[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 2
CHƯƠNG 2. “KHÔNG SỢ TÔI BẮT NẠT CẬU?”
Đầu tháng chín, thành phố vẫn chưa thoát khỏi ma trảo nóng nực. Khu kí túc xá cũ của trung học Thanh Hòa không lắp điều hòa, chỉ có hai cái quạt điện trên trần nhà đều đặn xoay, nhưng cũng không tản đi được chút xíu nào nắng nóng ngày hè.
Trong kí túc xá mấy nam sinh đều cởi áo ngoài mà ngủ, có lẽ đã quen nếp, mỗi người đều ngủ rất ngon lành. Vị bạn học nằm gần cửa sổ ban công có lẽ là thoải mái nhất. Cửa sổ rộng mở, gió mát thổi tới khiến hắn ngủ càng sâu.
Tám người một phòng, giường của Thư Nguyện ở dưới, gần bên phải cửa ra vào. Cậu nằm trên chiếu trằn trọc trở mình, không phải do nóng, chủ yếu là vì người bạn cùng phòng nằm gần cửa sổ kia ngáy thật sự có nhịp điệu khiến cậu không ngủ được. Lúc này cậu bỗng vui mừng vì mình học bán trú, buổi tối có thể về nhà, không cần chịu tội.
Trước mười phút chuông báo thức kêu, Thư Nguyện xuống giường, nhẹ nhàng bước ra ngoài ban công rửa mặt, sau đó xách cặp lặng im ra khỏi kí túc xá.
Khu kí túc xá cũ nằm gần cổng phụ, Thư Nguyện vừa bước xuống cầu thang, dư quang chỉ thấy cửa hông bên cạnh một nam sinh thân hình cao lớn lách người tiến vào. Nam sinh tiêu sái vung balo lên vai, đi vượt lên trước mặt Thư Nguyện.
Mới đến trường học nửa ngày Thư Nguyện cũng không nhớ được bao nhiêu người. Chỉ có nam sinh gặp qua một lần kia ngược lại cậu nhớ rõ ___ T shirt đen, giày hàng hiệu, cùng gương mặt mặc dù xuất chúng lại ‘cự người vạn dặm’.
Không trêu chọc nổi.
Thư Nguyện cúi thấp đầu, vội vã chạy tới lớp học. Lớp học cũ cách kí túc xá hơn nửa sân luyện tập. Mặt trời rạng rỡ treo giữa trời, cách một cái đế giày Thư Nguyện vẫn cảm nhận được nền đường cực nóng.
Không biết do nóng hay hoảng loạn, mồ hôi trên trán Thư Nguyện thi nhau tuôn. Cậu đi nhanh, lúc bước lên cầu thang phải miễn cưỡng ổn định thân mình, víu lấy tay vịn đi lên tầng.
Giữa các lớp học rộng lớn chỉ có tiếng thở dốc dồn dập của Thư Nguyện. Cậu mềm chân, dừng lại ở cầu thang tầng ba, dựa vào tường ổn định nhịp tim. Sau lưng mồ hôi ẩm ướt một mảng, cậu siết chặt cổ áo an ủi mình ___ Nơi này là trung học Thanh Hòa, không phải Bách Giang. Loại người ác liệt kia, cậu sẽ không bao giờ gặp phải nữa.
Tự thôi miên bản thân tựa hồ có chút hữu hiệu. Thư Nguyện giơ tay vén tóc mái bị mồ hôi thấm ướt, quay người muốn tiến vào phòng học, kết quả đâm phải người vừa rẽ từ cầu thang tới.
Quần áo đối phương có mùi nước giặt thơm mát, Thư Nguyện ngửi thấy, động tác lui về sau cũng chậm nửa nhịp.
Người bị cậu đụng phải mở miệng mắng “Đệt” một tiếng. Thư Nguyện hậu tri hậu giác tránh né nửa ngày người phía sau.
Giương mắt nhìn lên, đối phương vẻ mặt cau có. Nam sinh trước mặt cao gần một mét chín, Thư Nguyện thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
Đối phương nhìn mặt cậu chốc lại, giống như khiêu khích mà thổi thổi tóc mái của cậu: “Sao lại là cậu?” Nói xong liền thờ ơ nhấc theo balo từ cửa sau tiến vào phòng học, ném balo lên bàn học cạnh cửa.
Sắc mặt Thư Nguyện nhất thời trở nên rất khó coi.
