[ĐAM MỸ] ÁM HỎA – CHƯƠNG 29
CHƯƠNG 29. HÔN TÔI ĐI
Khi Lục Trì Hiết đi lên, Lăng Chước đang nghe điện thoại bên ngoài sân thượng.
Nói được vài câu thì cúp máy, lúc quay đầu lại đã thấy Lục Trì Hiết đã mang bữa sáng lên, đặt ở trên bàn.
Cậu quay lại lần nữa, dựa vào lan can nhìn ra xa một lúc, quang cảnh của hồ núi càng đẹp mắt hơn trong ánh sáng mùa thu rực rỡ vào sáng sớm.
Lục Trì Hiết kéo ghế mây ra, nhắc cậu: “Lại đây ăn sáng nào.”
Lăng Chước nhìn hắn một cái, đi tới ngồi xuống.
Lục Trì Hiết rót nước trái cây cho cậu: “Vừa gọi điện cho người nhà à?”
Lăng Chước: “Mẹ tôi, hiếm khi nhớ tới sinh nhật của tôi.”
Lục Trì Hiết: “Bố mẹ em đều bận rộn à?”
Lăng Chước: “Ừ, bận rộn.”
Gia đình cậu là người miền Nam, bố mẹ đều là giáo sư đại học, họ bận dạy học, giáo dục và nghiên cứu khoa học. Họ không quan tâm nhiều đến công việc của Lăng Chước, cậu cũng không bao giờ nói với họ về công việc của cậu. Quanh năm suốt tháng chỉ có ngày tết sẽ trở về một chuyến, bình thường trở về cũng không có ai trong nhà.
Ngay cả lần suýt gặp tai nạn trên phim trường trước đó, Lăng Chước cũng không nói với gia đình, bố mẹ cũng không theo dõi tin tức giải trí nên từ đầu đến cuối đều không biết.
Lục Trì Hiết: “Lúc trước sao em vào được Hải Thiên?”
Lăng Chước vừa ăn vừa thất thần, thản nhiên nói: “Tốt nghiệp năm thứ ba trung học cơ sở, tôi đến đây chơi với các bạn cùng lớp. Bị mấy người tuyển chọn ngôi sao để ý đến, cật lực thuyết phục tôi gia nhập công ty với tư cách là một thực tập sinh. Hồi nhỏ ai chẳng mơ ước trở thành ngôi sao cơ chứ, hơn nữa tôi vốn dĩ đã thích âm nhạc nên đã nói với bố mẹ, sau đó mẹ tôi đặc biệt dành thời gian tới đây khảo sát, xác nhận là một công ty bình thường, nên mới đồng ý. Tôi dự thính ở đây ba năm cấp ba, sau đó thi đỗ vào nhạc viện ở đây.”
Kỳ thực, có một lý do khác khiến cậu không nói với Lục Trì Hiết. Khi cậu được đưa đến thăm công ty, cậu đã nhìn thấy Trọng Nhất Nhiên đang luyện tập một mình trong phòng tập nhảy, anh cười ôn hòa chào cậu, ma xui quỷ khiến, cậu đã kiên định với quyết định này.
Nhưng hiện tại đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Lục Trì Hiết: “Gia đình em cũng khá cởi mở đấy chứ.”
Lăng Chước: “Ừm, bố mẹ tôi luôn tôn trọng suy nghĩ của tôi.”
Lục Trì Hiết: “Bọn họ có biết tính hướng của em không?”
Lăng Chước xấu hổ nói: “Chuyện này bố mẹ tôi chưa biết, sau này tôi sẽ nói, hai người họ chắc sẽ không phản đối.”
Lục Trì Hiết: “Lúc đầu không nói, là bởi vì yêu thầm không thành. Hiện tại em đã có bạn trai, còn tính chờ sau này mới nói?”
Lăng Chước bất đắc dĩ đặt dao nĩa xuống, ngẩng đầu nhìn hắn: “Thầy Lục.”
Lục Trì Hiết nhướng mày.
Lăng Chước: “Thứ nhất, lúc trước anh nói, chỉ là thử một lần, đừng nói với người khác. Thứ hai, anh có quyền gì nói tôi? Anh không phải cũng chỉ chơi đùa thôi à?”
Lục Trì Hiết: “Vừa rồi em nghe lén đấy à?”
Lăng Chước tức giận, trợn mắt nhìn hắn, cúi đầu tiếp tục ăn.
