[ĐAM MỸ] ÁM HỎA – CHƯƠNG 28
CHƯƠNG 28. MUỐN HÔN THÌ HÔN
Nơi Lục Trì Hiết đưa Lăng Chước đến là một khu nghỉ mát tư nhân ở phía nam thành phố, trang trại ngựa của hắn cũng ở đây.
Lăng Chước không nghĩ nhiều, hỏi hắn: “Đã hai giờ rồi, ngày mai không cần quay phim sao?”
Lục Trì Hiết: “Tôi đã xin nghỉ với đạo diễn rồi.”
Lăng Chước “ồ” một tiếng.
Khu nghỉ dưỡng nằm ở vị trí hẻo lánh, diện tích lớn, đi xe cũng mất hơn mười mấy phút, cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà nhỏ, Lục Trì Hiết tắt máy, nhắc nhở Lăng Chước: “Tới rồi, xuống xe đi.”
Sau khi xuống xe, Lăng Chước nhìn xung quanh, màn đêm đen kịt, xung quanh chỉ còn vài ngọn đèn đang sáng, rọi tới con đường phía trước bọn họ. Trước mặt cậu là một biệt thự hai tầng, cửa sổ kiểu Pháp ở tầng một mở toang, trong phòng khách truyền ra ánh đèn màu cam.
“Vào đi.” Lục Trì Hiết nói xong đi vào trước.
Lăng Chước đi theo.
Đây là biệt thự riêng của Lục Trì Hiết, mỗi lần tới khu nghỉ dưỡng hắn đều sẽ nghỉ lại nơi này.
Lăng Chước đi theo hắn lên lầu hai, nơi này chỉ có một gian phòng rất lớn, bên ngoài gian phòng còn có sân thượng lớn. Lăng Chước đi ra ngoài, mới phát hiện phía trước sân thượng là một hồ nước, xa xa là những ngọn đồi trập trùng, dọc theo bờ hồ cho đến tận ngọn đồi, có bảy tám biệt thự độc lập như vậy rải rác không phân biệt lớn nhỏ. Nhờ ánh sáng yếu ớt có thể được nhìn thấy, mặt hồ lấp lánh.
“Đây là khu nghỉ dưỡng tư nhân của gia đình chúng tôi, không mở cửa cho người ngoài, chỉ dùng để tiếp đón khách hàng và bạn bè.”
Lục Trì Hiết thản nhiên nói, kéo cậu ngồi xuống đất.
Lăng Chước sờ sờ cái nút chai không biết làm bằng chất liệu gì. Cũng không buồn động đậy, ngửi được hương hoa thoang thoảng trong không khí, hít sâu một hơi, thở dài nói: ““Thế giới của người có tiền a.”
Lục Trì Tà hỏi cậu: “Muốn uống rượu nữa không?”
Lăng Chước liếm môi: “Bia đi.”
Lục Trì Hiết trở về phòng mang mấy lon bia lạnh tới, lại ngồi xuống, mở một lon đưa cho người bên cạnh: “Uống rượu vang đỏ xong lại uống cái này, chốc nữa em lại say cho mà xem.”
“Không dễ say như vậy đâu.” Lăng Chước không nghĩ như vậy.
Say hay không thực ra chỉ là vấn đề tâm trạng mà thôi.
Sau khi uống hai ngụm rượu, cậu lấy điện thoại di động ra, đăng nhập lại vào Weibo. Lục Trì Hiết hỏi cậu đang làm gì, Lăng Chước nói: “Tôi quên đăng bài trên Weibo, phải tặng fan chút quà cho ngày sinh nhật chứ.”
Lúc chiều, fan hâm mộ đã chụp rất nhiều ảnh mừng sinh nhật, Lăng Chước chọn hai bức trong số những bức mà Dương Minh gửi đến, cậu suy nghĩ một lát rồi xoay người lại, lấy núi và hồ nước trong màn đêm ở đây làm nền, chụp một bức ảnh tự sướng.
Sau khi chỉnh sửa Weibo, cậu tải ba bức ảnh lên rồi nhấn đăng bài.
Lục Trì Hiết ngay lập tức nhấn thích và để lại bình luận.
“Chúc mừng sinh nhật.”
Lăng Chước than thở: “Thầy Lục, anh đây là muốn nói cho mọi người biết bây giờ chúng ta đang ở cùng nhau à ? Đã hơn hai giờ sáng rồi đó.”
