[ĐAM MỸ] ÁM HỎA – CHƯƠNG 22
CHƯƠNG 22. TỈNH RƯỢU
Lăng Chước để Dương Minh về trước, một mình ra ngoài đi ăn với Trọng Nhất Nhiên.
Bọn họ đặt phòng riêng tại một nhà hàng bình dân, không ai quấy rầy, hai người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, lúc ăn xong đã là 8 giờ tối.
Đằng sau nhà hàng là hồ nước nổi tiếng của thành phố, Lăng Chước liền thuận miệng nói muốn đi dạo ven hồ một lát, Trọng Nhất Nhiên cũng không phản đối: “Đi thôi.”
Đường ven hồ này khá xa công viên, phương tiện công cộng lại ít, bởi vậy người cũng không nhiều, khá yên tĩnh. Bọn họ sóng vai đi dọc ven hồ, trong đêm tối, ánh đèn đường hắt xuống tạo thành những vệt loang lổ trên mặt nước. Lăng Chước bỗng nhiên bật cười, hỏi người bên cạnh: “Đội trưởng, anh còn nhớ không, lúc bọn mình mới gia nhập, công ty vẫn chưa chuyển tới đây, tối nào bọn mình cũng tới hồ để bơi.”
Trọng Nhất Nhiên: “Anh nhớ.”
Bình thường khi bọn họ ra khỏi phòng tập thì trời đã khuya, sau ăn xong sẽ đi dạo quanh hồ để giải phóng tinh lực dư thừa, có khi là hai người bọn họ, cũng có khi là năm người.
Ánh đèn phản chiếu trong đôi mắt Lăng Chước dần trở nên thâm trầm, cậu nói: “Đúng vậy, khi đó cũng khá tốt.”
Trọng Nhất Nhiên dừng bước, nhẹ nhàng gọi tên cậu: “Lăng Chước.”
Lăng Chước quay đầu lại nhìn anh.
Trọng Nhất Nhiên: “Em sẽ buồn sao?”
Lăng Chước giống như nghe không hiểu: “Cái gì ạ?”
Trọng Nhất Nhiên do dự nói: “Chuyện của nhóm chúng ta, đã khiến em thất vọng rồi, em sẽ buồn sao?”
Lăng Chước cũng dừng bước, qua một hồi im lặng, cậu nhỏ giọng đáp: “Nói không thất vọng là giả, nhưng mà đội trưởng, em cũng không có tư cách yêu cầu mọi người vì nhóm mà hy sinh lợi ích cá nhân, ai cũng có lựa chọn của riêng mình, mọi thứ rồi sẽ thay đổi, hơn nữa, em vẫn luôn là người được nâng đỡ nhất, không phải sao?”
Trọng Nhất Nhiên nhíu mày: “Em đừng nói vậy, đó là những gì em xứng đáng có được, những điều Trương Tầm nói em đừng để trong lòng, cậu ấy cãi nhau với Tề Lương Lịch nên không lựa lời nói bậy nói bạ thôi, chúng ta đều biết nếu không có em thì nhóm cũng sẽ không được ra mắt.”
Lăng Chước lắc đầu: “Là em may mắn hơn mà thôi. Đội trưởng, sau này anh đừng hồ đồ như vậy nữa, cơ hội tìm tới cửa còn từ chối, dù thích hay không cũng phải thử mới biết, chuyện người khác làm được, anh nhất định cũng làm được.”
Trọng Nhất Nhiên nhìn cậu, Lăng Chước tiếp tục nói: “Thật đấy, rất đáng tiếc.”
“…” Trọng Nhất Nhiên không nói thêm gì nữa, “Đi thôi.”
Nửa giờ sau, bọn họ ngồi xuống băng ghế dài ven hồ, đêm càng sâu.
Trọng Nhất Nhiên đi tới cửa hàng tiện lợi gần đó mua một lốc bia, tiện tay khui một lon, đưa cho Lăng Chước. Lăng Chước ngửa đầu nốc một ngụm, bia rất lạnh, hương vị mát lạnh trượt xuống yết hầu.
“Hương vị vẫn giống hệt trước kia.” Lăng Chước liếm bọt trắng trên mép, nhẹ giọng cảm thán.
