[ĐAM MỸ] ÁM HỎA – CHƯƠNG 32
CHƯƠNG 32. ANH ĐIÊN À!
Vài ngày sau, Trương Tĩnh gọi điện nói rằng cô ấy đã nhận một chương trình tạp kĩ mới cho Lăng Chước, là khách mời thường trú của chương trình truyền hình vệ tinh Star Variety Show.
“Truyền hình vệ tinh Nam Hưng quý cuối cùng của năm nay phát động một chương trình tạp kỹ mới, tên là “Xin hãy đến nhà của tôi”. Tổng cộng có 12 tập, có 4 khách quý thường trú, bày ra hình ảnh chân thật về sinh hoạt thường ngày của các minh tinh nghệ sĩ. Ban đầu đã đủ thành viên, nhưng một người đã rút lui vì lí do cá nhân. Chị vừa lúc quen nhà đài phụ trách tiết mục này, liền đẩy em qua đó”.
Trương Tĩnh giới thiệu qua những khách mời thường trú, họ đều là những cái tên quen thuộc, Lăng Chước sau khi nghe điều này cũng không có ý kiến gì, chỉ hỏi cô: “Khi nào thì ghi hình ạ?”
Trương Tĩnh: “Cuối tháng 10, không sai biệt lắm thì là lúc em quay xong bộ phim này, một tuần quay một tập nên em yên tâm, sẽ không làm lỡ buổi tuyên truyền cho nhóm đâu.”
Lăng Chước vẫn do dự: “…Vậy em ở ký túc xá, đến phiên em ghi hình thì sao?”
Trương Tĩnh: “Chị đang muốn nói với em cái này. Trường Tầm không phải sắp rời nhóm sao? Ký túc xá mà công ty thuê cho em cuối năm sẽ hết hạn, sau này chắc sẽ không cho các em ở chung nữa. Chị sẽ giúp em tìm phòng, trước hết cứ dọn đến đây đi, với lại trong khoảng thời gian này em ở đoàn phim nên cũng không vội gì, đợi em quay xong thì nhà mới cũng đã chuẩn bị xong hết rồi. Về sau ở một mình, mấy chuyện riêng tư cũng được bảo mật với tiện lợi hơn.”
Lăng Chước trầm mặc một chút, sau đó nói: “Được.”
Cúp điện thoại, Lăng Chước ngây người một lát.
Ký túc xá tập thể cậu ở từ ngày đầu tiên gia nhập công ty vẫn là phòng nhiều người như ký túc xá trường học. Sau này khi năm người quyết định cùng nhau ra mắt, công ty đã thuê một biệt thự cho họ, năm người họ vẫn luôn sống cùng nhau. Tuy rằng trong một hai năm nay mỗi người đều có công việc riêng, trong nhà thường xuyên không đủ người, nhưng trong lòng cậu thực sự coi nơi này như nhà của mình.
Cuối cùng, ai rồi cũng phải đi theo con đường riêng của mình.
Khi Lục Trì Hiết đến, Lăng Chước vẫn đang ngây người trên ghế sofa.
Chai nước khoáng lạnh áp sát vào má, Lăng Chước ngước mắt lên, trước mặt là Lục Trì Hiết đang từ trên cao nhìn xuống.
Lăng Chước nhíu mày: “Anh làm gì vậy?”
Lục Trì Hiết: “Còn ngây người ở đây làm gì? Em còn không mau trang điểm lại, không phải tí nữa vẫn còn cảnh quay sao?”
Lăng Chước: “Buổi chiều mới có.”
Lục Trì Hiết lười biếng dựa vào trên sô pha ngồi xuống, đưa tay sờ sờ mặt cậu: “Tâm trạng lại không tốt sao?”
Lăng Chước: “Nào có.”
Lục Trì Hiết: “Thầy Lăng, em không biết rằng khuôn mặt này của em không lừa được người khác sao?”
Lăng Chước bất đắc dĩ nói: “Thật sự không có mà, chỉ là lúc nãy người quản lí của tôi bảo tôi phải chuyển đi, chỉ cảm thấy hơi phiền phức thôi.”
Lục Trì Hiết nhìn cậu.
Lăng Chước: “Làm sao vậy?”
Lục Trì Hiết: “Phiền phức hay luyến tiếc?”
Lăng Chước nghĩ nghĩ, nói thật: “Cũng không phải luyến tiếc, chỉ là có chút thổn thức.”