Lục Trì Hiết liếc hắn một cái: “Em chột dạ đấy à? Ở cùng nhau thì có gì không tốt? Hôm nay cũng đã nói với fan rằng tôi với em là bạn tốt, bạn tốt với nhau thì không thể tổ chức sinh nhật cùng nhau sao?”
Lăng Chước: “Anh cố ý đúng không?”
Lục Trì Hiết để điện thoại xuống: “Em uống đi”
Lăng Chước cũng không đọc những bình luận trên mạng, vừa uống rượu vừa ngắm cảnh đêm, một tay chống cằm, tìm chủ đề nói: “Thầy Lục này, làm một người nhiều tiền có phải rất sướng hay không, muốn làm cái gì thì làm cái đó, nghĩ muốn có cái gì thì sẽ có cái đó, không cần để ý đến ánh mắt và thái độ của người khác?”
Lục Trì Hiết: “Em cảm thấy thế nào?”
Lăng Chước: “Tôi cảm thấy anh rất lợi hại, muốn làm gì thì làm.”
Lục Trì Hiết chậc lưỡi: “Em hâm mộ à?”
“Tôi cũng là người thường, nói tôi không có chút hâm mộ nào thì chắc chắn là nói dối,” Lăng Chước lại nuốt nước bọt, “Giống như anh vậy, muốn theo đuổi người khác thì có thể làm hẳn một bữa tiệc sinh nhật phô trương như thế, còn có cái đồng hồ này, có lẽ phải trăm vạn hay thậm chí mấy trăm vạn phải không. Tôi may mắn rằng, hai năm nay trở nên nổi tiếng nên cũng kiếm được không ít tiền, nhưng ngay cả khi có tiền, tôi cũng không thể tiêu sài hoang phí như vậy.”
Lục Trì Hiết nhìn cậu.
Lăng Chước nhướng mắt cười nhìn hắn: “Tôi nói như vậy có phải hơi mỉa mai không? Dù sao tiền của anh đều tiêu cho tôi, hình như tôi không có lập trường để nói những lời này”
Lục Trì Hiết: “Nếu tôi không phải là một người đàn ông giàu có, em có dám nhận chiếc đồng hồ này không?”
Lăng Chước: “Nếu anh không giàu, anh sẽ không thể mua chiếc đồng hồ này.”
Cậu đưa tay vỗ vỗ vào chân Lục Trì Hiết: “Vì anh là bạn trai của tôi, cho nên tôi mới nhận quà sinh nhật đắt tiền như vậy, sau này không phải nữa, tôi sẽ trả lại cho anh.”
Lục Trì Hiết: “Em không cần trả lại”
Lăng Chước: “Được, chúng ta cùng nhau cố gắng, cố gắng để không phải trả lại.”
Cậu tiếp tục chủ đề vừa nãy: “Cho nên, anh cứ làm một người có nhiều tiền đi. Tôi mua quà cho anh, còn sợ bị anh chê cái này kém quá. Hơn nữa còn luôn bị quản lý nói không được làm cái này, không được làm cái kia”
“Lăng Chước.” Lục Trì Hiết gọi tên cậu.
Lăng Chước: “Hả?”
Lục Trì Hiết: “Bị người khác quản, không thể làm theo ý mình, có phải rất khó chịu không?”
Lăng Chước gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Thật ra chị Tĩnh cũng vì muốn tốt cho tôi thôi, nên tôi không thể tùy hứng quá được.”
Cậu nấc lên một tiếng rồi cười: “Anh nói, nếu như chị Tĩnh biết tôi yêu đương với anh thì sẽ như thế nào nhỉ? Tôi không nghĩ cô ấy sẽ phản đối, nhưng cô ấy sẽ để tôi giấu thật kĩ, rồi xem tôi có thể nhận được một số tài nguyên và lợi ích từ anh hay không, nhưng nếu đổi lại là người khác … ”
Lục Trì Hiết ánh mắt dừng lại: “Em còn muốn cùng ai?”
