[ĐAM MỸ] ÁM HỎA – CHƯƠNG 30
CHƯƠNG 30. CŨNG KHÔNG KHÓ LẮM
Trở lại khách sạn đã gần chín giờ tối, vừa vào cửa đã thấy trong phòng khách chất đầy quà, Lăng Chước nhớ tới đây đều là quà fans tặng ngày hôm qua.
Vì vậy, cậu ngồi xuống, kiên nhẫn mở từng món một.
Dương Minh chạy tới giúp cậu, đột nhiên kêu một tiếng, nói với Lăng Chước: “Anh Chước, đây là của anh Nhiên gửi tới sao?”
Lăng Chước thoáng giật mình, nhận lấy món đồ đã mở được một nửa từ tay Dương Minh.
Mặt trên là một tấm thiệp chúc mừng, viết bằng nét chữ quen thuộc: “Sinh nhật vui vẻ, mỗi ngày đều vui vẻ.——Trọng Nhất Nhiên”
Bên dưới là một thứ gì đó được bọc trong giấy quà, rất nhẹ, cậu không biết nó là gì.
Lăng Chước từ từ mở nó ra, nhìn thấy rõ ràng bên trong.
Đó là một đĩa hát mà cậu đã tìm rất lâu. Là album kinh điển không còn được xuất bản của một ban nhạc nước ngoài đã giải tán hơn mười năm, nó đã cháy hàng từ lâu trên thị trường, bản second-hand cũng có nhưng đắt đỏ. Không biết anh tìm thấy nó ở đâu, nhưng chắc chắn đã tốn không ít công sức.
Lăng Chước không khỏi sửng sốt… Trọng Nhất Nhiên rốt cuộc là có ý gì?
Khi Lục Trì Hiết bước vào, Lăng Chước vẫn đang ngồi trên mặt đất, nhìn đĩa nhạc trong tay.
Dương Minh do dự nói: “Anh Chước, em đi xuống trước.”
Lăng Chước ngước mắt lên, lúc này mới chú ý tới Lục Trì Hiết đã đi tới trước mặt mình.
Dương Minh rời đi giúp bọn họ đóng cửa lại, Lục Trì Hiết đứng yên tại chỗ, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống mặt Lăng Chước, sau đó chuyển xuống thứ trên tay cậu, hỏi: “Đây là cái gì?”
Lăng Chước: “Đĩa nhạc.”
Giọng cậu hơi trầm xuống, dừng một chút, thành thật nói: “Là quà sinh nhật của đội trưởng gửi tới.”
Lục Trì Hiết ngồi xổm xuống, duỗi tay ra muốn lấy. Lăng Chước theo bản năng không muốn đưa, tay siết chặt đĩa nhạc. Lục Trì Hiết nhìn cậu chằm chằm: “Buông tay ra.”
Lăng Chước dùng sức một chút, rồi buông lỏng tay.
Lục Trì Hiết cầm lấy, chậm rãi lật xem: “Em thích cái này?”
Lăng Chước: “…Ừm.”
Lục Trì Hiết: “Thầy Lăng, chỉ một đĩa nhạc thôi mà đã khiến em dao động ư? Hắn dễ dàng dụ dỗ em như vậy?”
Lăng Chước cau mày: “Không có.”
Lục Trì Hiết: “Có hay không tự em biết”
Lăng Chước: “Thật sự không có, tôi chỉ là cảm thấy trong lòng hơi không thoải mái thôi.”
Lục Trì Hiết: “Nhìn em như vậy, tôi cũng không thoải mái.”
Lăng Chước hậm hực nói: “Thực xin lỗi.”
Lục Trì Hiết kéo đĩa nhạc vỗ nhẹ nhẹ vào mặt cậu: “Đưa đĩa nhạc cho tôi.”
Lăng Chước há miệng thở dốc, không phát ra tiếng.
Lục Trì Hiết: “Em không nỡ?”
Lăng Chước: “Nếu anh muốn…thì cho anh đấy.”
Lăng Chước quả thực rất luyến tiếc, không biết là luyến tiếc đĩa nhạc hay người đưa đĩa nhạc. Lục Trì Hiết thẳng thừng lấy nó, không cho cậu một giây suy nghĩ.
“Đừng ở đây nghĩ đông nghĩ tây nữa, ngày mai còn phải quay phim, đi học đi.”
Một tuần sau, Lăng Chước xin nghỉ thêm nửa ngày để quay lại thu âm bài hát cuối cùng trong album mới.