Loại bia Trọng Nhất Nhiên mua là một nhãn hiệu bia nhỏ ở phía nam, ở đây có rất ít nơi bán, trước kia bọn họ thường uống với nhau, sau này tham gia đủ loại tiệc rượu xa hoa, không ai coi trọng loại đồ uống này, rất lâu rồi cậu chưa uống lại.
Trọng Nhất Nhiên nhẹ gõ ngón tay lên vỏ lên, phát ra tiếng vang nhỏ vụn: “Chỉ cần muốn uống thì vẫn có thể mua được.”
Lăng Chước hơi mỉm cười: “Vậy ạ?”
Trọng Nhất Nhiên: “Ừ.”
Lăng Chước hỏi anh: “Đội trưởng, anh đã có kế hoạch cho tương lai hay chưa? Sau này anh định như thế nào?”
Nhiều năm trước bọn họ đã cùng nhau tâm sự về tương lai, lúc ấy cứ nghĩ rằng sau này sẽ cùng nhau ra mắt, cùng nhau đứng dưới ánh đèn sân khấu rực rỡ, cùng nhau nhận hoa và những tràng pháo tay từ người khác, hóa ra những thứ đó thực chất chỉ là gió thoảng mây trôi, vô cùng ngắn ngủi.
Trọng Nhất Nhiên rũ mắt suy nghĩ, một lát sau mới đáp: “Kiên định với chuyện mình muốn làm, đi một bước tính một bước thôi.”
Lăng Chước: “Như vậy cũng không tệ.”
Cậu không hỏi nữa, đôi mắt nhìn về khoảng không tối đen phía trước, ngẫu nhiên bắt gặp vài con vịt đang bơi lội trong nước, lại ngửa đầu uống thêm một hớp bia.
Một lon lại một lon, hai người câu được câu chăng mà tán gẫu.
Lon rỗng ném đầy mặt đất, Trọng Nhất Nhiên khom lưng nhặt chúng bỏ vào túi nilon, Lăng Chước đã ngà ngà say, thoáng nhìn tờ rơi trong túi nilon, thuận tay cầm lên, hỏi Trọng Nhất Nhiên: “Đây là gì thế anh?”
Trọng Nhất Nhiên: “Anh không biết, ban nãy lúc mua bia ở cửa hàng tiện lợi thì ông chủ tiện tay nhét vào thôi.”
Lăng Chước khẽ nheo mắt, nương theo ánh đèn điện phía xa đọc tờ rơi trong tay, mấy ngày nữa là Thất Tịch, tại quảng trường lớn của công viên mới mở ngoại thành Bắc Sơn sẽ tổ chức bắn pháo hoa chào mừng.
Trên tờ rơi đề một dòng chữ: “Cùng người bạn thích sóng vai ngắm pháo hoa trên bầu trời đầy sao”, Lăng Chước ngẩn ra vài giây, gập đôi tờ giấy, siết chặt trong tay.
Ánh mắt Trọng Nhất Nhiên hơi dừng lại nhìn động tác của cậu, Lăng Chước nâng mắt nhìn, cười với anh, hỏi: “Anh còn nhớ năm ngoái chúng ta tới công viên ở Bắc Sơn chơi không? Lúc đó anh thắng trò bắn súng, nhận được một cái đồng hồ điện tử, còn tặng cho em.”
Trọng Nhất Nhiên: “Ừ.”
Lăng Chước tiếc nuối nói: “Đáng tiếc sau này em lại làm mất nó, cũng không biết đã vô tình ném ở đâu mất.”
Trọng Nhất Nhiên: “Chỉ là một món quà nhỏ không đáng giá, nếu mất rồi thì thôi.”
“Đúng vậy, chỉ là một món quà nhỏ không đáng giá mà thôi.” Lăng Chước lẩm bẩm, giọng nói có chút mơ hồ, “Khuya lắm rồi, chúng ta về đi, ngày mai em còn phải quay phim.”
Trọng Nhất Nhiên: “Được.”
Anh gọi xe cho Lăng Chước, trước khi lên xe Lăng Chước quay đầu nhìn anh, vẻ mặt muốn nói lại thôi, Trọng Nhất Nhiên bèn nhắc nhở: “Về khách sạn nhớ đi ngủ sớm, nếu không sáng mai phải quay phim sẽ bị đau đầu.”
Lăng Chước gật đầu, do dự một chút, lại hỏi anh: “Đội trưởng, ngày kia anh có rảnh không?”
Ngày kia, chính là Thất Tịch.
