[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 45
CHƯƠNG 45. TỈNH LẠI TỪ ÁC MỘNG
Liên tiếp vài ngày, Lê Hủ lúc đang nửa tỉnh nửa mê đều có thể nghe thấy tiếng động Thư Nguyện rời giường mở tủ quần áo. Ban đầu hắn cho rằng đó là ảo giác, nhưng mấy ngày liền đều xảy ra chuyện như vậy thì rất khó tin, bởi vậy buổi tối ngày thứ sáu hắn cắm tai nghe, mở tiếng, cưỡng bách bản thân phải duy trì sự tỉnh táo.
Khi hắn sắp nghe xong một bộ tiểu thuyết vườn trường thì từ đối diện truyền đến âm thanh nhỏ vụn. Lê Hủ tháo tai nghe xuống, giả bộ vươn mình đưa lưng về tường, thanh âm bên dưới lập tức ngưng bặt, rất lâu sau mới tiếp tục vang lên.
Mở cửa tủ, lấy hộp thuốc, mở nắp, đổ thuốc ra ngoài.
Thư Nguyện vừa đem thuốc nuốt xuống Lê Hủ liền trèo thang nhảy xuống, dọa cậu sợ chết khiếp, nước nguội trôi xuống cổ họng bị sặc, che miệng ho kịch liệt.
“Làm sao vậy.” Lê Hủ vỗ lưng cho cậu, “Tớ dọa đến cậu à?”
“Không…” Thư Nguyện trong lòng cảm thấy may mắn hiện tại đang là ban đêm, phòng không mở đèn, giúp thân thể cậu có thể che khuất hộp thuốc đặt trên mặt bàn, “Cậu không ngủ sao?”
Lê Hủ nghe ra được ngữ khí hoảng loạn của cậu, nhưng cũng không vạch trần, chỉ giúp Thư Nguyện đem cửa tủ đóng lại: “Tớ đi vệ sinh, trước khi ngủ uống nhiều nước quá.”
“Ừm.” Thư Nguyện vẫn đứng bất động.
Không một tiếng động, đối phương dường như vẫn muốn bảo vệ chuyện bí mật này, Lê Hủ cũng không nóng lòng, nghiêng người ôm lấy Thư Nguyện: “Đang giấu cái gì thế?”
Thư Nguyện lắc đầu một cái, bàn tay mò tới phía sau nắm chặt lọ thuốc.
Hai, ba giờ khuya, kí túc xá cực yên tĩnh, dù chỉ là một động tác nhỏ giữa hai người cũng sẽ trở thành hòn đá nhỏ ném xuống mặt nước, nổi lên bọt trắng.
Lê Hủ tiến thêm một bước, đem người vây lại giữa lồng ngực mình cùng bàn học, một tay chống lên mặt bàn, một tay từ sau lưng Thư Nguyện chạm tới cổ tay của đối phương: “Cho tớ biết, được không?”
Giọng điệu hắn như đang thương lượng nhưng thái độ lại khiến người ta không thể từ chối.
Vào lúc Thư Nguyện như muốn bóp nát lọ thuốc, Lê Hủ đột nhiên cúi đầu hôn lên môi cậu, đầu ngón tay thuận theo bàn tay của cậu đi xuống, mạnh mẽ đem lọ thuốc đoạt đi.
Trước khi Lê Hủ kịp nhìn rõ dòng chữ trên hộp, Thư Nguyện đã nhỏ giọng mở miệng: “Là thuốc an thần… Đây là thuốc an thần.”
Người khác nghe được có lẽ chỉ là tên thuốc xa lạ, nhưng đối với Lê Hủ mà nói lại vô cùng quen thuộc.
Bạch Sương cũng có một thời gian dài phải dùng thứ thuốc này.
Khi còn nhỏ hắn vẫn luôn ngủ với mẹ, nhìn thấy nàng uống thứ thuốc này liền hiếu kì, hỏi: “Mẹ ơi, mẹ đang ăn kẹo đường ư.”