Trước tiên về khách sạn lấy ít đồ, vừa định lên xe thì đụng phải Lục Trì Hiết từ phim trường trở về.
Lăng Chước chào một tiếng, đang định rời đi thì bị hắn ngăn lại. Lục Trì Hiết: “Đi thôi, tôi đi cùng em.”
Lăng Chước nhắc nhở hắn: “Tôi đi làm.”
Lục Trì Hiết: “Tôi biết, tôi đi cùng em.”
Lục Trì Hiết lái ô tô của mình, gạt Dương Minh sang một bên, hai người cùng đi.
Sau khi lên xe, Lăng Chước hỏi hắn: “Anh không quay phim à?”
Lục Trì Hiết tùy ý nói: “Buổi chiều chỉ có hai cảnh, tôi đã bảo đạo diễn rời lại rồi.”
Lăng Chước không còn gì để nói.
Lục Trì Hiết liếc hắn một cái: “Đồng hồ tôi tặng sao không đeo?”
Lăng Chước: “Quay phim làm sao đeo được?”
Lục Trì Hiết: “Không phải buổi chiều không quay sao? Sao không đeo?”
Không đợi cậu trả lời, hắn lại nói: “Bởi vì muốn đi gặp vị đội trưởng kia nên không muốn đeo?”
Lăng Chước tựa vào trên ghế, mới đầu còn có chút buồn ngủ, nghe đến câu này thì nhíu mày, mở mắt ra nhìn người bên cạnh, bất đắc dĩ nói: “Tôi chỉ quên thôi mà.”
Lục Trì Hiết có chút không tin, cười nhạt, “Ra là quên.”
Lăng Chước: “Tôi thật sự quên mất.”
Lục Trì Hiết không nói tiếp, yên lặng lái xe.
Lăng Chước biết rằng hắn vẫn không tin, muốn giải thích nhưng thái độ của Lục Trì Hiết khiến cậu cảm thấy khó chịu.
Tin hay không tùy hắn.
Thế là cậu mặc kệ, nghiêng người quay mặt ra ngoài cửa sổ, dựa vào ghế nhắm mắt lại.
Một giờ sau mới đến nơi, trước khi xuống xe. Lăng Chước do dự hỏi Lục Trì Hiết: “Tôi có thể phải ghi hình hai ba tiếng đồng hồ, anh ở đây đợi tôi sao?”
Lục Trì Hiết xuống xe trước.
Trong phòng thu âm, Trọng Nhất Nhiên cùng những người khác đã đến.
Trọng Nhất Nhiên đang nói chuyện với nhân viên công tác, Trương Tầm cúi đầu chơi điện thoại di động, Đặng Lam Lạc ngủ gà ngủ gật, Tề Lương Lịch mặt mày cau có không để ý tới ai, chỉ khi thấy Lăng Chước bước vào, cậu nhóc mới chào hỏi với cậu. Sau đó mới chú ý tới Lục Trì Hiết phía sau, ngây ngẩn cả người.
Trọng Nhất Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lăng Chước đi cùng Lục Trì Hiết, khẽ cau mày.
Lục Trì Hiết phớt lờ họ, tự mình tìm chỗ để ngồi xuống.
Lăng Chước cảm thấy không được tự nhiên lắm, nhưng cũng không giải thích.
Trương Tầm thấy không liên quan đến mình nên cũng không thèm quan tâm. Đặng Lam Lạc vừa mở mắt đã nhìn thấy Lục Trì Hiết, anh ta nhướng mày nhìn Trọng Nhất Nhiên, Trọng Nhất Nhiên không nói gì, nhắc nhở mọi người: “Vào đi.”
Trước khi vào phòng phát thanh, Lục Trì Hiết đột nhiên gọi cậu: ” Lăng Chước.”
Lăng Chước xoay người lại.
Lục Trì Hiết lười biếng dựa lưng vào ghế nhìn cậu: “Kết thúc sớm một chút, tối nay cùng ra ngoài ăn cơm.”
Bốn người khác sắc mặt không giống nhau, Lăng Chước gật đầu.
Năm người cùng nhau tiến vào phòng thu thanh, trước khi đeo tai nghe, Tề Lương Lịch thấp giọng hỏi Lăng Chước: “Anh Chước, anh dẫn Lục Trì Hiết tới làm gì?”
Lăng Chước: “Đúng lúc hắn rảnh rỗi nên chúng tôi cùng nhau tới.”
Lăng Chước không giải thích gì nhiều, đeo tai nghe vào.