Đem hai chữ Lê Hủ cùng nam sinh này liên hệ với nhau, trong đầu Thư Nguyện chỉ còn sót lại một câu: Giáo bá.
Danh hiệu này dù tự xưng hay được mọi người ngầm thừa nhận, đối với Du Chiêu đều là ác mộng.
Cậu chậm rì rì tiến vào phòng học, kéo ghế bên cạnh Lê Hủ ngồi xuống. Ánh mắt Lê Hủ sáng quoắc theo dõi cậu, hứng thú bừng bừng dùng ngón trỏ gõ nhịp trên mặt bàn: “Bạn cùng bàn mới a, không sợ tôi bắt nạt cậu hả?”
Thư Nguyện thần sắc cứng đờ, hình ảnh trong mộng không khác nào hồng thủy và mãnh thú vồ lấy cậu ___ Người kia vẻ mặt dữ tợn, nắm chặt áo cậu, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Nhóc con, không sợ tao đánh mày?”
Thân thể hành động nhanh hơn ý thức, Thư Nguyện cầm cốc nước trên bàn, giống như trốn ôn dịch từ cửa sau tông ra ngoài.
Lê Hủ không để ý mà lấy điện thoại di động ra nhắn tin. Học sinh ăn trưa xong lục tục trở về phòng học khiến không gian yên tĩnh náo nhiệt hẳn lên. Có người đi thẳng tới chỗ Lê Hủ trêu ghẹo: “Hủ ca, thật sự tới học à?”
Người nói là Quảng Minh Sâm, nhà hắn có vài nơi rửa tiền, là người duy nhất có thể chơi được cùng Lê Hủ trong lớp.
Lê Hủ tắt điện thoại di động ném vào ngăn kéo, khoát tay lên ghế của Thư Nguyện: “Tới xem một chút bạn cùng bàn mới dáng dấp ra sao.”
“Nhìn thấy người không?” Quảng Minh Sâm ngồi vào ghế của Thư Nguyện, “Bạn học mới mắt to da trắng, chính là có điểm ngại ngùng, không biết chơi vui hay không.”
“Không phải chuyện của mày, tránh ra, đừng ngồi nóng chỗ người khác.” Lê Hủ đạp một cước, trực tiếp lưu lại dấu giày màu xám trên đồng phục học sinh của Quảng Minh Sâm.
Quảng Minh Sâm cũng không dám chọc vị này phát hỏa, ngượng ngùng trở về chỗ ngồi của mình.
Chuông vào học reo Thư Nguyện mới trở về, đặt cốc nước lên bàn, lấy vở và bút ra bắt đầu viết. Lê Hủ khóe mắt liếc thấy cốc nước của đối phương trống không thì hiểu, đồ chơi nhỏ này không phải đi lấy nước, thuần túy là trốn hắn thôi.
Hắn mò trong túi, lấy ra chai nước mới mua ở cổng trường rót vào cốc của Thư Nguyện. Thư Nguyện rốt cục cũng chịu ngẩng đầu nhìn hắn, hắn hất hất cằm, tri kỉ nói: “Không phải không lấy được nước sao, tôi cho cậu.”
Thư Nguyện lắc đầu một cái, liền quay người.
Lê Hủ vui mừng rót đầy cốc nước của Thư Nguyện, còn lại đều bị hắn một hơi uống sạch.
Tiết học đầu tiên buổi chiều ai cũng mệt rã rời, vừa vào tiết Anh ngữ vài phút, Lê Hủ liền gục xuống. Hắn không ngủ mà nghiêng đầu nhìn chằm chằm Thư Nguyện. Nắng chiều lướt qua chóp mũi, châu môi Thư Nguyện. Khuôn mặt lạnh lùng dưới ánh nắng trở nên nhu hòa, dù mím môi chau mày đều đặc biệt dễ nhìn. Lê Hủ nhìn thật lâu, kìm lòng không đặng giơ tay muốn sờ mặt Thư Nguyện lại bị đối phương phát hiện, nghiêng người ra sau tránh khỏi tay hắn.
Bình thường Lê Hủ là kẻ thích chơi bời, nam sinh bên cạnh hắn một người tiếp một người chưa từng đứt đoạn. Hắn rất xoi mói, nhìn thanh tú xinh đẹp một chút liền trêu ghẹo. Dáng dấp Thư Nguyện thật sự là chọc trúng khẩu vị của hắn, nhìn thế nào cũng vui tai vui mắt.