Lục Trì Hiết: “Thổn thức?”
“Ừm.” Lăng Chước gật đầu, “Không có bữa tiệc nào mà không tàn, cho nên có chút thổn thức.”
Lục Trì Hiết chế giễu, “Thầy Lăng đa sầu đa cảm thật đấy.”
“… Anh không thể nói lời dễ nghe được sao?” Lăng Chước không chịu nổi thái độ của hắn, “Anh có biết an ủi người ta không hả?”
Lục Trì Hiết: “Em muốn lời dễ nghe?”
“Không muốn nói thì thôi.” Lăng Chước đứng dậy định rời đi.
Lại bị Lục Trì Hiết vươn tay bắt lấy, lần nữa ngã ngồi trở về. Không khéo trực tiếp ngồi trên đùi Lục Trì Hiết, bị hắn ôm lấy eo.
Lục Trì Hiết: “Em muốn chuyển đi đâu?”
Lăng Chước không cách nào thoát khỏi hắn, đành ngồi yên: “Tôi không biết, chị Tĩnh sẽ lo liệu, tôi không cần lo chuyện này, chắc sẽ ở gần công ty cho thuận tiện.”
Lục Trì Hiết: “Vậy ở cùng tôi đi, đường vành đai hai, ở trung tâm thành phố, chỉ có một mình tôi sống, 400 mét vuông, em có muốn ở không?”
Lăng Chước không nghĩ tới Lục Trì Hiết sẽ nhắc tới chuyện này, cậu sửng sốt một chút, sau đó từ chối: “Không cần, như vậy phiền phức đến thầy Lục, không tốt lắm.”
Lục Trì Hiết nhìn cậu không rời mắt.
Lăng Chước: “… Thật sự không cần.”
Lục Trì Hiết: “Tôi nói có thể là có thể. Nói với quản lí của em, quay phim xong dọn đến chỗ tôi.”
Giọng điệu của hắn không cho người khác cự tuyệt, luôn luôn bá đạo như vậy, Lăng Chước hơi khó chịu: “Này, anh có ý gì? Anh như này không phải là làm khó người khác sao? ”
Lục Trì Hiết: “Để tôi với em ở cùng nhau là làm khó người khác? Lúc em ở cùng với người khác sao không miễn cưỡng như này? Đến lúc phải dọn ra còn làm em thổn thức?”
Lăng Chước: “Anh chính là không nói lí, cái gì mà người khác, tôi lúc trước ở cùng thành viên trong nhóm là do công ty an bài…”
Lục Trì Hiết: “Có thể ở cùng thành viên nhóm nhưng không thể ở cùng bạn trai à?”
Lăng Chước còn muốn tranh luận, nhưng Lục Trì Hiết đã xoay người, ấn cậu lên sofa, nụ hôn cũng theo đó rơi xuống.
Môi răng bị hắn ngang ngược cạy ra, đầu lưỡi bị cắn đau, Lăng Chước chịu không nổi nữa, duỗi chân muốn đá hắn một cái.
Lục Trì Hiết dùng sức bắt được chân cậu, đành phải hôn cậu một cái thật kêu mới lui ra, Lăng Chước tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng: “Anh có tật xấu gì vậy?”
Lục Trì Hiết lại nói câu kia: “Chuyển ra ngoài và sống với tôi.”
Lăng Chước: “Không.”
Dương Minh đẩy cửa đi vào: “Anh Lăng, đạo diễn Hạ tìm anh, bảo anh tới đó.”
Nói xong, nhìn thấy hai người đang quấn lấy nhau, Dương Minh há hốc mồm, sửng sốt: “Anh Lăng…”
Lăng Chước nhanh chóng đẩy Lục Trì Hiết ra rồi đứng dậy, Lục Trì Hiết xụ mặt, Lăng Chước lườm hắn một cái rồi đi ra cửa.
Cả ngày hôm đó ở phim trường, Lăng Chước phớt lờ Lục Trì Hiết, Lục Trì Hiết cũng không thèm để ý tới cậu.
Lăng Chước hôm nay không có cảnh đêm, đến chạng vạng quay xong thì về thẳng khách sạn.
Mười giờ rưỡi, khi cậu chuẩn bị đi ngủ thì có người gõ cửa, là trợ lý của Lục Trì Hiết, Tiền Trinh.