Đặng Lam Lạc liếc nhìn Trọng Nhất Nhiên đang mang vẻ mặt phức tạp, đeo tai nghe vào mà không nói gì.
Lục Trì Hiết đợi bên ngoài phòng điều khiển, thỉnh thoảng nhìn Lăng Chước qua bức tường kính.
Lăng Chước dường như cảm nhận được, ngước mắt mấy lần, ánh mắt chạm nhau, sau đó dời mắt đi.
Giờ giải lao, Lục Trì Hiết ra ngoài nghe điện thoại.
Lăng Chước hỏi về buổi biểu diễn, Tề Lương Lịch bĩu môi, nói: “Anh Chước, anh vẫn chưa biết, anh Nhiên đã nhận làm huấn luyện viên cho chương trình Stress Dance của Thượng Tấn vào quý một năm sau rồi. Thời gian ghi hình trùng với buổi biểu diễn của chúng ta. Bọn họ đều là những người bận rộn, buổi biểu diễn có tổ chức được hay không vẫn đặt một dấu hỏi lớn đấy.”
Lăng Chước hơi kinh ngạc, dùng ánh mắt hỏi Trọng Nhất Nhiên, anh gật đầu: “Ừ, là thật.”
Một bên Trương Tầm nói: “Cái này có gì không tốt, vốn dĩ nên như vậy mà, ai lại không nghĩ về tiền đồ tương lai của bản thân cơ chứ.”
Tề Lương Lịch lườm anh ta.
Lăng Chước không có ý kiến gì lắm. Hiện tại, có thể tổ chức buổi biểu diễn hay không cũng chỉ là công việc của cậu mà thôi. Nếu tổ chức, cậu sẽ nghiêm túc hoàn thành, không được thì thôi. Thật ra cậu cũng muốn tổ chức một buổi biểu diễn cá nhân, bất cứ lúc nào cũng đều có cơ hội.
Trọng Nhất Nhiên lựa chọn như vậy, khiến cậu cảm thấy rằng nó vốn là như vậy. Cũng tốt, cậu không muốn Trọng Nhất Nhiên hết lần này đến lần khác từ bỏ cơ hội.
Cậu nói: “Chúc mừng, đó là một quyết định tốt đấy.”
Trọng Nhất Nhiên: “…Cảm ơn.”
Bầu không khí trong chốc lát có chút lúng túng. Lục Trì Hiết đi vào, Tề Lương Lịch không có việc gì gọi hắn: “Này, ngài Thái Tử, anh suốt ngày quấn lấy anh Chước của chúng tôi làm gì thế?”
Lục Trì Hiết ngồi xuống, không biết cười có ý gì nói : “Tôi thích vậy thôi.”
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Lăng Chước: “Thầy Lăng, em thấy tôi quấn lấy em vì cái gì? Cậu em này tò mò, không thì em trả lời cậu ta đi.”
Lăng Chước rất xấu hổ, cũng may lúc này các nhân viên tới nhắc nhở họ, tiếp tục làm việc.
Năm giờ, buổi thu âm hôm nay kết thúc.
Trương Tầm cùng Tề Lương Lịch lần lượt rời đi, Lăng Chước thu dọn đồ đạc của mình. Lục Trì Hiết vẫn ngồi bên cạnh chờ cậu.
Trọng Nhất Nhiên nói chuyện với nhân viên công tác bên trong xong, anh đi ra tới thì hô một tiếng: ” Lăng Chước.”
Lăng Chước xoay người lại.
Lục Trì Hiết cũng tùy ý nghiêng đầu, ánh mắt đảo qua.
Trọng Nhất Nhiên chỉ nhìn Lăng Chước: “Em… quay lại phim trường à?”
“Vâng.” Lăng Chước gật đầu, “Em ăn cơm xong thì trở về. Đúng rồi đội trưởng, đĩa nhạc anh tặng em, sao anh tìm được thế? Cảm ơn anh.”
Trọng Nhất Nhiên: “…Chỉ cần em thích là được.”
Lục Trì Hiết đứng lên, thúc giục Lăng Chước: “Thầy Lăng, chúng ta đi thôi.”
Hắn đi ra ngoài trước, Lăng Chước xách túi đi theo sau. Ra đến cửa thì Trọng Nhất Nhiên duỗi tay kéo cậu lại, Lăng Chước nghi hoặc nhìn sang, Trọng Nhất Nhiên vẻ mặt do dự, hỏi cậu: “Tối nay muốn cùng đi ăn không?”