Bạch Sương lo lắng hắn ăn vụng, liền nói cho hắn biết: “Đây là thuốc, rất đắng rất đắng, mẹ bị đau bụng, uống cái này vào thì mới khỏi được.”
Sau này khi hắn lớn, tìm hiểu ra mới biết được công dụng của nó.
“Tớ gặp ác mộng…” Giống như đêm đó tại bãi biển, thân thể mềm nhũn của Thư Nguyện dựa vào người hắn, “Tớ sợ lắm, chân tay đều lạnh lẽo.” Cậu đưa tay chạm lên gương mặt Lê Hủ, “Uống thuốc này có thể khống chế tâm trạng, lúc ngủ sẽ thoải mái hơn một chút.”
Lê Hủ từ từ đặt hộp thuốc trở về.
Hắn không nói được hiện tại trong lòng mình là cảm xúc gì, muốn tiến vào trong mộng bảo vệ Thư Nguyện, nhưng cũng biết bản thân không hề có loại năng lực này. Cuộc đời của Thư Nguyện quá khổ sở, tôn nghiêm bị đánh nát, chỉ có thể tham sống sợ chết, còn luôn lo lắng đề phòng sợ bị ác mộng tới quấy nhiễu.
“Tớ biết.” Lê Hủ ôm chặt Thư Nguyện, “Tớ biết rồi.”
Hắn ôm Thư Nguyện lên giường, sau đó bản thân cũng bò lên, giống như trước kia đem người khảm vào trong ngực: “Tớ và cậu cùng đi vào giấc mơ nhé, tớ hiệu quả hơn thuốc nhiều lắm.”
Trưa thứ sáu, Lê Hủ nhìn đi nhìn lại số liên lạc tồn tại từ rất lâu đã không trao đổi, cuối cùng bấm lên gọi cho Thẩm Chiêu Thời.
Diêu Dĩ Lôi cùng Lê Quyết ở nhà ăn cơm trưa, lúc Lê Hủ xuống dưới lầu ngay cả một cái liếc mắt sang bên này cũng lười. Nhưng mà kẻ thích gây chuyện trên đời này lại quá nhiều, mà cái tên em trai khiến người ta chán ghét kia lại chính là một người trong số đó.
“Sao vừa về lại đi ra ngoài rồi a, có phải cũng nhận thấy mình không thuộc về cái nhà này cho nên không dám ở lại hay không a?” Lê Quyết đẩy tay Diêu Dĩ Lôi đang có ý đồ muốn bịt miệng hắn.
Lê Hủ nhanh nhẹn thay giày, đứng dậy cầm theo chìa khoá: “Anh trai ra ngoài tìm giúp mày một bãi rác thích hợp nhất đến ở.”
Hắn cảm thấy cha hắn thực sự là rảnh rỗi sinh nông nổi, ba năm trước đầu tư một loạt thiết bị dạy học điện tử mới cho trung học Thanh Hoà để nhét hắn vào, ba năm sau lại nhét cái thằng Lê Quyết thi thì thiểu điểm mà lại được vào lớp trọng điểm, hoàn toàn không nghĩ đến cảm giác của hắn ____ Mà cũng không lạ, ngay cả người vợ đã cứu mạng mình ông ta còn có thể phụ lòng, làm sao có thể vì đứa con trai này mà suy xét chứ.
Lê Hủ đi rất nhanh, hồ sơ trong balo trên lưng khiến hắn cảm thấy khó thở. Nếu không phải vì một chút lí trí muốn đòi lại công bằng cho Thư Nguyện, hắn nghĩ bản thân sẽ mặc kệ sống chết mà phóng hết tốc lực vào dòng xe. Nhưng hắn không thể, có người đang đứng bên vách núi chờ hắn, hắn không thể đập tan chút hơi ấm cuối cùng trong mắt Thư Nguyện.
Trong phòng riêng, Thẩm Chiêu Thời đã gọi xong đồ ăn chờ hắn, Lê Hủ sau khi ngồi xuống việc đầu tiên chính là nốc cạn ly nước, sau khi điều chỉnh nhịp thở mới nói: “Không làm phiền tới công việc của anh chứ?”
