[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 33
CHƯƠNG 33. ẨN NHẪN CÙNG YÊU THÍCH.
Phòng ngủ của Thư Nguyện có mở máy sưởi, Tiểu Tiểu Tô từ trong tay cậu nhảy xuống đất, ngửa cái bụng mềm mềm duỗi người dụi lên thảm len.
Lê Hủ đi phía sau Thư Nguyện, khóa kỹ cửa mới xoay người lại, buồn cười cầm cái đuôi khủng long phía sau áo ngủ của Thư Nguyện: “Lại còn có đuôi a.”
Thư Nguyện dùng sức kéo đuôi lại: “Khi nào thì cậu mới đi hả?”
“Ngày mai thì đi.” Lê Hủ ngồi vào trên giường, “Cậu đừng trừng tôi, đã trễ thế này cậu còn muốn đuổi tôi đi sao?”
“Cậu điên rồi.” Thư Nguyện muốn kéo Lê Hủ lên, ngược lại bị hắn kéo lên giường. Cậu cuống lên, đẩy vai đối phương, “Cha mẹ tôi chút nữa sẽ trở về.”
“Vậy thì tắt đèn, ngủ.” Lê Hủ cương quyết giúp Thư Nguyện cởi dép bông, “Cậu đi cái dép nóng muốn chết này mà chân vẫn lạnh là sao hả?”
Rốt cuộc cũng không thể chống lại Lê Hủ, Thư Nguyện bị hắn vừa đẩy vừa ôm mà nằm xuống giường, hai chân lạnh như băng được bàn tay ấm áp bọc lấy, vẻ mặt đối phương rất nghiêm túc, gần như là thành kính.
Làm cái gì không biết.
Thư Nguyện vừa xấu hổ vừa tò mò trộm liếc Lê Hủ, trên người cậu có điểm nào mà đáng giá cho Lê Hủ làm như vậy chứ.
“Ngày mai cậu làm gì?” Lê Hủ đột nhiên ngẩng đầu, Thư Nguyện vội vàng chuyển tầm mắt, “Đi thăm người thân sao?”
“Không cần.” Thư Nguyện rụt chân về, móc lấy chăn bông dưới đuôi giường, “Họ hàng đều ở Bách Giang, chỉ có cha mẹ tôi về thôi.”
“Cậu không đi?” Lê Hủ xác nhận lại.
Thư Nguyện đưa lưng về phía hắn chỉnh chăn đệm, kéo ra gấu bông dưới chăn quăng về phía cửa sổ, không gian trên giường càng rộng thêm: “Không đi.”
Người phía sau trầm mặc nửa ngày, Thư Nguyện vừa định quay đầu lại đã bị Lê Hủ từ phía sau ôm lấy eo: “Vậy chúng ta ở cùng nhau?”
Được voi đòi tiên.
Thư Nguyện nổi giận tránh đi bàn tay Lê Hủ, chỉ vào cửa sổ, nói: “Cậu qua kia ngủ.”
“Cậu để tôi ôm nó đi ngủ?” Ánh mắt Lê Hủ trượt qua con gấu bông, cười cười đem Thư Nguyện mạnh mẽ nhét vào chăn, tự mình giống như chủ nhân đang chuẩn bị ổ cho mèo nhỏ đi ngủ, sau đó tắt đèn bò lên giường.
Không gian tối om, Thư Nguyện trừng mắt nhìn Lê Hủ đem quần áo trên người một cái lại một cái cởi ra quăng tới cuối giường, lúc chỉ còn độc một chiếc áo cộc tay đen mới chui vào chăn, ôm lấy cậu: “Ngủ thế này mới ấm.”
“Cậu có chừng mực một chút cho tôi.” Thư Nguyện dùng sức muốn đẩy ra bàn tay đậu trên hông, “Lê Hủ…!”
“Mẹ kiếp, đừng gọi tên tôi.” Lê Hủ khàn giọng nói, “Nhanh ngủ.”
