[ĐAM MỸ] ÁM HỎA – CHƯƠNG 18
CHƯƠNG 18. TĂNG ĐIỂM
Ngày hôm sau ở phim trường, Lăng Chước cả ngày đều trốn tránh Lục Trì Hiết.
Hôm nay cảnh quay của cậu đều ở tổ A, phần lớn là diễn chung với Dụ Phỉ, mặc dù có diễn cùng Lục Trì Hiết nhưng may mà trường quay đông người, Lục Trì Hiết cũng không thể tìm cậu quấy rối.
Mấy ngày sau cũng hệt như vậy.
Tập diễn buổi tối cũng đã dừng lại. Ngày thứ hai sau khi trở lại trường quay Lăng Chước đã đề nghị, lúc ấy Lục Trì Hiết đứng trước cửa phòng cậu, vẻ mặt cậu bình tĩnh, kiên quyết nói: “Cảm ơn thầy Lục, sau này không cần làm phiền tới thầy Lục nữa.”
Lục Trì Hiết trầm mặc nhìn cậu một hồi, một câu cũng không nói, xoay người rời đi.
Từ ngày đó trở đi, Lục Trì Hiết dường như đã trở lại bình thường, không còn dây dưa với cậu nữa.
Lăng Chước nhẹ nhõm thở phào, cho rằng vị đại phật này cuối cùng cũng chơi chán rồi bỏ.
Album của nhóm cũng đã bắt đầu tiến hành thu âm, mỗi tuần, tranh thủ những lúc không có lịch diễn cậu sẽ xin nghỉ nửa ngày hoặc một ngày để trở về thu âm, chưa từng chậm trễ công việc của bên nào.
Càng ngày cậu càng hứng thú với việc đóng phim, vốn dĩ không có quá nhiều yêu thích, lăn lộn một chút thời gian trong đoàn phim ngược lại cảm giác vui vẻ, lúc Trương Tĩnh nói giúp cậu tìm phim mới cũng không quá bài xích như trước.
Nhưng quá vất vả, đã là cuối tháng tám, thời tiết ngày càng nóng, quay phim cổ trang mỗi ngày đều là giày vò, không những mỗi ngày treo người trên dây cáp bay lượn, Lăng Chước còn là lần đầu tiên có cảnh diễn dưới nước.
Lâm Lam Ngọc thân mang trọng thương, linh lực hoàn toàn cạn kiệt, rơi xuống biến mất giữa lòng sông, người tu tiên nhưng thiếu chút nữa chết đuối, cảnh quay này là tự mình Hà Tĩnh Bình chỉ đạo, vì muốn cảnh quay càng thêm chân thật còn cố tình chọn quay ngoài trời.
Trước khi xuống nước, Lăng Chước vẫn luôn tự động viên bản thân.
Thực ra cậu biết bơi, nhưng khi nhỏ còn cùng đám nhóc họ hàng ra bờ sông chơi từng ngã xuống sông suýt chết đuối, cảm giác sợ hãi khi bị nước sông nhấn chìm không thể hít thở vẫn còn rõ ràng trong trí nhớ, về sau cậu chưa từng xuống nước một lần nào nữa, cũng không kể chuyện này cho bất kì ai.
Bên bờ sông đều là nhân viên đoàn phim đang vội vàng chuẩn bị, Hà Tĩnh Bình giảng diễn cho Lăng Chước, muốn cậu một chốc xuống nước phải thể hiện sự quá trình từ giãy giụa thống khổ tới kiệt sức ra sao, Lăng Chước nghiêm túc lắng nghe, phía sau có người gọi tên cậu.
“Thầy Lăng.”
Lăng Chước quay đầu lại, là Lục Trì Hiết, người nọ ngồi trong lều theo dõi, hỏi cậu: “Em biết bơi không?”
Lăng Chước sửng sốt, gật đầu một cái: “Tôi biết.”
Lục Trì Hiết không mấy tin tưởng: “Vậy em khẩn trương như thế làm gì, sợ xuống nước?”
Lăng Chước thu hồi tầm mắt: “Không có.”
Hà Tĩnh bình giảng xong, cuối cùng vỗ vỗ bả vai cậu: “Thả lỏng một chút, tranh thủ quay một lần ăn ngay.”
Lăng Chước: “Vâng ạ.”
Sau đó chính thức quay.
Cảnh rơi xuống nước và giãy giụa được chia làm hai phân cảnh nhỏ, lần đầu tiên Lăng Chước quá khẩn trương, còn chưa chạm tới nước toàn thân đã cứng đờ chứ đừng nói là diễn ra được biểu cảm gì, cảnh này tất nhiên NG, phải làm lại.
