[ĐAM MỸ] ÁM HỎA – CHƯƠNG 31
CHƯƠNG 31. CẢM ƠN
Phim trường.
Khi Lăng Chước từ trên dây thép xuống, cậu nhận được thông báo cảnh quay mà cậu đã quay hai ngày trước sẽ được quay lại, nội dung của kịch bản đã được thay đổi, nhiều thêm vài trang kịch bản.
Cậu hơi bất đắc dĩ, đạo diễn nói muốn quay lại, cậu cũng chỉ có thể quay thôi.
5 giờ, Lục Trì Hiết đến tổ B. Thấy Lăng Chước vẫn chưa quay xong. Hắn đứng một bên sân, hỏi Dương Minh: “Em ấy muốn tham gia hoạt động tối nay, đáng lẽ phải quay xong trước 5 giờ. Sao vẫn chưa xong?”
Dương Minh lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Bị thêm vài cảnh quay, mấy ngày trước anh ấy vừa quay xong thì lại có người đến thay đổi kịch bản, làm chậm trễ thời gian.”
Lục Trì Hiết cau mày.
Loại chuyện này đối với bất kỳ đoàn phim nào cũng không có gì mới mẻ. Mấy nhân vật chính có tên tuổi, hay vai phụ có người nâng đỡ, buộc biên kịch giữa chừng phải thêm cảnh diễn hay thay đổi kịch bản là chuyện bình thường. Chín mươi phần trăm cảnh quay của Lục Trì Hiết và Dụ Phỉ đều quay ở tổ A, hai người bọn họ, một người có chống lưng mạnh, một người lại chính là chống lưng của bản thân, vai phụ thêm cảnh diễn cũng không ảnh hưởng đến bọn họ, vì vậy nội dung quay của tổ B trở thành nơi bị ảnh hưởng nặng nề nhất, chuyện này lúc trước Lăng Chước chưa từng nói với Lục Trì Hiết.
Lục Trì Hiết hỏi: “Vai diễn của em ấy có thường xuyên bị người ta sửa loạn lên không?”
Dương Minh: “…Khá nhiều lần.”
Lục Trì Hiết: “Hôm nay ai lại thêm đất diễn?”
Dương Minh bĩu môi nhìn nam diễn viên đang đóng cùng Lăng Chước cách đó không xa: “Là người kia, người của công ty Ảnh Nhiên.”
Công ty Ảnh Nhiên, nhà đồng sản xuất và chế tác bộ phim này, đây là công ty của Cao Thừa.
Vai nam ba tên Trương Thiên Tề được chính Cao Thừa chỉ định tiến tổ, đáng lẽ vai diễn của Lăng Chước sẽ do cậu ta đảm nhiệm, nhưng Thượng Tấn không hài lòng với hình tượng của cậu ta, cuối cùng từ nam hai xuống nam ba.
Lúc 5 giờ 20 phút, cảnh quay cuối cũng kết thúc.
Lục Trì Hiết ở ngoài sân nói chuyện phiếm với đạo diễn của tổ B: “Đạo diễn Trương giúp tôi nói chuyện với thầy Cao một chút, anh ta không thể vì người mới mà cản đường người khác được, đây là lần đầu tiên Lăng Chước đóng phim, khi dễ em ấy làm gì? Nói thế nào em ấy cũng là đỉnh lưu, nếu chuyện này ầm ĩ trên mạng, fans của em ấy chắc chắn không dễ dàng bỏ qua, lúc đấy chẳng phải rất khó coi sao? Thêm gì cũng được, đừng đụng tới vai diễn của Lăng Chước, nhân vật và điểm nổi bật của Lăng Chước, không khó chứ?
Khuôn mặt đạo diễn đầy vẻ xấu hổ, cười làm lành vâng dạ đồng ý.
Lục Trì Hiết nói lời này căn bản không cho chút mặt mũi nào. Thực ra nói Lăng Chước mặc dù đang nổi tiếng, nhưng quả thực không có người nâng đỡ phía sau. Nếu fans thật sự làm ầm ĩ lên, ngược lại còn tăng nhiệt độ cho vai diễn, nổi càng thêm nổi.
Nhưng bây giờ Lục Trì Hiết đã mở miệng, còn nói thẳng, hắn muốn chống lưng giúp Lăng Chước. Quyền biên tập cuối cùng của bộ phim nằm trong tay Thương Tấn, nếu thật sự chọc vị Thái Tử này không vui, hắn không những có thể cắt cảnh của một người chỉ bằng một câu nói, còn khiến người khác không thể nói gì, rốt cuộc người ta cũng là kim chủ của kim chủ.