Ngoài cửa Tiền Trinh có vẻ lúng túng nói: “Anh Lục ở trong bể bơi dưới lầu gần hai giờ rồi mà vẫn không chịu lên. Anh Lăng, anh có thể đi thuyết phục anh ấy không?”
Lăng Chước cau mày: “Anh ta làm sao vậy?”
Tiền Trinh: “Ai gọi đều không phản ứng lại, cứ liền tục bơi trong hồ. Đã hai tiếng rồi, tôi khuyên như thế nào cũng không nghe…”
Mười phút sau, Lăng Chước đi xuống lầu.
Hồ bơi nằm trên tầng mười của khách sạn, cùng một khu với trung tâm thể hình. Lúc này, không có ai khác ở đây, Lăng Chước bước vào, cả bể bơi to như vậy chỉ có mình Lục Trì Hiết không ngừng bơi tới bơi lui dọc theo đường bơi trong bể.
Lăng Chước đi tới bể bơi, tức giận gọi hắn: “Anh còn muốn bơi đến khi nào? Còn không mau lên bờ.”
Lục Trì Hiết bơi đến gần, đột nhiên vẫy tay mạnh dưới nước, nước bắn tung tóe, Lăng Chước theo bản năng lùi lại nhưng vẫn bị bắn tung tóe khắp người.
Cậu càng giận sôi máu: “Anh làm gì vậy?!”
Lục Trì Hiết rốt cuộc cũng lên bờ, tháo kính bơi ra, nhìn cậu bằng đôi mắt sâu thẳm.
Vừa đến gần đã thấy đôi môi trắng bệch vì bơi qua lâu của hắn, lời mắng chửi của Lăng Chước đến bên miệng ngừng lại. Ánh mắt rời xuống, cậu vô thức dõi theo cơ ngực và cơ bụng hoàn hảo của Lục Trì Hiết, đáp xuống nơi nào đó, dừng lại một lúc rồi nhanh chóng rời đi.
Mặt đỏ bừng lên.
Lăng Chước: “… Mấy giờ rồi, anh ở chỗ này phát điên cái gì, còn muốn tôi mời anh lên sao.”
Thanh âm mơ hồ, giọng nói có chút không được tự nhiên, cũng không có gan nhìn người trước mắt.
Lục Trì Hiết sắc mặt lạnh lùng: “Em tới đây làm gì?”
Thái độ của hắn khiến Lăng Chước cảm thấy khó chịu, giọng nói trở nên lạnh lùng hơn mấy phần: “Trợ lý của anh nói anh ở đây không chịu rời đi, cho nên tôi phải tới thuyết phục anh, tôi cũng không muốn đến.”
Sau đó hai người đều nhất thời im lặng.
Một người không hé răng một cái, người kia cũng không nói lời nào, bọn họ chỉ lạnh lùng nhìn nhau.
Một lúc sau, Lục Trì Hiết đột nhiên lùi lại một bước, chân đã chạm đến mép bể bơi, hắn nhìn chằm chằm vào mắt Lăng Chước một cách vô cảm, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lăng Chước, cơ thể hắn ngã thẳng ra sau.
Lăng Chước: “Anh…”
Tiếng bọt nước vang thật lớn, Lăng Chước lao về phía trước, chỉ thấy Lục Trì Hiết đã rơi xuống nước, chìm luôn xuống dưới đáy nhưng không hề nổi lên.
“Lục Trì Hiết! Lục Trì Hiết!” Lăng Chước lo lắng hét lên.
Biết rằng kỹ thuật dưới nước của Lục Trì Hiết rất tốt, hơn nữa là cố tình ngã xuống, nhưng hồi không thấy hắn nổi lên. Lăng Chước vẫn hoảng sợ, hét lên vài câu nhưng không được đáp lại, sững người một lát, cậu lập tức mặc kệ, cắn răng cũng nhảy xuống làn nước.
Cậu vội vàng tìm người dưới nước, nhưng khi vừa lặn xuống đã bị người kia nắm lấy cổ tay kéo lại gần.
Eo cũng bị hắn ghìm lấy, Lục Trì Hiết dùng sức kéo cậu vào lòng.
Lăng Chước ý thức được mình bị lừa, liều mạng giãy giụa. Lục Trì Hiết bao lấy môi cậu, cắn cậu, buộc cậu phải mở môi ra.