Một người sống sờ sờ, ở trên giường của mình, động tay động chân với mình làm sao có khả năng ngủ nổi. Thư Nguyện trở mình, lần mò túi sưởi, rút điện, ôm ở trong ngực. Cậu vừa muốn nhắm mắt, ngoài phòng khách truyền tới tiếng vặn ổ khóa, trong nháy mắt toàn thân cứng đờ.
“Cha mẹ cậu trở lại?” Lê Hủ hỏi.
Thư Nguyện lao tới che cái miệng của hắn: “Đừng làm ồn.”
Không biết có phải ảo giác hay không, cậu cảm giác khóe môi Lê Hủ dưới lòng bàn tay mình khẽ cong lên. Đương suy nghĩ có phải đối phương đang cười hay không Lê Hủ đã nhanh chóng vén chăn lên, dùng khuỷu tay chống đỡ thân thể, một tay nắm vai Thư Nguyện đem người đè ở dưới thân.
“Đừng làm ồn.” Lê Hủ hạ giọng đem ba chữ ngày trả về, cúi đầu chuẩn xác mà tìm tới môi Thư Nguyện, hôn xuống.
Lần trước vẫn còn chưa nếm đủ, thời khắc này Lê Hủ cảm thấy dị thường thỏa mãn. Một tay chống xuống giường, một tay áp chế Thư Nguyện, một lần lại một lần làm nụ hôn thêm sâu.
Thư Nguyện vừa giận vừa sợ. So với nụ hôn ngắn ngủi không kịp phản ứng lúc trước, nụ hôn lần này đủ để cậu đi dạo lễ hội một vòng.
Bóng tối biến mỗi giác quan trở nên đặc biệt rõ ràng. Thư Nguyện nào nghĩ được, cái người lần đầu gặp gỡ còn đang bận thâm tình hôn môi người khác giờ này lại đối với mình làm chuyện như vậy. Cậu nghe tiếng cha mẹ trò chuyện bên ngoài, nghe thấy tiếng Ti Liễu chợt gần chợt xa, cậu luống cuống lại nhẫn nhịn Lê Hủ làm chuyện ám muội, tâm hoảng ý loạn nhiều lần tự hỏi chính mình có phải hay không là cam tâm tình nguyện.
“Tiểu Thư Nguyện.” Lê Hủ dán lên môi cậu, nhẹ giọng nói, “Hé miệng.”
Chưa từng có ai thân thiết lại cưng chiều gọi cậu như thế, trong lòng Thư Nguyện mềm thành một mảnh, khó chịu nghiêng đầu, khuôn mặt vì hơi thở của Lê Hủ mà trở nên nóng rực.
“Cậu đừng ép tôi làm mấy chuyện xấu.” Lê Hủ vén tóc Thư Nguyện, năm ngón tay thuận thế luồn về sau đỡ gáy đối phương, “Hé miệng.”
Dê con thế nào lại nghe lời sói dữ? Thư Nguyện mím chặt miệng, bên tai bỗng nhiên truyền tới thanh âm đóng cửa. Là phòng ngủ của cha mẹ cậu.
Lê Hủ giống như sói chờ được thợ săn rời đi, hắn cười cười, một tay còn lại luồn vào giữa lưng Thư Nguyện cùng đệm ngủ, cách một lớp áo ngủ mềm mại, chậm rãi trượt dọc theo sống lưng, ở địa phương đầy đặn thịt kia nhéo một cái.
“Ạch!” Thư Nguyện không nhịn được mà kêu lên, Lê Hủ giảo hoạt mà nuốt lại tiếng kêu của cậu.
Nhu tình mật ý bỗng hóa mưa rền gió cuốn, Lê Hủ nhịn cả một học kì, hiện tại cái gì thương tiếc đều ném ra sau đầu. Hắn đè lên Thư Nguyện, đem tất cả ẩn nhẫn cùng yêu thích của mình với đối phương hóa thành nụ hôn dài triền miên.