Lăng Chước vừa quay xong đã thấy Lục Trì Hiết. Vốn định qua chào hỏi một tiếng, nhưng thấy hắn mải nói chuyện với đạo diễn liền lên xe bảo mẫu đi về khách sạn trước.
Để tiết kiệm thời gian, cậu trực tiếp tẩy trang và thay quần áo trong xe bảo mẫu, Dương Minh kể cho cậu nghe những điều Lục Trì Hiết và đạo diễn Trương vừa nói, Lăng Chước trầm mặc một lúc, không nói gì.
Trở lại khách sạn, Trương Tĩnh đã mang theo stylist đợi sẵn.
Tối nay là buổi lễ lớn hàng năm “Thời thượng Cicele”. Lăng Chước cùng Lục Trì Hiết, Dụ Phỉ đều sẽ tham gia. Người ta nói Lục Trì Hiết và Dụ Phỉ sẽ cùng nhau đi trên thảm đỏ. Lăng Chước đến đó với danh nghĩa cá nhân nên không đi cùng nhóm.
Khi Lục Trì Hiết đến, cậu đã trang điểm làm tóc xong, đang chụp ảnh. Mái tóc xoăn rẽ ngôi làm nổi bật khuôn mặt, lông mày hơi đậm, mặc bộ âu phục màu bạc đơn giản, bên trong là chiếc áo sơ mi cùng màu, chỉ có một chiếc ghim cài bằng ngọc ruby làm điểm nhấn.
Lục Trì Hiết khoanh tay nhìn hắn một hồi, Lăng Chước chụp ảnh xong liền đi tới, hỏi hắn: “Đi chưa?”
Lục Trì Hiết cũng thay một bộ âu phục màu xám đen với áo sơ mi trắng, trên ngực đeo một chiếc ghim cài kim cương. Người đàn ông này thân cao, chân dài vai rộng, tỷ lệ cơ thể của Lăng Chước vốn đã rất chuẩn, giờ lại giống một cái giá treo quần áo hơn. Bình thường Lục Trì Hiết hoặc là mặc trang phục diễn, không thì chỉ mặc áo phông, quần jean khi ra ngoài, Lăng Chước chưa bao giờ chú ý đến điều đó, nhưng bây giờ khi lần đầu tiên nhìn thấy, ánh mắt cậu lại dừng lại trên người hắn thêm vài giây.
Lục Trì Hiết nhướng mày: “Em đang nhìn cái gì đấy?”
Lăng Chước chuyển tầm mắt: “…Không có gì.”
Trên đường đến nơi tổ chức, trong xe bảo mẫu Trương Tĩnh hỏi Lăng Chước về chuyện cậu và Lục Trì Hiết một lần nữa, Lăng Chước lơ đãng trả lời: “Là như vậy đó.”
Cậu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của mình. Studio của Lục Trì Hiết cách đây vài phút đã đăng một bài Weibo, đó là một bức ảnh Lục Trì Hiết chụp tại khách sạn trước khi anh ấy rời đi.
Người đàn ông bắt chéo đôi chân dài, đút hai tay vào túi quần, thả lỏng người trên tay vịn của ghế sô pha, hơi nghiêng người về phía trước, nhìn vào máy ảnh cười như không, đó là dáng vẻ thường thấy của hắn.
Trương Tĩnh: “Cậu nhìn gì chăm chú vậy, có nghe chị nói không?”
Lăng Chước định thần lại, tắt màn hình điện thoại, ho nhẹ một tiếng: “Chị Tĩnh, chị đừng hỏi, em cũng không giải thích được.”
Trương Tĩnh: “Cái gì mà chính em cũng không thể giải thích được?”
Lăng Chước: “Em không biết, cũng không thể nói rõ ràng được, tạm thời cứ như vậy đi. Về sau lại nói, dù sao cũng sẽ không cho fans biết, chị không cần lo lắng.”
Trương Tĩnh: “…Em tốt nhất nói được làm được.”
7 giờ 40 phút , Lăng Chước bước lên thảm đỏ.
Đi đến bảng chữ ký để ký tên, người dẫn chương trình cũng trò chuyện với cậu đôi câu. Lăng Chước nhân cơ hội này để tuyên truyền một chút cho bộ phim truyền hình mà cậu đang quay cùng album sắp ra mắt của nhóm, nghe người dẫn chương trình hỏi cậu : “Lăng Chước hình như vừa mới tổ chức sinh nhật phải không? Sinh nhật này, cậu có nhận được món quà gì đặc biệt không?”