Trước khi bắt đầu quay lại lần hai, cậu hít sâu, cưỡng bách chính mình loại bỏ tạp niệm, dây thép thả cậu rơi xuống, lần này không bị đạo diễn hô ngừng, thân thể dần chìm xuống giữa lòng sông.
Lăng Chước theo bản năng giãy giụa, rất nhanh đã được dây thép kéo lên, phân cảnh đầu tiên này thông qua.
Cậu sặc một ngụm nước, cả miệng đều là bùn, toàn thân ướt đẫm, Dương Minh cầm nước khoáng chạy tới cho cậu súc miệng, phân cảnh hai sẽ lập tức bắt đầu.
Trước khi xuống nước, Hà Tĩnh Bình nhắc nhở cậu lần nữa: “Tiểu Lăng, chú ý quản lý biểu cảm nhé.”
Lăng Chước gật đầu.
Lục Trì Hiết đứng dậy đi tới bên bờ sông, khoanh tay, chăm chú nhìn về phía Lăng Chước, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy.
Lăng Chước vẫn đeo dây thép, hít một hơi sâu, chậm rãi chìm vào trong nước. Nhưng cậu vẫn rất lo lắng, mực nước chưa chạm tới mũi cậu đã muốn đứng dậy, cuối cùng ép mình kéo theo dây thép chìm xuống.
Thân thể hoàn toàn chìm vào lòng sông, nước từ bốn phương tám hướng điên cuồng ào tới, camera đã bắt đầu quay, Lăng Chước ở trong nước giãy giụa, khi chìm khi nổi, cậu đè xuống sự sợ hãi trong lòng, cố gắng thể hiện biểu cảm của một người bị thương nặng đã mất hết linh lực, chật vật giãy giụa trong nước.
Hà Tĩnh Bình đại khái là muốn có thêm nhiều cảnh quay để sau này hậu kì cắt nối biên tập dễ hơn, vẫn chưa từng hô ngừng lại, Lăng Chước dựa theo kịch bản, dần dần từ bỏ giãy giụa, đôi mắt nhắm lại, từ từ chìm xuống đáy sông.
Cổ chân đột nhiên căng ra, giống như bị thứ gì đó cuốn lấy, cậu muốn thoát ra nhưng không được, cổ chân càng giãy càng bị quấn chặt, nháy mắt hoảng sợ.
Lục Trì Hiết đứng bên bờ sông đột nhiên biến sắc, lớn tiếng hô: “Kéo người lên! Nhanh!”
Dây thép vội vàng muốn kéo Lăng Chước lên nhưng không được, người vừa được kéo lên một chút lại chìm xuống, mọi người đều luống cuống, cameraman ở dưới nước còn phải vác theo máy quay không thể giúp đỡ, lập tức hô hào mọi người, Lục Trì Hiết lập tức nhảy xuống sông.
Nước sông không ngừng tràn qua mũi miệng, Lăng Chước uống liền mấy ngụm nước, bị sặc tới không thở nổi, thẳng tới khi được người ôm lấy, cậu không biết là ai, theo bản năng bám chặt đối phương, dây tảo quấn trên đùi bị người nọ mạnh mẽ kéo đứt.
Trong cơn hoảng loạn, cậu dường như nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo của Lục Trì Hiết, rồi lại tựa như gặp ảo giác.
Sau khi lên bờ Lăng Chước chật vật ngã ngồi trên đất, kịch liệt ho khan, đem một bụng nước sông nôn ra, nửa ngày sau mới đỡ hơn một chút. Nhân viên đoàn phim vây quanh cậu quan tâm, hỏi cậu có muốn tới bệnh viện không, Lăng Chước xua xua tay, khàn giọng nói: “Không sao đâu.”
Cậu sặc một bụng nước sông, cổ họng nóng rát đau đớn, còn chảy máu mũi.
Lau sạch máu mũi, lại uống thêm chút nước ấm, lúc này Lăng Chước mới cảm giác thoải mái hơn không ít, cậu nhìn Lục Trì Hiết toàn thân ướt đẫm trèo lên từ bờ sông, tâm tình thập phần phức tạp.
Đối phương nhìn qua phía này, Lăng Chước giật giật môi, nói: “Cảm ơn anh.”
Lục Trì Hiết nhìn cậu, không nói gì, ngồi xuống để người khác giúp hắn trùm khăn lên đầu.
Hà Tĩnh Bình chạy tới xin lỗi Lăng Chước, quá trình quay phim diễn ra sự cố lớn như vậy, ông là đạo diễn chính tất nhiên không thể phủi trách nhiệm được.
Lăng Chước vội vàng nói: “Không sao đâu đạo diễn Hà, dù sao cũng không xảy ra chuyện gì.”