Lăng Chước còn chưa kịp nói chuyện, Lục Trì Hiết đã quay đầu lại nhắc nhở: “Lăng Chước, đi thôi.”
Trọng Nhất Nhiên nhìn Lăng Chước, cậu tránh ánh mắt của anh: “Đội trưởng, tối nay em có hẹn rồi, em đi trước đây.”
Trọng Nhất Nhiên từ từ buông tay ra, Lăng Chước nhỏ giọng nói một câu “Tạm biệt”, rồi nhanh chóng đi ra ngoài đuổi kịp Lục Trì Hiết đã đi xa.
Ở cuối hành lang, Lăng Chước đẩy Lục Trì Hiết một cái. Trọng Nhất Nhiên nhìn bọn họ lôi lôi kéo kéo cùng nhau đi vào thang máy, cúi đầu khẽ nhắm mắt lại.
“Chính mình đẩy người ta ra, bây giờ hối hận sao?” Giọng của Đặng Lam Lạc ở phía sau truyền đến.
Đặng Lam Lạc đi tới, nhìn Trọng Nhất Nhiên trước mặt: “Đội trưởng, nếu là Thái tử của Thượng Hân, tôi nghĩ bất kể là anh Lưu, người quản lý của Lăng Chước hay công ty, họ đều sẽ không phản đối.”
Trọng Nhất Nhiên cau mày, ánh mắt hơi lạnh lùng: “Lăng Chước không phải loại người như vậy.”
Đặng Lam Lạc: “Loại người nào? Làm sao anh biết họ không phải thật?”
Bị Lục Trì Hiết nhét vào trong xe, Lăng Chước duỗi chân đá hắn một cước. Lục Trì Hiết cúi người, một tay dựa vào cửa xe, trầm mắt nhìn cậu.
Lăng Chước: “Anh lại phát bệnh đấy à?”
Lúc đầu còn tốt, nhưng vừa ra ngoài, người này lại đột nhiên phớt lờ cậu. Cậu tức giận đến mức chỉ nói một câu sẽ đi ăn tối với Trọng Nhất Nhiên, Lục Trì Hiết liền kéo cậu lên xe.
“Em vừa vừa phải phải thôi.” Lục Trì Hiết nhắc nhở.
Lăng Chước: “Cái gì vừa vừa phải phải thôi?”
Lục Trì Hiết: “Đừng có nhiều lần mập mờ với người đàn ông khác trước mặt tôi.”
Lăng Chước tức giận đỏ mặt, Lục Trì Hiết nói lời này thật khó nghe: “Anh mới là cùng người khác mập mờ…”
“Tôi mập mờ với ai?” Lục Trì Hiết cắt đứt lời cậu, “Em nói có lý không? Ngoài em ra, bên cạnh tôi còn có người nào không minh bạch sao?”
Lăng Chước: “Ai cùng anh không minh bạch? Anh mới là người vô lý, khinh người quá đáng.”
Lục Trì Hiết lên xe, một tay chỉnh ghế dựa thấp xuống, đè lên người Lăng Chước, tay còn lại bóp cằm hôn xuống.
Lăng Chước quay đầu muốn tránh, lại bị Lục Trì Hiết bắt được, cắn môi xâm nhập vào.
Cậu giãy giụa một hồi, không thoát ra được, đành bỏ cuộc, nhưng cũng không chịu đáp lại.
Lục Trì Hiết hôn một hồi, mới rời khỏi miệng cậu, vuốt ve mặt cậu: “Lại tức giận sao? Sao dễ nổi giận như vậy hử?”
Tâm tình Lăng Chước không tốt: “Chính anh khùng khùng điên điên, còn không biết xấu hổ nói tôi. Chẳng lẽ muốn tôi chịu đựng sao? Mơ tưởng.”
Lục Trì Hiết nhìn cậu, giằng co một lát, lại cười nói: “Được rồi, là lỗi của tôi, em đừng tức giận.”
Lăng Chước: “Vậy anh nói cho tôi biết, vừa rồi anh vì sao không vui?”
Lục Trì Hiết: “Em không chịu đeo đồng hồ, hắn hỏi em đi ăn cơm, em do dự cái gì?”
Lăng Chước tức giận đến đẩy hắn lần nữa: “Anh nói bậy bạ, tôi đã nói là tôi quên, tôi cũng không do dự, chỉ đang nghĩ phải từ chối như thế nào. Chưa kịp mở miệng anh đã gọi, tôi cũng lập tức từ chối anh ấy rồi.”