Trọng Nhất Nhiên nhìn cậu: “Có.”
Lăng Chước cười, nói một câu “Tốt”, sau đó vẫy tay chào tạm biệt anh, ngồi vào trong xe.
Cảnh đêm của thành thị dần lùi về sau, Lăng Chước nhắm mắt dựa vào lưng ghế, trong tay vẫn nắm chặt tờ rơi kia.
Dường như cậu đã mơ một giấc mơ đẹp, trong mơ, cậu cùng người mình thích sóng vai, dưới bầu trời đầy sao cùng nhau ngắm nhìn pháo hoa rực rỡ.
Trở lại khách sạn đã qua mười một giờ, hình như cậu lại say hơn, đứng trước cửa phòng lần mò chìa khóa, Lăng Chước mơ màng nghĩ, có phải đánh rơi mất rồi hay không, đương lúc đó, cửa phòng chéo phía đối diện đột nhiên mở ra.
Lục Trì Hiết xuất hiện, đôi mắt thâm trầm quan sát cậu, tựa như đang nghiền ngẫm thứ gì đó.
Lăng Chước quay đầy nhìn hắn một cái, hàm hồ nói một câu “Hóa ra là thầy Lục”, lại tiếp tục xoay về tìm chìa khóa trong túi.
Lục Trì Hiết bước tới, tiện tay sờ sờ, rút ra chìa khóa ở túi nhỏ bên rìa balo.
Lăng Chước “Á” một tiếng: “Sao thầy Lục biết nó ở đây nhỉ?”
“Bình thường em đều cất nó ở đây mà.” Lục Trì Hiết trầm giọng, duỗi tay mở cửa phòng giúp cậu.
Trong miệng Lăng Chước lầm bầm vài câu không rõ, đi vào trong phòng.
Lục Trì Hiết theo sau cậu, Lăng Chước cũng không để ý tới hắn, bản thân cậu đã say tới hồ đồ, Lục Trì Hiết nhìn cậu mơ màng bận rộn việc này việc kia, chốc lát pha cafe, chốc lát lại lục tung tìm đồ đạc, trong tay vẫn siết chặt tờ giấy kia không chịu vứt, hoàn toàn là bộ dạng người say mất trí.
Một lát sau, Lục Trì Hiết đi qua, giữ chặt lấy người ấn ngồi vào sofa: “Không vội, em ngồi một lát đã, uống say hả?”
Mặt Lăng Chước đỏ ửng, trên người còn có mùi rượu, cậu sửng sốt hai giây, nói: “Tôi không say.”
“Đây là cái gì?” Lục Trì Hiết nhìn tờ rơi trong tay cậu.
Lăng Chước theo bản năng không muốn cho hắn xem, nhét tờ rơi vào trong ngăn kéo dưới bàn trà, Lục Trì Hiết liếc mắt nhìn cậu một cái, kéo ngăn kéo ra.
Lăng Chước duỗi tay đẩy hắn: “Anh làm gì đấy, đừng có nhìn trộm đồ của tôi.”
Lục Trì Hiết đã cầm tờ rơi lên, thấy rõ nội dung phía trên, vẻ mặt hơi ngưng lại, như đang suy nghĩ gì đó.
Lăng Chước giật lại tờ rơi, tức giận mắng: “Sao lại có người như anh chứ, cứ tùy tiện nhìn trộm đồ của người khác.”
Lục Trì Hiết nhìn cậu, cậu lại bắt đầu lẩm bà lẩm bẩm, thật sự đã say mèm.
“Lăng Chước.” Lục Trì Hiết gọi.
Tiếng lầm bầm của Lăng Chước dừng lại, cậu nhìn hắn: “Cái gì?”
Lục Trì Hiết duỗi tay, véo mặt cậu một cái: “Có nhận ra tôi là ai không?”
Lăng Chước hơi sững lại, ngơ ngác nhìn hắn, Lục Trì Hiết nhếch môi, cúi người kề sát mặt vào, nhìn vào mắt cậu một cách chăm chú: “Say thật à?”
Lăng Chước quay mặt đi: “Không mà.”
Lục Trì Hiết cảm thấy phản ứng khi say của cậu rất thú vị, cười nói: “Say thì say, sao lại không thừa nhận, hử?”
Lăng Chước mặc kệ hắn, lại bắt đầu lục lọi tìm đồ.
