[ĐAM MỸ] ÁM HỎA – CHƯƠNG 2
CHƯƠNG 2. PHỐI DIỄN
*Phối diễn: theo mình biết thì thường được gọi là các buổi workshop trước khi chính thức quay. Diễn viên sẽ cùng nhau đối diễn từ đầu đến cuối kịch bản (hoặc các cảnh quan trọng), một là để diễn viên làm quen với nhau, hai là thảo luận về cách diễn, v..v..
Phòng họp đã ngồi đầy người, Lăng Chước sau khi chào hỏi một lượt xong mới về vị trí của mình.
Lục Trì Hiết theo phía sau, cặp chân dài tự động bước tới phía Lăng Chước, kéo ghế, đĩnh đạc mà ngồi vào bên cạnh.
Nhân viên ngồi đối diện cười nhắc nhở: “Thầy Lục à, vị trí đó là để dành cho chị Phỉ, vai diễn của thầy Lăng và chị Phỉ phải đối diễn nhiều, thầy chịu khó nhường một chút a.”
Lục Trì Hiết không cho là đúng: “Liên quan gì. Vai diễn của tôi với thầy Lăng đây cũng phải đối diễn rất nhiều, ngồi chỗ này tiện.”
Lục Trì Hiết đã quyết, ai nói cũng không nghe, hắn tựa vào lưng ghế, nghiêng người sang phía Lăng Chước: “Thầy Lăng à, thêm Wechat cái đi.”
Lăng Chước đang xem kịch bản, vừa nghiêng đầu liền đối diện đôi mắt đong đầy ý cười của Lục Trì Hiết, do dự một chút rồi cũng lấy di động ra.
Nửa phút sau, Lục Trì Hiết nhìn ảnh đại diện của Lăng Chước được phóng to trên Weibo, năm thiếu niên trẻ tuổi khoác vai nhau cùng hướng về phía mặt trời, khóe miệng giương cao.
Hắn hỏi Lăng Chước: “Thầy Lăng à, sao vòng bạn bè của cậu cái gì cũng không có vậy? Hay là cậu chặn tôi đấy?”
Lăng Chước hơi xấu hổ, giải thích: “Không phải, tôi không thích đăng trên vòng bạn bè thôi.”
Lục Trì Hiết ý vị không rõ mà cười một tiếng: “À, tôi cũng không thích đăng trên vòng bạn bè.”
Lăng Chước không tiếp lời, tiếp tục chuyên chú xem kịch bản.
Hai mươi phút sau, nữ chính Dụ Phỉ khoan thai tới muộn, vừa vào cửa liền chủ động tiến lên xin lỗi, còn để trợ lý đem bánh ngọt phân cho mọi người. Vị nữ minh tinh nhân khí cao ngút trời này thoạt nhìn thật dễ ở chung, cũng không kiêu căng làm màu.
Sau khi mọi người chào hỏi một lần nữa, Dụ Phỉ đi tới bên cạnh Lục Trì Hiết, ở vị trí vốn dĩ là của hắn ngồi xuống, chính thức bắt đầu buổi phối diễn.
Lăng Chước là bị Trương Tĩnh mạnh mẽ nhét vào đoàn phim, đối với đóng phim không quá hứng thú, nhưng cậu làm việc luôn nghiêm túc, sau khi nhận vai liền chăm chỉ tham gia mấy lớp diễn xuất, lại lên mạng tìm đọc tiểu thuyết gốc, cũng nghiêm túc viết ra phân tích về nhân vật, xem như là đến có chuẩn bị.
Buổi phối diễn lập tức bắt đầu, trước tiên biên kịch đứng lên giới thiệu nội dung chính của kịch bản.
“Phẫn tình” là một bộ phim cổ trang huyền huyễn, nữ chính Gia Cát Du là đại tiểu thư của môn phái đệ nhất thiên hạ Quy Khư Sơn, minh diễm tuyệt sắc, linh căn cùng thiên tư đều hơn người, vận khí tốt, đánh bậy đánh bạ lấy được vài thứ pháp khí thần kì, vô số người theo đuổi. Sư huynh Lâm Lam Ngọc cùng nàng là thanh mai trúc mã, tình cảm rất tốt, cũng đã định ra hôn ước.
