng đặc biệt, trừ phi chủ động không muốn chuyển vào, bằng không lớp trọng điểm chắc chắn là bọn họ chứ không thể là người khác.
Có người không thấy tên mình liền bỏ đi, trước khi đi còn hâm mộ thành tích của người khác một câu. Có người đứng mãi chậm chạp không đi, oán hận chính mình chỉ kém vài điểm là có thể vào được lớp trọng điểm.
Trong đám người bùng nổ một tiếng gào kích động, Lê Hủ nghiêng đầu nhìn lại, lớp phó học tập lớp bọn họ đầy mặt hưng phấn đỏ rần, hai tay giơ lên đỉnh đầu làm thủ thế thắng lợi: “Ông đây quả thực nỗ lực không uổng phí mà! Ông đây vào lớp trọng điểm rồi! Ông đây thật trâu bò!”
Toàn Hạo Lãng gõ đầu lớp phó học tập: “May mắn mà thôi, vừa vặn xếp thứ ba mươi, nhìn Thư Nguyện người ta kia kìa.”
Thư Nguyện___
Lê Hủ đang muốn chen giữa đám người đông đúc, thanh âm lớp phó học tập oang oang dội vào tai hắn: “Đệt___ hạng hai!”
Hạng hai.
Cùng hạng bốn mươi hai cách nhau bốn mươi người.
Lê Hủ tàn bạo trừng mắt về phía tên đang gào thét kia, đối phương hoàn toàn không hay biết, xoa tay cao hứng nói: “Chờ tới lớp trọng điểm liền hướng giáo viên cho làm bạn cùng bàn với cậu ấy…”
“Mày ngậm miệng.” Toàn Hạo Lãng lấy cùi chỏ huých eo lớp phó, “Hủ ca đang nhìn mày chằm chằm kìa.”
Lê Hủ biết mình không nên giận cá chém thớt, đem tức giận trút lên người kẻ vô tội, huống chi đối phương cũng không có xích mích gì với hắn. Nhưng lúc lớp phó không biết là an ủi hay nịnh bợ mà nói “Hủ ca, anh thi được hạng bốn hai thật sự là tiến bộ lớn” lửa giận của hắn kìm không được mà tụ lại tay phải, dùng sức tóm chặt cổ áo đối phương, dễ như ăn cháo mà xách người lên.
Người xung quanh câm như hến, không ai còn quan tâm bảng thành tích, nhưng cũng không ai dám đứng ra can ngăn, mặc kệ nam sinh bị giáo bá ức hiếp mà đổ mồ hôi lạnh, bọn họ chọn đứng cách xa một chút xem náo nhiệt.
Bị nắm cổ áo khiến cậu ta vừa mới hào hứng lại hoảng hốt mà mặt đỏ lựng, hô hấp không thuận muốn ho lại không dám, sợ bắn nước bọt làm bẩn mặt giáo bá.
Mũi chân cậu ta run rẩy mà tiếp xúc với mặt đất, lắp bắp cầu xin tha thứ: “Hủ, Hủ ca, anh đừng nóng giận…”
Toàn Hạo Lãng ở một bên cố gắng thuyết phục Lê Hủ buông tha lớp phó: “Hủ ca, có chuyện từ từ nói a.”
“Nói lại cho tao nghe, tao thi thứ mấy?” Lê Hủ gia tăng lực tay, đem cổ áo lớp phó học tập nhăn thành một nhúm.
Lúc này lớp phó học tập nào dám nói ra sự thực, nghẹt thở thống khổ khiến cậu ta từng chữ nói ra cũng không rõ ràng: “Hạng nhất. Chỉ cần Hủ cả muốn, hạng nhất, hạng nhất đều là anh…”
“Dừng tay.”
Thanh âm lạnh lùng từ bên ngoài vòng người truyền tới, Lê Hủ không tự chủ được mà thả nhẹ lực tay, Toàn Hạo Lãng giống như thấy đại cứu tinh, đem người kéo lại đây, nhỏ giọng nói: “Thư Nguyện, tới khuyên Hủ ca a.”
Ngoại trừ quần chúng không hiểu gì, những người quen biết đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn Thư Nguyện, lại nhìn Lê Hủ.
Thư Nguyện càng tới gần, Lê Hủ càng cảm thấy khó chịu. Sự kiêu ngạo của hắn, ở trước mặt Thư Nguyện vỡ nát không xót chút gì, ánh mắt đối phương tựa như nhìn một đống bùn nhão trên tường, mạnh mẽ đạp vào lòng hắn một cước.
“Lê Hủ, buông cậu ấy ra.” Thư Nguyện đứng trước mặt Lê Hủ, cánh tay nhỏ đặt lên bàn tay nổi đầy gân xanh của đối phương.
Cậu khẽ siết tay, Lê Hủ nghe lời mà thả cổ áo lớp phó ra. Lớp phó học tập lần nữa được hít thở tự do, ngồi chồm hỗm trên mặt đất ho kịch liệt, mà kẻ gây chuyện lại trở tay, bắt lấy tay Thư Nguyện kéo ra khỏi đám người.