Môi lưỡi xô đẩy, nước không ngừng tràn vào, Lăng Chước bị giam cầm trong vòng tay Lục Trì Hiết, liên tục đấm đá, rất nhanh đã bị sặc, vị cay nồng như muốn thiêu đốt cổ họng, khiến cậu toàn thân run rẩy. Một giây sau, cậu bị Lục Trì Hiết kìm hãm cuối cùng cũng trồi lên khỏi mặt nước.
Lăng Chước bị sặc ho khan không ngừng, đôi mắt cậu đỏ hoe, nước mắt giàn giụa, cậu giơ tay tát vào mặt Lục Trì Hiết.
“Anh điên à!”
Cậu nghiến răng nghiến lợi gằn ra ba chữ này, không muốn nói chuyện với tên tâm thần này nữa, xoay người trèo ra khỏi bể bơi trước.
Lục Trì Hiết theo kịp nắm chặt lấy Lăng Chước khi cậu chuẩn bị rời đi: “Theo tôi đi tắm rồi thay quần áo.”
Lăng Chước lườm hắn nhưng Lục Trì Hiết không dao dộng: “Em định đi thang máy lên lầu với bộ dạng này sao? Lỡ có người khác nhìn thấy thì sao?”
Năm phút sau, Lục Trì Hiết đem người túm vào nhà tắm trong phòng thay đồ. Đóng sầm cửa lại, ấn cậu vào bức tường lát gạch liền hôn lên.
Nước nóng xối xuống, hắn cởi hết quần áo trên người Lăng Chước và quần áo của chính mình.
Lục Trì Hiết kẹp một chân vào giữa hai chân của Lăng Chước, đem cậu ôm lên càng chặt hơn. Cơ thể họ áp sát vào nhau, không ngừng đổi góc độ để hôn sâu xuống, mọi ngóc nghách trong khoang miệng đều bị đầu lưỡi của đối phương lướt qua, Lăng Chước cảm thấy mình sắp bị hắn nuốt chửng. Mơ mơ màng màng tìm lại chút lý trí, Lục Trì Hiết từ môi rời xuống cổ, cậu khẽ đấy bả vai hắn: “Tắm, tắm…”
Lục Trì Hiết ở trên cổ cậu mút mạnh một cái.
Lăng Chước thở gấp một tiếng, hai tay đẩy hắn chậm rãi chuyển thành động tác ôm lấy hắn.
Những âm thanh ái muội hơn dần dần bị tiếng nước che giấu.
Hai mươi phút sau, Lăng Chước ngồi ở phòng thay quần áo, trên người bọc áo khoác của Lục Trì Hiết, đợi Dương Minh mang quần áo cậu đến.
Lục Trì Hiết dựa vào tủ quần áo đối diện uống nước, ánh mắt vẫn không ngừng rơi trên mặt cậu. Lăng Chước bị hắn nhìn chằm chằm đến cả người không được tự nhiên, nhớ lại vừa rồi chính mình thiếu chút nữa bị tay hắn làm cho ngã dưới vòi hoa sen, mặt gần như nóng bừng, trong lòng có vài phần ủy khuất. .
Khi cậu mở miệng nói vẫn còn khàn đặc: “Tối nay anh phát điên cái quái gì vậy?”
Lục Trì Hiết chậm rãi đặt chai nước khoáng đang uống dở xuống: “Quay phim xong thì dọn đến ở với tôi đi.”
Lăng Chước đau đầu, náo loạn hồi lâu, rốt cuộc vẫn là vì chuyện này.
Cậu nói: “Rất bất tiện. Lỡ có người khác phát hiện thì sao?”
Lục Trì Hiết: “Có gì bất tiện? Tiểu khu chỗ tôi bảo mật rất tốt, tốt hơn nhiều so với mấy nơi em muốn tới.”
Lăng Chước: “Người đại diện của tôi vừa nhận một chương trình tạp kỹ cho tôi, còn phải quay ở trong nhà, thật sự rất bất tiện.”
Lục Trì Hiết: “Sợ bị phát hiện như vậy sao?”
Lăng Chước: “… Anh nói chuyện có đạo lý một chút.”
Lục Trì Hiết: “Sẽ không phát hiện ra, ngay cả khi họ phát hiện ra rằng chúng ta có quan hệ tốt, thì sống chung với nhau có gì lạ? Trừ khi em chột dạ.”
Lăng Chước hoàn toàn không nói nên lời.
