[ĐAM MỸ] ÁM HỎA – CHƯƠNG 1
CHƯƠNG 1. VÀO ĐOÀN.
9 giờ sáng, xe bảo mẫu xuất phát tới phim trường ngoại ô.
Lăng Chước ngủ được nửa đường thì bị một trận phanh gấp làm cho tỉnh, tài xế phía trước vội vàng quay đầu xin lỗi, cậu tháo bịt mắt, nhẹ nhàng xoa mắt, trợ lý Dương Minh rót một ly nước ấm đưa qua: “Anh Chước dậy rồi, có muốn uống nước không?”
Lăng Chước cầm lấy nhấp một ngụm, cổ họng vô cùng khó chịu, từ sáng sớm cậu đã không thoải mái, lúc này dường như lại càng nghiêm trọng hơn.
Cơn buồn ngủ bị thổi bay, cậu dứt khoát lấy di động ra nghịch.
Dương Minh nhắc nhở chị Tĩnh đã tới phim trường trước, Lăng Chước tùy ý gật đầu một cái, nhìn tin nhắn được gửi đến trong Wechat: Nước đường trị ho chị đặt trong balo của em, nhớ phải uống. Còn nữa, uống nhiều nước ấm, cổ họng sẽ thoải mái hơn một chút.
Đáy mắt Lăng Chước hiện lên chút ý cười, trả lời: Vâng.
Đợi nửa phút bên kia cũng không hồi âm lại, do dự một chút cậu lại gửi thêm một tin: Chị đến công ty sao?
Rất nhanh đã đến phim trường, lúc này một tin nhắn mới gửi đến: Vừa họp với anh Lưu bàn bạc kế hoạch công tác, khả năng sẽ được tham gia một chương trình thực tế.
Lăng Chước hồi âm: Khi nào?
Trọng Nhất Nhiên: Chắc cuối tháng.
Lăng Chước: Có tên em không?
Trọng Nhất Nhiên: Không phải em vào đoàn sao? Cứ chuyên tâm đóng phim đi.
Lăng Chước nhíu mày, hỏi Dương Minh: “Chị Tĩnh có nói gì không? Rằng sau khi tôi vào đoàn phim thì không cần tham gia hoạt động khác cùng nhóm nữa?”
Dương Minh sửng sốt, nói: “Em không biết, chị Tĩnh chỉ nói em chăm sóc tốt cho anh trong mấy tháng quay phim này thôi.”
Lăng Chước rũ mắt trầm tư hai giây, không hỏi lại.
9 giờ 40 phút, xe bảo mẫu dừng trước cửa phim trường, Trương Tĩnh đã sớm chờ ở đó, Dương Minh trước khi xuống xe bèn nhắc nhở Lăng Chước: “Anh Chước, lúc xe tiến vào hình như em có nhìn thấy fan của anh cũng tới.”
Lăng Chước đeo kính râm, đội mũ lưỡi trai, lúc này mới để Dương Minh mở cửa.
Trương Tĩnh nhanh chóng chạy tới, liếc nhìn đồng hồ, hỏi Lăng Chước: “Sao lại tới muộn như vậy?”
Dương Minh ở bên cạnh hỗ trợ giải thích: “Trên đường kẹt xe nên bị muộn một chút ạ.”
“Được rồi, nhanh cùng chị đi vào, trước tiên chào hỏi đạo diễn Hà một câu.” Trương Tĩnh nhắc nhở.
Lăng Chước ngoan ngoãn đi theo, cùng Trương Tĩnh chào hỏi một vòng từ đạo diễn, biên kịch, nhà sản xuất,… Lăng Chước bị mù mặt, mặt người nhớ không được bao nhiêu mà cổ họng vì không ngừng phải chào hỏi mà càng đau rát.
Đây là lần đầu tiên cậu đóng phim, tất cả đều dựa vào bản lĩnh của Trương Tĩnh mới nhét được cậu vào bộ phim cổ trang này, còn là vai nam thứ hai.
Hôm nay là lần đầu tiên mọi người cùng nghiên cứu kịch bản, tất cả diễn viên đều sẽ tới, Lăng Chước là người mới, cảm thấy hơi lo lắng.
Đạo diễn chính tên là Hà Tĩnh Bình, là một người đàn ông mập mạp miệng lúc nào cũng tủm tỉm cười, nhìn ra Lăng Chước không được tự nhiên, Hà Tĩnh Bình cười an ủi cậu: “Không cần khẩn trương, lần đầu tiên đóng phim không thích ứng được cũng là chuyện bình thường, lần trước casting biểu hiện của cậu cũng không tồi đâu.”
Lăng Chước chỉ có thể cười gượng, bản thân cậu có bao nhiêu tài cán tự cậu biết, người khác khách sáo khen ngợi cũng sẽ không ngốc đến mức coi là thật.