Lục Trì Hiết hỏi cậu: “Em đang tìm cái gì thế?”
Lăng Chước vẫn không thèm để ý tới, kéo tìm tất cả ngăn kéo dưới bàn trà một lần, sau đó lại đi qua tủ tivi phía đối diện.
Lục Trì Hiết cũng đi theo, dựa ngồi lên kệ tivi, rũ mắt nhìn cậu: “Muốn tìm cái gì?”
Lăng Chước duỗi tay đẩy hắn ra: “Anh xê qua bên kia, anh cản trở tôi tìm đồ.”
Lục Trì Hiết kiên trì hỏi lại: “Rốt cuộc em muốn tìm cái gì? Tôi tìm với em.”
Lăng Chước lôi mấy cái ngăn kéo ra lục một hồi, ủ rũ cụp đuôi nói: “Một cái đồng hồ, tìm không thấy.”
Lục Trì Hiết: “Đồng hồ nào?”
Lăng Chước: “Một cái đồng hồ điện tử, phần thưởng lấy được ở công viên trò chơi, đội trưởng tặng cho tôi.”
Lục Trì Hiết: “Phần thưởng ở công viên trò chơi có thể đáng giá mấy đồng chứ, đến bây giờ mà em vẫn còn tiếc?”
Lăng Chước: “Tiền không phải là vấn đề, sao anh lại dung tục như vậy hả.”
Lục Trì Hiết đứng lên, cũng kéo cậu từ trên mặt đất đứng lên.
Lăng Chước vẫn đương mơ mơ màng màng, người trước mặt nắm chặt cổ tay cậu, khuôn mặt ảm đảm nhìn chằm chằm về phía cậu, Lăng Chước bị hắn siết đau, nhíu mày nói: “Anh buông tôi ra.”
Lục Trì Hiết cúi đầu, cắn lên môi cậu.
Lăng Chước trừng lớn mắt, lập tức tỉnh táo lại, giãy giụa kịch liệt.
Lục Trì Hiết cắn môi cậu, đầu lưỡi liếm qua môi châu, sau đó mới lùi về sau một bước, thả người.
Lăng Chước liều mạng đè xuống nỗi tức giận: “Anh làm gì vậy?”
Lục Trì Hiết: “Tỉnh rượu chưa?”
Lăng Chước siết chặt nắm đấm, hạ lệnh đuổi khách: “Mời thầy Lục về cho.”
Lục Trì Hiết giơ tay khẽ ấn lên khóe môi cậu, Lăng Chước bực bội né tránh, Lục Trì Hiết bật cười thành tiếng: “Không trêu em nữa, tắm xong thì ngủ sớm đi.”
Tiếng đóng cửa vang lên, Lăng Chước xoay người chạy vào phòng tắm súc miệng.
Vốc nước lạnh rửa mặt, cuối cùng cậu cũng hoàn toàn tỉnh táo lại, hai tay chống lên bệ rửa mặt, nửa ngày sau mới cười khổ một tiếng.
Tắm rửa xong ngồi lên giường, cậu cầm lấy di động, Trọng Nhất Nhiên gửi tin nhắn tới hỏi cậu đã về tới khách sạn chưa, lại nhắc nhở cậu nên đi ngủ sớm.
Lăng Chước nhắn lại, do dự một lúc sau mới nhắn thêm một tin: ‘Đội trưởng, tối ngày kia chúng ta tới công viên Bắc Sơn xem pháo hoa nhé?’
Cậu nghĩ, nếu Trọng Nhất Nhiên đồng ý, vậy tối hôm đó, bất luận thế nào, cậu cũng sẽ thử ngỏ lời với anh ấy.
Vài phút sau, Trọng Nhất Nhiên nhắn lại: ‘Em không cần phải quay phim sao?’
Lăng Chước: ‘Nếu có cảnh quay đêm em sẽ xin nghỉ, đi nhé anh?’
Trọng Nhất Nhiên: ‘Được, hẹn gặp lại em vào hôm đó.’
Hết chương 22.
Editor: Tùy Tiện
Editor lười biếng đã quay trở lại rồi đây ạ TT^TT sr vì đã để mn chờ lâu ơi là lâuuuuuuuu~~~~ Chúc mn gặm chương mới vui vẻ. Spoil là mấy chương tới bé Lăng sẽ đồng ý làm quen Trì tró :)))
-0 Comment-