“Hôm nay là thứ sáu.” Thẩm Chiêu Thời nhắc nhở.
“À, anh xem em này.” Lê Hủ bất đắc dĩ cười cười, “Lớp mười hai rồi, ngày nào tháng nào em cũng quên mất.”
“Trước đây anh cũng vậy.” Thẩm Chiêu Thời rót thêm nước cho hắn, “Nhưng ngày tháng trải qua rất vui vẻ, bây giờ công việc bận rộn vẫn rất hoài niệm quãng thời gian đó.”
Hai người ăn ý không bàn luận trong lúc ăn, chờ sau khi ăn xong phục vụ thu dọn sạch sẽ, Lê Hủ mới đem túi hồ sơ từ trong balo lấy ra.
“Còn chưa phá niêm phong?” Thẩm Chiêu Thời sợ hãi hỏi.
“Vâng.” Lê Hủ đem túi hồ sơ đẩy qua, “Rất nhiều lần muốn mở ra xem nhưng lại không dám, sợ bản thân không có dũng khí đối mặt với ngôn từ trắng trợn bên trong… Vẫn là anh xem đi.”
“Được.” Thẩm Chiêu Thời là một người văn nhã, dao quân dụng Thuỵ Sĩ luôn kè kè bên người, động tác gọn gàng, xoẹt một tiếng, niêm phong phía trên bị rạch một đường thẳng tắp.
Lê Hủ quay đầu đi, lấy điện thoại ra tán gẫu cùng Thư Nguyện: “Đang xem ảnh ở bãi biển à?”
Đối phương rất lâu mới nhắn lại: “Đang xem.”
“Đẹp không?” Lê Hủ hỏi.
“Rất đẹp.” Thư Nguyện trả lời.
“Đẹp cỡ nào?” Lê Hủ lại hỏi.
Thư Nguyện không trả lời, Lê Hủ không còn thứ khiến mình dời đi tầm mắt, yên lặng nghe Thẩm Chiêu Thời lật giấy, trong lòng bất an.
“Thế nào?” Lê Hủ hỏi Thẩm Chiêu Thời một câu không đầu không đuôi, bởi chính hắn cũng không biết mình muốn hỏi cái gì.
Sau khi Thẩm Chiêu Thời xem hết hồ sơ mới ngẩng đầu, hỏi: “Sau khi sự việc xảy ra, gia đình Thư Nguyện không khởi tố sao?”
“Không có.” Lê Hủ nói, “Em đã nhờ ba em điều tra, lúc đó gia đình cậu ấy muốn khởi tố, nhưng trường sơ trung Bách Giang lại không làm, thậm chỉ còn đem chuyện này đè xuống vì không muốn lộ ra tin tức có học sinh trong trường bị bạo lực học đường, gia đình Thư Nguyện cuối cùng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.”
“Tin tức trên này tuy rằng tỉ mỉ, nhưng thông tin chỉ là phiến diện.” Thẩm Chiêu Thời lấy bút ra, khoanh tròn thời gian cùng quá trình xảy ra sự việc, “Những tin tức này đều xuất phát từ góc độ của người bị hại, mà thông tin liên quan tới việc ém tin tức ngoại trừ lí do đơn giản là muốn che giấu thì không còn gì khác.”
“Ai.” Lê Hủ vò tóc, “Cha cái thằng chó họ Trịnh kia ở Bách Giang có một ngân hàng tư nhân mở chui, giao thiệp gã rất rộng, lãnh đạo của sơ trung Bách Giang chắc chắn không dám đối nghịch với gã.”
“Ngân hàng ma? Đây là phạm pháp.” Thẩm Chiêu Thời vẻ mặt nghiêm túc, “Nếu như chuyện này vì bối cảnh của thằng kia mà bị đè xuống, sao không phản đòn lại luôn? Vừa giải quyết chuyện này, vừa xoá xổ cái ngân hàng ma kia?”
Phả đòn lại?
Lê Hủ ngồi thẳng người: “Chúng ta cần phải làm gì?”