Lăng Chước dừng lại, nói, “Sự ủng hộ từ người hâm mộ chính là món quà đặc biệt đối với tôi.”
Cậu đã nhìn thấy Lục Trì Hiết đang đi cùng Dụ Phỉ ở cuối thảm đỏ, Lăng Chước nhìn sang chỗ khác, ra hiệu giới truyền thông bên dưới chụp một vài bức ảnh rồi xoay người bước vào bên trong.
Bên trong rực rỡ hào nhoáng, khách khứa kéo đến như mây, chính giữa là sân khấu biểu diễn, hai bên xếp hơn 20 chiếc bàn tròn.
Chỗ ngồi của Lăng Chước được sắp xếp ở chiếc bàn gần bàn chính bên phải nhất, những người ngồi cùng bàn hầu hết đều là những minh tinh nổi tiếng, Lăng Chước ngồi xuống cùng bạn cùng bàn chào hỏi, sau đó im lặng.
Đến tám giờ, hầu như tất cả các bàn đều kín chỗ, hai bàn chính bên trái và bên phải đều là những lão làng có thâm niên và địa vị, trong đó có Lục Trì Hiết. Lăng Chước nhìn sang, Lục Trì Hiết cũng đang nheo mắt nhìn cậu, ánh mắt chạm nhau, hắn giơ ly rượu về phía cậu, nhưng Lăng Chước lại phớt lờ hắn.
Bữa tiệc bắt đầu, là lúc mọi người xã giao.
Lăng Chước ăn một chút để lót bụng, Trương Tĩnh lại đến nhắc nhở, cậu đành phải bưng ly rượu đứng dậy đi đến bàn chính kính rượu. Đầu tiên là bàn bên phải, sau đó là bàn bên trái, nơi Lục Trì Hiết đang ngồi.
Hầu hết những người ngồi ở bàn này đều là những ông lớn trong giới, Lăng Chước nâng ly chúc mừng từng người một, biểu hiện vô cùng kính trọng và khiêm tốn. Vốn dĩ chỉ cần kính mỗi người một ngụm, nhưng đến người thứ tư là một người đàn ông trung niên gầy gò, người này vừa cười tủm tỉm, nhất định muốn Lăng Chước uống hết ly rượu.
Người này là chủ tịch khu vực Trung Quốc của một tập đoàn thời trang, nhìn thì ra dáng đàn ông nhưng thực ra rất khốn nạn, chỉ nhân cơ hội vài nữ minh tinh đến kính rượu để lợi dụng chiếm chút tiện nghi mà thôi. Lăng Chước không ăn được mấy miếng, cậu thật sự không muốn uống nhiều rượu như vậy, đang do dự không biết nói gì, Lục Trì Hiết ở đối diện đã lên tiếng: “Lăng Chước, dạ dày em không tốt. Uống ít một chút, tí nữa chúng ta về sớm.”
Lăng Chước sửng sốt một chút, nói: “Được.”
Trên bàn còn có giám đốc điều hành cấp cao của một công ty đầu tư, giám đốc của một công ty điện ảnh và truyền hình, tổng biên tập của một tạp chí thời trang, tất cả đều là những nhân vật có máu mặt trong giới. Bọn họ đều cảm thấy kinh ngạc khi nghe những lời này của Lục Trì Hiết, người đàn ông ban nãy muốn làm khó Lăng Chước cũng cảm thấy xấu hổ, Lục Trì Hiết nói với ông ta: “Tổng giám đốc Bành, Lăng Chước là bạn của tôi, em ấy uống rượu không giỏi lắm, để tôi uống thay em ấy.”
Người nọ cùng Lục Trì Hiết khách sáo đôi câu, Lăng Chước thở phào nhẹ nhõm, lúc sau không ai làm khó dễ cậu nữa. Kính rượu xong, cậu mới nhìn về phía Lục Trì Hiết đang thay mình uống rượu cùng người nọ với vẻ mặt phức tạp, quay trở lại chỗ ngồi của mình.
Trương Tĩnh không ở lại lâu, dặn dò vài câu rồi đi trước, lúc sau Lăng Trước lại cùng mấy người không quen biết uống thêm mấy vòng rượu nữa, đã hơi say. Đến giữa bữa tiệc, cậu đi vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh tạt lên mặt mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Khi ngẩng đầu lên, qua gương thấy Lục Trì Hiết xuất hiện phía sau cậu, vẻ mặt không vui nói: “Lát nữa em còn phải biểu diễn, sao lại uống nhiều như vậy?”