Cậu xác thực là chột dạ, dù sao thì cậu và Lục Trì Hiết thực sự có một mối quan hệ không đứng đắn.
Lục Trì Hiết lại nói, “Đến sống cùng tôi đi.”
Lăng Chước im lặng.
Một lúc sau, cuối cùng cậu cũng gật đầu: “Được, tôi phải nghĩ cách nói với chị Tĩnh.”
“Lăng Chước.” Lục Trì Hiết gọi tên cậu, “Em rõ ràng là sợ nước, vừa rồi sao nhảy xuống?”
Nhắc đến chuyện này, Lăng Chước tỏ ra khó chịu: “Anh còn không biết xấu hổ mà nói, anh có phải là tên khốn nạn không? Cố ý ngã xuống nước để dọa tôi.”
Lục Trì Hiết: “Dọa em sao?”
Lăng Chước: “Lần sau anh muốn điên thì đổi cách khác đi. . . ”
Lục Trì Hiết vẫn nhìn cậu chằm chằm, Lăng Chước cúi thấp đầu.
Sau đó nghe thấy trên đỉnh đầu phát ra tiếng cười của Lục Trì Hiết, giương mắt nhìn lên. Người này tựa hồ cuối cùng cũng khôi phục bình thường, đưa tay vén tóc mai của cậu một chút: “Xin lỗi em.”
Lăng Chước vốn còn muốn khiển trách hắn mấy câu nữa, lại nhìn thấy má trái của hắn vẫn còn đỏ, hơi ngượng ngùng, lúc nãy cậu tát một cái, cũng nặng tay quá rồi.
“Mặt có đau không?”
Lục Trì Hiết không để ý lắm, ngón tay liên tục vuốt tóc cậu, ánh mắt như không hề để tâm, Lăng Chước lại đỏ mặt một cách khó hiểu.
“Anh Lăng? Anh ở đâu?”
Cuối cùng thì giọng nói của Dương Minh cũng vang lên phá vỡ bầu không khí xấu hổ trong phòng, Lục Trì Hiết đẩy cửa đi ra, cầm lấy quần áo, rồi đóng cửa lại đưa cho Lăng Chước.
Lăng Chước kéo áo khoác trên người xuống: “Anh đi ra ngoài trước đi, tôi thay quần áo xong sẽ ra ngay.”
Rõ ràng ban nãy trong phòng tắm thứ cần xem đều đã xem qua, nhưng bây giờ cậu lại cảm thấy xấu hổ.
Lục Trì Hiết ánh mắt đùa bỡn ở trên người cậu dạo một vòng, mỉm cười không nói gì, đi ra khỏi phòng.
Mười phút sau, hai người cùng nhau đi thang máy lên lầu.
Lục Trì Hiết đưa Lăng Chước đến cửa phòng, ngay khi cậu sắp bước vào cửa, nhắc nhở: “Muộn rồi, đi ngủ nhanh đi.”
Lăng Chước lơ đãng gật đầu, do dự một hồi, đột nhiên hỏi hắn: “Thầy Lục, anh trước đây thật sự không có kinh nghiệm sao?”
Lục Trì Hiết nhướng mày.
Lăng Chước thanh âm càng thêm mơ hồ: “… Anh kỳ thật là lão tài xế đúng không?”
Vừa rồi trong phòng tắm, người này rõ ràng rất lão luyện. Ngược lại cậu thì chả biết cái gì, tự cảm thấy xấu hổ.
Lục Trì Hiết mỉm cười, còn cười rất sung sướng. Lăng Chước bị hắn cười đến mức không được tự nhiên, cau mày: “Anh cười cái gì?”
Lục Trì Hiết: “Em lại nghi ngờ tôi?”
Không đợi Lăng Chước nói thêm, hắn nói tiếp: “Thầy Lăng đã nói như vậy, tôi đành miễn cưỡng coi đó là lời khen của em đối với phương diện kia của tôi.”
Lăng Chước thực sự không còn mặt mũi nào để tiếp tục nói chuyện, cậu vội vàng đi vào đóng cửa lại, ném ra một câu “Chúc ngủ ngon”.
Nửa phút sau, điện thoại di động nhận được tin nhắn Wechat của Lục Trì Hiết: “Ngủ ngon, ngày mai gặp.”
Lăng Chước cong khóe môi, tắt màn hình điện thoại.
Hết chương 32.
Edit: Soft
Beta: Bún
Chương 33
-0 Comment-