“Tận lực thu thập chứng cứ, ví dụ như quản chế, tìm kiếm tác giả đã từng đưa tin vụ việc này, đối phương làm thế nào mà có thể biết rõ toàn bộ quá trình này, lại làm thế nào mà lấy được kết quả kiểm tra thương tích của người bị hại.” Thẩm Chiêu Thời đóng nắp bút, nhét giấy tờ vài túi cẩn thận, dán lại niêm phong, “Đương nhiên chuyện này anh có thể hỗ trợ, nhưng mà Lê Hủ à, quan trọng nhất là thuyết phục người nhà Thư Nguyện, để bọn họ đồng ý khởi tố.”
Không khí nhất thời rơi vào trầm mặc, Lê Hủ nhìn Thẩm Chiêu Thời vẻ mặt muốn nói lại thôi, nhịn không được nói: “Luật sư Thẩm, có gì anh cứ nói thẳng không cần ngại.”
Thẩm Chiêu Thời vỗ vai Lê Hủ: “Là như thế này, mặc dù biết quan hệ giữa em với cha em không tốt, nhưng mà anh cảm thấy vụ việc này thân phận của đối phương sẽ tương đối bó tay bó chân, lúc cần thiết chắc chắn vẫn sẽ phải nhờ cha em ra tay.”
Từ nhà hàng đi ra, Lê Hủ ngồi trên xe quan sát dòng người tấp nập qua lại rất lâu.
Tìm Lê Văn Trưng tham gia vụ án này tương đương với việc công khai quan hệ giữa hắn và Thư Nguyện, về sau tất cả hậu quả hắn đều sẽ phải gánh chịu.
Mà trên tay hắn chỉ có một thứ làm lợi thế để trao đổi, nếu hắn không giao ra, chỉ sợ dưới mắt Lê Văn Trưng cái gì cũng vô dụng.
Điện thoại trong túi truyền tới chấn động, Lê Hủ mở ra xem, là Thư Nguyện gửi tin nhắn: “Xin lỗi, tớ vừa đi ăn cơm xong.”
“Không sao, tớ cũng mới ăn xong.” Lê Hủ trả lời.
Ngay sau đó Thư Nguyện liền gọi điện thoại tới, Lê Hủ nhanh chóng bắt máy: “Bây giờ tiểu khủng long còn học được gọi điện thoại cho tớ rồi?”
“Tớ xem xong ảnh với video rồi.” Thư Nguyện ngồi trên giường, nghe tiếng còi xe bên phía Lê Hủ, “Cậu ở bên ngoài?”
“Ừm, trong nhà có hai túi rác di động, không muốn thấy bọn họ.” Lê Hủ nửa oán giận nửa đùa nói, “Cậu thích tấm ảnh nào nhất?”
Thư Nguyện đỏ mặt ôm máy tính xách tay: “Sao ngay cả lúc hôn cậu cũng chụp thế?”
“Há, ra là cậu thích tấm này nhất.” Lê Hủ nằm ngoài trên xe phân khối lớn, “Này ý nghĩa kỉ niệm rất lớn a, may là bọn mình ăn ảnh, chụp một phát ăn ngay được.”
“Cậu có bệnh.” Thư Nguyện nói.
“Ngoại trừ ba chữ này thì cậu còn mắng được cái gì nữa không?” Lê Hủ hỏi.
“Chó ngốc.” Thư Nguyện lập tức thay đổi.
“Tớ nhận.” Lê Hủ đáp.
Đối thoại đột nhiên ngừng lại, Thư Nguyện không tiếp lời, mà Lê Hủ nắm chặt danh thiếp của Thẩm Chiêu Thời, do dự không biết nên mở miệng như thế nào.
Không cần nghĩ cũng biết, nhắc lại sự việc bạo hành năm đó là đâm hai lần vào vết thương của đối phương, nhưng chuyện này một ngày không được giải quyết triệt để sẽ vĩnh viễn là nút thắt trong lòng của Thư Nguyện.
“Tiểu khủng long.” Lê Hủ thấp giọng gọi, “Tôi cùng cậu, tỉnh lại từ ác mộng, được không?”
Hết chương 45.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-