Một lần ra ngoài du lịch, Gia Cát Du thuận tay cứu nam chính Huyền Giáng hơi thở thoi thóp, vừa mất hết linh lực lại mất trí nhớ. Nàng chẳng những đem người cứu sống, còn nghĩ cách dưỡng thương cho linh căn bị cắt đứt của hắn, từ đó về sau một Huyền Giáng trầm mặc ít lời liền lưu lại bên cạnh Gia Cát Du, trở thành thị vệ trung thành nhất của nàng. Dần dần, giữa hai người nảy sinh tình cảm, bởi vậy Huyền Giáng cùng Lâm Lam Ngọc cũng bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn.
Biến cố đột ngột xảy ra, Quy Khư Sơn bị địch nhân tập kích bất ngờ, kết giới bị phá, toàn môn bị diệt, Gia Cát Du cùng Lâm Lam Ngọc may mắn chạy thoát, sau đó điều tra mới biết chân tướng. Tất thảy đều là kế hoạch của Huyền Giáng, hắn là người Ma giới, tiếp cận Gia Cát Du là có âm mưu, vì pháp bảo trong tay nàng, cũng vì tuyệt học của Quy Khư Sơn.
Gia Cát Du đối với Huyền Giáng chỉ còn tuyệt vọng, quyết định thành hôn với Lâm Lam Ngọc, cùng tu luyện tuyệt học để báo thù. Vào lúc bái đường thành thân, Huyền Giáng xuất hiện với dung mạo thật, mạnh mẽ bắt cóc Gia Cát Du. Lâm Lam Ngọc truy đuổi tới tận hang ổ Ma giới, cùng Huyền Giáng quyết chiến một phen, cối cùng bị Huyền Giáng hủy đi nguyên đan. Để cứu Lâm Lam Ngọc, Gia Cát Du không thể không gả cho Huyền Giáng, ý muốn phản sát.
Sau đó chính là ngày tháng Gia Cát Du nhẫn nhục chịu đưng, cùng Huyền Giáng vừa yêu vừa hận, một bên ngầm liên hệ Lâm Lam Ngọc, nội ứng ngoại hợp, cuối cùng cũng diệt Ma giới. Lúc này, bí mật đọa ma năm đó của Huyền Giáng cũng được phơi bày. Năm đó là trưởng lão Quy Khư Sơn giả nhân giả nghĩa, bức hại cha mẹ Huyền Giáng, hắn bây giờ chỉ là đoạt lại pháp bảo cùng tuyệt học võ công vốn là của mình.
Nam nữ chính ngược tới ngược lui, trong nguyên tác, tác giả để một kết thúc mở, được biên kịch cải biên thành một cái kết có hậu.
Biên kịch cùng đạo diễn thay nhau phân tích kịch bản, lại hỏi ý kiến, mọi người thảo luận tới khí thế ngất trời, Lăng Chước cầm bút, thỉnh thoảng ghi chép vài dòng ở đoạn của mình.
Nữ chính Dụ Phỉ đối với phần kết đưa ra nghi vấn: “Giữa Gia Cát Du cùng Huyền Giáng là ta chết ngươi sống, có thể nói là có nhân có quả, miễn cưỡng buông bỏ để ở bên nhau cũng không quá. Vấn đề là Lâm Lam Ngọc bị Huyền Giáng đánh vỡ nguyên đan, biến thành một phàm nhân không còn linh lực thọ mệnh ngắn ngủi, cuối cùng lại vì Gia Cát Du mà mất mạng, cho dù Gia Cát Du không yêu Lâm Lam Ngọc nhưng y cũng là người quan trọng nhất trong cuộc đời nàng, còn có ân với nàng, nếu để nàng không thèm bận tâm tới y, mạnh mẽ kết thúc có hậu với Huyền Giáng thì cứ cảm thấy nàng OOC*, mị lực nhân vật cũng sẽ bị giảm nghiêm trọng.”
*OOC: Out Of Character – không phù hợp với tính cách, khuôn mẫu vốn có.
Hà Tĩnh Bình: “Nói thì nói vậy, nhưng đây cũng là đón ý nói hùa với thị hiếu người xem mà, kết thúc bi kịch có ai thích xem đâu.”
Dụ Phỉ: “Vậy sửa lại kết cục của Lâm Lam Ngọc, để cho hắn không chết mà còn có khả năng khôi phục được linh lực. Cái này sẽ khiến tình cảm giữa Gia Cát Du cùng Huyền Giáng không còn bế tắc, không được sao?”