Lăng Chước: “Không có mà, tôi chỉ nói vậy thôi. Anh đừng ghen tị nữa. Nếu đổi thành một người bình thường hơn, cô ấy chắc chắn sẽ không vui. Cô ấy luôn nói với tôi rằng thần tượng khi yêu đương sẽ bị chặt đầu đấy”
Lăng Chước: “Thật ra tôi không sợ điều này, anh nói tôi yêu đương đến mất não cũng được, nếu tôi thật sự thích một người, chỉ cần người kia thích tôi, mọi người phản đối, thì dù thế nào đi chăng nữa tôi vẫn sẽ ở bên người đó. Tôi không ngốc đến mức đi đến bước khiến tất cả mọi người đều phản đối, chỉ cần giữ kín là được, tôi không tin rằng không có cách vẹn cả đôi đường, anh có nghĩ vậy không?”
Lục Trì Hiết: “Ừ.”
Lăng Chước đẩy cánh tay của hắn: “Anh trả lời lấy lệ đấy à, “Ừ” là sao hả?”
Lục Trì Hiết hơi híp mắt, duỗi tay nhéo vành tai của Lăng Trước, làm cậu co rúm người lại.
Lục Trì Hiết: “Em muốn nghe tôi nói cái gì? Người em nói cũng không phải tôi, tôi có thể nói cái gì?”
Lăng Chước: “…Cái đó cũng không nhất định, ai nói nhất định không phải anh.”
Lục Trì Hiết hừ một tiếng, “Em lừa ai?”
Lăng Chước bất đắc dĩ: “Lúc tôi không lừa anh, anh nói tôi không đủ tiêu chuẩn của một người bạn trai. Lúc tôi lừa anh, anh lại không thích nghe. Thái tử à, ngài khó hậu hạ quá nhỉ?”
Lục Trì Hiết: “Em say rồi đấy à?”
Lăng Chước lắc đầu: “Không, thật sự không có, lon bia này tôi còn chưa uống xong, sao mà say được.”
Lục Trì Hiết mặc kệ cậu, đốt một điếu thuốc, nhìn về phía trước.
Lăng Chước lại đẩy hắn: “Lần trước anh nói, anh dạy tôi hút thuốc.”
Lục Trì Hiết liếc cậu một cái, đưa điếu thuốc trong tay đến miệng cậu, dùng ánh mắt ra hiệu, Lăng Chước liền ngậm lấy hút một ngụm, sau đó bị sặc mà ho một trận.
Lăng Chước có chút thất vọng: “Cái này sao lại khó hút thế?”
Lục Trì Hiết lấy lại điếu thuốc, hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra trước mặt cậu, Lăng Chước bị sặc đến mức lùi về phía sau.
Lục Trì Hiết: “Em thậm chí còn không ngửi được khói thuốc, còn muốn học hút thuốc?”
“Tôi sẽ học.” Lăng Chước nhấn mạnh.
Lục Trì Hiết: “Em đừng học”
Lăng Chước uống hai hớp rượu mới hồi phục tinh thần: “Vì sao?”
Lục Trì Hiết: “Em là vocal, đừng hút thuốc hại cổ họng.”
Lăng Chước hơi giật mình, cậu đương nhiên biết điều Lục Trì Hiết nói, cậu chỉ là muốn phóng túng mà thôi, đặc biệt là khi ở cùng Lục Trì Hiết, cậu sẽ vô ý thức nhẹ nhõm, không còn muốn đè nén chính mình.
Lục Trì Hiết tùy ý nói: “Sau ngày hôm nay, tôi cũng sẽ bỏ.”
Lăng Chước: “Tại sao?”
Lục Trì Hiết: “Để không ảnh hưởng đến em, dù sao em cũng không thích mùi này.”
Lăng Chước: “Anh không cần phải vì tôi.”
Lục Trì Hiết: “Tôi nguyện ý.”
Lăng Chước nhìn chăm chú vào hắn, mà ánh mắt Lục Trì Hiết lại lần nữa hướng về phía trước, lông mày hơi rũ xuống, khói thuốc lượn lờ khiến một bên sườn mặt hắn có chút mơ hồ. Không hiểu tại sao lại khiến Lăng Chước có cảm giác cảm động mà chính cậu cũng không thể giải thích được.
Sau một hồi im lặng, Lăng Chước nghiêng người rồi hôn lên má hắn.
Lục Trì Hiết nhướng mày, quay sang nhìn cậu.
Hôn xong rồi Lăng Chước mới ý thức được mình đã làm gì, không được tự nhiên đảo mắt, quay người tiếp tục uống rượu.