Lục Trì Hiết nhìn cậu tức giận nhét xúc xích vào miệng, hỏi: “Em tức giận à?”
Lăng Chước không muốn nói chuyện với hắn ta.
Quả thực cậu có chút bực mình, có thể là do câu nói “chơi đùa thôi” của anh trai Lục Trì Hiết, cũng có thể là do thái độ im lặng của hắn. Nhưng nghĩ lại, bọn họ vốn chỉ thử, cậu cũng không có lý do để bực mình. Suy nghĩ này ngược lại càng làm cậu khó chịu hơn.
Lục Trì Hiết: “Anh tôi nói chứ đâu phải tôi nói, em lại để ý chuyện này?”
Lăng Chước: “…Vậy thì anh trai anh cũng đâu có nói sai, nếu để bố anh biết sẽ rất khó ăn nói. Mấy người xuất thân như gia đình anh, làm sao chịu để anh đi tìm đàn ông?”
Lục Trì Hiết cười khẽ: “Ngài Lăng hiện tại đang suy nghĩ xem bố tôi có chấp nhận hay không đấy à? Đáng mừng thật đấy.”
Lăng Chước cầm một quả cam ném về phía hắn, Lục Trì Hiết đưa tay đón lấy, nhịn không được cười ra tiếng, Lăng Chước cũng không nhịn được mở miệng: “Đừng cười nữa, có gì buồn cười đâu .”
Lục Trì Hiết cười đủ rồi, gật đầu: “Ừm, không cười nữa.”
Sau đó nghiêm túc nói: “Em đừng suy nghĩ nhiều quá, anh trai tôi chỉ là cái lão cổ hủ mà thôi, bố tôi thực ra so với anh ấy còn thoáng hơn. Cho dù bố tôi không nghĩ tới, thì còn có mẹ tôi và chị gái tôi, họ đủ để xử lý bố tôi rồi, tôi không đáp trả vì lười nói chuyện này đến cùng với anh ấy mà thôi.”
Thật ra lúc anh trai hắn đang nói chuyện, Lục Trì Hiết đã nghe thấy tiếng bước chân của Lăng Chước đi xuống cầu thang, hắn bị phân tâm nên cũng lười giải thích.
“Hơn nữa,” Lục Trì Hiết ngừng chút, lại tiếp tục nói, “Ngày hôm qua, là ai nói dù mọi người phản đối cũng sẽ ở cạnh người mình thích? Hôm nay vừa nghe anh trai tôi nói một câu thì đã không vui mất rồi? Quả nhiên người em thích không phải tôi rồi, thầy Lăng vẫn không chịu thừa nhận à?
Lăng Chước: “…”
Nói tới đấu khẩu, cậu không bao giờ có thể thắng Lục Trì Hiết.
Lục Trì Hiết hài lòng với biểu hiện của cậu: “Lăng Chước.”
Lăng Chước: “Làm sao?”
Lục Trì Hiết: “Em thật sự cân nhắc đến việc cùng tôi gặp bố mẹ?”
Lăng Chước: “Làm gì có, anh suy nghĩ nhiều quá rồi, ăn chút gì đi.”
Ăn xong bữa sáng, Lục Trì Hiết đưa Lăng Chước đến trường đua ngựa.
Trường đua ngựa ở bờ hồ bên kia, bọn họ ra ngoài đi dọc theo bờ hồ, Lăng Chước dọc đường hỏi Lục Trì Hiết: “Anh trai anh cũng ở đây à?”
Lục Trì Hiết: “Anh ấy dẫn bạn làm ăn tới chơi, em yên tâm, bọn họ thường ở sân golf bên kia.”
Lăng Chước thở phào nhẹ nhõm.
Đi bộ mười phút thì đến nới, trước mặt là đồng cỏ rộng mênh mông. Một bên là dãy chuồng ngựa, trong chuồng có hàng chục con ngựa, vài con được thả ngoài bãi cỏ, xa hơn một chút là bãi cát cùng những dãy đồi núi.
Lăng Chước ngạc nhiên đến mức cảm thán không ngừng, Lục Trì Hiết đưa cậu đến xem ngựa, giới thiệu cho cậu những con ngựa đặc biệt nhất, Lăng Chước rất hứng thú lắng nghe, thỉnh thoảng lại giơ điện thoại di động lên chụp ảnh.
Cậu hỏi hắn: “Tôi có thể thử cưỡi ngựa không?”