Nói vài câu, Trương Tĩnh hỏi Hà Tĩnh Bình: “Cô Dụ cùng thầy Lục cũng tới phải không ạ? Tôi đưa Lăng Chước đi chào hỏi mọi người một câu.”
Hà Tĩnh Bình đáp: “A Phỉ có chút việc đến trễ, Trì Hiết chỉ vừa mới tới, để tôi gọi cậu ta tới.”
Trương Tĩnh đang muốn nói bọn họ có thể tự mình đi qua, Hà Tĩnh Bình đã nhanh chóng đảo mắt khắp nơi, lại không thấy được bóng dáng Lục Trì Hiết: “Tên nhóc thối này, không biết lại chạy đi đâu, trước đừng vội tìm nó, Tiểu Lăng vừa mới tới nên nghỉ ngơi một lát, mười giờ quay lại phòng họp là được.”
Thế là Lăng Chước lại đi theo Trương Tĩnh về phía phòng nghỉ của mình.
Trong giới điện ảnh cậu chỉ là một người mới, nhưng toàn bộ đoàn phim cậu là tiểu minh tinh có nhân khí cao nhất, trừ nam nữ chính thì cậu là người duy nhất có phòng nghỉ riêng, đãi ngộ quả thực không tồi.
Vào phòng, rốt cuộc Lăng Chước cũng có thể ngồi xuống thở hắt một hơi, từ trong balo lấy ra bình nước đường, đổ một lượng nhỏ ra nắp liền uống, lại rót hai chén nước ấm trung hòa vị ngọt trong miệng, cuối cùng cổ họng cũng thoải mái hơn một chút.
Trương Tĩnh nhìn động tác của cậu, nhíu mày hỏi: “Em bị cảm?”
Lăng Chước: “Không ạ. Họng hơi rát, ho một chút thôi, tới ngày mai hẳn là sẽ không còn vấn đề.”
“Tự em chú ý một chút, đừng vừa mới vào đoàn liền sinh bệnh.”
Trương Tĩnh để Dương Minh đem hành lý của Lăng Chước về khách sạn trước, đóng cửa lại dặn dò cậu: “Một chút nữa chị có việc phải đi trước, sau này không có việc quan trọng cũng sẽ không tới, em đóng phim cho tốt, miệng ngọt một chút, tạo quan hệ tốt với người khác cũng không có chỗ nào xấu.”
Lăng Chước hỏi cô: “Em không thể tham gia hoạt động cùng nhóm ư?”
Trương Tĩnh không vui: “Có cái gì tốt mà tham gia, phát triển sự nghiệp cá nhân của em mới là quan trọng nhất.”
Lăng Chước nghe xong cũng không vui, nhưng không phản bác.
Mười lăm tuổi cậu bắt đầu thực tập tại công ty, cùng luyện tập với cậu còn bốn người khác, năm ngoái công ty đưa bọn họ tham gia chương trình ca hát, cậu đạt giải quán quân, nổi tiếng sau một đêm, không lâu sau công ty liền thuận thế để năm người bọn họ ra mắt, dựa vào một mình độ hot của cậu kéo nhóm lên. Người ngoài đều cho rằng cậu thân mang gánh nặng, đồng đội đều là kẻ chiếm tiện nghi, bản thân Lăng Chước lại không cho rằng như vậy, cậu có ngày hôm nay là nhờ đồng đội ở phía sau cùng kiên trì, cậu rất vui vẻ cùng mọi người thành công, kiếm tiền, cũng chưa từng có ý định rời nhóm solo.
Nhưng Trương Tĩnh, quản lý riêng của cậu, vẫn luôn cảm thấy đồng đội kéo chân sau của cậu, mấy lần oán trách cậu không thể sớm đóng phim, bỏ lỡ nhiều thời gian. Lăng Chước không tán đồng, nhưng cậu không phải kiểu người hay nổi giận, dù bất mãn cũng không biểu hiện ra ngoài.
Trương Tĩnh đương nhiên biết cậu nghĩ gì, chỉ hận rèn sắt không thành thép lại không thể nói nhiều, chỉ có thể dặn dò: “Chị đã chào hỏi đạo diễn Hà rồi, ở trong đoàn phim ông ấy sẽ chiếu cố cho em, em nghe lời đóng phim cho tốt là được, nữ chính lần này là Dụ Phỉ, nữ hoàng rating, kịch bản lại là kiểu nhân vật nữ chủ quen thuộc, nhân vật của em với cô ấy diễn chung khá nhiều, nếu diễn tốt, chính là một bước khởi đầu không tồi. Nghe nói Dụ Phỉ rất hòa đồng dễ ở chung, lại là tiền bối, em đối với cô ấy tôn trọng một chút là được, còn Lục Trì Hiết kia…”
Lục Trì Hiết, nam chính.