Giây tiếp theo, người bên cạnh kéo cậu lại, lon bia trong tay Lăng Chước rơi xuống đất, cậu bị kéo vào trong vòng tay hắn, được bao phủ bởi nụ hôn nóng bỏng.
Lông mi cậu run lên, cậu nhắm mắt lại hé môi.
Nụ hôn của Lục Trì Hiết mạnh mẽ và nóng bỏng hơn bao giờ hết, môi lưỡi của cậu bị hắn cắn đến đau đớn, nhưng không có cách nào để tránh đi, vì vậy cậu chỉ có thể bị động chịu đựng những nụ hôn sâu liên tục của hắn. Miệng cậu đều bị lấp đầy hơi thở của người này, hắn quấn chặt lấy cậu, rõ ràng nhắc nhở cậu rằng người đang hôn cậu lúc này là Lục Trì Hiết.
Khi nụ hôn di chuyển xuống cổ, Lăng Chước mới hoàn hồn, cố gắng đẩy Lục Trì Hiết ra: “Dừng, đừng hôn nữa, khuya rồi, tôi muốn ngủ.”
Lục Trì Hiết áp trán vào vai cậu, nặng nề thở dốc, một lúc sau mới buông cậu ra như không có chuyện gì xảy ra.
Lăng Chước đứng dậy: “Tôi đi tắm, anh có quần áo thay không?”
Lục Trì Hiết nhìn cậu, vẻ mặt đã khôi phục lại sự bình tĩnh, âm thanh hơi khàn khàn: “Trong tủ có quần áo mới, em tự lấy đi, có thể sẽ hơi lớn.”
Lục Trì Hiết tránh ánh mắt của cậu, quay người bước vào phòng.
Tùy tiện lục lọi trong tủ quần áo, lấy một cái quần lót mới cùng một bộ đồ ngủ, Lăng Chước đi vào phòng tắm, khóa cửa lại, tay chống lên bồn rửa mặt, rất lâu sau mới có thể bình tĩnh lại nhịp tim hỗn loạn của mình.
Ngẩng đầu nhìn người trong gương, môi lại bị cắn, Lăng Chước thè lưỡi liếm một chút, nhắm mắt lại.
Hai mươi phút sau, khi cậu ra khỏi phòng tắm, Lục Trì Hiết vẫn ở trên sân thượng, dựa vào lan can, hút điếu thuốc thứ hai.
Lăng Chước đứng ở cửa một hồi, gọi hắn: “Thầy Lục ơi.”
Lục Trì Hiết dập mẩu thuốc lá trong cái gạt tàn, đi vào.
Lăng Chước hỏi hắn: “Vừa rồi anh nói bỏ thuốc, vì sao còn hút nữa?”
Lục Trì Hiết: “Điếu cuối cùng thôi, hút xong thì không hút nữa”
Hắn đưa tay sờ sờ mặt Lăng Chước: “Em trước ngủ đi, tôi đi tắm.”
Nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm truyền ra, Lăng Chước ngẩn người ngồi trên sô pha, nơi này chỉ có một phòng với một giường, cậu ngủ ở đâu bây giờ?
Khi Lục Trì Hiết tắm xong, Lăng Chước đã nằm nghiêng trên ghế sô pha, ngủ thiếp đi.
Lục Trì Hiết đi tới, khom người vươn tay ra muốn ôm lấy cậu, Lăng Chước mở mắt ra, nghi hoặc hỏi: “Anh tắm xong rồi đấy à.”
Lục Trì Hiết: “Ngủ thôi.”
Lăng Chước: “Tôi ngủ ở đâu?”
Lục Trì Tiết: “Ở đây chỉ có một cái giường, em muốn ngủ chỗ nào?”
Lăng Chước nhíu mày: “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không …”
Lục Trì Hiết: “Em nghĩ cái gì đấy, đi ngủ đi”
Được, ngủ thì ngủ.
Lăng Chước leo lên giường, cậu thật sự mệt mỏi, đắp chăn lên liền nhắm mắt.
Trong lúc mơ màng, cậu cảm thấy Lục Trì Hiết cũng lên giường, đèn trong phòng đã tắt, sau đó người đàn ông kéo cậu lại, lật người đè lên người cậu.
Lăng Chước giật mình, theo bản năng duỗi chân muốn đá hắn, lại bị Lục Trì Hiết gắt gao giữ lại.