Lăng Chước nghe vậy âm thầm nhíu mày. Thứ mà nhân vật Lâm Lam Ngọc này hấp dẫn người xem nhất chính là hắn si tình lại chết thảm, đặc biệt phần sau, chỉ có thảm hơn không có thảm nhất, vì nữ chính mà hy sinh tất cả, còn mất mạng, trong tiểu thuyết gốc không biết đã lấy đi bao nhiêu nước mắt của người đọc. Nếu thật sự sửa lại kết cục mới như Dụ Phỉ nói, vậy nhân vật này sẽ hoàn toàn biến thành công cụ hình người đoạt nữ chính với nam chính, mị lực nhân vật lúc này mới thực sự là sụt giảm.
Nhưng kiến nghị là do Dụ Phỉ nói ra, Lăng Chước cho dù không đồng ý, ở trước mặt mọi người cũng không thể phản bác.
“Có gì hay mà sửa.” Lục Trì Hiết lười biếng mở miệng, “Sửa tới sửa lui không thấy phiền à. Nguyên tác kết cục như nào thì cứ giữ nguyên vậy, sao phải gượng ép. Nói không chừng sửa quá hóa vụng, còn bị chửi là dung tục, không mới mẻ.”
Lăng Chước theo bản năng nhìn về phía người bên cạnh, Lục Trì Hiết liếc một cái, cùng cậu đối mắt, chớp chớp một cái.
Lăng Chước im lặng thu hồi tầm mắt.
Biên kịch vẻ mặt xấu hổ, quay đầu nhìn về phía đại diện của nhà đầu tư chính, Cao Thừa. Cao Thừa khụ một tiếng, nói: “Ai cũng có ý kiến riêng của mỗi người, nhưng chuyện này không chỉ vài người chúng ta nói là xong, còn phải xem xét nhiều phương diện khác…”
Ý trên mặt chữ, hắn nói không tính là khó hiểu, dù sao đều là người trong giới cả. Bộ phim này là Thượng Tấn cùng công ty Điện ảnh Hạo Nhiên kết hợp sản xuất, Điện ảnh Hạo nhiên là đơn vị sản xuất, mà nhà đầu tư chính là một trong ba trang web phim lớn nhất: Thượng Tấn. Quyền quyết định cao nhất là của Thượng Tấn, ý của Cao Thừa, sửa hay không sửa, tất cả phải xem ý của Thượng Tấn.
Lục Trì Hiết gửi Wechat cho trợ lý: Đi hỏi xem phẩm vị của ai mà kém vậy, nhất định phải sửa lại kết cục của “Phẫn tình”.
Đã nói đến mức này, kết cục của kịch bản chỉ có thể tạm thời gác lại, tiếp tục thảo luận các phần khác.
Hai mươi phút sau, Cao Thừa đi ra ngoài tiếp điện thoại, khi trở vào liền nói: “Về phần kết, tôi đã suy nghĩ, vẫn nên giữ nguyên theo tiểu thuyết gốc đi, đạo diễn Hà thấy sao?”
Hà Tĩnh Bình: “…..”
Kì thật Hà Tĩnh Bình không có ý kiến, nhưng ai chả biết sau lưng Thượng Tấn là tập đoàn Thượng Hân, mà thái tử gia của Thượng Hân, là Lục Trì Hiết.
Lúc trước Lục Trì Hiết cũng không phản đối phần kết được cải biên, mà cho dù sửa lại kết cục của Lâm Lam Ngọc như Dụ Phỉ nói, cũng sẽ không ảnh hưởng tới nhân vật Huyền Giáng, chả hiểu sao nay lại đột nhiên có ý kiến, còn hưng sư động chúng* tạo áp lực, khiến Cao Thừa phải đem phần kết sửa về nguyên tác?
* Hưng sư động chúng: ý nói chỉ một việc nhỏ cũng cần huy động một lực lượng lớn.
Người không hiểu* không chỉ một mình Hà Tĩnh Bình, bên này Lục Trì Hiết vừa nói dùng kết cục theo nguyên tác, bên kia Cao Thừa nghe điện thoại xong liền nói duyệt, chỉ cần không ngốc đều đoán được là ý của Lục Trì Hiết.