Lục Trì Hiết hơi nheo mắt lại, như thể đang đánh giá độ tin cậy trong lời nói này.
Lăng Chước giận sôi máu: “Tin hay không thì tùy.”
Lục Trì Hiết nắm lấy tay cậu, cúi đầu hôn cậu lần nữa.
Lăng Chước đẩy ra không được, cuối cùng bất đắc dĩ đổi thành tư thế ôm người phía trên.
Lần này, cậu phối hợp mở môi ra, hai đôi môi chạm vào nhau, cậu không nhịn được oán trách: “Đừng cắn, nhẹ một chút…”
Trọng Nhất Nhiên và Đặng Lam Lạc cùng nhau xuống bãi đậu xe, Trọng Nhất Nhiên hơi mất tập trung, Đặng Lam Lạc liếc mắt đã chú ý đến chiếc siêu xe đậu cách đó không xa, bên trong cánh cửa khép hờ là hai bóng người áp sát vào nhau.
Anh ta xoay người, che khuất tầm nhìn của Trọng Nhất Nhiên. Trọng Nhất Nhiên nghi ngờ nhìn anh, Đặng Lam Lạc cười nói: “Tối nay tôi không có việc gì, chúng ta cùng đi ăn tối nhé?”
Trọng Nhất Nhiên thờ ơ gật đầu: “Đi thôi.”
Lục Trì Hiết ngồi trở lại ghế lái, Lăng Chước ngồi thẳng dậy, liếm đôi môi bị cắn, trong lòng oán giận Lục Trì Hiết là một tên khốn. Lúc này mới nhớ ra họ còn đang ở một nơi công cộng mà cửa thì chưa đóng, trong lòng thầm hối hận.
Lục Trì Hiết hỏi hắn: “Em đang suy nghĩ gì vậy?”
Lăng Chước: “… Thầy Lục à, anh lần sau chú ý tới thời gian địa điểm một chút đi.”
Lục Trì Hiết không để ý tới cậu, lái xe ra .
Bữa tối, Lục Trì Hiết tìm một nhà hàng trong một câu lạc bộ tư nhân. Trên bàn ăn, hắn đưa cho Lăng Chước một thứ gì đó, đó là bản ghi mà Trọng Nhất Nhiên đã tặng cậu.
Lăng Chước hơi kinh ngạc: “Anh chịu trả lại cho tôi?”
Lục Trì Hiết: “Em xem, so với trước có gì khác nhau?”
Lăng Chước đem đĩa nhạc lật tới lật lui, hơi trợn tròn mắt, trên mặt trước bìa có nhiều thêm mấy chữ ký.
Lục Trì Hiết: “Chữ ký của các thành viên ban nhạc.”
Lăng Trác: “Làm sao anh tìm được bọn họ? Bọn họ giải tán đã lâu.”
Lục Trì Hiết thản nhiên nói: “Người còn sống thì có thể lấy được. Có gì khó đâu?”
Lăng Chước im lặng, Trương Tĩnh từng nói những thứ mà người khác mong cũng không lấy được, lại chỉ cần một lời nói của Lục Trì Hiết, thực sự không phải nói dối.
Lục Trì Hiết: “Cái này không phải cái ban đầu, cái kia em đã cho tôi rồi nên tôi sẽ không trả lại cho em đâu. Cái này mới tinh, không phải đồ second-hand. Em có thích không?”
Lăng Triệt gật đầu: “Ừm.”
Lục Trì Hiết: “Thích thì cười một cái, đừng có nhăn mặt.”
Lăng Chước gượng cười: “Thầy Lục, anh cứ như vậy muốn cái gì cũng có thể dễ dàng có được, cuộc sống chẳng phải sẽ thiếu nhiều điều thú vị cùng bất ngờ sao?”
Lục Trì Hiết: “Ai nói tôi có thể dễ dàng lấy được mọi thứ?”
Lăng Chước: “Không phải sao?”
Lục Trì Hiết nhìn cậu: “Tôi muốn thầy Lăng đây toàn tâm toàn ý thích tôi, có dễ không?”
Lăng Chước sửng sốt.
Bị Lục Trì Hiết nhìn chằm chằm, Lăng Chước không hiểu sao đỏ mặt.
Cậu cúi đầu nuốt ngụm nước miếng, mơ hồ nói: “Chắc cũng không khó lắm, cố gắng một chút là được.”
Lục Trì Hiết đem phản ứng của cậu thu vào trong mắt, khẽ cười nói: “Được.”
Hết chương 30.
Edit: Soft
Beta: Bún
-0 Comment-