Nghe ra sự do dự của Trương Tĩnh, Lăng Chước hiếm khi tò mò hỏi: “Lục Trì Hiết thì sao?”
Trương Tĩnh: “Hẳn là em đã từng nghe những lời đồn đại về Lục Trì Hiết rồi, cơ bản đều là sự thật. Lúc trước trong đoàn làm phim có tiểu diễn viên đánh chủ ý lên người hắn, ban đêm thường xuyên mặc áo tắm chạy tới gõ cửa, hai lần đầu hắn không phản ứng, lần thứ ba hắn mở cửa, bộ dáng như đang nghe điện thoại nhưng thực ra đang mở Weibo livestream trực tiếp, nhỏ kia bị mắng tới chết, sau đó còn phải giải nghệ, mặc dù bản thân hắn cũng bị mắng không ít, nhưng người ta cây cao bóng cả, căn bản không thèm để ý.”
“Loại người này không thể đắc tội, cho nên cách hắn xa một chút, trừ khi đóng phim còn lại đừng dại trêu chọc.”
Về cái người Lục Trì Hiết này, Lăng Chước quả thực từng nghe đồn đại chuyện của hắn. Là một phú nhị đại, tài nguyên trong giới thì chém không hết, nhưng tính tình cực kì xấu, mặc kệ đối phương là ai, chỗ dựa lớn hay nhỏ, chỉ cần khiến hắn không vui, hắn có thể khiến người ta chết vì mất mặt. Hơn nữa giận dỗi với phóng viên, blogger, anti-fan, người qua đường, thậm chí là giận dỗi với fan, không có gì hắn chưa làm, người đắc tội nhiều vô số kể.
Nhưng cố tình hắn lại có một người cha giàu sụ cả nước đều biết, sở hữu gương mặt xuất sắc mỹ diễm hơn cả người mẹ ảnh hậu của mình, xuất thân chính quy, tài năng diễn lại càng là trò giỏi hơn thầy, so với người cùng thế hệ có thể xưng là “nhân tài kiệt xuất”, cho nên ưu điểm nhiều mà khuyết điểm cũng lắm, hai thái cực đối lập đồng thời tụ về một mối, khiến người ta yêu hắn muốn chết, cũng hận hắn đến ngứa răng.
Trương Tĩnh bận nói, Lăng Chước bên kia vừa lướt hot search, vừa nhắn tin với Trọng Nhất Nhiên, cậu cười nói: “Chị Tĩnh, em cũng không đánh chủ ý lên người anh ta, làm sao lại đắc tội anh ta được?”
Trương Tĩnh: “Dù sao chính em chú ý một chút, fan của em nhiều nhưng ở nơi này đừng quá kiêu căng.”
Lăng Chước gật đầu, thuận miệng hỏi nhiều thêm một câu: “Nếu Lục Trì Hiết lợi hại như vậy, vì cái gì phải tới đây nâng kiệu* giúp nữ chính chứ?”
* Ý nói làm bệ đỡ giúp người khác nổi bật lên.
Nữ hoàng rating Dụ Phỉ diễn chính, kịch bản cải biên từ tiểu thuyết ngôn tình, là bộ phim được web drama hàng đầu Thượng Tấn đầu tư trọng điểm, nghe qua quả thực mê người, nhưng thời buổi này phàm là nam nữ chính đều là tranh nhau thượng vị*, nhưng bộ phim này đã ấn định đi theo con đường nữ chủ, người như Lục Trì Hiết thực sự cam tâm làm nền cho người ta?
* Ý tranh nhau nhân vật nổi bật (kiểu phim nam chủ hay nữ chủ)
“Không rõ lắm.” Trương Tĩnh nói, “Nhưng chị nghe nói kịch bản đều là tự hắn chọn, không ai có thể can thiệp.”
Lăng Chước suy nghĩ một chút nói: “Chắc là.. hắn coi trọng nhân vật này.”
Trương Tĩnh: “Coi trọng nhân vật?”
Lăng Chước từ trong balo lấy ra kịch bản, tùy tay chỉ: “Kịch bản này em đã xem xong, chị Tĩnh thực sự nói sai rồi, vai diễn của em chỉ có thể nói là kiểu nhân vật nam thứ si tình rập khuôn, nam chính tạo hình phản diện, cố chấp lại điên cuồng, ngược lại còn rất đặc sắc. Nếu thật sự có thể diễn tròn vai, độ nổi tiếng tuyệt đối sẽ không thấp, em nghĩ Lục Trì Hiết có lẽ nhận lời là vì cảm thấy nhân vật này có chút khiêu chiến.”