Không chạm được mặt Thư Nguyện, Lê Hủ cũng không giận, chống cằm quấy rầy đối phương: “Không có sách hả?”
Thư Nguyện không đáp, tầm mắt cũng không lệch một phân. Bị Lê Hủ nhìn chằm chằm khiến cậu không dễ chịu, nhưng ngoại trừ ngoảnh mặt làm ngơ, cậu không nghĩ ra cách giải quyết nào tốt hơn.
Bên cạnh đưa qua một quyển sách Tiếng Anh, trực tiếp đặt trên vở của cậu. Lê Hủ vẫn bảo trì tư thế kia, hờ hững nói: “Phiền cậu giúp tôi ghi lại bài vở tiết này đi.”
Các tiết sau, Lê Hủ hoặc là ngủ, hoặc là chơi điện thoại di động nhưng sẽ không quên đem sách giáo khoa từng môn thảy lên bàn cho Thư Nguyện. Trước khi bắt đầu tiết tự học, Thư Nguyện bị gọi tới văn phòng lấy sách mới. Trước khi đi Thôi Thiền Quyên hỏi: “Lê Hủ có làm chuyện khác thường gì với trò không?”
Hơn mười cuốn sách giáo khoa trên tay không tính nhẹ, Thư Nguyện không thể suy nghĩ sâu xa khái niệm “khác người” mà Thôi Thiền Quyên nhắc tới là gì. Bị ép uống hết một cốc nước có tính không?
Cậu lắc đầu, trả lời: “Không có.”
Trở lại phòng học, cậu đem chồng sách thả xuống, rũ rũ cánh tay. Nam sinh gần đó nhìn động tác của cậu, nhiệt tình nói: “Việc như thế lần sau cậu có thể gọi tôi đi hỗ trợ nha.”
Lê Hủ đi rửa tay về vừa vặn nghe được câu nói này, hắn bất động thanh sắc ngồi xuống, cầm sách giáo khoa vứt bừa bãi trên bàn. Nữ sinh ngồi phía trước đang ríu rít thì thầm tán gẫu với người khác sợ đến im bặt, theo bản năng quay đầu nhìn Lê Hủ liền bị hắn trừng một cái: “Quấy rầy tôi học, yên tĩnh chút được không?”
Lời này nếu là người khác nói chắc chắn sẽ bị cười phá lên, nhưng cố tình lại là tên không muốn học Lê Hủ nói khỏi miệng, không ai dám phản bác.
Thư Nguyện dường như chẳng đếm xỉa tới, trầm mặc ngồi ngay ngắn, cầm bút viết tên mình lên sách giáo khoa mới.
Nam sinh vừa mới oán giận người khác ầm ĩ lại kéo bàn ghế loảng xoảng. Hắn tựa lên ghế Thư Nguyện, ở bên tai đối phương thấp giọng niệm: “Thư Nguyện? Ai đặt tên cho cậu vậy, thật dễ nghe.”
Thư Nguyện không lên tiếng, viết xong một quyển lại đổi một quyển khác.
Lê Hủ càng sáp lại gần, ngón tay nhẹ nhàng viết lên mu bàn tay trắng nõn của Thư Nguyện: “Tôi là Lê Hủ, Lê___”
“Tôi biết.” Thư Nguyện rụt tay, đem sách giáo khoa đã viết xong bỏ vào ngăn bàn, “Trên sách của cậu có viết.”
Đây là câu thứ hai Thư Nguyện chịu mở miệng nói với hắn trong suốt một buổi chiều.
Lê Hủ không quấy rầy Thư Nguyện, hắn chăm chú nhìn ngón tay thon dài cầm bút tại trên bìa sách lưu lại kiểu nét chữ thanh tú, ngay cả tiếng chim hót ngoài cửa sổ hắn cũng ngại ồn ào, sợ chỉ một thanh âm nhỏ sẽ khiến đối phương viết sai.
Là học sinh ngoại trú, Thư Nguyện không cần ở lại trường học tối. Sau khi tan học, mọi người nhằm hướng nhà ăn hoặc kí túc xá chạy đi, cậu lưu loát thu thập cặp sách, chọn cầu thang ít người đi xuống.
Bên trái đường đi về cổng trường là sân bóng rổ, sân bãi đều bị chiếm dụng. Giữa sân là một thiếu niên cao gầy mặc T-shirt đen đặc biệt thu hút sự chú ý của người khác. Hắn xảo quyệt đột phá vòng vây, thả người nhảy lên, tay phải giơ cao đem bóng đưa vào rổ.