Ánh nắng ngày đông xuyên qua chạc cây, ở sân sau thư viện tạo thành từng mảng sáng nhỏ vụn, ở nơi không ai nhìn thấy, Lê Hủ đem Thư Nguyện đè lên tường, biểu tình ủ rũ khác một trời một vực với người hung ác ban nãy: “Cậu hài lòng chưa?”
Thư Nguyện dời tầm mắt, đường cằm căng thẳng, hàm dưới cắn chặt tỏ rõ cậu không muốn trả lời vấn đề của Lê Hủ.
Trên vai cảm nhận được sức nặng, đồng tử Thư Nguyện co rút, Lê Hủ cúi đầu, dùng cằm tựa trên vai cậu: “Thư Nguyện.”
Hai tác nhấc lên muốn làm động tác đẩy ra lại buông xuống, ánh mắt Thư Nguyện lo lắng đảo qua các ngóc ngách, xác định không có camera mới thở phào một hơi.
Đột nhiên bên tai vang lên thanh âm, Lê Hủ thấp giọng hỏi: “Thành tích thi của tôi, có phải cậu hài lòng lắm không? Cậu không cần lo lắng lúc lên lớp sẽ có người quấy rầy, cũng không cần lo lắng trong giờ học sẽ có người nắm tay cậu. Thư Nguyện, có phải cậu thấy rất hài lòng hay không?”
Hắn hi vọng Thư Nguyện có thể lừa gạt mình, khiến hắn có thể lần nữa nhặt lại sự kiêu ngạo, dù vốn dĩ chưa từng có được trước mặt người này. Mà Thư Nguyện chỉ lạnh nhạt mà thừa nhận sự thật, bình tĩnh nói cho hắn biết: “Ừ, rất hài lòng.”
Hi vọng theo câu trả lời của Thư Nguyện mà dập tắt, lửa giận mười phút trước bị đè nén giờ phút này lại vì thất vọng với chính bản thân mình mà bùng lên.
Chênh lệch bốn mươi hạng mà thôi, trong mắt người khác thực sự không có gì ghê gớm, mà trong lòng Lê Hủ lại giống như sông lớn hắn không tài nào vượt qua được, là sự trào phúng tự sâu trong lòng đối với bản thân.
Thế nhưng khao khát muốn rút ngắn khoảng cách với người mình thích, đã không thể khống chế nổi.
“Nếu không thích tôi tới gần, sao lại không đẩy tôi ra?” Lê Hủ chậm rãi đứng thẳng lên, “Nếu không muốn tôi thích cậu, tại sao không nói?”
Ánh mắt nóng rực đuổi theo tầm mắt Thư Nguyện, muốn từ đối phương tìm ra một tia né tránh, chứng minh Thư Nguyện có lẽ chỉ vì nỗi niềm khó nói mới nói dối.
Nhưng Thư Nguyện không né không tránh, ngưỡng mặt, thẳng tắp đón lấy ánh mắt của hắn: “Tôi đã nói rồi.”
Chúng ta chỉ có thể làm bạn.
Không muốn tiến thêm một bước nữa.
Lê Hủ ngạc nhiên, hắn nhớ, hắn đương nhiên nhớ, nhưng là___
U mê không tỉnh là hắn, không vừa lòng với cái danh bạn bè là hắn. Hắn muốn rất nhiều, không chỉ là đùa nghịch mà ủ ấm bàn tay lạnh băng của Thư Nguyện trong túi áo chính mình, không chỉ là nuôi một con mèo do chính Thư Nguyện đặt tên.
Hắn muốn có được Thư Nguyện, muốn cậu nói cho hắn biết những chuyện giấu kín, muốn cùng cậu nói chuyện tương lai, muốn ở bên cạnh cậu.
Chuông vào học vang lên trong khuôn viên trường, gió lạnh mang theo tiếng chuông lanh lảnh quấn quýt tới chỗ hai người.
Thư Nguyện lạnh tới mức co rúm lại một chút. Lê Hủ đột nhiên nắm gáy cậu, cúi đầu nhanh chóng đặt một nụ hôn lên môi cậu rồi lập tức rời đi, động tác nhanh tới mức như sợ cậu thấy phản cảm.
Thư Nguyện bị nụ hôn này làm cho bất ngờ, cả người cậu dính chặt trên tường, thân thể bị gió thổi tới tê cứng nhưng vẫn không xóa nổi ấm áp trên môi.
Cậu muốn chạy, hai chân lại như buộc chì, đứng bất động tại chỗ. Cậu hé miệng, ngoại trừ một luồng khói trắng cũng không phát ra bất kì âm thanh nào.
Lê Hủ đối diện cậu, ánh mắt phút chốc trở nên nhu hòa, bàn tay xoa xoa tóc cậu tựa như trấn an, lời nói lại mang theo quyết tuyệt cùng kích động: “Thư Nguyện, cậu hận tôi đi.”
Không cần biết cậu muốn tránh né tôi ra sao, chỉ cần có thể chạm vào cậu, hận tôi thế nào cũng được.
Hết chương 31.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-