Lăng Chước đứng thẳng người, híp mắt nhìn hắn một cái, sau đó xoay người dựa vào bồn rửa tay không nhúc nhích.
Lục Trì Hiết tiến lên một bước, hai tay chống ở bên người cậu, nhìn chằm chằm vào mắt cậu: “Em say à?”
Lăng Chước cụp mắt, ngón tay móc cúc áo vest ngoéo một cái, lẩm bẩm nói: “Không đâu, tôi không uống nhiều.”
“Tôi thấy em say rồi,” Lục Trì Hiết nhắc nhở, “Bất cứ lúc nào cũng có người tới đây, em không sợ bị nhìn thấy?”
“Không có ai.” Hiện tại quả thực không có người.
Lục Trì Hiết trầm thấp cười một tiếng, cúi người tới gần, vội vàng mổ lên môi của cậu: “Toàn là mùi rượu.”
“Miệng của anh cũng có mùi rượu,” Lăng Chước nhìn hắn, “Cảm ơn anh vừa nãy đã đỡ rượu cho tôi.”
Trong những dịp như thế này trước đây, người giúp cậu đỡ rượu đều là Trọng Nhất Nhiên, nhưng những người mời rượu Trọng Nhất Nhiên đều sẽ không khách khí như đối với Lục Trì Hiết, thường sẽ cố tình rót rượu. Vài lần sau, cậu đều tự mình uống, nhưng hôm nay đột nhiên có người ra uống thay cậu, điều này khiến cậu nhất thời cảm thấy tâm tình phức tạp lạ thường.
Lục Trì Hiết: “Cảm ơn cái gì?”
Lăng Chước: “Dù sao cũng là cảm ơn, chuyện lúc buổi chiều cũng vậy.”
Lục Trì Hiết nhắc nhở cậu: “Sau này nếu gặp phải chuyện như vậy, phải nói thẳng với tôi, đừng giấu giếm.”
Lăng Chước vốn muốn nói không cần, nhưng nghĩ nghĩ lại đổi lời: “Được.”
Cậu thoáng nhìn về phía cửa nhà vệ sinh, hơi cúi người, mổ lên môi Lục Trì Hiết, sau đó cười rộ lên.
Lần này Lục Trì Hiết chắc chắn rằng cậu thực sự say mất rồi.
“Thầy Lăng,” Lục Trì Hiết hỏi cậu, “Món quà đặc biệt mà em nhắc đến trong buổi phỏng vấn lúc nãy, sự ủng hộ từ fans em nói tới là món quà tôi tặng cho em phải không?”
Lăng Chước từ chối trả lời: “Anh đoán xem.”
Trốn trong nhà vệ sinh yên tĩnh một lúc, Lăng Chước mới quay trở lại bữa tiệc, sau đấy cậu còn phải lên sân khấu hát một bài.
Sắp đến tiết mục của cậu, vì vậy Lăng Chước quyết định không quay lại chỗ ngồi của mình mà đứng trong góc tối cạnh sân khấu chờ đợi, Lục Trì Hiết đứng cùng cậu.
Trên sân khấu là một người ngôi sao trẻ nổi tiếng, vừa hát vừa nhảy, Lăng Chước đánh chân theo nhịp điệu, tràn đầy hứng thú.
Lục Trì Hiết đến gần cậu hỏi: “Sao tự nhiên em lại vui vẻ thế?”
Lăng Chước: “Tâm tình tốt.”
Lục Trì Hiết: “Vì sao tâm tình tốt?”
Lăng Chước: “Tâm tình tốt còn cần có lí do à?”
Cậu nâng tay lên, xoay người giúp Lục Trì Hiết chỉnh lại chiếc ghim cài hơi xiêu vẹo trước ngực, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào.
Năm phút sau, Lăng Chước lên sân khấu, đứng trước micro, an tĩnh hát một bản tình ca, Lục Trì Hiết vẫn đứng đó lắng nghe.
Ánh mắt Lăng Chước thỉnh thoảng rơi xuống một góc nơi hắn đứng, khóe môi hơi cong lên.
Chờ Lăng Chước hát xong, họ cùng nhau rời khỏi hội trường, lúc rời đi còn ngồi cùng một chiếc xe.