Lục Trì Hiết: “Em từng cưỡi chưa?”
Lăng Chước: “Chưa.”
Kỳ thật, làm diễn viên, trong phim có rất nhiều cơ hội cưỡi ngựa. Trước khi bấm máy thường có nhân viên đặc biệt hướng dẫn và huấn luyện, nhưng bộ phim đầu tiên Lăng Chước đóng lại là tiên hiệp huyền huyễn có thể bay lên trời chui xuống đất, không cần ngựa nên cậu chưa từng thử bao giờ.
Lục Trì Hiết chọn cho cậu một con ngựa cái ngoan ngoãn, con ngựa này trông có vẻ gầy nhưng rất khỏe, bộ lông vàng óng ánh dưới ánh mặt trời. Lăng Chước vừa nhìn đã thích, đưa tay muốn chạm vào, con ngựa thân mật đáp lại cậu, không một chút khó chịu. Lăng Chước càng vui hơn.
Để ý tới bộ trang bị ngựa này là do cậu tặng, cậu hỏi Lục Trì Hiết: “Đây là bộ trang bị ngựa tôi đưa anh phải không?”
Lục Trì Hiết: “Ừm. Em thích con ngựa này à?”
Lăng Chước thành thật gật đầu: “Vừa đẹp, tính tình cũng tốt.”
Lục Trì Hiết: “Vậy con ngựa này tặng em.”
Lăng Chước định nói lời từ chối lại nuốt trở vào, ngẫm lại thì dù có đưa cho cậu, con ngựa này vẫn sẽ được nuôi dưỡng ở đây, Lục Trì Hiết thích tặng thì tặng. Nếu sau này họ chia tay, con ngựa này vẫn sẽ ở chỗ này, đưa hay không đưa cũng chẳng khác biệt lắm.
Lục Trì Hiết giúp cậu đội mũ bảo hiểm, nhắc nhở cậu: “Em không cần để ý những thứ khác, đội mũ bảo hiểm vào. Tí nữa lên ngựa, em chỉ cần giữ chặt dây cương, đừng buông tay ra. “
Mặt trời cao trên đỉnh đầu, bọn họ đứng trực diện với ánh nắng mặt trời. Lăng Chước bị nắng chói đến không mở mắt ra được, nheo mắt lại nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Lục Trì Hiết gần trong gang tấc, đến khi Lục Trì Hiết nói xong cậu mới rũ mắt gật đầu.
Lục Trì Hiết hướng dẫn cậu cách lên ngựa, nắm lấy và bước lên ở đâu, làm thế nào để bước lên nó một cách cẩn thận, dứt lời lại cẩn thận đỡ cậu lên ngựa.
Lăng Chước đột nhiên nghiêng đầu, thì thầm bên tai hắn: “Cảm ơn thầy Lục.”
Lục Trì Hiết mỉm cười.
Sau khi lên ngựa, Lăng Chước nghe lời nắm chặt dây cương, hơi căng thẳng, Lục Trì Hiết giúp cậu dắt ngựa.
“Yên tâm đi, không có chuyện gì, tôi dẫn em.”
Đi được vài bước, Lăng Chước dần buông lỏng cảm xúc căng thẳng, không còn chỉ một động tác nhỏ cũng không dám động đậy nữa, tự điều chỉnh tư thế ngồi.
Lúc sau Lục Trì Hiết dẫn cậu chậm rãi đi dọc theo đồng cỏ.
Cảm thấy đã quen dần, lá gan Lăng Chước cũng lớn hơn, hỏi Lục Trì Hiết: “Có thể đến bờ cát và ngọn đồi phía trước không?”
Lục Trì Hiết: “Không được, đó là nơi luyện tập cưỡi ngựa. Em thậm chí còn không biết những điều cơ bản về cưỡi ngựa. Về sau sẽ từ từ dạy em.”
Lăng Chước “Ồ” một tiếng.
Cậu lại hỏi hắn: “Tôi thấy anh nói trên một tạp chí, anh đã giành được giải thưởng gì trong cuộc thi cưỡi ngựa ở trường trung học?”
Lục Trì Hiết: “Trước kia học ở nước ngoài, lấy được giải quán quân của cuộc thi nghiệp dư.”
Lăng Chước: “Thầy Lục thật lợi hại nha.”
Lục Trì Hiết ngẩng đầu nhìn cậu, Lăng Chước mỉm cười giơ ngón tay cái lên.