Thân thể Thư Nguyện từng tấc từng tấc thả lỏng, cậu xụi lơ nằm trên giường, thở hổn hển nhìn gương mặt hài lòng của Lê Hủ: “Cậu hài lòng chưa?”
Trước đó không lâu, chính Lê Hủ dùng câu này tới chất vất cậu.
Hiển nhiên Lê Hủ còn nhớ. Mặc dù biết Thư Nguyện vẫn còn giận hành vi “lưu manh” của mình, hắn vẫn cứ so với bất cứ người nào vui vẻ hơn: “Ừm, rất hài lòng.”
Thư Nguyện không thèm phản ứng lại, kéo mũ trùm đầu, ôm túi sưởi xoay người đưa lưng về phía Lê Hủ, oán hận.
Vừa làm chuyện xấu, Thư Nguyện càng không ngủ được, cậu đem mặt chôn trong gối, nghĩ không ra vì sao hai người bọn họ lại đi tới một bước này.
Sao lại trêu tới một cái chó điên thích gặm người chứ. Còn bị hắn kéo tới một thế giới hoàn toàn xa lạ…
Áo ngủ bị kéo kéo, Lê Hủ chơi đùa cái đuôi của Thư Nguyện: “Tiểu khủng long, mặc cái này đi vệ sinh thật bất tiện, làm sao cởi ra a.”
Thứ không có kiến thức.
Thư Nguyện hơi co lại cái mông, trầm giọng nói: “Dưới đuôi có khóa kéo.”
“Há.” Lê Hủ buông cái đuôi, lấy tay hướng bên dưới sờ sờ, trước khi Thư Nguyện cảnh giác cho rằng hắn giở trò liền đúng lúc thu tay về, xoa lưng cậu: “Ngủ đi.”
Thư Nguyện cho rằng Lê Hủ nhất thời trở nên quân tử, nào ngờ trong xương vẫn rặt lưu manh.
Lạ giường khiến Lê Hủ ngủ không sâu, gần như khi tia nắng đầu tiên chiếu vào phòng hắn liền tỉnh.
Thư Nguyện nằm bên cạnh, duy trì tư thế trước khi đi ngủ, đưa lưng về phía hắn, cả người cuộn thành một đoàn. Cái mũ rơi xuống lộ ra mái tóc rối như tơ vò, cả người cậu lúc này giống như dỡ xuống một tầng phòng bị.
Đuôi khủng long không biết tự lúc nào đã vắt trên đùi Lê Hủ. Hắn nằm nghiêng, gối đầu lên cánh tay, một cái khác thuận theo đuôi sờ xuống phía dưới, tìm được khóa kéo áo ngủ. Hắn nhẹ nhàng kéo, tới eo Thư Nguyện, xuống chút nữa____
Sách, giống như một thằng lưu manh.
Lê Hủ rụt tay về ngồi xuống, nhìn chằm chằm gia hỏa sáng sớm đã phát hỏa kia mà nhịn xuống.
Thư Nguyện ngủ không sâu, thời điểm bị Lê Hủ sờ đuôi cậu cũng đã tỉnh, toàn thân cứng đờ, chờ Lê Hủ rời tay mới dám xoay người, chậm rãi mở mắt làm bộ vừa tỉnh lại.
“Đánh thức cậu sao?” Lê Hủ chọc chọc con mắt khủng long trên mũ cậu, “Ngủ thêm chút đi, tôi trở về.”
Đang muốn xuống giường Thư Nguyện lại kéo tay áo hắn, chính cậu bò xuống trước, chân trần dẫm lên thảm len ấm áp, rón rén đi tới cạnh cửa nằm úp sấp nghe lén.
“Không phải bọn họ dậy sớm như thế chứ?” Lê Hủ mặc quần áo, đem đống chăn bị vò thành một núi gấp gọn gàng, “Giờ tôi ra ngoài, nhỏ tiếng một chút là được.”