“Thiếu chút nữa là em chết đuối rồi mà còn nói không có chuyện gì?”
Lục Trì Hiết lạnh giọng mở miệng, không hề khách khí: “Phải vào viện em mới coi là chuyện lớn đúng không? Đạo diễn Hà, kịch bản này cũng không cần yêu cầu khắt khe như vậy đâu nhỉ? Không dùng kĩ xảo thì có thể tìm bể bơi mà quay, sao cứ phải chọn ngoại cảnh làm gì?”
Hà Tĩnh Bình cực kì xấu hổ, ông nhìn ra được Lục Trì Hiết lúc này thực sự nổi giận, cho nên đạo diễn là ông đây hắn cũng không thèm cho mặt mũi, cố tình Hà Tĩnh Bình còn không phản bác được, chỉ có thể hòa giải nói: “Là tôi sơ sót, hôm nay tạm thời như vậy đi, Tiểu Lăng trở về nghỉ ngơi cho tốt, hôm khác quay tiếp cũng được.”
Đêm nay Lăng Chước còn hai cảnh quay nữa, nhưng sự cố đột ngột này quả thực khiến cậu mệt mỏi, nếu Hà Tĩnh Bình đã cho nghỉ thì cậu cũng không từ chối, lên xe trở về khách sạn.
Về tới nơi lập tức đi tắm, sống sót sau tai nạn khiến trong lòng Lăng Chước vẫn cảm thấy sợ hãi, bữa tối cũng không có khẩu vị, chỉ tùy tiện ăn một chút rồi lên giường nghỉ sớm.
Mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, còn chưa được hai giờ, cậu mơ thấy ác mộng, trong mộng đều là hình ảnh cậu bị chết đuối cơ thể không ngừng chìm xuống, Lăng Chước hoảng sợ, muốn thét lên nhưng cổ họng như bị ai bóp lấy, có kêu thế nào cũng không được.
“Anh Chước? Anh Chước ơi?”
Dương Minh gọi tên Lăng Chước, giơ tay sờ thử trán cậu, nóng tới dọa người.
Ban nãy Lăng Chước đi tắm thì Trương Tĩnh gọi điện thoại cho cậu ta, cậu ta nghe điện thoại xong trở lại mới phát hiện Lăng Chước đã ngủ rồi, nhưng cậu ngủ không an ổn, sắc mặt ửng hồng, cả người đổ đầy mồ hôi, quả nhiên đã phát sốt.
Dương Minh chạy đi lấy nhiệt kế, đo thử cho cậu, ba mươi tám độ bảy.
“Anh Chước, anh Chước! Anh tỉnh lại đi, anh bị sốt rồi, chúng ta đến bệnh viện thôi.” Dương Minh nôn nóng gọi cậu.
Lăng Chước mơ hồ, không mở nổi mắt, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Dương Minh lòng nóng như lửa đốt, vội vàng gọi tài xế chuẩn bị xe, sau đó dùng sức cõng Lăng Chước lên.
Cậu ta nhỏ con, chỉ cao 1m7, cõng một người cao hơn 1m8 như Lăng Chước quả thực không dễ dàng, khó khăn lắm mới cõng được người ra khỏi cửa, có mấy lần suýt ngã.
Cánh cửa đối diện đột nhiên mở ra, Lục Trì Hiết vừa đi ra liền thấy Lăng Chước nhắm chặt hai mắt nằm trên lưng Dương Minh, hắn nhíu chặt lông mày, bước tới đỡ lấy người: “Em ấy bị làm sao?”
Dương Minh thở phì phò nói: “Anh ấy phát sốt, hơn ba tám độ lận, tôi gọi nhưng anh ấy không tỉnh, đang muốn đưa tới bệnh viện.”
Lục Trì Hiết nhìn Lăng Chước sốt tới mặt đỏ bừng, lông mày chưa từng giãn ra, cong eo đem người cõng lên, vội vàng đi tới thang máy.
Dương Minh nhanh chân chạy theo.
Tài xế đã đợi sẵn trong bãi đỗ xe, bọn họ vừa lên xe liền lập tức chạy thẳng tới bệnh viện.
Lục Trì Hiết ôm Lăng Chước, để cậu gối đầu lên vai mình, giơ tay thử nhiệt độ trán cậu, nóng đến lợi hại.
Hắn phân phó Dương Minh: “Cậu gọi điện cho đoàn phim thông báo tình trạng của thầy Lăng, lịch diễn ngày mai khẳng định cậu ấy không tham gia được.”
Dương Minh lúc này mới bình tĩnh lại, nhanh chóng lấy di động gọi điện thông báo.