Lục Trì Hiết: “Bám chặt vào.”
Lăng Chước cưỡi ngựa đến nghiện, đòi Lục Trì Hiết cho cậu xem kĩ thuật cưỡi ngựa của hắn.
Lục Trì Hiết ra trận với đầy đủ trang bị, thành thục lên ngựa, quay lại nhìn Lăng Chước một cái rồi phóng ngựa ra ngoài.
Lăng Chước cầm điện thoại lên.
Cát tung bay, người đàn ông anh tuấn cưỡi ngựa nhảy cao, vượt qua chướng ngại vật cao một mét, ánh nắng làm nổi bật tư thế mạnh mẽ của Lục Trì Hiết trên lưng ngựa. Cảnh này được Lăng Chước dùng di động chụp lại .
Khi Lục Trì Hiết xuống ngựa đi tới, Lăng Chước vẫn đang xem bức ảnh cậu vừa chụp.
Lục Trì Hiết liếc nhìn: “Rất đẹp, gửi cho tôi đi.”
Lăng Chước thuận tay gửi qua WeChat, nhìn hắn đổi ảnh đại diện WeChat cùng Weibo đều là bức ảnh này.
Lăng Chước: “Chụp không đẹp lắm.”
Lục Trì Hiết: “Tôi lại nghĩ nó khá đẹp đấy chứ.”
……Kệ đi.
Chơi ở trại ngựa cả buổi sáng, họ trở về tòa nhà rồi đi câu cá bên hồ.
Lục Trì Hiết câu cá, Lăng Chước ngồi bên cạnh xem.
Yên tĩnh được vài phút, Trương Tĩnh gọi điện tới. Lăng Chước bắt máy, Trương Tĩnh hỏi cậu đang ở đâu.
Lăng Chước nói: “Ở khách sạn, có chuyện gì vậy, chị Tĩnh?”
Trương Tĩnh: “Nói dối. Dương Minh nói cậu cùng người khác đi ra ngoài ăn khuya đến giờ vẫn chưa quay lại, bức ảnh đăng Weibo nửa đêm cũng không phải ở khách sạn, em đang ở đâu?”
Lăng Chước bất đắc dĩ phải nói thật: “Em ở cùng thầy Lục tại khu nghĩ dưỡng của hắn.”
Trương Tĩnh: “Ở cùng Lục Trì Hiết có gì xấu hổ? Tại sao lại nói dối?”
Lăng Chước liếc nhìn người bên cạnh, có hơi chột dạ: “Chị Tĩnh, chị tìm em có việc gì sao?”
Trương Tĩnh: “Chị đã gửi cho Dương Minh công việc sắp tới của em, nhớ xem qua một chút.”
Lăng Chước: “Em biết rồi.”
Trương Tĩnh: “Tối qua sinh nhật, chỉ có em với Lục Trì Hiết?”
“Ừm.” Lăng Chước mơ hồ đáp.
Trương Tĩnh bên kia trầm mặc hai giây, lại nói: “Nói thật đi, em cùng hắn đã xảy ra chuyện gì? Chị còn đi chuẩn bị.”
Lục Trì Hiết quay đầu nhìn sang, bắt gặp ánh mắt của hắn. Lăng Chước liếc mắt sang chỗ khác: “Là như vậy. . .”
Trương Kinh: “Làm sao vậy?”
Lăng Chước: “Chị Tĩnh à, chị đã đoán được rồi, đừng hỏi nữa mà.”
Cậu nghe thấy tiếng thở dài của Trương Dĩnh trên điện thoại: ” Thật đấy à, hay chỉ chơi đùa?”
Lăng Chước: “Cái đó tùy anh ấy.”
Trương Tĩnh: “Quên đi, quên đi, chị mặc kệ hai người có thật hay không. Em cẩn thận một chút, đừng để quá nhiều người biết.”
Lăng Chước lại “Ồ” một tiếng, cậu biết đối tượng là Lục Trì Hiết, Trương Tĩnh nhất định sẽ có thái độ này.
Trương Tĩnh nhắc nhở cậu một lần nữa: “Còn nữa, khôn khéo hơn một chút, đừng để mình chịu khổ, rất nhiều thứ người khác cầu còn không được nhưng chỉ cần một câu của cậu ta thôi, nên có cơ hội thì phải lợi dụng, em hiểu ý chị chứ?”