“Không được.” Thư Nguyện vẫn còn ngái ngủ, trở lại nằm úp sấp trên giường, “Cha mẹ tôi dậy rồi, đang thu dọn đồ đạc.”
“Vậy tôi cứ ở đây?” Lê Hủ ngược lại không để ý, hắn mở balo thú cưng nhìn nhìn, nhóc lười biếng vẫn còn đương ngủ, mặt mày nhăn nhúm, còn không có đáng yêu bằng chủ nhân nhóc.
Thư Nguyện nằm không nhúc nhích, đại khái còn chưa ngủ đủ, không nói được mấy câu liền ngủ.
Mặt trời dần lên cao, người bên ngoài không biết đang thu dọn cái gì, thanh âm đóng gói đồ đạc vang lên không ngừng.
Tiếng bước chân Ti Liễu đi tới cạnh cửa, tiếng gõ cửa lanh lảnh đập vào tai Thư Nguyện, đem mộng mị của cậu đều đập tỉnh.
“Tiểu Nguyện, đã dậy chưa?” Ti Liễu xoay chốt cửa, “Sao còn khóa cửa?”
“Con…” Thư Nguyện từ trên giường nhảy lên, Lê Hủ vẫn ngồi một bên, bình tĩnh mà nhìn bộ dáng luống cuống tay chân của cậu.
“Con ở trong làm cái gì đó?” Ti Liễu hỏi, “Mở cửa ra, đừng để mẹ phải tìm chìa khóa.”
“Soạt___” Thư Nguyện từ trong ngăn kéo lấy ra một chùm chìa khóa, động tác quá nhanh kéo theo một vật khác, “lạch cạch” rơi xuống. Lê Hủ còn chưa kịp nhìn rõ là vật gì đã bị Thư Nguyện đẩy tới cửa nhỏ trước tủ sách. Cậu lo lắng mà mở cửa, đem Lê Hủ cùng balo thú cưng đẩy vào: “Trốn trước đã.”
Ánh sáng vụt qua trong nháy mắt, Lê Hủ chỉ kịp nhìn thoáng qua hàng dãy cúp vàng cùng huy chương, sau đó Thư Nguyện rất nhanh liền đóng cửa lại.
Không phải phòng chứa quần áo?
Vì sao phải khóa lại?
Lê Hủ kinh ngạc, bóng tối nuốt chửng không gian, hắn chỉ có thể dựa vào hai tay mà cảm nhận. Hắn dựa vào vài ba giây kí ức ngắn ngủi tìm kiếm vị trí cái cúp, đầu ngón tay chạm tới vật thể bóng loáng lạnh băng, dường như xuyên qua đường hầm mà quay ngược thời gian.
“Có muốn về Bách Giang cùng mẹ không? Đồ đạc đều đã thu dọn xong.”
“Hai người đi đi.”
“Họ hàng đều ở đó, không lẽ con dự định cả đời cũng không gặp lại mọi người? Bà con năm ngoái còn hỏi con, bà nói___”
“Con không đi.”
“Ôi chao Tiểu Nguyện…”
“Chúng ta ra ngoài đi mẹ… Trong phòng nóng quá.”
Đến cùng có cái gì mà tôi không thể biết? Rốt cuộc tới khi nào mới cho phép tôi tiến vào thế giới của cậu?
Ngực Lê Hủ nặng nề đau, Tiểu Tiểu Tô đá đá balo thú cưng, nhẹ nhàng kêu một tiếng. Lê Hủ duỗi tay động viên nó, đôi mắt cố gắng thích ứng với bóng tối.
Trong hốt hoảng, bức ảnh Thư Nguyện được cắt ghép từ máy tính dường như nhảy ra ngoài, giữa không gian đen kịt khó phân phương hướng mà múa lên. Vũ đài màu u lam, rực rỡ lại thần bí, một Thư Nguyện đã từng kiêu ngạo lại tự tin sốnh động mà nhảy múa trước mắt hắn. Lê Hủ ôm theo mèo nhỏ, bước về phía cậu.
Hết chương 33.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-