* Không hiểu ở đây ý là mọi người không hiểu tại sao Lục Trì Hiết phải làm thế
Lăng Chước cũng không hiểu, nhưng cũng không sao, Cao Thừa chính miệng tuyên bố sẽ giữ nguyên kết cục theo nguyên tác khiến cậu nhẹ nhàng thở ra, ít nhất điểm hấp dẫn của vai diễn này sẽ được bảo vệ.
Mười hai giờ sáng cuộc họp mới kết thúc, mọi người lúc này đều ở lại phim trường ăn cơm hộp, buổi chiều tiếp tục phối diễn.
Lăng Chước trở về phòng nghỉ, Dương Minh đưa hành lý của cậu về khách sạn xong đã trở lại, vừa quay lại phim trường đã đi lấy cơm cho cậu.
Lăng Chước ngồi trên sofa, một bên ăn cơm một bên nhắn tin cho Trọng Nhất Nhiên.
Trọng Nhất Nhiên: Ngày hôm nay có thuận lợi không?
Lăng Chước: Cũng xem như thuận lợi.
Trọng Nhất Nhiên: Xem như?
Lăng Chước đem sự việc ban sáng nói lại với y một lần, Trọng Nhất Nhiên cười cậu: Vậy em gặp may rồi, vị kia chính là thái tử gia của tập đoàn Thượng Hân mà.
Lăng Chước: Ừm, nhờ phúc của anh ta.
Gửi tin nhắn xong, Lăng Chước nhớ tới thái độ kì quái của Lục Trì Hiết với mình, trong lòng vô cớ sinh ra chút bối rối.
Đang suy nghĩ vẩn vơ, người vừa nhắc tới liền xuất hiện, từ phía ban công bên kia mở cửa đi vào, quen cửa quen nẻo mà ngồi xuống sofa, ánh mắt rơi xuống cơm hộp của Lăng Chước: “Thầy Lăng ăn cái này thôi à?”
Lăng Chước theo bản năng đưa mắt nhìn ra ngoài, Lục Trì Hiết cười cười nói: “Ban công bên ngoài thông nhau, thầy Lăng không biết ư?”
Rồi lại đề nghị với cậu: “Tôi có mang theo đầu bếp riêng, cậu muốn ăn cùng không?”
Lăng Chước: “Cảm ơn thầy Lục nhưng mà không cần đâu, tôi thấy cơm hộp cũng rất ngon.”
Lục Trì Hiết: “Cho nên cổ họng không thoải mái cũng cố ăn cay?”
Lăng Chước kinh ngạc nhìn hắn.
Lục Trì Hiết cười cười, bỗng khom lưng ghé sát lại, thấp giọng: “Thầy Lăng, lúc ở phim trường muốn nói xấu người khác, chú ý tai vách mạch rừng à nha.”
Lăng Chước nháy mắt xấu hổ đến mặt cũng đỏ lên: “Tôi, xin lỗi…”
Lục Trì Hiết bị vẻ mặt của cậu lấy lòng, lại nói: “Nhưng mà cậu đoán sai rồi, tôi nhận vai này cũng chẳng phải vì cái khiêu chiến gì gì đó.”
“Vậy vì cái gì?” Lăng Chước theo bản năng hỏi lại.
Lục Trì Hiết thần sắc không đổi, ánh mắt dừng trên khuôn mặt Lăng Chước, chậm rãi nói: “Nhàm chán, ném phi tiêu chọn kịch bản ấy mà.”
Lăng Chước: “…..”
Cậu cảm giác bản thân bị người này đùa giỡn.
Lục Trì Hiết: “Nhưng mà hiện giờ tôi lại cảm thấy, lựa chọn này quả nhiên không tồi.”
Lăng Chước nhíu mày.
Lục Trì Hiết đứng thẳng dậy, ném cho cậu một hộp kẹo ngậm nhuận họng: “Ăn cái này đi, cổ họng sẽ thoải mái hơn một chút, hiệu quả so với nước đường không kém hơn bao nhiêu đâu.”
Lăng Chước có chút không muốn, nhưng nghĩ lại chỉ là một hộp kẹo ngậm, nếu từ chối thì có vẻ chuyện bé xé ra to, do dự một lúc vẫn nhận lấy.
Cậu nói với Lục Trì Hiết: “Cảm ơn.”
Biểu tình Lục Trì Hiết rất sung sướng: “Không cần khách khí.”
Hết chương 2.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-