Trong xe, Lăng Chước tựa đầu lên vai Lục Trì Hiết, nhàm chán lướt Weibo, vừa tải lại trang thì nhìn thấy một bài đăng của DarkFire. Chỉ là một bức ảnh, cậu dưới ánh đèn mờ ảo dưới góc sân khấu cười, giúp Lục Trì Hiết sửa lại kim cài áo, trong ảnh chỉ có bóng lưng của Lục Trì Hiết.
Lăng Chước nhìn chằm chằm vào nụ cười của cậu trong bức ảnh, cậu nhìn Lục Trì Hiết như vậy sao?
Hân hoan, phấn khởi, chẳng giấu nổi niềm vui.
Lăng Chước hơi ngây người, Lục Trì Hiết cúi đầu nhìn màn hình điện thoại của cậu, ở bên tai cậu cười nói: “Chụp khá tốt.”
Lăng Chước: “…Tiền Trinh nên đổi nghề luôn đi?”
Cậu quay đầu muốn nói chuyện với Tiền Trinh, sau đó lại nhớ ra Tiền Trinh không ở trên xe này, lại dựa đầu vào vai Lục Trì Hiết: “Các người thật nhàm chán.”
Nói xong, Lăng Chước nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc, lại nhấp vào bình luận.
“Lz nam nhân tốt như vậy, đại ma vương sao có thể chịu nổi, đại ma vương cố lên, làm hắn đi, mẹ ủng hộ ngươi [ cổ vũ ]”
“Vịt ơi xông lên*! Cậu xứng đáng có một người chồng!!”
“Trời ạ, em trai thật thanh tú, thật mềm mại, thật ngọt ngào, nụ cười này ta không có, đại ma vương thật có phúc [chua][chua][chua]”
“Hai người này thật tình, chỉ cần giúp nhau chỉnh cài áo một chút, trong đầu tôi đã có mười vạn từ rồi [cười mà không nói gì]”
“Tôi nói thẳng, tôi muốn nhìn đại ma vương làm em gái muỗng nhỏ khóc”
“Tôi cũng vậy”
“+1”
“Trong bình luận có nhiều lão súc sinh quá rồi nha.”
Lăng Chước đọc xong bình luận trên mặt tê dại, người bên cạnh lại cười một trận: “Lão súc sinh? Trước kia không phải còn gọi là tiểu súc sinh sao?”
Lăng Chước: “… Thầy Lục biết nhiều thật đấy.”
Lục Trì Hiết: “Tôi vừa nói một câu là thầy Lăng hiểu được ngay, Thầy Lăng cũng không kém chút nào đâu.”
Lăng Chước tắt màn hình điện thoại, giả vờ nghe không hiểu, phớt lờ hắn.
“Lăng Chước.” Lục Trì Hiết thấp giọng nói.
Lăng Chước: “Cái gì?”
Lục Trì Hiết khóe môi lướt qua thái dương cậu: “Khi nào em mới thỏa mãn tâm nguyện của fans thế?”
Lăng Chước không hiểu: “Tâm nguyện gì?”
Lục Trì Hiết âm thanh càng thấp: “Làm em, làm em khóc, mười vạn từ cũng không thể miêu tả.”
Lăng Chước lập tức đỏ mặt, đẩy hắn: “Anh nghiêm túc đi.”
Lục Trì Hiết lại vùi đầu vào vai cậu: “Được, tôi đùa em thôi, đừng sợ.”
Lăng Chước đã có chút buồn ngủ, cũng không thèm nhúc nhích, trước khi nhắm mắt còn lẩm bẩm một câu: “Thầy Lục, cảm ơn anh.”
Lục Trì Hiết: “Lại cảm ơn cái gì?”
Lăng Chước: “Tôi không biết, chỉ muốn nói cảm ơn thôi.”
Có lẽ là cảm ơn Lục Trì Hiết đã giúp cậu nhiều lần, hoặc có thể là vì Lục Trì Hiết thực sự khiến cậu rất vui.
Cậu không phải là một người quá mạnh mẽ, nắm lấy Lục Trì Hiết như một khúc gỗ cứu mạng, cậu mới có thể trong một thời gian ngắn thoát khỏi vũng lầy của một mối tình tan vỡ, cho nên câu “cảm ơn” này nhất định phải nói.
Lục Trì Hiết: “Ừm, em ngủ đi.”
Hết chương 31.
Edit: Soft
Beta: Bún
(*) Meme vịt ơi xông lên :))
-0 Comment-