Đến bệnh viện lập tức được đẩy vào phòng cấp cứu, sau đó đẩy đi truyền nước, nửa giờ sau, rốt cuộc Lăng Chước cũng từ trạng thái hôn mê tỉnh lại, cảnh tượng trước mắt khiến cậu càng thêm hoảng sợ.
Cậu nằm trong phòng bệnh, một tay còn cắm kim truyền nước, trong phòng chỉ có một mình Lục Trì Hiết, hắn ngồi ở mép giường, cúi đầu xem di động.
Nghe được động tĩnh, Lục Trì Hiết ngẩng đầu, thoáng dựa sát vào cậu một chút: “Em tỉnh rồi à? Có nhớ được đã xảy ra chuyện gì không?”
Lăng Chước ngơ ngác không phản ứng.
Lục Trì Hiết: “Em ngủ rồi phát sốt, tôi và trợ lý của em đưa em tới bệnh viện, trợ lý của em đi thanh toán viện phí rồi.”
Cổ họng Lăng Chước lên xuống, giọng khàn tới đáng sợ: “Cảm ơn.”
Lục Trì Hiết rót nước ấm cho cậu, thấy Lăng Chước bất động, nhướng mày: “Không muốn uống? Hay là muốn tôi mớm cho em?”
Lúc này Lăng Chước mới duỗi tay nhận lấy, Lục Trì Hiết giúp cậu nâng phần tựa của giường bệnh lên, tay cậu không có sức, uống được hai ngụm liền đặt cốc xuống.
“Hôm nay… Cảm ơn thầy Lục.”
Tuy đầu óc vẫn mơ mơ màng màng nhưng Lăng Chước biết lần này cậu nợ Lục Trì Hiết một ân tình lớn.
Lục Trì Hiết không để tâm, nói: “Em cảm ơn tôi còn không bằng lần sau quý mạng mình hơn một chút, chỉ là một bộ phim thần tượng mà thôi, không đáng để em liều mạng, bọn họ trả em được bao nhiêu thù lao, đáng sao?”
Lăng Chước trong lòng xấu hổ, khẽ nhấp môi rồi lại không nói.
Chờ Lăng Chước nghỉ ngơi thêm một hồi, hoàn toàn tỉnh táo lại, Lục Trì Hiết hỏi cậu: “Vừa rồi em sốt cao gần 39 độ, có biết không?”
Lăng Chước không biết nói gì, muốn tìm di động của mình mới phát hiện trên người vẫn đương mặc áo ngủ, có lẽ di động cũng vứt ở khách sạn.
Lục Trì Hiết nhìn động tác của cậu, xụ khóe miệng, giọng nói âm dương quái khí: “Em tìm di động làm gì? Muốn báo bình an cho ai?”
Lăng Chước: “… Không có.”
Quả thực cậu theo bản năng muốn liên hệ với Trọng Nhất Nhiên, cậu rất ỷ lại Trọng Nhất Nhiên, gặp chuyện đều nghĩ đến anh đầu tiên.
Lục Trì Hiết nhìn cậu quẫn bách, nghiêng người tới gần.
Lăng Chước khẩn trương, muốn tránh thoát lại bị Lục Trì Hiết cầm tay: “Tôi đáng sợ như vậy ư?”
Lăng Chước thật sự không còn sức giãy giụa, cậu nghiêng mặt, lông mi thoáng run rẩy: “Tôi cho rằng…. Anh đã nghĩ thông suốt rồi.”
“Nghĩ thông suốt chuyện gì?” Lục Trì Hiết hỏi, “Em cho rằng lúc trước tôi nói theo đuổi em chỉ là trò đùa ư?”
Lăng Chước không hé răng.
Lục Trì Hiết: “Thầy Lăng, gần đây biểu hiện của tôi không tệ phải không, cũng không tới làm phiền em, hôm nay tôi còn cứu em, có phải em nên tăng điểm cho tôi không?”
Lăng Chước nhíu mày.
Người trước mặt tiếp tục nói: “Em không nói gì, tôi sẽ cho là em cam chịu nhé.”
Lăng Chước vẻ mặt quẫn bách, Lục Trì Hiết cũng không nói nữa, cầm cốc nước bên cạnh đưa lên miệng cậu, giọng nói ôn nhu hiếm thấy: “Lại uống chút nước đi.”
Hết chương 18.
Editor: Tùy Tiện
Xin lỗi mn, tuần rồi t bận quá ko có edit đc T^T Xin lỗi đã để mn chờ lâu
-2 Comments-
thấy thầy lục biết điều v cũng đáng iu chút xíu🤣🤣🤣
Lúc cần biết điều thì biết điều, lúc cần tâm cơ thì tâm cơ :)) vậy mới nhanh đón vk về nhà đc