Trương Tĩnh nhướng mày: “Em còn hiểu không ít a?”
Lăng Chước khiêm tốn nói: “Chị giúp em đóng phim, dù sao em cũng phải training vài khóa hướng dẫn chứ.”
Ngoài sân thượng, Lục Trì Hiết dựa tường hút thuốc.
Sân thượng phía trên mấy gian phòng nghỉ là nối liền, nhưng hiển nhiên hai người bên dưới đang nói chuyện không chú ý tới điều này, cũng không biết người mà bọn họ đang nghị luận vừa vặn đứng bên ngoài, không cẩn thận mà nghe lọt toàn bộ.
Nghe được một câu “Lục Trì Hiết có lẽ nhận lời là vì cảm thấy nhân vật này có chút khiêu chiến” của Lăng Chước, Lục Trì Hiết một tay kẹp điếu thuốc, bình thản mở di động, dưới khung tìm kiếm nhập vào hai chữ “Lăng Chước”.
Thứ đầu tiên hiện ra chính là khuôn mặt đang mỉm cười của Lăng Chước, sóng mắt linh động, bên cạnh là thông tin chi tiết.
Lăng Chước, 22 tuổi, ca sĩ thần tượng, visual, main vocal của SparkleBomb.
Lục Trì Hiết híp mắt, nhìn chằm chằm ảnh chụp Lăng Chước một lát, dụi tàn thuốc, xoay người trở về phòng nghỉ.
Ngồi hơn mười phút, Trương Tĩnh nhắc nhở Lăng Chước phía nhà sản xuất đã cập nhật tạo hình phim mới của cậu trên trang chủ Weibo, để cậu chia sẻ lại. Đội ngũ tuyên truyền của công ty đã gửi văn bản soạn sẵn tới, Lăng Chước thuận tay copy lại, mở Weibo, chia sẻ bài viết trên trang cá nhân xong lại gửi vào nhóm chat của đội.
Trong nhóm ồn ào một trận, từng người xếp hàng khen cậu một lần.
Trọng Nhất Nhiên là người cuối cùng: Rất đẹp.
Lăng Chước nhẹ cong khóe môi.
Mười giờ kém năm, Lăng Chước đứng dậy đi tới phòng họp lớn, Trương Tĩnh trước khi đi còn dặn dò, nhìn thấy các diễn viên khác, vô luận là địa vị cao hay thấp đều phải chào hỏi, Lăng Chước gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Vừa đi đến cửa phòng họp liền gặp Lục Trì Hiết, người nọ dựa lên tường, đang nói chuyện cùng đạo diễn Hà Tĩnh Bình.
Kẻ mù mặt như Lăng Chước cũng chỉ cần liếc một lần liền nhận ra Lục Trì Hiết. Khuôn mặt hắn so với ảnh hậu An Hân có bảy phần tương tự, mà An Hân chính là thần tượng của Lăng Chước khi cậu còn nhỏ.
Điều chỉnh lại cảm xúc, Lăng Chước đi tới, Hà Tĩnh Bình giới thiệu cậu với Lục Trì Hiết, lại thuận miệng trêu đùa: “Trong kịch bản hai đứa là tình địch ta sống ngươi chết, nhưng ở ngoài vẫn phải tương thân tương ái với nhau biết không.”
Lăng Chước chủ động vươn tay: “Xin chào thầy Lục, tôi là Lăng Chước, đóng vai Lâm Lam Ngọc.”
Khi nói chuyện ánh mắt cùng thái độ của cậu rất ôn hòa.
Khóe miệng Lục Trì Hiết như đang ngậm cười, một đôi mắt đen bất động nhìn cậu chằm chằm.
Người trước mặt mắt hạnh, mũi cao, môi đỏ, châu môi mượt mà lại bóng bẩy no đủ, là bộ dáng thập phần mê người.
Lăng Chước bị hắn nhìn chằm chằm thì có chút không hiểu, Hà Tĩnh Bình bất đắc dĩ nhắc nhở Lục Trì Hiết: “Trì Hiết, Tiểu Lăng chủ động chào hỏi kìa, đừng có cô phụ tấm lòng của người ta.”
Lục Trì Hiết lúc này mới thong thả vươn tay, ngón tay thon dài nắm lấy tay Lăng Chước.
“Rất vui được gặp, thầy Lăng.”
Khi rụt tay lại Lăng Chước theo bản năng siết chặt lại, Lục Trì Hiết tựa như cố ý, dùng sức hơi nhéo lòng bàn tay cậu, trên mặt lại treo nụ cười thân thiện, bộ dáng cực kì vô hại.
Người này… Quả nhiên không dễ ở chung a.
Hết chương 1.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-