Đám người vây xem hò hét đinh tai nhức óc, thiếu niên hướng bên ngoài sân vỗ tay, lập tức có một nam sinh gầy gò chạy tới đưa nước.
Thư Nguyện đứng ở xa nhìn nửa ngày, sắc mặt không đổi tiêu sái đi về phía cổng trường.
Xe của Thư Thiệu Không đã sớm chờ ở bên ngoài, Thư Nguyện ngồi vào ghế phó lái, tháo balo cẩn thận thắt dây an toàn.
Đường xá vào giờ cao điểm buổi tối không hề thông thoáng, Thư Thiệu Không thừa dịp xe di chuyển chậm chạp hướng con trai hỏi han tình huống trường học. Thư Nguyện không nhiều lời, chỉ nói trung học Thanh Hòa rất tốt, thầy cô và bạn học đều tốt. Thư Thiệu Không thở phào nhẹ nhõm, nói: “Có gì phải nói với người nhà, biết không?”
Thư Nguyện bình thản đáp: “Vâng.”
Qua sáu giờ, người trên sân bóng rổ tản đi không ít.
Lê Hủ ném bóng cho người khác, người kia tiếp được, khâm phục đáp: “Hủ ca, lần tới tiếp tục tổ đội!”
“Tùy tiện.” Lê Hủ lau mồ hôi, ngồi trên ghế dài dưới bóng cây nghỉ ngơi. Đàm Hiên Lâm giúp hắn lấy chút nước khoáng còn xót lại. Hắn vặn nắp bình, một hơi nốc hết, tiện tay ném chai vào thùng rác.
Chờ nghỉ ngơi đủ, Lê Hủ đứng dậy muốn đi, bỗng nhiên liếc thấy Đàm Lâm Hiên từ lớp học bên kia chạy tới. Thân thể gầy nhỏ cõng theo balo lúc ẩn lúc hiện, trong tay giống như còn ôm theo cái gì đó.
Chạy tới gần, Đàm Hiên Lâm đầu đầy mồ hôi đem hộp cơm trong ngực cho Lê Hủ, sau đó đem balo phía sau lấy xuống. Sau khi bình ổn nhịp thở, Đàm Hiên Lâm nở nụ cười: “Hủ ca, em đem cơm hộp cho anh, anh mau ăn đi, còn nóng đó.”
Quả thật là nóng, cách hộp cơm Lê Hủ vẫn cảm thấy bỏng tay. Hắn không chớp mắt nhìn Đàm Hiên Lâm mấy cái, có mấy lời hiện tại không thích hợp để nói, nhưng càng để lâu lại càng không tốt.
“Balo là cậu tới lớp học lấy?” Lê Hủ hỏi.
Đàm Hiên Lâm gật gật đầu: “Như vậy thì anh không cần quay lại.”
Lê Hủ gõ gõ hộp cơm. Hộp cơm này là của Đàm Hiên Lâm, thân hộp màu xanh, nắp trắng, phía trên còn in hình gấu Teddy. Theo Đàm Hiên Lâm nói, hộp cơm này cậu dùng từ cao nhất đến lớp 12.
“Hộp cơm này mua hết bao nhiêu?” Lê Hủ hỏi.
Đàm Hiên Lâm ăn ngay nói thật: “Hết chín đồng.”
Lê Hủ “Ồ” một tiếng, lật lật balo, từ ngăn nhỏ bên trong lấy ra tờ mười tệ nhăn nhúm nhét vào tay Đàm Hiên Lâm. Lúc đối phương còn đang sững sờ liền nói: “Sau này không cần lấy cơm giúp tôi, balo cũng không cần. Lớp 12 rồi, chú tâm học hành một chút.”
“Cái… cái gì a.” Đàm Hiên Lâm nghi ngờ nhìn hắn, cho rằng Lê Hủ đang thay mình lo lắng vấn đề học tập, “Hủ ca, là em tự nguyện mà.”
Đàm Hiên Lâm so với Lê Hủ còn sinh sớm hơn mấy tháng, nhưng lúc mới quen mọi người đều gọi hắn là “Hủ ca”, lâu dần gọi thành quen.
Lê Hủ cười khẽ, mâm môi, nhìn như đang cân nhắc: “Không nghe rõ sao, tôi muốn chia tay.”
Hết chương 2.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-