Hơi thở của Lục Trì Hiết phả vào bên tai cậu: “Lăng Chước, vừa rồi ở bên ngoài, em hôn tôi làm gì?”
Lăng Chước: “Rõ ràng là anh hôn tôi.”
Lục Trì Hiết: “Tôi còn chưa hôn em, em đã hôn tôi trước rồi”
Lăng Chước cảm thấy may mắn khi trong phòng không có ánh đèn, có thể che giấu sự khó xử, ấp úng nói: “Muốn hôn thì hôn thôi, anh là bạn trai của tôi, tôi không thể hôn anh chắc?”
Lục Trì Hiết: “Muốn hôn?”
Lăng Chước: “Anh có phiền hay không. . . ”
Nụ hôn của Lục Trì Hiết lại rơi xuống môi cậu, so với trước còn sâu hơn, đầu tiên hắn cắn xuống môi dưới của cậu, dùng sức chà xát, sau đó cạy môi và răng cậu ra, đưa lưỡi vào.
Hai cánh môi dính vào nhau không thể tách ra, Lăng Chước bị hắn mút đến mức đầu lưỡi tê dại, hô hấp càng lúc càng nặng nề, cậu cảm thấy rõ ràng người này… Có phản ứng.
Cậu vô thức giãy giụa, bàn tay của Lục Trì Hiết luồn vào trong áo ngủ của cậu, véo eo cậu vài cái, khiến cơ thể Lăng Chước run lên. Cuối cùng Lục Trì Hiết cắn chặt đầu lưỡi, thả cậu ra, ngã trở lại giường.
Người bên cạnh thở hổn hển nặng nề, Lăng Chước quay lưng lại, cắn chặt môi, cơ thể căng thẳng không dám cử động dù chỉ là một cử động nhỏ.
Vài phút sau, cậu nghe thấy Lục Trì Hiết rời khỏi giường, nhưng không bật đèn, tiếng bước chân xa dần cho đến khi cửa phòng tắm đóng lại.
Lăng Chước lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, cố đè nén nhịp tim còn hỗn loạn hơn trước.
Lục Trì Hiết ở trong thật lâu không ra, Lăng Chước không chịu được cơn buồn ngủ, một lúc sau đã ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại đã là sáng hôm sau, trong căn phòng xa lạ chỉ còn lại mình cậu, Lăng Chước ngồi dậy thẫn thờ một hồi, mới nhớ tới mình đang ở nhà nghỉ dưỡng của Lục Trì Hiết…? Người còn lại đâu…?
Đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó từ trong tủ lấy ra một bộ quần áo vừa người mặc vào, Lăng Chước đi dép lê xuống lầu.
Khi đến góc cầu thang, cậu nghe thấy từ phòng khách dưới tầng truyền đến tiếng nói chuyện, là Lục Trì Hiết và một giọng nam lạ.
Giọng nam lên tiếng trước: “Anh buổi sáng mới tới nơi này, nghe người ta nói tối hôm qua em tới, còn mang theo người?”
Lục Trì Hiết thản nhiên đáp: “À, em đưa bạn đến chơi, cậu ấy còn đang ngủ.”
Đối phương đáp: “Ai? Hai ngày trước, anh nghe mẹ nói rằng em đang theo đuổi một cậu nhóc, còn nhờ mẹ giúp ký hợp đồng quảng cáo cho cậu ta?”
Lục Trì Hiết: “Anh đã biết rồi còn hỏi cái gì.”
Người kia: “Nói cho vui thôi, bố mà phát hiện thì khó giải thích lắm.”
Lục Trì Hiết phớt lờ anh.
Lăng Chước liếc xuống, đó là một người đàn ông mặc vest, nhìn khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám, anh ta trông không giống Lục Trì Hiết, lại giống người cha giàu có của Lục Trì Hiết hơn.
Cậu đã từng nghe nói rằng gia đình Lục Trì Hiết có một anh trai và một chị gái rất có năng lực, cùng cha tiếp quản công việc kinh doanh của công ty. Chỉ có Lục Trì Hiết là con trai út, thừa hưởng vẻ đẹp và tài năng diễn xuất của mẹ và bước vào giới giải trí. .
Lăng Chước bĩu môi, xoay người đi lên lầu.
Hết chương 28.
Editor: Soft
Beta: Bún
-0 Comment-