Lăng Chước nghe vậy cảm thấy không thoải mái, đồng ý có lệ, nói vài câu thì cúp điện thoại.
Lục Trì Hiết vẫn cầm cần câu trong tay, thản nhiên hỏi cậu: “Quản lí nói gì với em thế?”
Lăng Chước lầu bầu nói: “Còn có thể nói cái gì, bảo tôi phải ôm đùi thật tốt, đừng để mất cả chì lẫn chài, một hào cũng không có.”
Lục Trì Hiết: “Em cảm thấy thế nào?”
Lăng Chước cong eo, hơi ghé xuống đùi, nghiêng đầu nhìn hắn.
Lục Trì Hiết mắt nhìn vào cần câu trên mặt nước, không nhìn cậu.
Lăng Chước nhìn chằm chằm vào người trước mặt, ủ rũ.
Một lúc lâu sau cậu mới nói: “Rõ ràng là anh cố chấp muốn thử cùng tôi chứ không phải tôi cầu xin anh ở bên tôi.”
Lục Trì Hiết: “Ừ.”
Lăng Chước: “Ừ cái gì?”
Lục Trì Hiết cuối cùng cũng quay đầu lại: “Em đã hiểu vậy rồi thì tại sao lại không vui, người khác nghĩ sao kệ họ đi.”
Lăng Chước: “Thầy Lục, anh muốn dùng quy tắc ngầm với tôi sao?”
Lục Trì Hiết: “Có ai dùng quy tắc ngầm mà không lên giường không? Làm từ thiện sao?
Lăng Chước: “…Được rồi.”
Lục Trì Hiết thu hồi biểu cảm hoài nghi trên mặt, nghiêm túc nói: ” Lăng Chước, đừng quan tâm người khác nói gì, chỉ cần nghe tôi là được.”
Lăng Chước giật mình.
Sau đó gật đầu: “Ừm.”
Lục Trì Hiết lắc lắc cần câu: “Cá chạy mất rồi.”
Ngoài miệng nói vậy, nhưng hắn lại không thấy tiếc, Lăng Trác ngồi thẳng người, hướng hắn đưa tay: “Tôi thử một chút.”
Lục Trì Hiết đưa cần câu cho cậu, lười biếng nằm xuống bãi cỏ phía sau.
Lăng Chước lại không có tâm tư câu cá, quay đầu nhìn về phía Lục Trì Hiết. Lục Trì Hiết híp mắt nhìn trời xanh mây trắng trên đầu, thật lâu sau mới chuyển ánh mắt về phía cậu: “Thầy Lăng, em nhìn tôi làm gì?”
“…Không.” Lăng Chước quay lại đi.
Lục Trì Hiết duỗi tay, cần câu trong tay cậu rơi xuống đất, cậu không kịp đề phòng, nửa người rơi vào trong vòng tay của Lục Trì Hiết.
“Anh làm gì vậy?”
Lăng Chước miễn cưỡng chống người để giữ thăng bằng, trừng mắt nhìn hắn, Lục Trì Hiết vòng tay ôm eo cậu không cho đứng dậy, ánh mắt chậm rãi đảo qua trên mặt cậu.
“Hôn tôi đi.” Lục Trì Hiết nói.
Lăng Chước do dự, nhưng cứ bị Lục Trì Hiết nhìn chằm chằm, cuối cùng cậu cũng thỏa hiệp, hai tay ôm mặt hắn, cúi đầu.
Môi chạm nhau, mỗi lần như vậy cậu đều bắt chước Lục Trì Hiết, đầu tiên là cắn nhẹ môi, sau đó vươn đầu lưỡi, chậm rãi tiến vào giữa môi và răng.
Lục Trì Hiết để Lăng Chước chủ động, cậu liếm hắn mà không có bất kỳ kỹ xảo nào, mà hơi thở hắn lại trở nên nặng nề.
Một lúc sau, trời đất quay cuồng, Lăng Chước bị Lục Trì Hiết đẩy ngã xuống. Hắn một tay vén mái tóc cậu, nhìn vào đôi mắt mê mang, nói với giọng khàn khàn: “Em chậm quá. Để tôi.”
Lăng Chước muốn nói điều gì đó, vừa há mồm đã bị hắn bao phủ lên.
Cậu chậm rãi chớp mắt, giơ tay nhẹ nhàng ôm eo Lục Trì Hiết.
Hết chương 29.
Editor: Soft
Beta: Bún
-0 Comment-